- New Vietnamese Bible 2014GiópGIÓPGiópGiópGIÓPGiới ThiệuSách Gióp là sách nói về một người thiện bị tai họa. Trong ba phần sách kế tiếp, sách ghi lại những cuộc đối thoại giữa Gióp và các người bạn của ông về tai họa này. Cuối cùng chính Đức Chúa Trời xuất hiện cùng Gióp.Các bạn của Gióp giải thích tai họa theo quan điểm tôn giáo thông thường. Vì Đức Chúa Trời luôn luôn thưởng cho người thiện và phạt kẻ ác vì thế Gióp phải là người đã phạm tội. Nhưng đối với Gióp, điều giải thích này quá đơn sơ; ông không xứng đáng bị tai họa nặng nề như vậy vì ông là người công chính và thiện. Gióp không hiểu tại sao Đức Chúa Trời lại cho phép tại họa như thế xảy ra cho ông; ông chất vấn Đức Chúa Trời. Gióp không mất niềm tin nơi Đức Chúa Trời nhưng ông mong được xét công bình và nhận lại vinh dự của một người thiện.Đức Chúa Trời không trả lời các câu hỏi của Gióp nhưng Ngài đáp ứng lại đức tin của ông bằng hình ảnh về quyền năng và sự khôn ngoan thiêng liêng của Ngài. Bấy giờ Gióp ý thức rõ Đức Chúa Trời là khôn ngoan và vĩ đại; ông ăn năn về những lời giận dữ mình đã nói.Phần kết của sách nói đến sự phục hồi của Gióp. Ông được thịnh vượng hơn cả trước. Đức Chúa Trời trách các bạn của Gióp vì lý luận theo tri thức loài người. Sau mọi việc Gióp nhận ra sự vĩ đại và khôn ngoan tuyệt đối của Đức Chúa Trời.Bố Cục1. Mở đầu 1:1–2:132. Gióp và các bạn 3:1–31:40a. Gióp than phiền 3:1-26b. Cuộc đối thoại thứ nhất 4:1–14:22c. Cuộc đối thoại thứ hai 15:1–21:34d. Cuộc đối thoại thứ ba 22:1–27:23e. Sự khôn ngoan được ca ngợi 28:1-28f. Lời tuyên bố cuối cùng của Gióp 29:1–31:403. Bài nói chuyện của Ê-li-hu 32:1–37:244. Chúa đáp lời Gióp 38:1–42:65. Kết luận 42:7-17Giới Thiệu GiópTại xứ Út-xơ1:1 Hiện giờ các học giả chưa biết rõ xứ này nằm tại đâu, hoặc phía đông bắc Do thái, tức Sy-ri, hoặc phía đông nam, tức Ê-đôm có một người tên Gióp. Ông là người trọn lành và ngay thẳng, kính sợ Đức Chúa Trời và xa lánh điều ác. Ông có bảy con trai và ba con gái. Tài sản ông gồm 7,000 cừu, 3,000 lạc đà, 500 cặp bò, và 500 lừa cái. Tôi tớ ông rất đông. Vì thế, ông là người giàu nhất ở phương Đông. Các con trai ông thường thay phiên nhau đãi tiệc tại nhà riêng. Họ cũng sai mời ba chị em gái cùng dự tiệc chung với mình. Sau các ngày tiệc tùng, Gióp thường sai gọi các con về làm lễ tẩy uế. Ông thức dậy sớm, dâng tế lễ thiêu cho mỗi người con, vì ông thầm nghĩ: “Biết đâu con cái tôi phạm tội, biết đâu chúng nguyền rủa Đức Chúa Trời trong lòng!” Gióp vẫn thường làm như vậy.Sa-tan Thách Đức Chúa Trời Thử Lòng GiópMột ngày kia, các thiên thần1:6 Nt: các con trai Đức Chúa Trời đến chầu CHÚA. Sa-tan1:6 Nt: “Sa-tan” có nghĩa là “kẻ chống đối, buộc tội” cùng đến với chúng. CHÚA hỏi Sa-tan: “Ngươi từ đâu đến?” Sa-tan đáp lời CHÚA: “Tôi đi quan sát đây đó, qua lại khắp nơi trên địa cầu.” CHÚA hỏi Sa-tan: “Ngươi có để ý Gióp, tôi tớ Ta không? Khắp thế giới không ai bằng Gióp, một người trọn lành và ngay thẳng, kính sợ Đức Chúa Trời và xa lánh điều ác.” Sa-tan đáp lời Chúa: “Lẽ nào Gióp kính sợ Đức Chúa Trời vô cớ sao? Có phải Chúa đã dựng hàng rào bảo vệ chung quanh ông, gia đình ông, và mọi sự thuộc về ông không? Chúa chúc phước cho mọi việc ông làm, và tài sản ông lan tràn khắp đất. Nhưng xin Chúa đưa tay ra hủy diệt mọi sự thuộc về ông, chắc chắn ông sẽ nguyền rủa Chúa ra mặt!” CHÚA phán bảo Sa-tan: “Này, Ta giao cho ngươi mọi sự thuộc về Gióp, nhưng chính mình Gióp, ngươi đừng động đến.” Vậy, Sa-tan lui ra khỏi sự hiện diện của CHÚA.Gióp Chịu Thử Thách Lần ĐầuMột hôm, khi các con trai và con gái Gióp đang dự tiệc tại nhà người con trai trưởng, một sứ giả đến báo tin cho Gióp: “Bò đang cày, và lừa cái đang ăn cỏ trong cánh đồng cạnh bên, bỗng quân Sê-ba xông vào, cướp hết bò lừa, và dùng gươm giết sạch các đầy tớ, chỉ một mình con thoát khỏi, về báo tin cho ông.” Người này còn đang nói, người khác đã đến báo tin: “Bầy cừu và bọn chăn bị sét đánh, cháy rụi, chỉ một mình con thoát khỏi, về báo tin cho ông.” Người này còn đang nói, người khác đã đến báo tin: “Ba toán quân Canh-đê xông vào cướp hết lạc đà, và dùng gươm giết sạch các đầy tớ, chỉ một mình con thoát khỏi, về báo tin cho ông.” Người này còn đang nói, người khác đã đến báo tin: “Các cô, các cậu đang dự tiệc trong nhà cậu cả, bỗng một cơn gió lốc từ sa mạc thổi vào, ập xuống bốn góc nhà. Nhà sập, các cô cậu chết hết, chỉ một mình con thoát khỏi, về báo tin cho ông.”Gióp Chúc Tụng Đức Chúa TrờiGióp đứng dậy, xé áo, cạo đầu, rồi quì sấp mặt xuống đất thờ phượng Đức Chúa Trời. Ông nói:“Tôi trần truồng lọt khỏi lòng mẹ,Tôi cũng sẽ trần truồng trở về lòng đất.CHÚA đã ban cho, và CHÚA đã lấy lại.Danh CHÚA thật đáng chúc tụng!”Trong mọi sự ấy, Gióp không phạm tội, cũng không nói điều gì xúc phạm đến Đức Chúa Trời.Sa-tan Thách Đức Chúa Trời Thử Gióp Lần Thứ HaiMột ngày kia, các thiên thần đến chầu CHÚA. Sa-tan cùng đến với chúng chầu CHÚA. CHÚA hỏi Sa-tan: “Ngươi từ đâu đến?” Sa-tan đáp lời CHÚA: “Tôi đi quan sát đây đó, qua lại khắp nơi trên trái đất.” CHÚA hỏi Sa-tan: “Ngươi có để ý Gióp, tôi tớ Ta không? Khắp thế giới không ai bằng Gióp, một người trọn lành và ngay thẳng, kính sợ Đức Chúa Trời và xa lánh điều ác. Hơn nữa, Gióp vẫn giữ được sự trọn lành, dù ngươi có xin Ta hại người vô cớ.” Sa-tan đáp lời CHÚA: “Da đền da. Người ta sẽ giao mọi sự mình có để đổi lấy mạng sống. Xin Chúa đưa tay ra hại đến chính xương thịt Gióp, chắc chắn ông sẽ nguyền rủa Chúa ra mặt!” Vậy CHÚA bảo Sa-tan: “Này, ngươi được quyền hại Gióp, nhưng ngươi không được đụng đến mạng sống người.”Gióp Chịu Thử Thách Lần Thứ HaiSa-tan lui ra khỏi sự hiện diện của CHÚA và gây cho Gióp bị ung nhọt nhức nhối từ lòng bàn chân đến đỉnh đầu. Bấy giờ Gióp đang ngồi giữa đống tro. Gióp lượm một miếng sành để gãi mình. Vợ Gióp nói: “Ông vẫn giữ được sự trọn lành sao? Sao ông không nguyền rủa Đức Chúa Trời rồi chết đi?” Nhưng Gióp đáp: “Bà nói như một người đàn bà ngu muội. Ơn phước Đức Chúa Trời ban, chúng ta nhận; còn tai họa, lẽ nào chúng ta không nhận?”Trong mọi việc ấy, Gióp không hề nói phạm đến Đức Chúa Trời.Ba Bạn Của Gióp Đến Chia Buồn Với ÔngBa bạn của Gióp nghe tin ông bị tất cả những tai họa ấy. Họ hẹn nhau mỗi người từ quê mình cùng đến chia buồn với Gióp và an ủi ông. Ba bạn đó là Ê-li-pha người Thê-man, Binh-đát người Su-a, và Sô-pha người Na-a-ma. Từ xa, họ ngước mắt lên, nhìn thấy Gióp, nhưng họ không nhận ra ông. Họ liền khóc lớn tiếng, mỗi người xé áo mình, hất bụi đất lên trời, và rải trên đầu mình. Họ ngồi bệt xuống đất với Gióp suốt bảy ngày bảy đêm; không ai nói với ông một lời nào, vì họ thấy ông đau đớn quá nhiều.Gióp Nguyền Rủa Ngày Sanh Của MìnhSau đó, Gióp phá tan sự im lặng, lên tiếng nguyền rủa ngày sanh của mình. Gióp nói:Ước gì ngày tôi sanh ra tan mất đi,Ước gì đêm loan báo: “một bé trai được thụ thai” không còn nữa!Ước gì ngày ấy là tối tăm,Nguyện Đức Chúa Trời trên cao chẳng kể đến nó,Nguyện ánh sáng đừng soi rọi nó!Nguyện tối tăm và bóng sự chết chuộc ngày ấy lại,Nguyện mây đen bao phủ nó,Nguyện sự đen tối ban ngày làm nó kinh hãi!Nguyện tối tăm dày đặc bắt đêm ấy đi,Nguyện nó không được tính chung với những ngày trong năm,Không được kể vào trong số các tháng!Nguyện đêm ấy không có người thụ thai,Không tiếng reo vui!Nguyện các phù thủy chuyên rủa sả ngày,Và chuyên đánh thức thủy quái3:8 Ctd: cá sấu; Hy-bá: Lê-vi-a-than rủa sả đêm ấy!Nguyện các vì sao chiếu lúc trời hừng sáng cứ tối tăm mãi,Nguyện đêm ấy trông chờ nhưng không thấy ánh sáng,Cũng không thấy mí rạng đông hé mở!Vì đêm ấy đã không đóng cửa dạ con thai nghén tôi,Cũng không giấu thống khổ khỏi mắt tôi.Gióp Ước Ao Được Chết Vì Quá KhổTại sao tôi chẳng chết đi khi vừa ra khỏi dạ,Chẳng tắt hơi khi mới lọt lòng?Tại sao lại có đầu gối đỡ lấy tôi,Và vú cho tôi bú?Nếu không, giờ đây tôi đã nằm yên tịnh,Tôi đã ngủ và nghỉ ngơi,Cùng với vua chúa và các cố vấn trần gian,Những người đã xây dựng lại cho mình các thành trì đổ nát;Hoặc cùng với các nhà lãnh đạo có vàng bạcChất đầy ắp nhà.Tại sao tôi lại không bị chôn kín như thai bị sẩy,Như các em bé chết khi vào đời, không hề thấy ánh sáng?Nơi đó, kẻ ác ngừng tác hại,Và nơi đó, kẻ đuối sức được yên nghỉ.Những kẻ tù đày cùng nhau nhàn hạ,Không còn nghe tiếng bọn cai tù quát tháo.Kẻ hèn, người sang đều ở đó như nhau,Và nô lệ được tự do khỏi người chủ hà hiếp.Tại sao kẻ khốn khổ được thấy ánh sáng,Và người có lòng cay đắng lại được sống?Họ ước ao sự chết, nhưng không được,Họ đào xới tìm kiếm sự chết hơn là tìm kho báu;Họ vui mừng hớn hở,Họ sung sướng khi đạt đến nấm mồ.Người bước đi trên con đường bị che khuất,Người bị Đức Chúa Trời rào kín chung quanh,Sao lại được thấy ánh sáng?Thức ăn của tôi là tiếng than ai oán,Tôi khóc gào như nước chảy tràn tuôn.Vì điều tôi sợ đã xảy đến cho tôi,Điều tôi kinh hãi đã đổ ập xuống tôi.Tôi không được thảnh thơi, yên tịnh,Cũng chẳng được nghỉ ngơi, sóng gió ào ào nổi dậy.Vững Tin Nơi ChúaÊ-li-pha người Thê-man đáp lời Gióp:Nếu chúng tôi nói với anh một vài lời, anh có phiền không?Nhưng ai có thể cầm mình không nói?Kìa, anh đã khuyên dạy nhiều người,Anh làm cho cánh tay yếu đuối nên mạnh mẽ;Lời của anh đỡ người vấp ngã dậy,Anh làm cho vững các đầu gối lỏng lẻo.Nhưng bây giờ, anh mắc nạn, anh không chịu nổi,Anh gặp khó khăn, anh lại kinh hoàng.Anh kính sợ Đức Chúa Trời, sao anh không vững lòng tin?Anh sống trọn vẹn, sao anh không nuôi hy vọng?Anh hãy suy xét lại: Có người nào vô tội phải chết mất?Có nơi nào người ngay thẳng bị diệt vong?Theo như tôi thấy, người nào gây tội ác,Và gieo khổ đau, thì gặt ngay điều họ gieo trồng.Hơi thở của Đức Chúa Trời khiến họ chết mất,Cơn giận của Ngài khiến họ tiêu tan.Sư tử rống, thú dữ gầm, cũng phải im bặt,Nanh của sư tử bị bẻ gãy!Sư tử mạnh bạo chết vì thiếu mồi,Và đàn sư tử con tản lạc.Khải Tượng Ban ĐêmMột sứ điệp đến với tôi cách huyền bí,Tai tôi thoáng nghe tiếng thì thầm.Khi tư tưởng lộn xộn vì ác mộng ban đêm,Khi loài người say sưa trong giấc ngủ mê man,Sự kinh hãi xâm nhập tôi khiến tôi rùng mình,Toàn thân tôi run lên vì sợ.Một hơi gió lướt ngang qua mặt tôi,Khiến cho lông trên người tôi dựng đứng lên.Có một hình dạng dừng lại,Tôi nhận không ra.Một dáng người lộ ra trước mắt tôi.Giữa cảnh im lặng, tôi nghe một giọng nói:Trước mặt Đức Chúa Trời, có người phàm nào công chính không?Trước mặt Đấng Tạo Hóa, có người nào tinh sạch không?Ngay cả các tôi tớ Ngài, Ngài còn không tin cậy,Các thiên sứ Ngài, Ngài còn buộc lỗi,Huống chi những kẻ vốn ở chòi đất sét,Dựng trên nền đất bụi,Có thể bị chà đạp như mối mọt!Một sớm, một chiều, họ có thể bị nghiền nát,Chết mất đời đời mà không ai biết tới.Nếu dây lều của họ bị nhổ tháo đi,Họ có thể chết mà chẳng hề học được khôn ngoan.Con Người Gặp Khó Khăn Do Chính Mình Gây NênAnh hãy kêu xin. Nhưng ai sẽ đáp lời anh?Anh sẽ quay về cầu cứu ai trong các thiên thần?Lòng căm hờn giết chết kẻ ngu muội,Lòng ganh tị giết hại kẻ dại dột.Chính tôi thấy kẻ ngu muội đâm rễ,Nhưng trong khoảnh khắc, nhà cửa nó bị rủa sả.5:3 Nt: tôi rủa sảCon cái nó không được an ninh,Chúng bị chèn ép tại cổng thành mà không ai cứu giúp.Kẻ đói ăn mùa màng chúng gặt,Ngay cả phần mọc lên giữa gai góc;Và kẻ khát5:5 Vg; MT: cái bẫy thèm muốn của cải chúng.Vì hoạn nạn chẳng ra từ cát bụi,Và khổ nhọc cũng không nẩy mầm từ đất đai.Nhưng con người sanh ra để đau khổNhư chớp lửa luôn bay xẹt lên cao.5:7 Ctd: như đại bàng bay vút lên caoÊ-li-pha Khuyên Gióp Cầu Cứu Đức Chúa TrờiPhần tôi, tôi sẽ cầu cứu Đức Chúa Trời,Tôi sẽ trình lên Ngài trường hợp của tôi.Ngài làm những việc lớn lao không sao dò thấu,Những việc diệu kỳ không ai đếm nổi.Ngài cho mưa rơi xuống đất,Nước thấm nhuần cánh đồng.Ngài nâng cao người hèn hạ,Bảo vệ người tang chế.Ngài phá tan âm mưu kẻ quỷ quyệt,Điều gì tay chúng toan làm cũng không thành.Ngài bắt kẻ khôn ranh sa vào chính mưu chước họ,Và mưu kế kẻ gian xảo bị đánh bại nhanh chóng.Ban ngày chúng gặp phải tối tăm,Giữa trưa chúng mò mẫm như trong đêm tối.Nhưng Ngài cứu người khốn cùng khỏi lưỡi gươm,Khỏi miệng và tay quân cường bạo.5:15 MT: không rõ nghĩaNhờ đó người nghèo khổ có hy vọng,Và kẻ gian ác ngậm miệng lại.Ê-li-pha Tin Chắc Gióp Sẽ Được Đức Chúa Trời Ban PhướcNày, phước thay cho người được Đức Chúa Trời răn dạy!Vậy xin anh đừng khinh thuờng sự sửa trị của Đấng Toàn Năng.Ngài gây thương tích, nhưng rồi Ngài sẽ rịt bó vết thương,Ngài đánh đau, nhưng rồi chính Ngài sẽ chữa lành.Anh có gặp nguy nan sáu bảy lần,Ngài vẫn giải cứu anh.Trong cơn đói kém, Ngài cứu anh khỏi chết,Trong chiến tranh, khỏi quyền lực của gươm dao.Anh sẽ được che chở khỏi miệng lưỡi nói hành,Anh sẽ chẳng sợ khi tai vạ đập phá tan hoang.Anh sẽ nhạo cười tai ương và đói kém,Thú rừng anh cũng chẳng sợ chi,Vì anh sẽ kết ước với đá ngoài đồng ruộng,Và thú rừng hoang dã sẽ làm hòa với anh.Anh sẽ biết chắc lều trại anh phát đạt,Anh sẽ kiểm soát bầy súc vật và chẳng thiếu con nào.Anh sẽ thấy dòng dõi anh đông đúc,Con cháu anh như cỏ ngoài đồng.Anh sẽ vào mồ với tuổi thọ sức daiNhư bó lúa đến sân đạp đúng mùa.Đó là điều chúng tôi đã tìm hiểu, và nhận biết là đúng.Anh hãy nghe tôi, rồi chính anh sẽ kinh nghiệm điều ấy.Gióp Bày Tỏ Nỗi Đau Khổ Của MìnhGióp đáp:Ôi, nếu nỗi đau buồn của tôi được đem lên bàn cân,Mọi tai họa xảy đến cho tôi đặt chung trên đĩa cân,Bấy giờ chúng sẽ nặng hơn cát biển!Do đó tôi không kiềm chế được lời tôi.Vì các mũi tên của Đấng Toàn Năng bắn trúng tôi,Tâm hồn tôi uống lấy nọc độc.Tôi kinh hoàng trước sự dàn trận tấn công của Đức Chúa Trời.Lừa rừng nào hí vang bên đám cỏ xanh?Bò mộng nào rống lên bên đống cỏ khô?Món ăn lạt lẽo sao không nêm thêm muối?Lòng trắng trứng6:6 Ctd: nước cốt cẩm quỳ có mùi vị gì chăng?Tôi chẳng màng đụng đến thức ăn,Ăn vào tôi càng thêm bệnh hoạn.Gióp Mất Cả Hy Vọng Và Sức LựcƯớc gì lời yêu cầu tôi được thỏa nguyện!Ước gì Đức Chúa Trời ban điều tôi mong chờ!Ước gì Đức Chúa Trời bằng lòng nghiền nát tôi,Ước gì Ngài dang tay cắt đứt đời tôi!Sự chết sẽ là niềm an ủi của tôi,Và tôi sẽ nhảy nhót vui mừng trong cơn đau khôn nguôi,Vì tôi không chối bỏ mạng lịnh của Đấng Thánh.Tôi còn sức đâu mà chờ đợi?Cuối cùng đời tôi ra sao mà tôi phải kéo dài cuộc sống?Sức tôi có phải là sức đá?Thân tôi có phải là thân đồng?Thật tôi không thể tự giúp mình được,Và mọi nguồn cứu giúp đã bị đem đi xa khỏi tôi.Gióp Trách Bạn Bè Dối Gạt MìnhNgười tuyệt vọng cần bạn bè thương xót6:14 MT: không rõ nghĩaNgay cả khi người mất đi lòng kính sợ Đấng Toàn Năng.Anh em tôi dối gạt tôi như lòng khe cạn nước,Như dòng sông nước lũ theo mùa.Nước đục ngầu vì băng giá,Nước dâng cao khi tuyết tan.Nước mới vừa chảy6:17 Có bản dịch: khi nước nóng bỏng đã cạn khô,Khi trời nắng hạn, nước tan biến hết.Đoàn lái buôn rẽ tách khỏi đường cái,Đi lạc sâu vào trong sa mạc và chết mất.Đoàn lái buôn từ Thê-ma nhìn quanh tìm kiếm,Du khách từ Sê-ba hy vọng nơi các dòng sông,Nhưng họ ngỡ ngàng vì đã tin tưởng,Đến bờ khe, họ choáng váng bàng hoàng.Giờ đây, đối với tôi, các anh cũng giống như dòng sông khô hạn,Các anh thấy tai vạ rồi sợ vạ lây.Tôi nào có xin các anh: “Xin bố thí cho tôi!Xin dùng tài sản các anh hối lộ thay cho tôi!Xin giải cứu tôi khỏi quyền lực kẻ thù!Xin cứu chuộc tôi khỏi tay kẻ bạo tàn!”Gióp Quả Quyết Mình Vô TộiXin các anh chỉ dạy tôi, tôi sẽ nín lặng.Xin cho tôi biết tôi sai quấy chỗ nào.Lời chỉ trích đúng6:25 Ctd: lời nói thẳng làm đau lòng thật,Nhưng các anh chê trách tôi điều chi?Các anh tưởng có thể dùng lời để chỉ dạy,Trong khi các anh xem lời nói của người tuyệt vọng như làn gió thoảng qua.Lẽ nào các anh rút thăm giành trẻ mồ côi,Hoặc đem bạn đổi lấy món hàng?Thôi bây giờ, tôi van xin các anh, hãy nhìn thẳng vào mặt tôi,Tôi quyết chắc tôi không nói dối.Xin các anh nghĩ lại, đừng phán đoán bất công;Xin các anh xét lại, tôi vô tội hoàn toàn.Lưỡi tôi có nói điều chi gian dối?Tôi không phân biệt được điều gian manh sao?Kiếp Sống Khổ NhọcĐời người trên đất khác nào nghĩa vụ lao động nhọc nhằn,Chuỗi ngày của đời người khác nào những ngày làm công!Người khát khao bóng mát như tên nô lệ,Người mong đợi tiền công như thợ làm công nhật.Cũng vậy, tôi thừa hưởng những tháng ngày vô nghĩa,Những đêm sầu khổ là phần của tôi.Nằm xuống ngủ, tôi tự hỏi: “Bao giờ mới đến lúc thức dậy?”Nhưng đêm tối kéo dài, và tôi trăn trở mãi cho đến rạng đông.Toàn thân tôi bị dòi khoét và ghét đóng vảy như chiếc áo,Da tôi nứt nẻ và chảy mủ.Ngày đời tôi qua mau hơn thoi đưa,Tôi đã đến ngày cuối, thoi đã kéo hết chỉ.Xin Chúa nhớ đời con chỉ là một hơi thở,Mắt con sẽ không còn nhìn thấy phước hạnh nữa.Mắt hiện đang nhìn con sẽ không thấy con nữa,Mắt Chúa tìm con, nhưng con sẽ không còn.Kiếp Sống Ngắn NgủiNhư áng mây tan ra và biến mất,Người đã xuống âm phủ không thể trở về dương gian;Người không thể trở về nhà mình nữa,Nơi người ở cũng không nhận ra người.Vì thế con sẽ không cầm miệng lại,Con sẽ nói ra vì tâm thần con bực bội,Con sẽ kêu than vì lòng con cay đắng.Con nào phải biển cả hoặc thủy quái biển sâuMà Chúa phải đặt người canh gác?Khi con nghĩ: “Giường con sẽ an ủi con,Con nằm ngủ sẽ bớt lời than vãn,”Bấy giờ Chúa khiến con sợ hãi vì chiêm bao,Kinh hoàng vì khải tượng,Đến nỗi con thà bị nghẹt thở,Thà chết còn hơn sống trong bộ xương này!Con chán rồi. Con sẽ không sống mãi,Xin Chúa bỏ mặc con, vì ngày đời con chỉ là một hơi thở.Tại Sao Đức Chúa Trời Chú Ý Đến Loài Người?Loài người là gì mà Chúa kể là quan trọng,Mà Chúa quan tâm đến,Và dò xét mỗi buổi sáng,Rèn thử từng lúc một?Bao giờ Chúa mới xây mắt khỏi tôi,Cho tôi thong thả nuốt nước bọt?Hỡi Đấng canh giữ loài người, nếu con có phạm tội,Con có làm gì hại Chúa đâu?Sao Ngài đặt con làm bia tập bắn?Sao con trở thành gánh nặng cho Ngài?Sao Chúa không tha thứ vi phạm con,Bỏ qua tội ác con?Vì chẳng bao lâu con sẽ nằm trong bụi đất;Nếu Chúa tìm con, con sẽ chẳng còn.Đức Chúa Trời Công ChínhBinh-đát, người Su-a, đáp lời Gióp:Anh còn nói như vậy cho đến bao giờ?Lời từ miệng anh là cuồng phong bão táp!Có thể nào Đức Chúa Trời bẻ cong lẽ phải?Có thể nào Đấng Toàn Năng bóp méo lẽ công bằng?Con cái anh hẳn đã phạm tội với Ngài,Cho nên Ngài đã giao chúng nó vào quyền lực của tội ác chúng.Phần anh, nếu anh tìm kiếm Đức Chúa Trời,Và cầu khẩn Đấng Toàn Năng,Nếu anh thanh sạch và ngay thẳng,Thì ngay bây giờ, chắc chắn Ngài sẽ giải cứu anhVà khôi phục gia đình tài sản anh, để thưởng sự công bình anh.Tình trạng ban đầu của anh sẽ chẳng đáng kểSo với tương lai anh rạng rỡ bội phần.Tội Ác Bị Hình PhạtTôi xin anh học hỏi thế hệ trước,Nghiên cứu những điều cha ông họ tìm ra,Vì chúng ta mới sanh hôm qua, chẳng biết gì,Ngày đời chúng ta trên đất qua đi như cái bóng.Nhưng họ sẽ dạy dỗ và chỉ bảo anh,Nói lên những gì họ hiểu biết.Cây cói giấy có thể nào mọc nơi không đầm lầy?Lau sậy có thể nào sống nơi không có nước?Đang lúc xanh mởn, chưa bị cắt,Chúng sẽ khô héo trước các loài cỏ khác.Đó là số phận của mọi người chối bỏ Đức Chúa Trời;Kẻ vô đạo tiêu tan hy vọng.Lòng tin tưởng của họ bị cắt đứt,Họ trông cậy vào một màng nhện!Họ dựa vào nhà mình, nhà không đứng nổi,Họ bám lấy nhà, cũng không chỗi dậy được.Họ giống như cây xanh mướt dưới ánh mặt trời,Đâm chồi nảy tược tràn khắp vườn,Rễ quấn quanh đống đá,Bám chặt từng hòn đá.Nhưng nếu cây bị nhổ lên khỏi chỗ nó mọc,Chỗ ấy sẽ từ bỏ nó: “Ta chưa hề thấy ngươi.”Kìa, niềm vui của những kẻ từ bỏ Đức Chúa Trời chỉ có bấy nhiêu.Từ đất ấy, những cây khác sẽ mọc lên.Đức Chúa Trời Chăm Sóc Người Trung TínNhưng Đức Chúa Trời không ruồng bỏ người trọn vẹn,Cũng không giúp đỡ kẻ ác.Ngài sẽ khiến cho miệng anh đầy tiếng cười,Môi anh đầy tiếng reo vui.Những kẻ thù ghét anh sẽ chuốc lấy hổ thẹn,Lều trại kẻ ác sẽ tiêu tan.Loài Người Không Thể Nào Tranh Luận Với Đức Chúa TrờiGióp đáp lời:Phải, tôi biết như vậy.Tuy nhiên, loài người làm thể nào được Đức Chúa Trời xét là công bình?Giả sử người có muốn tranh luận với Ngài,Ngài hỏi ngàn câu, người không thể đáp một lời.Đức Chúa Trời khôn ngoan và quyền năng,Nào ai chống cự Ngài mà còn nguyên vẹn?Đức Chúa Trời Quyền Năng Tạo Dựng Vũ TrụĐức Chúa Trời dời núi, núi chẳng biết trước,Trong cơn giận, Ngài lật đổ núi.Ngài rung chuyển đất khỏi nền nó,Cột chống đỡ đất phải rung rinh.Ngài truyền lệnh cho mặt trời đừng mọc,Ngài đóng ấn niêm phong các vì sao.Một mình Ngài trải các tầng trời ra,Và chà đạp các ngọn sóng biển.Ngài dựng nên sao Bắc Đẩu, sao Xạ Thủ,Sao Thất Tinh, và các chòm sao phương nam.9:9 Sao Xạ Thủ: Orion; sao Thất Tinh: PleiadesNgài làm những việc lớn lao không sao dò thấu,Những việc diệu kỳ không ai đếm nổi.Nếu Ngài đi cạnh tôi, tôi cũng không nhìn thấy,Nếu Ngài lướt ngang qua, tôi cũng không nhận ra.Nếu Ngài cướp mất điều gì của người nào, ai dám ngăn cản Ngài?Ai dám thưa với Ngài: “Chúa làm gì vậy?”Đức Chúa Trời không đè nén cơn giận Ngài,Những kẻ giúp đỡ Ra-háp9:13 Quái vật biển cúi rạp dưới chân Ngài.Gióp Không Thể Tự Bào Chữa Cho MìnhHuống gì tôi, làm sao có thể đáp lời Ngài?Tôi biết chọn lời nào đối đáp với Ngài?Dù tôi vô tội, tôi cũng không thể tự biện hộ cho mình,Tôi chỉ có thể van xin lòng thương xót của Đấng phán xét tôi.Dù Ngài có nhận lời tôi yêu cầu, và ra trước tòa,Tôi cũng không dám tin Ngài lắng tai nghe tiếng tôi.Ngài khiến bão tố vùi dập tôi,Gia tăng thương tích tôi vô cớ.Ngài không cho tôi thì giờ lấy lại hơi thở,Nhưng cho tôi nếm đầy cay đắng.Nếu dựa vào sức, kìa, Ngài là Đấng quyền năng,Nếu dựa vào công lý, ai dám kiện Ngài?Dù tôi vô tội, chính miệng tôi sẽ kết án tôi,Dù tôi trọn vẹn, Ngài cũng sẽ chứng minh tôi gian dối.Tôi trọn vẹn.Nhưng tôi không còn thiết gì nữa.Tôi khinh thường mạng sống tôi.Mọi người đều cùng một số phận.Vì thế tôi nói:Ngài hủy diệt cả người trọn vẹn lẫn kẻ ác.Nếu thiên tai giết chết bất ngờ,Ngài nhạo cười nỗi khổ của người vô tội.Khi đất nước rơi vào tay kẻ ác,Ngài bịt mắt các quan tòa.Nếu chẳng phải Ngài, thì còn ai?Không Có Trọng Tài Giữa Gióp Và Đức Chúa TrờiNgày đời con trôi qua nhanh hơn người chạy đem tin,Chúng trốn mất, không hề thấy phước hạnh.Chúng lướt nhanh như thuyền nan,Như đại bàng sà xuống vồ mồi.Nếu con tự nhủ: “Ta sẽ quên đi, không than phiền nữa,Lột bỏ nét u sầu, và tươi cười lên,”Con sợ tất cả những nỗi thương đau con sẽ phải gánh chịu,Vì con biết Ngài không kể con vô tội.Nếu con vẫn bị kết tội,Sao còn mệt nhọc bào chữa cho uổng công?Dù con có tắm gội bằng nước tuyết,Rửa tay bằng nước tro,Ngài cũng vẫn dìm con xuống hố,Đến nỗi quần áo con ghê tởm con.Thật, Ngài không phải là người như tôiĐể tôi có thể đối đáp với Ngài,Để chúng tôi có thể cùng nhau ra tòa.Ước gì có Đấng phân xử giữa chúng tôi,Có quyền trên cả hai chúng tôi!Đấng ấy sẽ dời ngọn roi của Đức Chúa Trời xa khỏi tôi,Để tôi không còn khiếp sợ vì Ngài nữa.Bấy giờ tôi sẽ nói, không sợ hãi,Vì trong thâm tâm, tôi không nhút nhát.Gióp Trách Đức Chúa Trời Buộc Tội Ông Vô CớTôi chán ngán cuộc sống;Vì thế tôi sẽ kêu than không ngại ngùng,Tôi sẽ nói lên tự nỗi lòng cay đắng.Tôi sẽ thưa với Đức Chúa Trời:Xin đừng kết án con,Xin cho con biết Ngài buộc con tội gì.Lẽ nào Chúa vui lòng đàn áp,Ruồng bỏ con là công khó tay Ngài làm nên,Nhưng lại chấp nhận mưu đồ kẻ ác?Lẽ nào Chúa có mắt thịt,Nhìn thấy như người trần?Phải chăng Chúa chỉ sống một số ngày như người phàm,Một số năm như loài người,Đến nỗi Chúa phải tìm kiếm tội ác con,Vạch cho ra lỗi lầm con?Vì Chúa biết con vô tội,Không ai cứu con thoát khỏi tay Ngài.Lẽ Nào Đức Chúa Trời Chăm Sóc Gióp Chỉ Để Hại Ông?Tay Chúa đã nắn và tạo nên con,Nhưng nay Ngài quay lại hủy diệt con!Xin Chúa nhớ rằng Ngài đã nhồi nắn con như đồ gốm.Lẽ nào Ngài bóp nát con thành đất bùn?Có phải Chúa đổ con ra như sữa,Rồi khiến con đông đặc lại như phó mát?Ngài cho con mặc da và thịt,Kết chặt xương gân con.Chúa ban cho con sự sống,Ngài yêu con với tình yêu bền vững,Ngài chăm sóc giữ gìn mạng sống con.Tuy nhiên, Chúa giấu kín những điều này trong lòng,Con biết Ngài có ý định này.Chúa canh chừng xem con có phạm lỗi,Ngài không tha tội ác con.Nếu con làm ác, thì khốn nạn cho con!Nhưng nếu con làm phải, con cũng không dám ngước đầu lên,Vì con no ắp nhục nhã, uống tràn khổ đau.Nếu con được vẻ vang, như sư tử Ngài sẽ săn đuổi con,Ngài sẽ làm dấu kỳ phép lạ để hại con.Ngài luôn có chứng cớ mới chống nghịch con,Cơn giận Ngài gia tăng đối với con,Viện binh tiếp ứng thay phiên nhau tấn công con.Gióp Cầu Xin Đức Chúa Trời Đừng Ngó Ngàng Đến Ông NữaTại sao Chúa cho con lọt lòng mẹ?Ước gì con đã tắt hơi lúc ấy để không mắt nào nhìn thấy con!Ước gì con như chưa hề sống,Từ lòng mẹ xuống ngay mộ phần!Phải chăng con chỉ sống được ít ngày?Vậy xin Chúa ngừng tay,Xin đừng ngó ngàng đến con,Cho con vui thỏa đôi chút,Trước khi con ra đi, không bao giờ trở lại,Ra đi vào cõi tăm tối âm u,Cõi mù mịt như bóng tối,Âm u và hỗn loạn,Nơi đó ánh sáng khác nào bóng tối.Sô-pha Đáp Lời GiópSô-pha, người Na-a-ma, đáp:Phải chăng không ai dám sửa dạy người nói nhiều?Lẽ nào người có lý nhờ lắm lời?Anh huênh hoang có làm người ta ngậm miệng,Để không ai khiển trách khi anh nhạo báng?Vì anh thưa với Chúa: “Đạo lý con chính đáng,Và con trong sạch trước mắt Ngài.”Ôi, ước gì Đức Chúa Trời phán dạy,Ước gì Ngài mở miệng nói với anh!Ước gì Ngài tỏ cho anh những bí ẩn của sự khôn ngoan,Vì Ngài hành động cách nhiệm mầu.Bấy giờ anh sẽ biết rằng Đức Chúa Trời bỏ qua một phần tội lỗi của anh.Sự Khôn Ngoan Của Đức Chúa Trời Vượt Quá Sự Hiểu Biết Của GiópCó thể nào anh dò thấu sự sâu nhiệm của Đức Chúa Trời,Hoặc khám phá được tận cùng sự hiểu biết của Đấng Toàn Năng?Sự khôn ngoan của Ngài cao hơn các tầng trời, anh làm gì được?Sâu hơn âm phủ, anh hiểu sao thấu?Chiều dài hơn cả đất,Chiều rộng hơn cả biển.Nếu Ngài đi ngang qua, bắt giam một người nào, rồi đòi người đó ra tòa,Ai có thể ngăn cản Ngài?Vì Chúa biết người giả dối;Khi Ngài thấy tội ác, lẽ nào Ngài không nhận ra?Người đầu óc trống rỗng sẽ thông hiểuKhi lừa rừng sanh con là người!Đức Chúa Trời Sẽ Thưởng Gióp Khi Gióp Ăn NănVậy, nếu anh hướng lòng về Chúa,Đưa tay lên hướng về Ngài,Nếu có tội lỗi trong tay anh, hãy quăng xa đi,Đừng để tội ác cư ngụ trong lều trại anh,Bấy giờ anh sẽ ngước mặt lên, lương tâm không gợn vết,Sống vững vàng, không sợ hãi chi.Anh sẽ quên cảnh khổ nạn,Chỉ nhớ nó như dòng nước chảy qua.Bấy giờ đời anh sẽ sáng chói hơn ban trưa,Cảnh tối tăm sẽ như trời hừng sáng.Anh sẽ sống an ninh vì anh có hy vọng,Anh sẽ được che chở và nằm ngủ bình an.Anh sẽ nằm nghỉ, và không ai gây cho anh sợ hãi;Nhiều người sẽ tìm anh xin ân huệ.Nhưng kẻ ác sẽ mòn mắt trông đợi,Mọi lối thoát tiêu tan,Họ chỉ hy vọng thở hơi cuối cùng.Gióp Trách Các Bạn Thiếu Thông CảmGióp đáp:Các anh chắc thật là những người khôn sáng,Khi lìa đời đem theo luôn cả sự khôn ngoan!Nhưng tôi cũng có sự thông sáng như các anh,Chẳng kém các anh đâu;Ai lại không biết những điều các anh nói?Tôi đã trở thành trò cười cho bạn hữu,Dù tôi đã từng kêu cầu Đức Chúa Trời và được Ngài đáp lời!Người công bình trọn vẹn đã trở thành trò cười!Người nhàn hạ khinh người gặp nạn,Người trượt chân bị đánh ngã luôn!Lều trại bọn cướp phát đạt,Những kẻ khiêu khích Đức Chúa Trời sống an toàn,Đức Chúa Trời nắm giữ họ trong tay Ngài.Loài Cầm Thú Cũng Biết Về Đức Chúa TrờiNhưng anh hãy hỏi loài thú, chúng sẽ chỉ dạy anh,Hỏi loài chim trời, chúng sẽ kể cho anh nghe.Hoặc là anh nói chuyện với đất, đất sẽ chỉ dạy anh,Với loài cá biển, chúng sẽ tỏ cho anh.Có loài nào trong các loài ấy không biếtRằng tay CHÚA làm nên mọi sự này?Ngài nắm trong tay sự sống của mọi sinh vật,Và hơi thở của mọi người.Phải chăng tai biết phân biệt lời nói,Như miệng nếm thức ăn?Sự khôn ngoan tìm thấy nơi người già,Thông sáng nơi người sống lâu.Đức Chúa Trời Toàn NăngĐức Chúa Trời khôn ngoan và quyền năng,Hiểu biết và thông sáng.Ngài phá hủy, không ai xây dựng được,Ngài giam cầm người nào, chẳng ai có quyền giải thoát.Ngài ngăn nước, sông ngòi khô hạn,Ngài cho mưa, đất đai ngập lụt.Ngài có sức mạnh và sự thông hiểu,Ngài nắm quyền trên cả người lầm lạc lẫn người lừa gạt.Ngài dẫn các nhà cố vấn đi tù đày chân không,Khiến các quan tòa ra ngu dại.Ngài tháo đai các vua,Quấn khố ngang lưng họ.Ngài dẫn các thầy tế lễ đi tù đày chân không,Lật đổ những kẻ cầm quyền lâu đời.Ngài tước lời nói khỏi người đáng tin cậy,Trí phán đoán khỏi các trưởng lão.Ngài đổ sỉ nhục trên hàng quý tộc,Tháo đai người quyền thế.Ngài bày tỏ những điều sâu nhiệm nơi tối tăm,Phơi bóng tối âm u ra ánh sáng.Ngài cho các nước hưng thịnh, rồi Ngài hủy diệt chúng,Cho các dân bành trướng, rồi dẫn đi lưu đày.12:23 Ctd: khiến các dân tản lạc, rồi dẫn chúng vềNgài cất trí khôn ra khỏi các trưởng tộc trong xứ,Để họ đi lang thang nơi sa mạc không lối thoát;Họ quờ quạng trong tối tăm, không ánh sáng;Ngài khiến họ lảo đảo như người say.Gióp Muốn Trình Bày Vấn Đề Của Mình Với Đức Chúa TrờiNày, chính mắt tôi đã thấy mọi điều ấy,Tai tôi nghe và tôi hiểu.Tôi cũng hiểu biết như các anh,Chẳng thua kém các anh đâu.Nhưng tôi, tôi muốn thưa với Đấng Toàn Năng,Tôi ước ao tự bào chữa với Đức Chúa Trời.Còn các anh, các anh tô vẽ lời giả dối,Hết thảy các anh là thầy lang vô dụng.Phải chi các anh nín lặng,Để tỏ mình khôn ngoan!Các Bạn Gióp Muốn Bênh Vực Đức Chúa Trời Sao?Xin các anh nghe lời bào chữa tôi,Xin chú ý nghe lời biện hộ từ miệng tôi.Có phải vì Đức Chúa Trời mà các anh nói điều gian dối?Có phải vì Ngài mà các anh nói điều giả trá?Lẽ nào các anh thiên vị Ngài?Các anh muốn biện hộ cho Đức Chúa Trời sao?Các anh có được khen thưởng khi Ngài dò xét các anh không?Các anh tưởng có thể lừa gạt Ngài như lừa gạt loài người sao?Ngài chắc chắn sẽ trừng phạt các anhNếu các anh thiên vị Ngài, dù trong nơi kín mặc lòng.Các anh không khiếp sợ uy nghiêm Ngài sao?Quyền năng Ngài không làm các anh kinh hoàng sao?Danh ngôn các anh vô dụng như tro,Lời biện hộ các anh dễ bẻ như đất sét.Gióp Mời Các Bạn Yên Lặng Nghe Ông Tự Bào Chữa Mình Trước Mặt Đức Chúa TrờiXin các anh yên lặng, mặc cho tôi nói,Hậu quả ra sao, tôi xin chịu.Sao tôi lấy răng cắn thịt mình,Và nắm mạng sống mình trong tay?13:14 LXX không có từ “sao?”Ngài có thể giết tôi, tôi không còn hy vọng gì nữa,Dù vậy, tôi vẫn bênh vực nếp sống tôi trước mặt Ngài.Chính điều ấy cũng là sự giải cứu cho tôi,Vì kẻ vô đạo không dám đến gần Ngài.Xin các anh chú ý nghe lời tôi nói,Xin lắng tai nghe lời tôi giải thích.Tôi đã chuẩn bị xong lý lẽ,Tôi biết chắc tôi sẽ được trắng án.Nếu có ai tranh luận thắng được tôi,Bấy giờ tôi sẽ nín lặng chờ chết.Gióp Xin Chúa Cho Ông Biết Ông Chịu Khổ Vì Tội GìXin Chúa ban cho con hai điều thôi,Để con khỏi phải trốn tránh Ngài.Xin Chúa rút tay Ngài xa khỏi con,Xin Chúa cho con thôi kinh hãi vì sợ Ngài.Bấy giờ Chúa gọi, con xin thưa,Hoặc Chúa cho con nói trước, và xin Ngài đáp lời con.Con đã phạm bao nhiêu tội ác và lỗi lầm?Xin cho con biết vi phạm và tội lỗi con.Sao Ngài phải ẩn mặt,Xem con như kẻ thù?Lẽ nào Chúa làm cho một chiếc lá bị gió cuốn đi phải khiếp sợ,Hoặc đuổi bắt một cọng rơm khô?Vì Ngài kết án con phải chịu điều cay đắng,Bắt con gánh hậu quả tội ác phạm thuở ấu thơ,Ngài cùm chân con lại,Canh giữ mọi nẻo đường con đi,Theo dõi các dấu chân con.Trong khi con khác nào bầu da mòn,13:28 LXX, Syr, Aram; MT: vật mục nát tiêu haoKhác nào chiếc áo bị mối ăn.Đời Người Ngắn NgủiCon người vốn yếu đuối mong manh14:1 Nt: sanh ra từ người nữSống một số ngày ngắn ngủi,Nhưng lại đầy phiền muộn.Người nở ra như đóa hoa, rồi lại tàn,Người vụt qua như chiếc bóng, không dừng lại.Lẽ nào Chúa quan tâm đến một người như vậy,Và đem con ra xét xử?Ai có thể khiến người ô uế trở thành trong sạch?Không một ai!Vì Chúa đã định ngày cho người,Chúa biết số tháng trong đời người,Chúa đặt cho người một giới hạn không thể vượt qua,Xin Chúa ngoảnh mặt cho người an phậnVui hưởng ngày mình như kẻ làm thuê.So Sánh Người Với CâyKhi cây bị đốn, ta vẫn còn hy vọngCây sẽ mọc lại, đâm chồi nẩy lộc.Dù rễ bắt đầu già cỗi dưới đất,Và gốc khởi sự chết trong bụi,Vừa bắt được hơi nước, cây liền nứt lộc,Đâm nhành như một cây tơ.Nhưng con người, khi chết rồi, mất tất cả năng lực;Người tắt hơi, rồi về đâu?Như nước hồ bốc hơi biến mất,Như sông cạn dần rồi khô hẳn,Con người nằm xuống, không hề chỗi dậy;Khi bầu trời còn đó, người không hề thức dậy,Không ai có thể đánh thức người khỏi giấc ngủ say.Ước Mơ Khó Thực HiệnÔi, ước gì Chúa giấu con nơi âm phủ,Che kín con cho đến khi cơn giận Chúa nguôi,Định kỳ hạn cho con tại đó,Và nhớ đến con khi mãn kỳ!Người chết rồi có thể nào sống lại?Trọn những ngày nghĩa vụ nhọc nhằn,Con sẽ trông chờ phiên gác thế con.Bấy giờ Chúa gọi, con xin thưa,Chúa sẽ nhớ thương công trình của tay Ngài.Bấy giờ Chúa sẽ đếm từng bước con đi,Nhưng Ngài sẽ không canh chừng tội lỗi con.Vi phạm con sẽ được niêm phong trong túi,Gian ác con, Chúa sẽ che đậy.Thực Tế Phũ PhàngTuy nhiên, như núi lở tan ra từng mảnh vụn,Như tảng đá tách rời khỏi sườn núi,Như nước chảy đá mòn,Như mưa lũ cuốn trôi bụi đất,Chúa phá tan hy vọng con người.Chúa đánh bại người một lần đủ cả, và người ra đi,Chúa biến đổi sắc diện người, và xua người đi.Con cái người có vẻ vang, người cũng chẳng biết,Hoặc chúng có thấp hèn, người cũng chẳng hay.Người chỉ cảm biết được nỗi đau của chính thân mình,Chỉ sầu khổ vì chính mình mà thôi.Người Khôn Ngoan Kính Sợ Đức Chúa Trời Và Giữ Gìn Lời NóiÊ-li-pha người Thê-man đáp lời:Lẽ nào người khôn ngoan nói lời tri thức như bão táp,Bụng căng đầy gió đông?Lẽ nào người dùng lập luận vô bổ,Lời vô ích mà tự bào chữa mình sao?Thật vậy, anh gạt bỏ lòng kính sợ Đức Chúa Trời,Anh khinh thường giờ suy gẫm trước mặt Ngài.Tội ác anh hướng dẫn miệng anh,Khiến anh chọn lưỡi gian xảo.Chính miệng anh lên án anh, chớ chẳng phải tôi,Chính môi anh tố cáo anh.Có phải anh là người sanh ra đầu tiên,Có phải anh vào đời trước cả núi non?Anh có được dự nghe trong buổi họp kín của Đức Chúa Trời?Có phải chỉ riêng anh khôn ngoan thôi sao?Có điều chi anh biết mà chúng tôi chẳng biết?Có điều chi anh hiểu mà chúng tôi chẳng hiểu?Giữa chúng ta đây có người tóc bạc tuổi cao,Cao niên hơn cả phụ thân anh.Lời an ủi từ Đức Chúa Trời,Lời Ngài khuyên nhẹ nhàng chưa đủ cho anh sao?Sao trí anh lại nghĩ quẩn,Sao mắt anh mờ đi, không thấy.15:12 Ctd: mắt anh long lên giận dữĐến nỗi anh cả gan giận Đức Chúa Trời,Và miệng anh tuôn ra những lời dường ấy?Loài người là gì mà thanh sạch được?Loài người sanh ra từ người nữ làm sao công chính được?Nếu Đức Chúa Trời không tin cậy ngay cả các thiên thần,Nếu các tầng trời vẫn chưa sạch dưới mắt Ngài,Huống chi loài người gớm ghiếc và hư đốn,Là kẻ phạm tội ác như uống nước lã!Số Phận Kẻ ÁcXin anh nghe tôi, tôi sẽ trình bày,Tôi sẽ kể lại điều gì tôi thấy,Điều mà các nhà hiền triết đã dạy,Và không giấu những gì học được từ tổ tiên,Khi Đức Chúa Trời ban đất nước cho riêng họ,Không có người nước ngoài sống giữa họ.Kẻ ác bị dằn vặt suốt đời,Trọn những năm dành cho kẻ hà hiếp;Tiếng kinh hoàng luôn văng vẳng bên tai,Đang bình an, kẻ Hủy Diệt xông vào;Không hy vọng thoát khỏi cảnh tối tăm,Gươm giết hại luôn luôn chực sẵn.Xác kẻ ác bị ném ra ngoài, làm thức ăn cho kên kên,15:23 Nt: nó lang thang tìm thức ăn: “Thức ăn ở đâu?”Nó cảm biết ngày tăm tối gần kề.Cảnh khốn khó cùng quẫn làm nó khiếp sợ,Dồn ép nó như ông vua sẵn sàng tấn công.Vì nó đã vung tay lên chống nghịch Đức Chúa Trời,Ra vẻ anh hùng thách thức Đấng Toàn Năng.Nó gân cổ chạy xông vào Ngài,Tay cầm khiên dày có núm, có u.Dù mỡ phủ lấp mặt nó,Căng phồng bụng hông nó,Nó sẽ sống trong những thành sắp bị tàn phá,Nhà cửa bỏ hoangChờ đổ nát thành đống.Nó không giàu có được, của cải nó không bền,Tài sản nó không lan rộng trên đất.Nó không thoát khỏi cảnh tối tăm;Lửa sém khô các chồi nó,Hơi thở của Đức Chúa Trời cuốn nó đi mất.Kẻ ác chớ cậy vào của phù du mà tự dối mình,Vì của phù du sẽ là phần thưởng của nó.Nó sẽ nhận đầy đủ phần mình trước ngày định,Nhành nó sẽ không xanh tươi;Nó giống như cây nho rụng trái non,Như cây ô liu không đậu hoa.Vì phường vô đạo không con cháu,Và lửa thiêu rụi lều trại cả bọn hối lộ và bọn ăn hối lộ.Chúng cưu mang việc gây hấn và sanh ra tội ác,Dạ chúng thai nghén điều gian xảo.Gióp Nói Với Các BạnGióp đáp lời:Tôi đã từng nghe những lời như vậy nhiều lần rồi,Hết thảy các anh đều là những kẻ an ủi gây thêm phiền toái!Lời vô nghĩa bao giờ mới dứt?Hoặc giả anh mắc bệnh gì nên phải nói ra?Nếu các anh ở trong hoàn cảnh tôi,Tôi cũng có khả năng nói y như các anh,Tôi có thể nói thao thao bất tuyệt,Và lắc đầu nhìn các anh.Nhưng tôi sẽ dùng môi miệng khích lệ các anh,Xoa dịu nỗi đau khổ của các anh.Còn nỗi đau của riêng tôi không thuyên giảm khi tôi nói,Cũng không xa lìa nếu tôi nín lặng.Gióp Than Thân Trách PhậnNhưng bây giờ Chúa làm tôi mòn mỏi,Ngài hủy diệt cả gia đình tôi.Ngài khiến da tôi nhăn nheo,Thân tôi gầy mòn làm chứng nghịch lại tôi.Cơn giận Chúa xâu xé tôi,Ngài nghiến răng thù ghét tôi,Kẻ thù tôi trừng mắt nhìn tôi.Chúng mở miệng nhạo báng tôi,Tát má tôi với lời thô lỗ,Kết bè nhau hãm đánh tôi.Đức Chúa Trời nộp tôi cho bọn vô đạo,Trao tôi vào tay bọn gian ác.Tôi đang sống yên vui, bỗng bị Ngài đập nát,Ngài chụp cổ tôi, ném tôi vỡ tan tành.Ngài dựng tôi lên làm bia;Bọn bắn cung của Ngài bao vây tôi.Ngài đâm thủng thận tôi, không chút xót thương,Ngài đổ mật tôi ra trên đất.Ngài đánh tôi bị thương, vết này đến vết kia,Xông đánh tôi như chiến sĩ ra trận.Tôi may áo tang mặc phủ lên da,Vùi danh giá16:15 Nt: “sừng”, chỉ về sức mạnh, danh giá, vinh dự, quyền thế tôi trong bụi đất.Mặt tôi sưng đỏ vì khóc,Mắt tôi thâm quầng bóng chết chóc,Dù tay tôi không làm điều bạo ngược,Và lời cầu nguyện tôi trong sạch.Gióp Trông Đợi Vào Nhân Chứng Trên TrờiÔi đất, xin đừng lấp máu tôi,Xin đừng ngăn chặn tiếng kêu báo oán!Ngay giờ này, có một đấng làm chứng cho tôi trên trời,Có một đấng biện hộ cho tôi trên nơi cao.Các bạn tôi nhạo báng tôi,Tôi đầm đìa nước mắt cầu khẩn Đức Chúa Trời.Đấng làm chứng trên trời sẽ biện hộ cho tôi trước mặt Đức Chúa Trời,Như loài người biện hộ cho bạn mình.Vì chỉ còn một vài năm nữa thôi,Rồi tôi sẽ ra đi, không bao giờ trở lại.Gióp Cầu Khẩn Đức Chúa TrờiSức sống con bị chà nát,Ngày đời con lụn tắt,Nghĩa địa đang chờ con.Bọn nhạo báng vây quanh con,Mắt con luôn nhìn thấy họ chống đối con.Xin Chúa nhận lời con bảo đảm,Vì còn ai dám bảo lãnh cho con?Chúa giấu sự hiểu biết khỏi tâm trí họ,Cho nên Chúa không để họ thắng con.Người nào tố cáo bạn bè vì lợi lộc,Con cái người sẽ mòn mắt đợi trông.Gióp Nói Với Các BạnChúa khiến tôi trở nên lời đàm tiếu giữa các dân,Chúng khạc nhổ ngay vào mặt tôi.Mắt tôi mờ vì đau buồn,Tay chân tôi thảy đều lỏng khỏng như chiếc bóng.Người ngay thẳng nhìn tôi kinh ngạc,Người vô tội phẫn khích vì kẻ vô đạo.Người công chính giữ vững đường lối mình,Người có tay trong sạch càng thêm mạnh mẽ.Xin tất cả các anh lại đây biện luận cùng tôi một lần nữa,Nhưng rồi tôi cũng sẽ không tìm được một người khôn ngoan giữa các anh!Hy Vọng Tiêu TanNgày đời tôi qua đi,Kế hoạch tôi gãy đổ,Mơ ước lòng tôi tan vỡ.Các bạn tôi nói đêm sẽ biến thành ngày,Ánh sáng đến gần sau cơn tối tăm.Nếu tôi trông đợi Âm Phủ làm nhà,Nếu tôi sắp xếp chỗ nằm trong bóng tối,Nếu tôi gọi huyệt mả: “Ngươi là cha tôi,”Và dòi bọ: “mẹ tôi,” “chị tôi,”Vậy thì hy vọng tôi ở đâu?Có ai nhìn thấy chút hy vọng gì cho tôi không?Hy vọng có theo tôi,17:16 LXX: xuống Âm Phủ không?Chúng tôi có cùng nhau nghỉ yên nơi bụi đất không?Binh-đát Trách Gióp Chê Các Bạn Ngu DạiBinh-đát người Su-a đáp lời Gióp:Bao giờ anh mới ngừng nói?Anh hãy suy xét lại, rồi chúng ta sẽ bàn tiếp.Sao anh coi chúng tôi như thú vật?Sao anh kể chúng tôi là ngu dại?Anh tự xé xác mình trong cơn giận!Lẽ nào vì anh đất trở nên hoang vu, không người ở,Và núi đá phải dời khỏi chỗ nó?Gương Kẻ Ác Bị Hình PhạtPhải, ngọn đèn kẻ gian ác sẽ bị dập tắt,Và tia lửa nó không còn chiếu sáng.Ánh sáng trong lều trại nó trở nên tối tăm,Ngọn đèn trên đầu nó sẽ bị dập tắt.Bước chân vững vàng trở thành khập khiễng,Nó sẽ ngã nhào trong mưu chước mình.Vì chân nó đẩy nó vào mạng lưới,Nó bước đi trên hố bị cành lá che khuất;Bẫy sập xuống gót chân nó,Nó sa vào tròng;Thòng lọng giấu dưới đất chờ nó,Lưới bủa trên đường nó đi.Nỗi kinh hoàng tứ phía khiến nó hãi hùng,Đuổi sát theo gót chân nó.Sức lực nó suy tàn vì cơn đói,Tai họa chầu chực sẵn cạnh bên.18:12 Ctd: tai họa chỉ chờ nó vấp ngãDa nó tiêu hao vì bệnh hoạn,Con trưởng nam của tử thần ăn nuốt tay chân nó.Nó bị bứng ra khỏi lều trại, là nơi nó được an toàn,Và điệu đến trước vua kinh hoàng.Người không thuộc về nó sẽ ở trong lều trại nó,Diêm sinh rải khắp nơi nó từng cư trú.Phía dưới, rễ nó khô cằn,Bên trên, nhành nó héo tàn.Kỷ niệm nó bị xóa mất khỏi xóm làng,Không ai nhắc đến tên nó ngoài đồng hoang.Nó bị đuổi khỏi vùng ánh sáng vào cõi tối tăm,Bị trục xuất khỏi vòng người sống.Trong gia tộc, nó sẽ không con cháu,Không còn ai sống sót nơi nó từng cư ngụ.Trước số phận nó, người phương tây sững sờ,Người phương đông kinh hãi.Thật vậy, đó là nơi kẻ gian ác ở,Là chỗ của người không nhận biết Đức Chúa Trời.Gióp Nói Với Các BạnGióp đáp lời:Các anh còn muốn dùng lời lẽ dày vò tôiVà nghiền nát tôi cho đến khi nào?Các anh tìm cách nhục mạ tôi cả chục lần rồi,Các anh bạc đãi tôi chẳng chút ngượng ngùng.Dù tôi có thật sự phạm lỗi lầm đi nữa,Lỗi lầm tôi chỉ hại riêng tôi.Nhưng nếu các anh tưởng mình hay hơn tôi,Đem cảnh khổ nhục tôi ra nhiếc mắng,Xin hiểu rằng chính Đức Chúa Trời đã gây thiệt hại cho tôi,Và bủa lưới Ngài vây quanh tôi.Gióp Than TráchNếu tôi có kêu lên, “Tôi bị ngược đãi!” cũng không ai đáp,Tôi kêu oan, nhưng không ai xét xử công minh.Ngài dựng rào chặn đường, không cho tôi đi tới,Khiến tối tăm bao phủ lối tôi đi.Ngài lột trần danh dự tôi như chiếc áo,Cất bỏ tiếng tăm tôi như mũ miện khỏi đầu.Tôi sụp đổ như căn nhà bị Ngài đập phá tứ phía,Hy vọng tôi như cây bị nhổ cả gốc rễ.Cơn thịnh nộ Ngài bừng cháy,Ngài xem tôi như kẻ thù.Các đội quân Ngài ùn ùn kéo tới,Đắp lũy hãm đánh tôi,Đóng trại quanh lều tôi.Ngài khiến cho họ hàng tôi xa cách tôi,Những người quen biết tôi trở nên xa lạ.Các thân bằng quyến thuộc đều lìa bỏ tôi,Khách ngụ trong nhà tôi cũng quên tôi.Các nữ tỳ xem tôi như người lạ,Tôi trở thành ngoại kiều trước mắt chúng.Tôi gọi đầy tớ tôi, nhưng nó không đáp lại,Ngay cả khi tôi mở miệng khẩn nài.Vợ tôi ghê tởm sự sống tôi,Anh em tôi gớm ghiếc tôi.Ngay cả bọn trẻ con cũng khinh bỏ tôi,Quay lưng đi19:18 Ctd: nhạo cười tôi khi tôi đứng dậy.Tất cả những người bạn thân nhất đều ghê tởm tôi,Những người tôi yêu mến đều trở mặt chống lại tôi.Xương tôi bám chặt vào da thịt,Tôi thoát được với da bọc răng!Gióp Nài Xin Các BạnCác anh là bạn tôi, xin thương xót tôi, xin thương xót tôi!Vì tay Đức Chúa Trời đã đánh tôi!Sao các anh tiếp tục bắt bớ tôi như Đức Chúa Trời bắt bớ tôi?Các anh buộc tội tôi chưa đủ sao?Gióp Ước Ao Được Xét Lẽ Công Bình Ngay Khi Còn SốngÔi, ước gì các lời tôi được ghi chép,Ước gì chúng được khắc trên bia,Với bút sắt, rồi mạ chì,Khắc trên đá đời đời còn đó!Nhưng tôi biết chắc Đấng Cứu Chuộc tôi vẫn sống,Ngài sẽ chỗi dậy sau cùng để bào chữa cho tôi trên đất.Ngay cả sau khi da tôi đã tróc rơi từng mảnh,Tôi vẫn ước ao được chiêm ngưỡng Đức Chúa Trời trong thân xác này.Chính tôi sẽ ngắm xem Ngài,Mắt tôi sẽ nhìn thấy Ngài, và Ngài không còn xa lạ nữa.Tôi trông chờ đến héo cả ruột gan.Gióp Cảnh Cáo Các BạnKhi các anh bàn tính, “Chúng ta phải bắt bớ nó cách nào đây?”Và nói, “Nguyên nhân thảm họa này là chỉ tại nó thôi!”Xin coi chừng lưỡi gươm,Vì cơn giận các anh đáng bị lưỡi gươm đoán phạt,Để các anh biết rằng ngày phán xét gần kề.Sô-pha Nóng Lòng Đáp Lời GiópSô-pha, người Na-a-ma, đáp:Thật vậy, tư tưởng bối rối trong tôi buộc tôi phải đáp lời,Vì lòng tôi bồi hồi không yên.Tôi phải nghe lời khuyên dạy nhục mạ tôi,Và trí hiểu biết thôi thúc tôi đáp lại.Kẻ Ác Bị Tận DiệtAnh có biết, từ thuở xa xưa,Khi loài người vừa được tạo dựng trên đất,Kẻ ác chỉ reo đắc thắng trong chốc lát,Và kẻ vô đạo vui mừng trong khoảnh khắc?Dù kẻ ác kiêu căng đến tận trời,Đầu nó giáp các tầng mây,Nó cũng sẽ tan biến mất như phân làm chất đốt,Ai từng thấy nó sẽ hỏi: “Nó đâu rồi?”Nó sẽ bay mất như giấc mơ, không ai tìm được,Bị xua đi như ác mộng ban đêm.Mắt từng thấy nó sẽ không thấy nó nữa,Nơi nó ở cũng sẽ không thấy nó.Con cái nó phải xin xỏ người nghèo,Khi tay nó hoàn lại sức sống.Xương cốt nó tuy tràn đầy sinh lực tuổi trẻ,Vẫn phải nằm với nó trong bụi đất.Tài Sản Do Làm Ác Không Tồn TạiDù tội ác nếm vào miệng thật ngọt ngào,Nó phải cuốn lưỡi lận tội ác bên dưới,Không chịu nhả ra,Ngậm trong miệng để giữ hương vị,Một khi vào bụng, tội ác biến mùi,Trở thành nọc rắn hổ.Của cải nuốt vào, nó phải mửa ra,Đức Chúa Trời tống của cải ra khỏi bụng nó.Nó mút nọc rắn hổ,Lưỡi rắn độc sẽ giết chết nó.Nó không được hưởng các suối dầu ô-liu,Các dòng sông chảy tràn mật ong và sữa chua.Nó nuốt không vô các lợi lộc kiếm được, nó phải mửa ra,Nó không hưởng được sự giàu có do làm ăn buôn bán.Vì nó bóc lột và bỏ bê người nghèo,Tước đoạt nhà cửa nó không xây.Vì bụng nó không biết no,Không điều gì nó ưa thích thoát khỏi nó,Không ai sống sót sau khi nó ăn,Cho nên sự thịnh vượng nó không bền.Đang dư dật tột đỉnh, nó bỗng sinh túng quẫn,Sự khốn cùng dồn toàn lực áp đảo nó.Xin Chúa khiến nó đầy bụng,Trút cơn thịnh nộ Ngài xuống như mưa,Làm thức ăn cho nó.Sự Cuối Cùng Của Kẻ ÁcDù nó trốn thoát vũ khí sắt,Mũi tên đồng sẽ đâm thủng nó.Khi nó rút mũi tên ra khỏi lưng,Mũi tên sáng quắc ra khỏi mật gan,Nỗi kinh hoàng chụp lấy nó.Tối tăm dày đặc rình chờ các báu vật giấu kín của nó,Lửa không bởi người thổi thiêu nuốt nó,Nuốt luôn mọi người còn lại trong lều trại nó.Các tầng trời tố cáo tội ác nó,Đất nổi dậy buộc tội nó.Bão lụt cuốn trôi nhà nó,Thác nước chảy cuộn trong ngày Chúa nổi giận.Đó là phần Đức Chúa Trời dành cho kẻ ác,Cơ nghiệp Ngài định cho nó.Gióp Yêu Cầu Các Bạn Nghe Mình NóiGióp đáp lời:Xin các anh lắng nghe lời tôi nói,Đó là cách các anh an ủi tôi.Xin kiên nhẫn cho tôi thổ lộ,Xong rồi, các anh có quyền cười chê.Nào tôi có phiền trách loài người?Tôi không được quyền nóng giận sao?Xin các anh chú ý nghe tôi,Rồi các anh sẽ sững sờ, không thốt nên lời.21:5 Nt: lấy tay che miệngKhi nghĩ đến, tôi kinh hoàng,Toàn thân run bần bật.Kẻ Ác Sống Thảnh ThơiTại sao bọn gian ác được sống,Lại còn sống lâu và quyền thế?Chúng nhìn thấy dòng dõi chúng ổn định,Con cháu chúng vững vàng.Chúng sống trong nhà, bình an, không lo sợ,Ngọn roi của Đức Chúa Trời không hề giáng xuống chúng.Bò đực chúng truyền giống không thất thoát,Bò cái chúng sinh con không sẩy thai.Chúng cho trẻ thơ mình chạy tung tăng như đàn chiên,Trẻ con mình nhảy múa,Ca hát theo tiếng trống, tiếng đàn lia,Vui đùa theo tiếng sáo.Bọn gian ác tận hưởng ngày đời mình trong cảnh giàu sang,Rồi về cõi chết trong giây lát.Chúng nói với Đức Chúa Trời: “Xin lìa xa chúng tôi,Chúng tôi không muốn học biết đường lối Ngài!Đấng Toàn Năng là gì mà chúng tôi phải phụng thờ?Cầu khẩn Ngài có lợi gì cho chúng tôi?”Chúng có nắm trong tay mình sự giàu sang của chúng không?Tôi tránh xa mưu đồ kẻ ác!Kẻ Ác Không Bị Trừng PhạtCó bao lần đèn kẻ ác bị dập tắt,Tai họa giáng xuống chúng,Đức Chúa Trời nổi giận hình phạt chúng,Chúng tựa như rơm trước ngọn gió,Như trấu bị bão cuốn đi?Các anh nói: “Đức Chúa Trời để dành tội ác chúng cho con cháu.”Xin Ngài báo trả tội nhân để chúng biết thân!Xin cho chính mắt chúng nhìn thấy cảnh diệt vong,Xin cho chúng uống cơn phẫn nộ của Đấng Toàn Năng!Vì chúng chẳng màng điều gì xảy đến cho gia đình,Sau khi chúng qua đời.Ai dám dạy Đức Chúa Trời,Khi chính Ngài xét xử ngay cả các thiên thần?Người này sống thảnh thơi, an nhàn,Khỏe mạnh đến khi chết:Thân thể căng tràn nhựa sống,Tủy xương vẫn còn tươi tốt.Người kia chết, cả đời cay đắng,Chưa hề nếm phước hạnh là gì.Cả hai đều nằm trong bụi đất,Bọ dòi bao phủ cả hai.Kẻ Ác Được Chôn Cất Vẻ VangNày, tôi biết rõ ý tưởng các anh,Các anh mưu toan bức hiếp tôi.Các anh hỏi: “Nhà bọn cường hào ở đâu?Lều trại bọn gian ác ở đâu?”Sao các anh không hỏi khách lữ hành?Sao không nhận lời chứng của họ?Rằng kẻ ác được tha trong ngày tai họa,Được thoát trong ngày thịnh nộ?Ai dám buộc tội kẻ ác ngay mặt nó?Ai dám báo trả điều nó làm?Khi kẻ ác được đưa đến nghĩa trang,Phần mộ nó có người canh gác.Các nắm đất trong trũng cũng êm dịu cho nó.Mọi người đều đưa đám nó,Kẻ trước, người sau, nhiều vô số.Vậy, sao các anh tưởng có thể an ủi tôi với chuyện vô lý?Những lời giải đáp của các anh chỉ là dối gạt!Ê-li-pha Buộc Tội Gióp Bóc Lột Người NghèoÊ-li-pha người Thê-man, đáp lời:Người phàm có ích gì cho Đức Chúa Trời?Người khôn ngoan hẳn nhiên được lợi cho chính mình.Đấng Toàn Năng có vui thích gì nếu anh sống công chính?Có lợi gì cho Ngài nếu đường lối anh trọn vẹn?Có phải vì anh kính sợ Ngài mà Ngài sửa trị anh,Đem anh ra xét xử?Không phải vì anh gian ác quá bội,Tội ác anh nhiều vô số sao?Vì anh bắt anh em mình nộp của cầm vô cớ,Lột trần ngay cả tấm áo che thân;Người mệt lả, anh không cho nước uống,Kẻ đói kiệt, anh không phát bánh ăn;Bọn cường hào anh cho chiếm đất,Kẻ được nể vì ở luôn nơi đó;Người góa bụa, anh đuổi về tay trắng,Kẻ mồ côi, anh chà đạp chốn nương thân;Vì thế, cạm bẫy bao vây anh,Sự kinh hoàng thình lình chụp lấy anh,Ánh sáng tối mờ đến nỗi anh không thấy,Và nước lũ ngập chìm anh.Đức Chúa Trời Có Nhìn Thấy Tội Ác Không?Không phải Đức Chúa Trời ở trên cao, tận trên các tầng trời sao?Anh hãy nhìn xem các vì sao cao nhất, chúng cao biết bao!Vì thế anh nói: “Đức Chúa Trời biết gì?Làm sao Ngài xét xử được xuyên qua đám mây đen kịt?Mây bao phủ Ngài, nên Ngài chẳng thấy,Và Ngài bước đi trên vòm trời.”Gióp Noi Theo Đường Kẻ ÁcAnh có muốn tiếp tục đi theo đường cũ,Đường kẻ ác vẫn thường đi?Chúng bị chụp bắt đi trước giờ định,Nền tảng chúng sụp đổ trôi theo dòng sông.Chúng nói với Đức Chúa Trời: “Xin lìa xa chúng tôi.Đấng Toàn Năng có thể làm gì chúng tôi được?”Tuy nhiên, chính Ngài đã ban phước lành đầy nhà chúng.Mưu đồ kẻ ác thật xa tôi lắm.Người công chính vui mừng thấy kẻ ác bị phạt,Người vô tội nhạo cười chúng:“Kẻ thù chúng ta chắc chắn bị tiêu diệt,Lửa thiêu nuốt vật gì chúng để lại.”Ê-li-pha Khuyên Gióp Từ Bỏ Tội Ác, Quay Về Với Đức Chúa TrờiHãy làm hòa với Đức Chúa Trời, hãy sống bình an,Nhờ đó, anh sẽ được phước.Hãy nhận lời dạy dỗ từ miệng Ngài,Hãy giữ lời Ngài trong lòng anh.Nếu anh quay về với Đấng Toàn Năng, Ngài sẽ phục hồi anh.Nếu anh đem sự gian ác ra xa khỏi lều trại anh,Nếu anh quăng vàng xuống bụi đất,Nếu anh ném vàng Ô-phia giữa đá sỏi trong lòng khe cạn nước,Nếu anh quí Đấng Toàn Năng như vàng,Như bạc chất cao thành đống,Bấy giờ Đấng Toàn Năng sẽ ban cho anh niềm vui thỏa,Anh sẽ hân hoan ngẩng mặt lên nhìn Đức Chúa Trời.Anh sẽ cầu khẩn Ngài, Ngài sẽ nghe tiếng anh,Và anh sẽ làm trọn điều anh hứa nguyện.Việc gì anh quyết định làm cũng thành công,Và ánh sáng soi rọi các nẻo đường anh.Vì Đức Chúa Trời hạ thấp kẻ kiêu ngạo,Nhưng cứu giúp người hạ mình.Ngài giải cứu người vô tội,Và anh sẽ được cứu nếu tay anh trong sạch.Gióp Ao Ước Được Trình Bày Nỗi Lòng Với ChúaGióp đáp lời:Ngay bây giờ tôi vẫn còn chống nghịch than van,Tay đè trên tôi vẫn nặng mặc tiếng tôi rên xiết.Ước gì tôi biết nơi nào tìm gặp Chúa,Tôi sẽ đến chầu trước tòa Ngài.Tôi sẽ trình lên Ngài trường hợp tôi,Miệng tôi sẽ thưa cặn kẽ các lý lẽ.Tôi sẽ biết những lời Ngài đáp lại,Tôi sẽ hiểu những điều Ngài dạy.Lẽ nào Ngài đem quyền năng lớn lao ra tranh luận với tôi?Không đâu! Ngài sẽ lắng nghe tôi.Nơi tòa Ngài, người công chính được phép trình bày,Và Đấng xét xử tôi sẽ tuyên bố tôi vĩnh viễn trắng án.Gióp Trung Tín Sống Theo Lời Chúa DạyKìa, tôi đi tới trước, nhưng Ngài không có ở đó,Tôi đi lui về phía sau, cũng chẳng thấy Ngài.Ngài làm việc bên tả, tôi cũng không gặp Ngài,Ngài quay sang bên hữu, tôi cũng chẳng thấy được Ngài.Nhưng Chúa biết con đường tôi đi,Khi Ngài rèn luyện tôi, tôi sẽ ra như vàng.Chân tôi bám sát theo bước Ngài,Tôi giữ theo đường Ngài, không rẽ lối.Tôi không rời bỏ mạng lịnh từ môi Ngài,Lời từ miệng Ngài, tôi giấu kín trong lòng.23:12 Ctd: tôi quý hơn ý riêngĐức Chúa Trời Hành Động Theo Ý Muốn NgàiNhưng Ngài một dạ chẳng dời, ai dám lay chuyển Ngài?Ngài đã quyết thi hành.Vì Ngài sẽ làm trọn ý Ngài định cho tôi,Và nhiều ý định tương tự.Do đó, tôi kinh hãi trước mặt Ngài,Càng nghĩ đến, tôi càng khiếp sợ.Đức Chúa Trời làm tôi bủn rủn,Đấng Toàn Năng khiến tôi hãi hùng.Vì tôi bị tối tăm bao phủ,Bóng đêm dày đặc phủ kín mặt tôi.23:17 MT: không rõ nghĩaKẻ Ác Áp Bức Người NghèoTại sao Đấng Toàn Năng không định giờ phán xét?Sao những kẻ biết Chúa không thấy ngày đoán phạt?Bọn gian dời mốc phân ranh,Cướp bầy súc vật đem về chăn nuôi;Lùa theo mình lừa của đứa con côi,Cầm làm tin bò của người mẹ góa;Đuổi người nghèo khó ra khỏi đường cái,Mọi kẻ khốn cùng trong xứ phải ẩn tránh;Kìa, người nghèo làm lụng vất vả,Khác nào lừa rừng trong sa mạc,Họ kiếm thức ăn cho con cái,Khác nào lừa rừng tìm mồi trong đồng hoang;Họ lượm lặt rơm rạ trong đồng ruộng,Họ mót nho trong vườn kẻ ác;Họ nằm ngủ mình trần, không manh áo,Không mền đắp trong đêm giá lạnh;Họ ướt đẫm mưa lạnh miền núi,Không nơi ẩn nấp, họ nép mình trong hốc đá.Bọn gian ác giật đứa con côi khỏi vú mẹ,Cầm giữ con thơ kẻ nghèo làm tin.Người khốn khổ đi mình trần, không manh áo,Vác bó lúa mà bụng đói meo.Họ ép dầu giữa các hàng cây ô-liu,Họ đạp nho trong bồn mà cổ khát khô.Từ trong thành vang lên tiếng người rên xiết,Kẻ bị thương hấp hối kêu van,Nhưng Đức Chúa Trời không kể đó là tội kẻ ác!Kẻ Ác Giết Hại Trong Bóng TốiCó những người chống nghịch ánh sáng,Không quen thuộc đường sáng,Không đi trên các nẻo sáng.Vừa mờ sáng, tên sát nhân nhổm dậy,Giết kẻ nghèo khổ và khốn cùng.Ban đêm, nó biến thành kẻ trộm.Mắt kẻ ngoại tình chờ lúc trời chạng vạng,Nó tự nhủ: “Không mắt nào thấy được ta,”Rồi nó trùm mặt lại.Bọn trộm khoét vách nhà trong đêm tối,Ban ngày chúng trốn kín mít,Không hề biết ánh sáng.Đối với tất cả bọn chúng, đêm tối mịt là ban ngày,Vì chúng quen thuộc nỗi hãi hùng trong đêm tối mịt.Kẻ Ác Bị Hình PhạtƯớc gì bọn ác như bọt bèo trôi dạt trên mặt nước,Phần đất của chúng bị rủa sả,Không ai đi về hướng vườn nho chúng!Ước gì cơn nắng hạn và trời nóng bức cướp mất nước tuyết tan,Và âm phủ cướp mất kẻ phạm tội!Ước gì dạ mang chúng quên chúng đi,Thây chúng ngọt ngào cho dòi bọ,Không ai nhớ đến chúng nữa,Và tội ác gãy đổ như cây cối!Chúng ngược đãi các bà vợ không sinh đẻ,Đối xử tàn nhẫn với các bà góa chồng.Nhưng Đức Chúa Trời dùng quyền năng hủy diệt kẻ mạnh bạo,Ngài ra tay, chúng mất hy vọng sống.Tuy Ngài để chúng sống bình an vô sự,Mắt Ngài theo dõi mọi đường đi nước bước.Chúng được tôn cao trong chốc lát, rồi biến mất,Chúng khô héo, rũ xuống như cỏ dại,Như gié lúa cắt rời khỏi thân.Nếu không phải vậy, ai có thể chứng minh là tôi dối gạt,Lời tôi chẳng đúng vào đâu?Đức Chúa Trời Vĩ Đại Toàn NăngBinh-đát, người Su-a, đáp:Ngài cầm quyền thống trị, và đáng kính sợ,Thiết lập hòa bình trên trời cao.Đội quân Ngài, nào ai đếm được?Nào ai thoát khỏi ánh sáng Ngài?Thế thì người phàm làm sao được Đức Chúa Trời kể là công chính?Con người sinh ra từ người nữ làm sao được Ngài kể là trong sạch?Nếu ngay cả mặt trăng cũng không sáng đủ,Các ngôi sao cũng không trong sáng đủ dưới mắt Ngài,Huống chi người phàm, loài dòi bọ,Và con cái người, chỉ là giống côn trùng?Gióp Mỉa MaiGióp đáp lời:Anh thật khéo nâng đỡ người cô thế,Cứu giúp người yếu đuối!Anh thật khéo khuyên dạy người kém khôn ngoan,Tỏ bày bao nhiêu điều thông sáng!Nhờ ai mà anh thốt ra những lời ấy?Thần khí nào phát ra từ anh?Đức Chúa Trời Vĩ Đại Quyền NăngHồn người chết oằn oạiBên dưới nước và các động vật trong nước.Âm phủ lộ trần trước mắt Ngài,Cõi diệt vong không màn che khuất.Ngài giăng trời bắc trên khoảng không,Treo trái đất trong không gian.Ngài dồn chứa nước mưa trong đám mây dày đặc,Nhưng nước nhiều cũng không xé rách mây.Ngài bao phủ ngai Ngài,Trải mây che khuất ngai.Ngài vẽ một vòm tròn trên mặt nước,Tận chân trời, nơi ánh sáng gặp tối tăm.Cột trụ đỡ các tầng trời rung chuyển,Kinh sợ khi Ngài quở trách.Ngài dùng quyền năng dẹp yên biển cả,Dùng sự khôn ngoan đánh ngã Ra-háp.Hơi thở Ngài làm bầu trời tươi sáng,Tay Ngài đâm thủng rắn đang trốn chạy.Nhưng đó chỉ là một cái nhìn thoáng qua về công việc Ngài;Tiếng thì thầm chúng ta nghe về Ngài thật nhỏ làm sao!Ai hiểu thấu tiếng sấm vang rền quyền năng Ngài?Gióp Quả Quyết Mình Vô TộiGióp tiếp tục biện luận:Đức Chúa Trời hằng sống chứng cho tôi,Ngài từ chối xét lẽ công bình cho tôi,Đấng Toàn Năng làm đời tôi cay đắng,Bao lâu tôi còn hơi thở,Còn sinh khí của Đức Chúa Trời nơi mũi tôi,Môi tôi sẽ không nói lời độc địa,Lưỡi tôi sẽ không dối gạt.Chắc chắn tôi không thể nào cho các anh là phải,Cho đến chết, tôi vẫn quả quyết tôi trọn lành.Tôi quyết chắc tôi công chính, tôi không hề đổi ý,Trọn đời tôi, tôi không hề bị lương tâm cắn rứt.Gióp Xin Chúa Phạt Những Người Chống Đối ÔngƯớc gì kẻ thù tôi bị phạt như kẻ ác,Kẻ chống đối tôi bị xử như kẻ gian!Kẻ vô đạo có hy vọng gì khi cuộc đời đứt quãng,Khi Đức Chúa Trời đòi mạng sống lại?Đức Chúa Trời có nghe tiếng nó kêu than,Khi tai họa giáng xuống?Nó có tìm nguồn vui thỏa trong Đấng Toàn Năng,Có thường xuyên cầu khẩn Đức Chúa Trời không?Tôi sẽ chỉ dạy các anh về quyền năng của Đức Chúa Trời,Không giấu điều chi về ý định của Đấng Toàn Năng.Nhưng hết thảy các anh đều nhận thấy hết rồi,Vậy sao các anh còn nói lời vô nghĩa?Xô-pha Phát Biểu Lần Thứ BaĐây là phần Đức Chúa Trời dành cho kẻ ác,Là gia tài kẻ hung bạo nhận lãnh từ Đấng Toàn Năng.Con cái chúng có đông đảo, cũng sẽ ngã vì gươm giáo,Dòng dõi chúng ăn không đủ no.Những kẻ sống sót sẽ bị bệnh dịch chôn vùi,Mà không được vợ góa than khóc.Dù kẻ ác chứa bạc như cát bụi,Chồng chất áo quần thành đống như đất sét,Áo quần chúng chồng chất, nhưng người công chính sẽ mặc,Còn bạc, người vô tội sẽ chia nhau.Nhà chúng xây giống như mạng nhện,Như chòi canh người giữ vườn dựng lên.Chúng nằm ngủ, giàu có, nhà cửa còn nguyên vẹn,Chúng mở mắt, nhà cửa tiêu tan.Kinh hoàng ập xuống chúng như lũ lụt,Bão tố ban đêm cuốn chúng đi.Trận gió đông đem chúng đi mất,Cuốn chúng ra khỏi chỗ ở,Thổi xoáy vào chúng, không thương xót;Chúng cố gắng chạy trốn luồng gió mạnh.Gió vẫn thổi tạt vào chúng như tiếng vỗ tay ngạo nghễ,Rít từng cơn đuổi theo chúng như tiếng huýt gió nhạo cười.Ca Ngợi Sự Khôn NgoanBạc tất nhiên phải có mỏ,Vàng phải có lò luyện.Sắt đào lên từ lòng đất,Quặng nấu chảy ra đồng.Công nhân hầm mỏ rọi ánh sáng vào nơi tối tăm,Đào cuốc đến tận hang cùng ngõ hẻm,Tìm quặng trong bóng tối âm u.Họ khai thông đường hầm cách xa nơi người ở,Họ bị quên lãng vì không ai đặt chân tới đó,Họ buộc mình lủng lẳng vào sợi dây, làm việc nơi hoang vắng.Hoa màu mọc lên từ đất,Nhưng lòng đất dường như bị lửa xáo trộn.Lẫn trong đá có ngọc lam xanh biếc,Lóng lánh những chấm vàng.Con đường này, chim săn mồi không hề biết,Mắt chim ưng cũng chẳng thấy,Thú rừng chưa hề giẫm chân lên,Sư tử cũng chẳng đi ngang qua.Con người đập vỡ đá lửa,Đào sập chân núi.Khi họ đục đá mở đường hầm,Mắt họ xem xét mọi vật quý.Họ xây đập ngăn sông tận nguồn,Để phơi ra ánh sáng những vật giấu kín.Sự Khôn Ngoan Không Ai Tìm Được, Cũng Không Mua ĐượcNhưng tìm đâu ra khôn ngoan?Đâu là nguồn của thông sáng?Người phàm không biết đường dẫn đến khôn ngoan,28:13 Dịch theo LXX; MT: giá trị của khôn ngoanKhông thể tìm được khôn ngoan trên trần gian.Vực sâu nói: “Nó không có trong tôi,”Biển cả nói: “Nó không ở cùng tôi.”Không thể trao vàng khối đổi lấy nó,Cũng không cân bạc mua được nó.Không thể đánh giá nó bằng vàng Ô-phia,Mã não quý hoặc ngọc lam xanh biếc.Vàng hoặc pha lê cũng không so được với nó,Dụng cụ bằng vàng ròng cũng không đổi được nó.San hô và thủy tinh chẳng đáng nói đến,Khôn ngoan quý giá hơn hồng ngọc.Hoàng ngọc xứ Ê-thi-ô-bi không sánh được với nó,Cũng không thể đánh giá nó bằng vàng ròng.Vậy, khôn ngoan đến từ đâu?Đâu là nguồn của thông sáng?Khôn ngoan giấu kín khỏi mắt kẻ sống,Ngay cả chim trời cũng không thấy.Cõi diệt vong và sự chết nói:“Tai chúng tôi có nghe đồn về nó.”Đức Chúa Trời Biết Đường Dẫn Đến Khôn NgoanChỉ một mình Đức Chúa Trời biết đường dẫn đến khôn ngoan,Chỉ mình Ngài biết nơi nào tìm được nó,Vì Ngài nhìn thấy tận chân trời góc biển,Và nhìn thấy mọi sự dưới bầu trời.Khi Ngài ban sức mạnh cho gió,Đo lường mức độ nước,Khi Ngài ấn định luật cho mưa,Vạch đường cho sấm sét,Bấy giờ Ngài nhìn thấy khôn ngoan, và công bố ra,Ngài khảo sát và lập nó vững vàng.Ngài phán với loài người:“Kính sợ CHÚA, chính đó là khôn ngoan,Lìa bỏ điều ác, chính đó là thông sáng.”Gióp Hồi Tưởng Quá Khứ Huy HoàngGióp nói tiếp:Ước gì tôi được sống trở lại những ngày tháng xa xưa,Khi Đức Chúa Trời còn chăm sóc tôi!Lúc ấy, ngọn đèn Chúa chiếu sáng trên đầu tôi,Nhờ ánh sáng Ngài tôi bước đi trong đêm tối.Tôi phát đạt như hoa màu chín rộ trong mùa thu,Khi Đức Chúa Trời là bạn thiết che chở gia đình tôi.Bấy giờ Đấng Toàn Năng còn ở cùng tôi,Con cái quây quần chung quanh tôi,Bước chân tôi đẫm mỡ sữa,Và dầu tuôn ra như suối từ bồn đá ép.Thuở ấy, khi tôi ra cổng thành,Chuẩn bị ngồi họp tại quảng trường,Các thanh niên thấy tôi đều rút lui,Các phụ lão đứng dậy chào tôi.Các bậc lãnh đạo ngừng nói,Lấy tay che miệng,Các vị quyền thế im bặt,Lưỡi dính chặt vào vòm miệng.Gióp Đối Xử Nhân Đạo Với Người Nghèo KhóTai nào nghe đến tôi đều khen tôi có phước,Mắt nào nhìn thấy tôi đều đồng ý tán thành,Vì tôi giải cứu người nghèo khó kêu than,Và kẻ mồ côi không ai giúp đỡ.Người cùng khổ hấp hối chúc phước tôi,Nhờ tôi, lòng người góa phụ reo vui.Tôi mặc sự công chính vào như chiếc áo,Choàng sự công bình vào như áo dài khăn đóng.Tôi là mắt của người mù,Chân của người què.Tôi là cha kẻ khốn cùng,Tôi cứu xét đơn kiện tụng của người không quen biết.Tôi bẻ gẫy nanh vuốt bọn vô đạo,Khiến chúng nhả mồi ra khỏi miệng.Gióp Nhớ Lại Thuở Ông Được Mọi Người Kính NểThuở ấy, tôi tự nhủ: “Ta sẽ qua đời trong tổ ấm,Ngày đời ta tăng nhiều như cát biển.”Rễ tôi bò lan dài ra mé nước,Nhành lá tôi đọng sương đêm.Tôi luôn nhận được vinh dự mới,Sức mạnh tôi dồi dào như cung mới lên dây.Người người lắng tai, chờ đợi,Im lặng nghe tôi góp ý.Tôi nói xong, không ai bàn thêm nữa,Lời tôi thấm từ từ như nước nhỏ giọt.Họ trông đợi tôi như trông đợi mưa,Họ há hốc miệng như chờ hứng mưa xuân.Tôi mỉm cười khi họ nản lòng,Nét mặt tươi sáng của tôi nâng đỡ họ.Tôi chọn đường đi cho họ, tôi chỉ huy họ,Tôi sống giữa họ như vua giữa quân đội,Như người an ủi kẻ tang chế.Gióp Nhắc Lại Hiện Tại Phũ PhàngNhưng bây giờ chúng nhạo cười tôi,Bọn nhãi ranh nhỏ tuổi hơn tôi,Cha bọn chúng, tôi đã từ chối,Không cho chăn bầy chung với chó tôi.Sức mạnh tay họ có lợi gì cho tôi,Khi sức lực họ đã tiêu tan?Gầy mòn vì thiếu thốn và đói kém,Họ trốn vào đồng khô âm u,Hoang vắng, tiêu điều.Họ hái lá cẩm quỳ, và các bụi cây dại,Ngay cả rễ cây đậu chổi cũng làm thức ăn cho họ.Họ bị đuổi ra khỏi khu dân cư,Bị la mắng như tên trộm.Họ phải sống nơi vách khe, dọc theo sườn núi,Trong hang động dưới đất, hoặc trong hốc đá.Họ hí rú lên giữa bụi rậm,Họ nằm chen chúc dưới lùm gai.Vốn dốt nát, không tên tuổi,Họ bị đánh đập, đuổi ra khỏi xứ.Gióp Bị Đối Xử Tồi TệNhưng bây giờ, con cái họ đặt vè nhạo tôi,Đem tôi ra bàn tán chê cười.Chúng ghê tởm tôi, tránh xa tôi,Không ngại khạc nhổ vào mặt tôi.Vì Đức Chúa Trời đã tháo dây cung tôi và hạ nhục tôi,Nên chúng không kiêng nể gì tôi.Bên phải tôi, một lũ hỗn tạp nổi dậy,Đánh tôi phải bỏ chạy,Đắp mô đắp lũy hại tôi.Chúng phá vỡ đường tôi đi,Tôi càng bị thiệt, chúng càng được lợi,Chúng không cần ai giúp.Chúng ùa đến như qua khe thủng rộng trên tường,Chúng tràn vào giữa cảnh vách đổ đá rơi.Nỗi kinh hoàng xâm chiếm tôi,Vinh dự tôi bị gió đuổi bay xa,Sự giải cứu tôi trôi theo làn mây.Đức Chúa Trời Không Nghe Tiếng Gióp Van XinBây giờ lòng tôi tan vỡ,Những ngày khốn khổ bám chặt tôi.Ban đêm xương cốt tôi bị đâm chích rã rời,Cơn đau gặm nhấm tôi không ngừng.Đức Chúa Trời níu chặt áo tôi,Túm tôi ngang hông như thể túm cổ áo dài.Ngài quăng tôi xuống đống bùn,Tôi khác nào bụi tro.Con kêu xin, nhưng Ngài không đáp lại,Con khẩn cầu nhưng Ngài chẳng đoái hoài.Ngài trở thành độc ác với con,Dùng toàn sức Ngài hãm bức con.Ngài khiến gió bốc con lên, thổi bay xa,Ngài sai bão tố dồi dập con.Phải, con biết Ngài sẽ đưa con về cõi chết,Nơi họp mặt của mọi người sống.Con không hề đưa tay hại người lâm nạn,Khi người kêu cứu giữa cảnh đổ nát tang thương.Con đã chẳng từng khóc với người gặp khó khăn,Lòng con chẳng từng sầu não với người nghèo khổ sao?Thế mà khi con trông đợi phước hạnh, tai họa xảy đến,Khi con trông chờ ánh sáng, tối tăm lại kéo về.Gióp Kêu Cứu Nhưng Chẳng Ai NgheTôi lo buồn héo cả ruột gan, lòng dạ bất an,Những ngày gian truân ùn ùn kéo đến.Tôi bước đi trong chiếc áo đen tang tóc, không mặt trời sưởi ấm,Tôi đứng lên kêu cứu giữa hội chúng.Tiếng tôi kêu than khiếnTôi trở thành anh em với chó rừng,Bạn bè với đà điểu.Da tôi xám xịt,Toàn thân tôi nóng ran vì cơn sốt.Đàn lia tôi gẩy nhạc sầu tang chế,Sáo tôi thổi lên tiếng khóc than.Gióp Hứa Nguyện Sống Trong SạchTôi đã lập giao ước với mắt tôi,Tôi không hề nhìn cô gái đồng trinh.Vậy, Đức Chúa Trời trên cao ban phần gì cho tôi?Gia nghiệp tôi là gì từ Đấng Toàn Năng trên các tầng trời?Phải chăng kẻ vô đạo gặp tai họa?Và kẻ làm ác gặp gian truân?Phải chăng Ngài nhìn thấy các nẻo đường tôi,Và đếm từng bước đi của tôi?Nếu tôi có đi chung đường với phường gian dối,Nếu chân tôi vội vàng lường gạt,Xin Đức Chúa Trời đặt tôi trên bàn cân chính xác,Rồi Ngài sẽ biết tôi trọn lành.Gióp Quả Quyết Ông Không Phạm Tội Ngoại TìnhNếu chân tôi rẽ bước khỏi đường ngay,Nếu lòng tôi ham muốn điều mắt mình thấy,Nếu tay tôi dính vết bùn nhơ,Xin cho người khác ăn những gì tôi gieo,Và cho họ nhổ những gì tôi trồng.Nếu lòng tôi say mê vợ người hàng xóm,Nếu tôi rình rập nơi cửa nhà người,Xin để vợ tôi xay cối cho người khác,Và để kẻ khác ăn nằm với vợ tôi.Lấy vợ người khác là một tội ác gớm ghiếc,Đáng bị tòa án hình phạt,Là một tội thiêu nuốt như lửa địa ngục,Đốt cháy tận gốc mọi hoa lợi tôi.Gióp Không Hề Làm Hại Kẻ Khốn CùngNếu tôi khinh dể quyền lợi của tôi trai tớ gái tôi,Khi họ kêu ca than phiền,Tôi biết làm gì đây khi Đức Chúa Trời chỗi dậy phán xét?Khi Ngài tra hỏi, tôi biết thưa lại thế nào?Phải chăng Đấng tạo dựng tôi trong lòng mẹ cũng đã tạo dựng họ?Phải chăng chỉ một Đấng dựng nên cả chủ lẫn tớ?Nếu tôi từ chối không đáp ứng nhu cầu của kẻ nghèo,Nếu tôi để cho góa phụ trông chờ đến mòn cả mắt,Nếu tôi ăn riêng phần mình,Không chia sẻ với cô nhi,Thật từ lúc cô nhi còn thơ ấu, tôi đã nuôi dưỡng nó như một người cha,Chỉ dẫn nó từ lúc lọt lòng mẹ,Nếu tôi thấy người nào sắp chết vì thiếu quần áo,Hoặc người nghèo không chăn mền,Nếu họ không hết lòng chúc phước tôi,Khi họ được ấm nhờ lông của bầy chiên tôi,Nếu tôi có giơ tay hăm dọa cô nhi,Vì tôi biết có người hỗ trợ tôi tại cổng thành,Xin cho vai tôi lìa khỏi thân,Và cánh tay tôi gãy đứt nơi khuỷu tay!Vì tôi sợ tai họa từ Đức Chúa Trời,Tôi sợ uy nghi Ngài nên không hề làm những việc ấy.Gióp Không Tham Tiền, Cũng Chẳng Thờ Hình TượngNếu tôi tin cậy nơi vàng,Gọi vàng ròng là nơi an toàn của tôi,Nếu tôi vui mừng vì lắm của cải,Hoặc vì tay tôi đã thu góp được nhiều,Nếu tôi ngắm nhìn mặt trời chiếu sáng,Hoặc mặt trăng nhô lên lộng lẫy,Mà lòng tôi thầm bị mê hoặc,Và miệng tôi hôn, tay tôi sùng bái chúng,Thì điều ấy chính là tội đáng bị tòa xử tử,Vì tôi đã chối bỏ Đức Chúa Trời trên cao.Gióp Không Trả Thù, Ân Cần Tiếp Khách, Không Đạo Đức GiảTôi không hề vui mừng khi kẻ thù tôi lâm nạn,Hoặc hớn hở khi chúng gặp tai họa,Tôi không hề để miệng tôi phạm tộiTrù cho chúng chết đi.Những người trong nhà tôi đã chẳng nói:“Có ai mà Gióp chẳng cho ăn thịt no nê?”Khách lạ không hề ngủ đêm ngoài đường phố,Tôi mở cửa đón tiếp khách đường xa.Tôi không hề che đậy tội mình như A-đam,Chôn giấu gian ác trong lòng,Để phải sợ hãi đám đông,Sợ họ hàng chê bai,Đến nỗi nín lặng, không dám ra khỏi cửa.Gióp Kêu Oan Lần CuốiƯớc gì có người lắng nghe tôi!Đây là chữ ký tôi. Xin Đấng Toàn Năng đáp lời tôi!Xin Đấng kiện tôi viết cáo trạng nêu tội tôi!Tôi chắc hẳn sẽ mang cáo trạng trên vai,Ngay cả đội trên đầu như cái mão.Tôi sẽ xin khai trình lên Chúa mọi điều tôi làm,Tôi sẽ đến chầu Ngài, hiên ngang như một vị hoàng.Nếu đất ruộng tôi kêu gào tố tôi,Các luống cày cùng nhau than khóc,Nếu tôi hưởng hoa lợi mà không trả tiền,Khiến cho tá điền phải chết đói,Xin cho gai góc mọc lên thay lúa mì,Và cỏ dại hôi tanh thay lúa mạch.Đến đây, Gióp dứt lời.Lời Phát Biểu Của Ê-li-huBa người này cũng ngưng, không đáp lời Gióp, vì ông tự cho mình là người công chính. Nhưng Ê-li-hu, con trai Ba-ra-kê-ên, người Bu-xi, dòng họ Ram, nổi giận. Ông giận Gióp vì Gióp tự cho mình công chính thay vì tôn Đức Chúa Trời công chính. Ông cũng giận ba bạn của Gióp vì họ không thể đáp lời, chỉ buộc tội Gióp thôi. Vì ba bạn kia đều cao tuổi hơn ông, nên Ê-li-hu chờ dịp đáp lời Gióp. Nhưng khi thấy ba bạn không ai đáp lời chi nữa, Ê-li-hu nổi giận.Ê-li-hu Biện Minh Cho Quyền Phát Biểu Của MìnhBấy giờ Ê-li-hu, con trai Ba-ra-kê-ên, người Bu-xi, lên tiếng:Tôi còn trẻ,Các anh cao tuổi hơn tôi,Nên tôi rụt rè sợ sệt,Không dám tỏ bày thiển ý.Tôi tự nghĩ: “Những người cao tuổi cần phải nói,Các bậc lão thành cần chia sẻ khôn ngoan.”Nhưng chính Thần linh của Đức Chúa Trời ở trong người,Chính hơi thở của Đấng Toàn Năng ban cho người sự khôn sáng.Sống nhiều năm chưa chắc đã khôn,Các bậc lão thành chưa hẳn biết điều phải.Vậy nên, xin các anh lắng nghe tôi,Chính tôi đây xin tỏ bày thiển ý.Ê-li-hu Trách Các Bạn Không Biết Đáp Lời GiópNày, tôi chờ đợi lời các anh phát biểu,Lắng tai nghe các anh tỏ điều thông sáng,Trong khi các anh cân nhắc từng lời.Tôi chú tâm nghe các anh trình bày,Nhưng không một ai trong các anh bác bỏ được luận điệu của Gióp,Không một ai tranh luận nổi với ông.Xin các anh thận trọng, đừng vội nói: “Chúng tôi tìm được sự khôn ngoan!”Chính Đức Chúa Trời sẽ bài bác luận điệu của Gióp, loài người không làm nổi.Gióp lý luận không nhắm thẳng vào tôi,Nên tôi cũng không dùng lý lẽ các anh mà đáp lại.Ê-li-hu Phải Nói Ra Điều Ấm Ức Trong LòngHọ sững người, không đáp nên lời,Mọi lý lẽ cao bay xa chạy.Lẽ nào tôi phải đợi chờ, khi họ đã ngưng nói,Khi họ đứng sững, không đáp nên lời?Tôi đây cũng sẽ dự phần đáp lời Gióp,Tôi cũng xin tỏ bày thiển ý.Tôi đầy ắp những lờiTâm linh tôi giục tôi phải nói ra.Lòng tôi như rượu lên men, không ngõ thoát hơi,Sẵn sàng vỡ tung như bầu rượu mới.Xin cho tôi nói để lòng vơi nhẹ,Xin cho tôi mở miệng đáp lời.Tôi sẽ không thiên vị,Không tâng bốc người nào.Vì tôi không hề biết tâng bốc;Nếu có, Đấng Tạo dựng tôi ắt sẽ diệt tôi ngay!Ê-li-hu Yêu Cầu Gióp Nghe Mình Trình BàyBây giờ, xin anh Gióp nghe tôi nói,Xin lắng tai nghe các lời tôi.Này, tôi sắp sửa mở miệng,Lưỡi tôi đã uốn chữ sẵn sàng.Lời tôi nói lên sự chánh trực của lòng tôi,Môi tôi phát ra sự khôn ngoan cách ngay thật.Thần linh của Đức Chúa Trời đã dựng nên tôi,Hơi thở của Đấng Toàn Năng ban cho tôi sự sống.Nếu có thể được, xin anh cùng tôi biện luận,Xin anh đứng ngay trước mặt tôi và trình bày lý lẽ.Trước mặt Đức Chúa Trời, tôi nào khác chi anh,Ngài cũng lấy mảnh đất sét và nắn nên tôi.Vậy xin anh đừng ngại ngùng sợ sệt,Tôi nào có gây áp lực nặng nề đâu.Ê-li-hu Lặp Lại Lời Gióp Xưng Mình Vô TộiThật chính tai tôi có nghe anh phát biểu,Tôi có nghe lời anh thốt ra:“Tôi trong sạch, chẳng hề vi phạm,Tôi vô tội, chẳng hề phạm lỗi.Vậy mà Đức Chúa Trời tìm dịp hại tôi,Đối xử với tôi như kẻ thù.Ngài cùm chân tôi lại,Canh giữ mọi nẻo đường tôi đi.”Ê-li-hu Bác Bỏ Lý Lẽ Của GiópTôi xin thưa, anh nói vậy là sai,Đức Chúa Trời vĩ đại, người phàm sao dám bắt bẻ Ngài!Sao anh dám tranh luận với Ngài,Trách Ngài sao không đáp lời anh?Vì Đức Chúa Trời phán dạy nhiều lần nhiều cách,Nhưng loài người không để tâm nghe.Trong chiêm bao, trong sự hiện thấy ban đêm,Khi loài người say ngủ,Nằm thiếp trên giường,Ngài mở tai cho họ nghe,Ngài đóng ấn lời cảnh cáo,Để loài người từ bỏ việc ác họ toan làm,Để họ dẹp bỏ thói kiêu căng,Để cứu linh hồn họ khỏi sa vực thẳm,Để giữ mạng sống họ khỏi qua dòng tử hà.33:18 Có bản dịch: khỏi chết vì lưỡi gươmChúa sửa trị loài người, khiến họ đau đớn trên giường bệnh,Xương cốt run rẩy triền miên,Đến độ thức ăn cũng gớm ghê,Cao lương mỹ vị cũng phát ngấy.Thân thể họ tiêu hao,Chỉ còn thấy bộ xương xưa bị da thịt che lấp.Linh hồn đã đến bờ vực thẳm,Mạng sống chờ tử thần rước đi.Nếu lúc này có thiên thần xuất hiện,Chỉ một Đấng giữa muôn ngàn thiên sứ,Làm trung gian dạy bảo người điều phải,Thương xót người, và nài xin Đức Chúa Trời:“Xin cứu người khỏi sa vực thẳm,Tôi đã tìm được giá chuộc người.”Da thịt người tươi mát hơn thời niên thiếu,Người phục hồi sức mạnh thuở xuân xanh.Người cầu khẩn Đức Chúa Trời, và được Ngài chấp nhận,Người thờ phượng Ngài với tiếng reo mừng,Vì Ngài cứu chuộc người.Người ca hát và tuyên bố trước mọi người:“Tôi đã phạm tội, đi cong vẹo khỏi đường ngay, lẽ phải,Nhưng Ngài tha thứ, không phạt tôi xứng với tội tôi,Ngài giải cứu linh hồn tôi khỏi sa vực thẳm,Cho mạng sống tôi vui hưởng ánh sáng.”Thật Đức Chúa Trời thực hiện mọi điều ấyCho loài người, biết bao nhiêu lần,Để đem linh hồn người lên khỏi vực thẳm,Cho người chói rạng ánh sáng sự sống.Ê-li-hu Yêu Cầu Gióp Lắng NgheXin anh Gióp chú ý nghe tôi,Xin anh yên lặng nghe tôi trình bày.Nếu anh có điều chi đáp lại,Xin nói lên, vì tôi ao ước thấy anh vô tội.Nếu không, xin anh lắng nghe,Xin anh yên lặng nghe tôi dạy điều khôn ngoan.Ê-li-hu Trách Các Bạn Của Gióp Thiếu Khôn NgoanÊ-li-hu nói tiếp:Các anh tự cho mình là khôn ngoan, xin nghe lời tôi,Các anh tưởng mình hiểu biết nhiều, xin lắng tai nghe tôi nói.Vì tai biết phân biệt lời nói,Như miệng nếm thức ăn.Chúng ta hãy cùng nhau nghiên cứu trường hợp của Gióp,Chọn điều gì phải, quyết định điều gì tốt.Ê-li-hu Trách Gióp Tự Xưng Mình Vô TộiVì Gióp nói: “Tôi vô tội,Nhưng Đức Chúa Trời từ chối xét lẽ công bình cho tôi.Tôi sẽ nói dối nếu tôi chấp nhận mình có lỗi,Vết thương tôi vô phương cứu chữa, dù tôi vô tội.”Có ai giống như Gióp,Buông lời nhạo báng như thể uống nước lã,Nhập bọn với phường lưu manh,Đồng hành với bọn gian ác?Vì Gióp nói: “Loài người chẳng được lợi gìKhi tìm vui thỏa trong Đức Chúa Trời.”Ê-li-hu Xưng Nhận Đức Chúa Trời Công BìnhNhưng các anh là người thông sáng, hãy nghe tôi:Đức Chúa Trời không thể làm điều ác,Đấng Toàn Năng không thể làm điều bất công.Ngài báo trả loài người tùy việc họ làm,Đối xử với mọi người tùy cách ăn nết ở.Thật Đức Chúa Trời không hề làm điều ác,Đấng Toàn Năng không hề bẻ cong lẽ phải.Ai ủy thác cho Ngài việc cai quản trái đất?Ai giao cho Ngài trọng trách điều khiển cả thế giới?Nếu Ngài quyết định làm,Nếu Ngài thu hồi thần linh và sinh khí của Ngài,Mọi loài xác thịt sẽ chết ngay tức khắc,Và loài người trở về với đất bụi.Ê-li-hu Xưng Nhận Đức Chúa Trời Không Thiên Vị Và Toàn TriNếu anh thông sáng, xin anh nghe điều này,Xin lắng tai nghe lời tôi nói.Người ghét sự công bình làm sao cai trị được?Anh dám lên án Đấng công chính quyền năng sao?Đức Chúa Trời nghiêm trách vua: “Đồ vô dụng!”Và các nhà lãnh đạo: “Phường gian ác!”Ngài không thiên vị hàng vương giả,Cũng không trọng người giàu hơn kẻ nghèo,Vì tất cả đều do tay Ngài tạo dựng.Bất ngờ họ chết giữa đêm khuya,Họ co giật rồi qua đời,Các kẻ quyền thế cũng bị cất đi, không do tay người.Mắt Ngài xem xét đường lối loài người,Ngài nhìn thấy mọi bước họ đi.Tối tăm mù mịt hoặc bóng đêm dày đặcCũng không cho bọn làm ác ẩn náu.Đức Chúa Trời không cần định thời hạnCho loài người chịu phán xét trước mặt Ngài.Ngài đập tan bọn quyền thế không cần điều tra,Rồi lập người khác thế vào.Vì Ngài biết rõ công việc chúng làm,Ban đêm qua đi, và chúng bị chà nát.Ngài đánh chúng cùng với phường gian ác,Nơi mọi người xem thấy,Vì chúng quay đi, không theo Ngài,Không quan tâm đến đường lối Ngài,Làm cho kẻ nghèo kêu than đến Chúa,Và Ngài nghe kẻ khốn cùng kêu van.Khi Ngài im lặng, ai dám chỉ trích Ngài?Khi Ngài ẩn mặt, ai có thể nhìn thấy Ngài?Ngài chăm sóc từng dân tộc, từng người,Không cho kẻ vô đạo cầm quyền,Không cho bọn gài bẫy dân thống trị.Ê-li-hu Kêu Gọi Gióp Ăn NănCó ai từng thưa với Đức Chúa Trời:“Con đã chịu hình phạt, không dám phạm tội nữa.Xin Chúa chỉ dạy con điều gì con chưa thấy.Nếu con có làm ác, con xin từ, không làm nữa?”Theo ý anh, Ngài có nên báo trả người đó không?Nhưng anh đã chống đối điều Ngài làm!Chính anh phải quyết định, chẳng phải tôi.Điều gì anh biết, xin anh nói ra.Những người thông sáng sẽ nói với tôi,Người khôn ngoan nghe tôi cũng sẽ nói:“Gióp nói thiếu hiểu biết,Lời nói người vô nghĩa.”Ước gì Gióp bị xét xử tường tận,Vì anh đối đáp như phường gian ác.Anh đã phạm tội lại thêm nổi loạn,Nhạo báng Đức Chúa Trời ngay giữa chúng ta,Nói quá nhiều những lời phạm thượng.Ê-li-hu Lặp Lại Lời Gióp Nói Rằng Tội Lỗi Con Người Không Can Hệ Gì Đến Đức Chúa TrờiÊ-li-hu nói tiếp:Anh tưởng anh nói đúng sao,Khi anh tuyên bố: “Tôi vô tội trước mặt Đức Chúa Trời?”Anh lại hỏi: “Chúa được ích lợi gì?Còn tôi được ích lợi gì, nếu tôi không phạm tội?”Tôi xin thưa với anh,Và các bạn hữu của anh nữa.Ê-li-hu Nói Tội Của Gióp Chỉ Ảnh Hưởng Đến Người Đồng LoạiHãy ngước mắt lên xem các tầng trời!Hãy ngắm nhìn các tầng mây cao vợi hơn anh!Nếu anh phạm tội, việc ấy can hệ gì đến Đức Chúa Trời?Nếu anh gia tăng vi phạm, anh làm gì được Ngài?Nếu anh công chính, anh cho Ngài điều gì?Ngài nhận được gì từ tay anh?Sự gian ác của anh chỉ hại người đồng loại,Sự công chính của anh chỉ giúp loài người thôi.Loài người bị áp bức nặng nề kêu than,Họ kêu cứu khỏi tay kẻ quyền thế.Nhưng không ai hỏi: “Đức Chúa Trời, Đấng tạo dựng tôi, ở đâu?Chính Ngài khiến bài ca trổi lên trong đêm tối,Ngài ban cho chúng ta tri thức nhiều hơn thú rừng,Khiến chúng ta khôn ngoan hơn chim trời.”Họ kêu cứu, nhưng Ngài không đáp lại,Vì họ kiêu căng và gian ác.Thật lời kêu cứu trống không, Đức Chúa Trời chẳng màng nghe,Đấng Toàn Năng chẳng màng đoái đến.Ê-li-hu Trách Gióp Thiếu Hiểu BiếtHuống chi anh, làm sao Đức Chúa Trời nghe anh được,Khi anh nói anh không thấy Ngài,Vụ kiện tụng của anh đã đến trước mặt Ngài,Và anh đang chờ Ngài xét xử?Và bây giờ, vì Ngài không đoán phạt theo cơn thịnh nộ,Không quan tâm nhiều đến các vi phạm,Anh Gióp mở miệng nói lời trống rỗng,Nói quá nhiều những lời vô nghĩa.Ê-li-hu Biện Hộ Cho Đức Chúa TrờiÊ-li-hu nói tiếp:Xin anh kiên nhẫn nghe tôi thêm chút nữa, tôi sẽ giải thích cho anh,Vì tôi còn lời biện hộ cho Đức Chúa Trời.Tôi thu nhặt tri thức từ nhiều nơiĐể chứng minh Đấng tạo dựng tôi công chính.Thật tôi không nói lời giả dối,Một người hiểu biết trọn vẹn đang ở bên anh.Đức Chúa Trời Dùng Hoạn Nạn Dạy Dỗ Loài NgườiĐức Chúa Trời quyền năng, không khinh bỉ một ai,Ngài hiểu biết siêu việt.Ngài không để cho kẻ ác sống hoài,Ngài xét lẽ công bình cho người khốn cùng.Ngài chăm sóc người công chính,Đặt họ lên ngai cai trị như vua chúa,Cho họ được tôn trọng mãi mãi.Nếu có kẻ mắc vòng xiềng xích,Vướng dây khổ ải,Ngài tỏ cho biết việc họ làm,Tội vi phạm do lòng kiêu căng.Ngài mở tai họ nghe lời cảnh cáo,Truyền dạy họ xây bỏ tội ác.Nếu họ vâng lời phụng sự Ngài,Họ sẽ hưởng suốt đời những ngày hạnh phúc,Những năm an lạc.Còn nếu không vâng lời,Họ sẽ qua dòng tử hà,Họ sẽ chết vì thiếu hiểu biết.Bọn vô đạo ấp ủ cơn giận,Bị Ngài hình phạt vẫn không cầu cứu.Chúng chết trong tuổi thanh xuân,Lìa đời giữa bọn mại dâm tại các đền miếu.Nhưng Đức Chúa Trời dùng hoạn nạn cứu người gặp nạn,Mở tai họ ra trong cảnh gian nan.Ê-li-hu Cảnh Cáo GiópĐức Chúa Trời cũng đưa anh ra khỏi cảnh gian khổ,Đến nơi thanh thản, không gò bó,Bàn anh đầy cao lương mỹ vị.Nhưng anh đầy thắc mắc về trường hợp kẻ ác,Kẻ ác sẽ được xét xử công minh.36:17 Có bản dịch: Nhưng anh bị án phạt dành cho kẻ ác, sự xét xử công minh nắm chặt anhĐừng để sự giận vì kẻ ác mà giàu dẫn anh đi lầm đường,Đừng để của hối lộ nhiều đưa anh lạc lối.Bấy giờ anh kêu cứu cũng chẳng thoát khỏi gian truân,Tất cả sức mạnh quyền thế của anh cũng chẳng giúp được gì.Đừng mong đợi đêm tối,Khi các dân thình lình biến mất.Hãy cẩn thận, đừng quay sang tội ác,Anh được gian nan tôi luyện để giữ anh khỏi phạm tội.Gióp Nên Nhớ Đức Chúa Trời Vĩ Đại Dường NàoNày, Đức Chúa Trời cao cả, quyền năng tuyệt đối.Giáo sư nào dạy dỗ được như Ngài?Ai dám chỉ dẫn Ngài con đường phải đi?Ai dám trách: “Ngài làm sai?”Anh nhớ tôn vinh chúc tụng công việc NgàiMà loài người hằng ca ngợi,Mọi người đều chiêm ngưỡng,Nhưng chỉ nhìn thấy được từ xa.Ê-li-hu Mô Tả Công Việc Đức Chúa Trời Trong Bão TốNày, Đức Chúa Trời vĩ đại, chúng ta không hiểu thấu,Số năm đời Ngài, chúng ta không thể dò.Ngài hút các giọt nước lên,Lọc thành hơi nước làm mưa;Các tầng mây đổ mưa xuống,Nhuần thấm đất đai cho người.Thật ai hiểu nổi thể nào mây giăng bủa,Tiếng sấm vang rền lều Ngài ngự?Kìa, Ngài sai chớp nhoáng tỏa khắp bầu trời,Nhưng Ngài phủ kín đáy biển sâu.Ngài dùng các việc ấy điều khiển các dân,Ban thức ăn nhiều dư dả.Ngài giấu sấm sét trong tay,Truyền lệnh sét đánh trúng đích.Tiếng sấm sét báo hiệu cơn dông,Súc vật cũng hiểu bão tố sắp đến.36:33 Có bản dịch: Tiếng sấm sét báo hiệu về Ngài, Đấng nổi giận hình phạt tội ácNghe dông bão lòng tôi cũng run sợ,Tim đập loạn xạ như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.Xin các anh lắng nghe tiếng Ngài như tiếng sấm,Rền vang từ miệng Ngài.Ngài thả chớp nhoáng vút qua cả gầm trời,Đến tận cùng mặt đất.Ngay sau đó, tiếng Ngài gầm lên,Tiếng sấm oai nghi rền vang.Ngài không kiềm chế, cho chớp nhoáng tự do lóe lênKhi tiếng Ngài vang ầm.Đức Chúa Trời khiến tiếng sấm rền vang kỳ diệu,Ngài thực hiện những việc vĩ đại chúng ta không hiểu nổi.Ngài truyền cho tuyết: “Hãy sa xuống đất!”Và bảo mưa dầm: “Hãy rơi tầm tã!”Ngài niêm phong bàn tay mọi người,Để mọi người biết công việc Ngài.Bấy giờ thú rừng rút vô hang,Nằm yên trong động.Dông bão kéo đến từ phương nam,Giá buốt từ phương bắc.Hơi thở Đức Chúa Trời tạo ra băng giá,Sông nước mênh mông đóng băng đá cứng.Ngài chất mây nặng đầy hơi ẩm,Rải mây ra cùng với chớp nhoáng.Mây xoay vòng theo ý Ngài,Làm trọn mọi điều Ngài truyền,Khắp mọi nơi trên đất.Ngài làm thành ý Ngài trên đất,Khi dùng roi sửa phạt, khi ban phát phước lành.Ê-li-hu Khuyên Gióp Nghĩ Đến Công Việc Vĩ Đại Của Đức Chúa Trời Trong Thiên NhiênXin anh Gióp lắng tai nghe điều này,Xin đứng yên, suy gẫm công việc diệu kỳ của Đức Chúa Trời.Anh có biết Đức Chúa Trời ban lệnh thế nàoKhi chớp nhoáng lóe sáng đám mây?Anh có biết thể nào mây bay lơ lửng trên không,Một kỳ công của Đấng toàn tri?Tại sao áo quần anh nóng ngột,Khi đất im lìm vì gió nam oi bức?Anh có thể giúp Ngài trải các tầng trời ra,Nện chặt cứng như gương soi đúc bằng kim khí?Xin anh dạy chúng tôi biết điều gì phải thưa với Chúa,Chúng tôi u tối, không biết trình bày sự việc.Tôi không dám thưa chuyện với Ngài;Có ai ước muốn bị tiêu diệt không?Này, không ai dám nhìn ánh sángChói lòa trên bầu trời,Khi gió thổi sạch mây.Đức Chúa Trời đến từ phương bắc, chói rực ánh vàng,Loài người kinh sợ trước uy nghi Ngài.Đức Chúa Trời Không Lưu Ý Đến Người Nào Tưởng Mình Khôn NgoanĐấng Toàn Năng, chúng ta không thể đến gần,Quyền năng Ngài vĩ đại, công bình Ngài tuyệt đối,Ngài công chính dồi dào, không hề áp bức ai.Vì thế, loài người kính sợ Ngài,Ngài không quan tâm đến kẻ nào tưởng mình khôn ngoan.CHÚA Phán Dạy GiópSau đó, giữa cơn bão tố, CHÚA phán với Gióp:Con là ai mà dám nghi ngờ ý định ta,Nói ra những lời thiếu hiểu biết?Hãy chuẩn bị khí phách nam nhi,Ta sẽ hỏi,Và con sẽ đáp lời Ta.Đất Và BiểnCon ở đâu khi Ta đặt nền móng trái đất?Nếu con thông sáng, hãy cho Ta biết!Ai đã định kích thước trái đất? Con có biết không?Hoặc ai đã giăng dây đo trái đất?Đế cột chống đỡ nó nằm tựa trên gì?Ai đặt hòn đá góc hoàn tất móng nền,Khi các sao mai hợp ca,Và các thiên thần reo mừng?Ai đóng chặt hai cánh cửa, ngăn giữ biển lại,Khi nó trào ra khỏi lòng mẹ?Chính Ta ban mây làm áo quần cho biển,Dùng mây đen dày đặc làm tã quấn cho nó.Ta định ranh giới cho biển,Đóng cửa, cài then,Và phán bảo: “Ngươi chỉ vô tới đây, không xa hơn nữa.Sóng biển ngang tàng phải dừng lại nơi đây.”Rạng Đông, Bóng Tối, Và Âm PhủTừ khi sinh ra, có bao giờ con ra lệnh cho ban mai,Dạy cho hừng đông biết chỗ của nó,Bảo nó nắm chặt các góc đất,Giũ mạnh cho kẻ ác ra khỏi?Trái đất đổi dạng như đất sét có ấn dấu,Núi đồi hiện rõ như lằn xếp trên chiếc áo.Hừng đông đánh tan ánh sáng của kẻ ác,Tay chúng giương cao làm điều bạo ngược bị bẻ gãy.Có bao giờ con dò đến tận nguồn biển cả?Hoặc bước đi nơi sâu thẳm của đại dương?Có ai chỉ con xem cổng tử thần?Con có nhìn thấy cổng dẫn đến nơi tăm tối âm u?Con có mường tượng nổi trái đất dài rộng bao la dường nào?Nếu con biết tất cả những điều ấy, hãy nói đi.Đâu là đường dẫn đến nơi ánh sáng cư trú?Còn bóng tối cư ngụ nơi nào?Con có thể nào đưa chúng đến lãnh vực hoạt động mình,Hoặc nhận ra các nẻo đường về nhà chúng?Chắc hẳn con biết, vì con sinh ra từ thuở ấy!Số ngày đời con hẳn thật nhiều!Mây Mưa Sấm SétCon có vào xem các kho dự trữ tuyết?Con có thấy các kho chứa mưa đá?Ta để dành chúng cho thời hoạn nạn,Thời chiến tranh giặc giã lầm than.Đâu là đường dẫn đến nơi tung ra chớp nhoáng?Nơi gió đông thổi tản mát trên đất?Ai vạch lối cho mưa lũ,Chỉ đường cho sấm chớp,Cho mưa rơi xuống đất hoang vu,Nơi sa mạc không người ở,Tưới nhuần đất khô cằn hiu quạnh,Cho cỏ mọc xanh um?Mưa có cha không?Ai sinh ra các giọt sương móc?Tuyết đá ra từ lòng ai?Ai sinh ra sương muối từ trời?Nước đông cứng như đá,Mặt vực sâu cũng đóng băng.Con có thể nào buộc dây trói sao “Thất Tinh”,Hoặc tháo dây buông thả sao “Xạ Thủ?”Con có thể nào chỉ bảo các vì sao mọc theo thì,Hướng dẫn sao Bắc Đẩu và con cái nó không?Con có biết các luật lệ chỉ đạo các vì sao trên trời,Dùng các luật ấy điều khiển cõi trần?Con có thể nào cất to tiếng ra lệnh cho mâyTuôn mưa lũ ướt sũng thân con?Con có quyền sai chớp nhoáng đi,Và chúng thưa với con: “Xin tuân lệnh?”Ai ban sự khôn ngoan cho mây,Hoặc thông sáng cho sương móc?Ai có tài đếm các cụm mây,Nghiêng đổ các bầu nước trên trời,Cho mưa xuống kết dính đất bụi,Kết chặt đất hòn?Thú RừngCon có săn mồi cho sư tử,Cho sư tử con no nê thỏa dạ,Khi chúng co mình trong hang động,Hoặc rình mồi trong bụi rậm?Ai nuôi sống chim quạ,Khi quạ con kêu cầu Đức Chúa Trời,Bay lảo đảo vì thiếu ăn?Con có biết mùa nào dê rừng sinh nở?Có ghi nhớ mùa nai cái đẻ con?Con có đếm chúng mang thai mấy tháng,Có biết giờ chúng chuyển bụng đẻ ra,Khòm mình ngồi gập trên hai chân sau,Cho con nhỏ chui ra giữa cơn đau quặn thắt?Đàn con khỏe lớn lên trong đồng vắng,Rồi lìa mẹ ra đi không trở lại.Ai cho lừa rừng tự do chạy nhảy,Ai tháo dây cột chú lừa nhanh nhẹn kia?Ta ban cho nó đồng hoang làm nhà,Đất mặn làm chỗ ở.Nó chê cười đô thị ồn ào,Không hề nghe tiếng người chăn lừa hò hét bắt lừa làm việc.Đồi núi là đồng cỏ của nó,Nó rảo khắp tìm cỏ cây xanh.Bò rừng có chịu phục vụ con,Ngủ suốt đêm bên cạnh máng cỏ trong chuồng?Con có thể nào dùng dây cột bò rừng vào luống cày?Nó có chịu theo sau con bừa các trũng?Con có nhờ sức bò rừng rất mạnh,Và giao nó bao công việc nhọc nhằn?Con tin nó sẽ mang lúa về,Và gom nhặt thóc từ sân đạp lúa?Đà điểu đập cánh vui mừng,Nhưng lông cánh nó không bằng lông cánh chim cò,Vì đà điểu bỏ mặc trứng mình dưới đất,Giao cho cát nóng ấp trứng,Không biết rằng một bàn chân có thể giẫm lên,Và thú rừng vô tình đạp nát trứng.Đà điểu đối xử tàn nhẫn với con, dường như chẳng phải con mình,Không lo sợ công đẻ trứng khó nhọc ra vô ích.Vì Ta không ban khôn ngoan cho nó,Cũng không chia thông sáng cho nó.Nhưng khi vươn chân phóng chạy,Nó chê cười cả ngựa lẫn kỵ mã!Con có ban sức mạnh cho ngựa,Khoác bờm phất phơ lên cổ nó,Khiến nó nhảy như châu chấu,Gây kinh hoàng với tiếng hí oai phong?Ngựa hí hửng xoáy mạnh vó xuống trũng,Xông thẳng vào chiến trận đón binh đao.Nó khinh thường sợ hãi, không hề khiếp đảm,Không bỏ chạy trước lưỡi gươm.Phía trên nó, bao tên kêu lách tách,Giáo và lao sáng ngời dưới ánh nắng.Nó hứng thú run bấn lên, phóng nhanh như nuốt không gian,Nó không thể đứng yên khi kèn thổi vang rền.Nó hí lên mỗi khi tù và thổi,Từ xa nó đánh hơi chiến trận,Nó nghe các tướng lãnh thét lệnh như sấm dậy.Có phải nhờ con khôn ngoan nên chim ưng bay bổng,Sải cánh bay về phương nam?Có phải con truyền lệnh cho đại bàng bay vút lên,Làm tổ trên nơi cao?Nó xây tổ làm nhà nơi hóc đá,Dùng vách núi đá lởm chởm làm thành trì kiên cố.Từ nơi cao đó nó rình mồi,Mắt nó quan sát nhìn thật xa.Đàn con nó hút máu,Vì đâu có xác chết là có nó ngay.Đức Chúa Trời Bảo Gióp Đáp Lời NgàiCHÚA phán bảo Gióp:Kẻ đáng bị sửa trị dám kiện tụng Đấng Toàn Năng sao?Kẻ nào dám tranh luận với Đức Chúa Trời, hãy đáp lời đi!Gióp Thú Nhận Mình Không Ra ChiGióp thưa với CHÚA:Con không ra chi, biết thưa lại cùng Chúa thể nào?Con lấy tay che miệng, không dám nói.Con đã lỡ phát biểu một hai lần rồi,Nay xin thôi, không dám nói thêm.Gióp Có Khả Năng Điều Hành Vũ Trụ Không?Sau đó, giữa cơn bão tố, CHÚA phán với Gióp:Hãy chuẩn bị khí phách nam nhi,Ta sẽ hỏi,Và con sẽ đáp lời Ta.Con dám phế bỏ việc xét xử của Ta,Lên án Ta sai để con được phần phải?Con có quyền bằng Ta không?Có thể phát ra tiếng sấm như Ta không?Hãy bày tỏ uy quyền và uy nghi của con,Hãy khoác vào mình vinh quang rực rỡ như chiếc áo.Hãy rải cơn giận dữ con xuống khắp nơi,Hãy nhìn thấy mọi kẻ kiêu ngạo và hạ nhục chúng.Phải, hãy nhận ra mọi kẻ vênh vang, hạ chúng xuống,Cũng hãy chà đạp bọn ác nhân tại chỗ.Hãy chôn vùi chúng trong bụi đất,Hãy nhốt kín chúng nơi tối tăm.Bấy giờ, chính Ta sẽ khen con,Và nhận rằng con đủ sức thắng cuộc.Bàn Về Con Bê-hê-mốtHãy nhìn con Bê-hê-mốt40:15 có bản dịch là “khủng long”, hoặc “trâu nước”Ta dựng nên nó như Ta đã dựng nên con;Nó ăn cỏ như bò.Kìa, xem vai nó mạnh dường nào,Bắp thịt bụng nó rắn chắc làm sao!Đuôi nó cứng đơ như cây bách,Gân đùi nó đan chằng chịt vào nhau.Xương nó cứng như ống đồng,Chân nó như thanh sắt.Nó là tạo vật hàng đầu của Đức Chúa Trời.Chỉ có Đấng dựng nên nó mới có quyền giết hại nó thôi!Nó ăn cỏ cây trên núi đồi,Nơi mọi thú rừng chơi đùa.Nó nằm ngủ dưới bụi gai,Núp mình giữa lau sậy, nơi đầm lầy.Bụi gai phủ bóng che nó,Cây liễu dọc theo bờ khe bao quanh nó.Nó không sợ dù nước sông chảy xiết như thác,Nó vẫn bình thản dù sông Giô-đanh chảy tràn qua mõm nó.Có ai bịt mắt nó mà bắt nó được?Có ai bẫy được nó rồi xoi mũi dẫn đi?Ai Bắt Được Thủy Quái?Con có dùng lưỡi câu mà câu thủy quái,Hoặc dùng dây buộc chặt hàm nó lại?Con có xỏ dây thừng qua mũi nó,Dùng móc xoi thủng hàm nó được?Liệu nó có tha thiết van xin con,Nói với con những lời ngọt ngào?Hoặc xin lập giao ước với con,Hứa phục vụ con trọn đời?Con có dám chơi với nó như với loài chim,Cột nó lại cho các cô gái vui đùa?Dân đánh cá có tranh giành nhau vì nó,Xả thịt nó bán cho bạn hàng cá?Con có thể đâm chỉa đầy da nó,Phóng lao cắm đầy đầu nó?Nếu con thử đụng đến nó,Con sẽ nhớ mãi trận chiến, không dám tái phạm.Mọi hy vọng bắt được nó tiêu tan;Chỉ nhìn thấy nó, người ta đã ngã lăn ra đất.Không ai đủ gan dạ trêu chọc nó.Vậy, ai dám đứng trước mặt Ta?Ai cho Ta trước điều chi mà Ta phải trả lại?Vạn vật dưới cả bầu trời đều thuộc về Ta.Thủy Quái Là Con Vật Đáng Kinh KhiếpTa sẽ không giữ im lặng về các chân nó,Sức mạnh và cơ thể cân đối của nó.Ai dám lột áo choàng nó?Ai dám đâm thủng áo giáp kép của nó?41:13 Dịch theo LXX; MT: ai dám bước vào dây cương đôi của nó?Ai dám mở hàm nó,Đầy những răng đáng khiếp sợ?Lớp vẩy trên lưng nó41:15 Dịch theo LXX; MT: nó hãnh diệnGiống những hàng thuẫn san sát nhau, niêm phong chặt chẽ.Thuẫn này gắn liền thuẫn kia,Đến nỗi làn gió cũng không lọt qua được.Chúng kết dính vào nhau, bám sát lấy nhau,Không thể tách rời được.Nó nhảy mũi, chớp lên tia sáng,Mắt nó rực lên như rạng đông ló dạng.Lửa ngọn trào ra từ miệng nó,Tia lửa văng ra tứ phía.Khói bốc ra từ mũi nóNhư một nồi đun nóng, sôi sùng sục.Hơi thở nó đốt cháy than,Miệng nó phun ra lửa.Cổ nó chứa sức mạnh;Mọi người kinh hoàng chạy tán loạn trước mặt nó.Các lớp thịt trên mình nó dính chặt vào nhau,Săn cứng như kim khí đúc, không hề lay chuyển.Tim nó rắn chắc như đá,Cứng như thớt dưới của cối xay.Khi nó chỗi dậy, ngay cả các thần cũng run rẩy,Chúng rủn người, trốn chạy.Gươm có đâm nó cũng không thủng,Giáo, tên, lao cũng không thấm vào đâu.Nó coi sắt khác nào rơm rạ,Đồng chẳng kém gì gỗ mục.Nó không bỏ chạy trước mũi tên,Nỏ đá ném vào, nó coi nhẹ như trấu.Nó coi dùi cui tựa như trấu,Nó cười nhạo tiếng lao phóng veo veo.Bụng nó có vẩy nhọn bén như mảnh sành,Để lại dấu sâu trên bùn lầy khi nó bò qua,Khác nào dấu đinh đóng vào tấm gỗ bò kéo trên sân đập lúa.Khi nó lội trong nước,Vực sâu nổi sóng như nước sôi trong nồi,Biển cả sôi động như dầu thơm nấu trong niêu,Nó bỏ lại phía sau một luồng bọt sáng chói,Vực sâu trắng xóa tưởng chừng như mái tóc bạc phơ.Trên đất này, không sinh vật nào sánh kịp nó,Nó là một tạo vật không hề biết sợ;Nó khinh dể mọi thú vật kiêu căng,Nó là vua trên cả loài thú rừng.Gióp Được Phục HồiGióp thưa với CHÚA:Con biết Chúa là Đấng Toàn Năng,Ý định Ngài không ai cản trở được.Chúa hỏi con là ai, không hiểu biết gì, sao dám nghi ngờ ý định Chúa.Thật con đã nói những điều con không hiểu,Những việc diệu kỳ quá, con không sao hiểu thấu.Chúa bảo con lắng nghe Chúa phán dạyVà trình lên Chúa những điều Chúa hỏi con.42:4 Trong hai câu 3 và 4, Gióp trích những lời Chúa phán trong 38:2-3Trước kia con chỉ nghe đồn về Chúa,Nhưng bây giờ, chính mắt con đã thấy Ngài.Vì vậy, con xấu hổ về mọi điều con nóiVà xin ăn năn giữa đống tro bụi.Gióp Cầu Nguyện Cho Các BạnSau khi phán dạy Gióp, CHÚA bảo Ê-li-pha, người Thê-man: “Ta giận con và hai bạn con, vì các con không nói sự thật về Ta như Gióp, tôi tớ Ta, đã nói. Vậy bây giờ, hãy bắt bảy con bò đực và bảy con chiên đực, đem đến Gióp, tôi tớ Ta, và dâng tế lễ thiêu cho chính các con. Gióp, tôi tớ Ta, sẽ cầu thay cho các con. Ta sẽ nhậm lời Gióp và không phạt các con theo sự dại dột của các con, vì các con không nói sự thật về Ta như Gióp, tôi tớ Ta, đã nói.” Ê-li-pha, người Thê-man, Binh-đát, người Su-a, và Sô-pha, người Na-a-ma, vâng lời, làm mọi điều y như CHÚA phán dạy. CHÚA nhậm lời cầu xin của Gióp.Gióp Được Phục HồiSau khi Gióp cầu thay cho các bạn, CHÚA phục hồi Gióp và ban cho Gióp gấp đôi những gì Gióp có xưa kia. Tất cả các anh chị em và những người từng quen biết Gióp trước đây đều đến thăm và ăn mừng với Gióp tại nhà ông. Họ chia buồn và an ủi Gióp về mọi điều bất hạnh CHÚA đã đem lại. Mỗi người tặng Gióp một nén bạc42:11 Một đơn vị dùng để mua bán trước khi có tiền tệ, không biết rõ giá trị là bao nhiêu và một chiếc vòng bằng vàng.CHÚA ban phước cho Gióp trong những năm sau của đời ông nhiều hơn những năm trước. Ông có 14,000 cừu, 6,000 lạc đà, 1,000 đôi bò, và 1,000 lừa cái. Ông cũng có bảy con trai và ba con gái. Ông đặt tên cho cô lớn nhất là Giê-mi-ma, cô thứ nhì là Kê-xia, và cô thứ ba là Kê-ren-Ha-búc.42:14 Giê-mi-ma: chim bồ câu; Kê-xia: một loại quế dùng làm dầu thơm; Kê-ren-Ha-búc: hộp phấn dùng để tô mắtKhắp cả vùng đó, không tìm được một người nữ nào đẹp bằng ba cô con gái của Gióp. Ba cô đều được cha mình chia gia tài như các anh em trai.Gióp Qua ĐờiSau đó, Gióp sống thêm một trăm bốn mươi năm nữa, nhìn thấy con cháu đến đời thứ tư. Rồi Gióp qua đời, tuổi thọ cao và thỏa lòng.