- New Vietnamese Bible 2014
Gióp
GIÓP
Gióp
Gióp
GIÓP
Giới Thiệu
Sách Gióp là sách nói về một người thiện bị tai họa. Trong ba phần sách kế tiếp, sách ghi lại những cuộc đối thoại giữa Gióp và các người bạn của ông về tai họa này. Cuối cùng chính Đức Chúa Trời xuất hiện cùng Gióp.
Các bạn của Gióp giải thích tai họa theo quan điểm tôn giáo thông thường. Vì Đức Chúa Trời luôn luôn thưởng cho người thiện và phạt kẻ ác vì thế Gióp phải là người đã phạm tội. Nhưng đối với Gióp, điều giải thích này quá đơn sơ; ông không xứng đáng bị tai họa nặng nề như vậy vì ông là người công chính và thiện. Gióp không hiểu tại sao Đức Chúa Trời lại cho phép tại họa như thế xảy ra cho ông; ông chất vấn Đức Chúa Trời. Gióp không mất niềm tin nơi Đức Chúa Trời nhưng ông mong được xét công bình và nhận lại vinh dự của một người thiện.
Đức Chúa Trời không trả lời các câu hỏi của Gióp nhưng Ngài đáp ứng lại đức tin của ông bằng hình ảnh về quyền năng và sự khôn ngoan thiêng liêng của Ngài. Bấy giờ Gióp ý thức rõ Đức Chúa Trời là khôn ngoan và vĩ đại; ông ăn năn về những lời giận dữ mình đã nói.
Phần kết của sách nói đến sự phục hồi của Gióp. Ông được thịnh vượng hơn cả trước. Đức Chúa Trời trách các bạn của Gióp vì lý luận theo tri thức loài người. Sau mọi việc Gióp nhận ra sự vĩ đại và khôn ngoan tuyệt đối của Đức Chúa Trời.
Bố Cục
1. Mở đầu 1:1–2:13
2. Gióp và các bạn 3:1–31:40
a. Gióp than phiền 3:1-26
b. Cuộc đối thoại thứ nhất 4:1–14:22
c. Cuộc đối thoại thứ hai 15:1–21:34
d. Cuộc đối thoại thứ ba 22:1–27:23
e. Sự khôn ngoan được ca ngợi 28:1-28
f. Lời tuyên bố cuối cùng của Gióp 29:1–31:40
3. Bài nói chuyện của Ê-li-hu 32:1–37:24
4. Chúa đáp lời Gióp 38:1–42:6
5. Kết luận 42:7-17
Giới Thiệu Gióp
Tại xứ Út-xơ1:1 Hiện giờ các học giả chưa biết rõ xứ này nằm tại đâu, hoặc phía đông bắc Do thái, tức Sy-ri, hoặc phía đông nam, tức Ê-đôm có một người tên Gióp. Ông là người trọn lành và ngay thẳng, kính sợ Đức Chúa Trời và xa lánh điều ác. Ông có bảy con trai và ba con gái. Tài sản ông gồm 7,000 cừu, 3,000 lạc đà, 500 cặp bò, và 500 lừa cái. Tôi tớ ông rất đông. Vì thế, ông là người giàu nhất ở phương Đông. Các con trai ông thường thay phiên nhau đãi tiệc tại nhà riêng. Họ cũng sai mời ba chị em gái cùng dự tiệc chung với mình. Sau các ngày tiệc tùng, Gióp thường sai gọi các con về làm lễ tẩy uế. Ông thức dậy sớm, dâng tế lễ thiêu cho mỗi người con, vì ông thầm nghĩ: “Biết đâu con cái tôi phạm tội, biết đâu chúng nguyền rủa Đức Chúa Trời trong lòng!” Gióp vẫn thường làm như vậy.
Sa-tan Thách Đức Chúa Trời Thử Lòng Gióp
Một ngày kia, các thiên thần1:6 Nt: các con trai Đức Chúa Trời đến chầu CHÚA. Sa-tan1:6 Nt: “Sa-tan” có nghĩa là “kẻ chống đối, buộc tội” cùng đến với chúng. CHÚA hỏi Sa-tan: “Ngươi từ đâu đến?” Sa-tan đáp lời CHÚA: “Tôi đi quan sát đây đó, qua lại khắp nơi trên địa cầu.” CHÚA hỏi Sa-tan: “Ngươi có để ý Gióp, tôi tớ Ta không? Khắp thế giới không ai bằng Gióp, một người trọn lành và ngay thẳng, kính sợ Đức Chúa Trời và xa lánh điều ác.” Sa-tan đáp lời Chúa: “Lẽ nào Gióp kính sợ Đức Chúa Trời vô cớ sao? Có phải Chúa đã dựng hàng rào bảo vệ chung quanh ông, gia đình ông, và mọi sự thuộc về ông không? Chúa chúc phước cho mọi việc ông làm, và tài sản ông lan tràn khắp đất. Nhưng xin Chúa đưa tay ra hủy diệt mọi sự thuộc về ông, chắc chắn ông sẽ nguyền rủa Chúa ra mặt!” CHÚA phán bảo Sa-tan: “Này, Ta giao cho ngươi mọi sự thuộc về Gióp, nhưng chính mình Gióp, ngươi đừng động đến.” Vậy, Sa-tan lui ra khỏi sự hiện diện của CHÚA.
Gióp Chịu Thử Thách Lần Đầu
Một hôm, khi các con trai và con gái Gióp đang dự tiệc tại nhà người con trai trưởng, một sứ giả đến báo tin cho Gióp: “Bò đang cày, và lừa cái đang ăn cỏ trong cánh đồng cạnh bên, bỗng quân Sê-ba xông vào, cướp hết bò lừa, và dùng gươm giết sạch các đầy tớ, chỉ một mình con thoát khỏi, về báo tin cho ông.” Người này còn đang nói, người khác đã đến báo tin: “Bầy cừu và bọn chăn bị sét đánh, cháy rụi, chỉ một mình con thoát khỏi, về báo tin cho ông.” Người này còn đang nói, người khác đã đến báo tin: “Ba toán quân Canh-đê xông vào cướp hết lạc đà, và dùng gươm giết sạch các đầy tớ, chỉ một mình con thoát khỏi, về báo tin cho ông.” Người này còn đang nói, người khác đã đến báo tin: “Các cô, các cậu đang dự tiệc trong nhà cậu cả, bỗng một cơn gió lốc từ sa mạc thổi vào, ập xuống bốn góc nhà. Nhà sập, các cô cậu chết hết, chỉ một mình con thoát khỏi, về báo tin cho ông.”
Gióp Chúc Tụng Đức Chúa Trời
Gióp đứng dậy, xé áo, cạo đầu, rồi quì sấp mặt xuống đất thờ phượng Đức Chúa Trời. Ông nói:
“Tôi trần truồng lọt khỏi lòng mẹ,
Tôi cũng sẽ trần truồng trở về lòng đất.
CHÚA đã ban cho, và CHÚA đã lấy lại.
Danh CHÚA thật đáng chúc tụng!”
Trong mọi sự ấy, Gióp không phạm tội, cũng không nói điều gì xúc phạm đến Đức Chúa Trời.
Sa-tan Thách Đức Chúa Trời Thử Gióp Lần Thứ Hai
Một ngày kia, các thiên thần đến chầu CHÚA. Sa-tan cùng đến với chúng chầu CHÚA. CHÚA hỏi Sa-tan: “Ngươi từ đâu đến?” Sa-tan đáp lời CHÚA: “Tôi đi quan sát đây đó, qua lại khắp nơi trên trái đất.” CHÚA hỏi Sa-tan: “Ngươi có để ý Gióp, tôi tớ Ta không? Khắp thế giới không ai bằng Gióp, một người trọn lành và ngay thẳng, kính sợ Đức Chúa Trời và xa lánh điều ác. Hơn nữa, Gióp vẫn giữ được sự trọn lành, dù ngươi có xin Ta hại người vô cớ.” Sa-tan đáp lời CHÚA: “Da đền da. Người ta sẽ giao mọi sự mình có để đổi lấy mạng sống. Xin Chúa đưa tay ra hại đến chính xương thịt Gióp, chắc chắn ông sẽ nguyền rủa Chúa ra mặt!” Vậy CHÚA bảo Sa-tan: “Này, ngươi được quyền hại Gióp, nhưng ngươi không được đụng đến mạng sống người.”
Gióp Chịu Thử Thách Lần Thứ Hai
Sa-tan lui ra khỏi sự hiện diện của CHÚA và gây cho Gióp bị ung nhọt nhức nhối từ lòng bàn chân đến đỉnh đầu. Bấy giờ Gióp đang ngồi giữa đống tro. Gióp lượm một miếng sành để gãi mình. Vợ Gióp nói: “Ông vẫn giữ được sự trọn lành sao? Sao ông không nguyền rủa Đức Chúa Trời rồi chết đi?” Nhưng Gióp đáp: “Bà nói như một người đàn bà ngu muội. Ơn phước Đức Chúa Trời ban, chúng ta nhận; còn tai họa, lẽ nào chúng ta không nhận?”
Trong mọi việc ấy, Gióp không hề nói phạm đến Đức Chúa Trời.
Ba Bạn Của Gióp Đến Chia Buồn Với Ông
Ba bạn của Gióp nghe tin ông bị tất cả những tai họa ấy. Họ hẹn nhau mỗi người từ quê mình cùng đến chia buồn với Gióp và an ủi ông. Ba bạn đó là Ê-li-pha người Thê-man, Binh-đát người Su-a, và Sô-pha người Na-a-ma. Từ xa, họ ngước mắt lên, nhìn thấy Gióp, nhưng họ không nhận ra ông. Họ liền khóc lớn tiếng, mỗi người xé áo mình, hất bụi đất lên trời, và rải trên đầu mình. Họ ngồi bệt xuống đất với Gióp suốt bảy ngày bảy đêm; không ai nói với ông một lời nào, vì họ thấy ông đau đớn quá nhiều.
Gióp Nguyền Rủa Ngày Sanh Của Mình
Sau đó, Gióp phá tan sự im lặng, lên tiếng nguyền rủa ngày sanh của mình. Gióp nói:
Ước gì ngày tôi sanh ra tan mất đi,
Ước gì đêm loan báo: “một bé trai được thụ thai” không còn nữa!
Ước gì ngày ấy là tối tăm,
Nguyện Đức Chúa Trời trên cao chẳng kể đến nó,
Nguyện ánh sáng đừng soi rọi nó!
Nguyện tối tăm và bóng sự chết chuộc ngày ấy lại,
Nguyện mây đen bao phủ nó,
Nguyện sự đen tối ban ngày làm nó kinh hãi!
Nguyện tối tăm dày đặc bắt đêm ấy đi,
Nguyện nó không được tính chung với những ngày trong năm,
Không được kể vào trong số các tháng!
Nguyện đêm ấy không có người thụ thai,
Không tiếng reo vui!
Nguyện các phù thủy chuyên rủa sả ngày,
Và chuyên đánh thức thủy quái3:8 Ctd: cá sấu; Hy-bá: Lê-vi-a-than rủa sả đêm ấy!
Nguyện các vì sao chiếu lúc trời hừng sáng cứ tối tăm mãi,
Nguyện đêm ấy trông chờ nhưng không thấy ánh sáng,
Cũng không thấy mí rạng đông hé mở!
Vì đêm ấy đã không đóng cửa dạ con thai nghén tôi,
Cũng không giấu thống khổ khỏi mắt tôi.
Gióp Ước Ao Được Chết Vì Quá Khổ
Tại sao tôi chẳng chết đi khi vừa ra khỏi dạ,
Chẳng tắt hơi khi mới lọt lòng?
Tại sao lại có đầu gối đỡ lấy tôi,
Và vú cho tôi bú?
Nếu không, giờ đây tôi đã nằm yên tịnh,
Tôi đã ngủ và nghỉ ngơi,
Cùng với vua chúa và các cố vấn trần gian,
Những người đã xây dựng lại cho mình các thành trì đổ nát;
Hoặc cùng với các nhà lãnh đạo có vàng bạc
Chất đầy ắp nhà.
Tại sao tôi lại không bị chôn kín như thai bị sẩy,
Như các em bé chết khi vào đời, không hề thấy ánh sáng?
Nơi đó, kẻ ác ngừng tác hại,
Và nơi đó, kẻ đuối sức được yên nghỉ.
Những kẻ tù đày cùng nhau nhàn hạ,
Không còn nghe tiếng bọn cai tù quát tháo.
Kẻ hèn, người sang đều ở đó như nhau,
Và nô lệ được tự do khỏi người chủ hà hiếp.
Tại sao kẻ khốn khổ được thấy ánh sáng,
Và người có lòng cay đắng lại được sống?
Họ ước ao sự chết, nhưng không được,
Họ đào xới tìm kiếm sự chết hơn là tìm kho báu;
Họ vui mừng hớn hở,
Họ sung sướng khi đạt đến nấm mồ.
Người bước đi trên con đường bị che khuất,
Người bị Đức Chúa Trời rào kín chung quanh,
Sao lại được thấy ánh sáng?
Thức ăn của tôi là tiếng than ai oán,
Tôi khóc gào như nước chảy tràn tuôn.
Vì điều tôi sợ đã xảy đến cho tôi,
Điều tôi kinh hãi đã đổ ập xuống tôi.
Tôi không được thảnh thơi, yên tịnh,
Cũng chẳng được nghỉ ngơi, sóng gió ào ào nổi dậy.
Vững Tin Nơi Chúa
Ê-li-pha người Thê-man đáp lời Gióp:
Nếu chúng tôi nói với anh một vài lời, anh có phiền không?
Nhưng ai có thể cầm mình không nói?
Kìa, anh đã khuyên dạy nhiều người,
Anh làm cho cánh tay yếu đuối nên mạnh mẽ;
Lời của anh đỡ người vấp ngã dậy,
Anh làm cho vững các đầu gối lỏng lẻo.
Nhưng bây giờ, anh mắc nạn, anh không chịu nổi,
Anh gặp khó khăn, anh lại kinh hoàng.
Anh kính sợ Đức Chúa Trời, sao anh không vững lòng tin?
Anh sống trọn vẹn, sao anh không nuôi hy vọng?
Anh hãy suy xét lại: Có người nào vô tội phải chết mất?
Có nơi nào người ngay thẳng bị diệt vong?
Theo như tôi thấy, người nào gây tội ác,
Và gieo khổ đau, thì gặt ngay điều họ gieo trồng.
Hơi thở của Đức Chúa Trời khiến họ chết mất,
Cơn giận của Ngài khiến họ tiêu tan.
Sư tử rống, thú dữ gầm, cũng phải im bặt,
Nanh của sư tử bị bẻ gãy!
Sư tử mạnh bạo chết vì thiếu mồi,
Và đàn sư tử con tản lạc.
Khải Tượng Ban Đêm
Một sứ điệp đến với tôi cách huyền bí,
Tai tôi thoáng nghe tiếng thì thầm.
Khi tư tưởng lộn xộn vì ác mộng ban đêm,
Khi loài người say sưa trong giấc ngủ mê man,
Sự kinh hãi xâm nhập tôi khiến tôi rùng mình,
Toàn thân tôi run lên vì sợ.
Một hơi gió lướt ngang qua mặt tôi,
Khiến cho lông trên người tôi dựng đứng lên.
Có một hình dạng dừng lại,
Tôi nhận không ra.
Một dáng người lộ ra trước mắt tôi.
Giữa cảnh im lặng, tôi nghe một giọng nói:
Trước mặt Đức Chúa Trời, có người phàm nào công chính không?
Trước mặt Đấng Tạo Hóa, có người nào tinh sạch không?
Ngay cả các tôi tớ Ngài, Ngài còn không tin cậy,
Các thiên sứ Ngài, Ngài còn buộc lỗi,
Huống chi những kẻ vốn ở chòi đất sét,
Dựng trên nền đất bụi,
Có thể bị chà đạp như mối mọt!
Một sớm, một chiều, họ có thể bị nghiền nát,
Chết mất đời đời mà không ai biết tới.
Nếu dây lều của họ bị nhổ tháo đi,
Họ có thể chết mà chẳng hề học được khôn ngoan.
Con Người Gặp Khó Khăn Do Chính Mình Gây Nên
Anh hãy kêu xin. Nhưng ai sẽ đáp lời anh?
Anh sẽ quay về cầu cứu ai trong các thiên thần?
Lòng căm hờn giết chết kẻ ngu muội,
Lòng ganh tị giết hại kẻ dại dột.
Chính tôi thấy kẻ ngu muội đâm rễ,
Nhưng trong khoảnh khắc, nhà cửa nó bị rủa sả.5:3 Nt: tôi rủa sả
Con cái nó không được an ninh,
Chúng bị chèn ép tại cổng thành mà không ai cứu giúp.
Kẻ đói ăn mùa màng chúng gặt,
Ngay cả phần mọc lên giữa gai góc;
Và kẻ khát5:5 Vg; MT: cái bẫy thèm muốn của cải chúng.
Vì hoạn nạn chẳng ra từ cát bụi,
Và khổ nhọc cũng không nẩy mầm từ đất đai.
Nhưng con người sanh ra để đau khổ
Như chớp lửa luôn bay xẹt lên cao.5:7 Ctd: như đại bàng bay vút lên cao
Ê-li-pha Khuyên Gióp Cầu Cứu Đức Chúa Trời
Phần tôi, tôi sẽ cầu cứu Đức Chúa Trời,
Tôi sẽ trình lên Ngài trường hợp của tôi.
Ngài làm những việc lớn lao không sao dò thấu,
Những việc diệu kỳ không ai đếm nổi.
Ngài cho mưa rơi xuống đất,
Nước thấm nhuần cánh đồng.
Ngài nâng cao người hèn hạ,
Bảo vệ người tang chế.
Ngài phá tan âm mưu kẻ quỷ quyệt,
Điều gì tay chúng toan làm cũng không thành.
Ngài bắt kẻ khôn ranh sa vào chính mưu chước họ,
Và mưu kế kẻ gian xảo bị đánh bại nhanh chóng.
Ban ngày chúng gặp phải tối tăm,
Giữa trưa chúng mò mẫm như trong đêm tối.
Nhưng Ngài cứu người khốn cùng khỏi lưỡi gươm,
Khỏi miệng và tay quân cường bạo.5:15 MT: không rõ nghĩa
Nhờ đó người nghèo khổ có hy vọng,
Và kẻ gian ác ngậm miệng lại.
Ê-li-pha Tin Chắc Gióp Sẽ Được Đức Chúa Trời Ban Phước
Này, phước thay cho người được Đức Chúa Trời răn dạy!
Vậy xin anh đừng khinh thuờng sự sửa trị của Đấng Toàn Năng.
Ngài gây thương tích, nhưng rồi Ngài sẽ rịt bó vết thương,
Ngài đánh đau, nhưng rồi chính Ngài sẽ chữa lành.
Anh có gặp nguy nan sáu bảy lần,
Ngài vẫn giải cứu anh.
Trong cơn đói kém, Ngài cứu anh khỏi chết,
Trong chiến tranh, khỏi quyền lực của gươm dao.
Anh sẽ được che chở khỏi miệng lưỡi nói hành,
Anh sẽ chẳng sợ khi tai vạ đập phá tan hoang.
Anh sẽ nhạo cười tai ương và đói kém,
Thú rừng anh cũng chẳng sợ chi,
Vì anh sẽ kết ước với đá ngoài đồng ruộng,
Và thú rừng hoang dã sẽ làm hòa với anh.
Anh sẽ biết chắc lều trại anh phát đạt,
Anh sẽ kiểm soát bầy súc vật và chẳng thiếu con nào.
Anh sẽ thấy dòng dõi anh đông đúc,
Con cháu anh như cỏ ngoài đồng.
Anh sẽ vào mồ với tuổi thọ sức dai
Như bó lúa đến sân đạp đúng mùa.
Đó là điều chúng tôi đã tìm hiểu, và nhận biết là đúng.
Anh hãy nghe tôi, rồi chính anh sẽ kinh nghiệm điều ấy.
Gióp Bày Tỏ Nỗi Đau Khổ Của Mình
Gióp đáp:
Ôi, nếu nỗi đau buồn của tôi được đem lên bàn cân,
Mọi tai họa xảy đến cho tôi đặt chung trên đĩa cân,
Bấy giờ chúng sẽ nặng hơn cát biển!
Do đó tôi không kiềm chế được lời tôi.
Vì các mũi tên của Đấng Toàn Năng bắn trúng tôi,
Tâm hồn tôi uống lấy nọc độc.
Tôi kinh hoàng trước sự dàn trận tấn công của Đức Chúa Trời.
Lừa rừng nào hí vang bên đám cỏ xanh?
Bò mộng nào rống lên bên đống cỏ khô?
Món ăn lạt lẽo sao không nêm thêm muối?
Lòng trắng trứng6:6 Ctd: nước cốt cẩm quỳ có mùi vị gì chăng?
Tôi chẳng màng đụng đến thức ăn,
Ăn vào tôi càng thêm bệnh hoạn.
Gióp Mất Cả Hy Vọng Và Sức Lực
Ước gì lời yêu cầu tôi được thỏa nguyện!
Ước gì Đức Chúa Trời ban điều tôi mong chờ!
Ước gì Đức Chúa Trời bằng lòng nghiền nát tôi,
Ước gì Ngài dang tay cắt đứt đời tôi!
Sự chết sẽ là niềm an ủi của tôi,
Và tôi sẽ nhảy nhót vui mừng trong cơn đau khôn nguôi,
Vì tôi không chối bỏ mạng lịnh của Đấng Thánh.
Tôi còn sức đâu mà chờ đợi?
Cuối cùng đời tôi ra sao mà tôi phải kéo dài cuộc sống?
Sức tôi có phải là sức đá?
Thân tôi có phải là thân đồng?
Thật tôi không thể tự giúp mình được,
Và mọi nguồn cứu giúp đã bị đem đi xa khỏi tôi.
Gióp Trách Bạn Bè Dối Gạt Mình
Người tuyệt vọng cần bạn bè thương xót6:14 MT: không rõ nghĩa
Ngay cả khi người mất đi lòng kính sợ Đấng Toàn Năng.
Anh em tôi dối gạt tôi như lòng khe cạn nước,
Như dòng sông nước lũ theo mùa.
Nước đục ngầu vì băng giá,
Nước dâng cao khi tuyết tan.
Nước mới vừa chảy6:17 Có bản dịch: khi nước nóng bỏng đã cạn khô,
Khi trời nắng hạn, nước tan biến hết.
Đoàn lái buôn rẽ tách khỏi đường cái,
Đi lạc sâu vào trong sa mạc và chết mất.
Đoàn lái buôn từ Thê-ma nhìn quanh tìm kiếm,
Du khách từ Sê-ba hy vọng nơi các dòng sông,
Nhưng họ ngỡ ngàng vì đã tin tưởng,
Đến bờ khe, họ choáng váng bàng hoàng.
Giờ đây, đối với tôi, các anh cũng giống như dòng sông khô hạn,
Các anh thấy tai vạ rồi sợ vạ lây.
Tôi nào có xin các anh: “Xin bố thí cho tôi!
Xin dùng tài sản các anh hối lộ thay cho tôi!
Xin giải cứu tôi khỏi quyền lực kẻ thù!
Xin cứu chuộc tôi khỏi tay kẻ bạo tàn!”
Gióp Quả Quyết Mình Vô Tội
Xin các anh chỉ dạy tôi, tôi sẽ nín lặng.
Xin cho tôi biết tôi sai quấy chỗ nào.
Lời chỉ trích đúng6:25 Ctd: lời nói thẳng làm đau lòng thật,
Nhưng các anh chê trách tôi điều chi?
Các anh tưởng có thể dùng lời để chỉ dạy,
Trong khi các anh xem lời nói của người tuyệt vọng như làn gió thoảng qua.
Lẽ nào các anh rút thăm giành trẻ mồ côi,
Hoặc đem bạn đổi lấy món hàng?
Thôi bây giờ, tôi van xin các anh, hãy nhìn thẳng vào mặt tôi,
Tôi quyết chắc tôi không nói dối.
Xin các anh nghĩ lại, đừng phán đoán bất công;
Xin các anh xét lại, tôi vô tội hoàn toàn.
Lưỡi tôi có nói điều chi gian dối?
Tôi không phân biệt được điều gian manh sao?
Kiếp Sống Khổ Nhọc
Đời người trên đất khác nào nghĩa vụ lao động nhọc nhằn,
Chuỗi ngày của đời người khác nào những ngày làm công!
Người khát khao bóng mát như tên nô lệ,
Người mong đợi tiền công như thợ làm công nhật.
Cũng vậy, tôi thừa hưởng những tháng ngày vô nghĩa,
Những đêm sầu khổ là phần của tôi.
Nằm xuống ngủ, tôi tự hỏi: “Bao giờ mới đến lúc thức dậy?”
Nhưng đêm tối kéo dài, và tôi trăn trở mãi cho đến rạng đông.
Toàn thân tôi bị dòi khoét và ghét đóng vảy như chiếc áo,
Da tôi nứt nẻ và chảy mủ.
Ngày đời tôi qua mau hơn thoi đưa,
Tôi đã đến ngày cuối, thoi đã kéo hết chỉ.
Xin Chúa nhớ đời con chỉ là một hơi thở,
Mắt con sẽ không còn nhìn thấy phước hạnh nữa.
Mắt hiện đang nhìn con sẽ không thấy con nữa,
Mắt Chúa tìm con, nhưng con sẽ không còn.
Kiếp Sống Ngắn Ngủi
Như áng mây tan ra và biến mất,
Người đã xuống âm phủ không thể trở về dương gian;
Người không thể trở về nhà mình nữa,
Nơi người ở cũng không nhận ra người.
Vì thế con sẽ không cầm miệng lại,
Con sẽ nói ra vì tâm thần con bực bội,
Con sẽ kêu than vì lòng con cay đắng.
Con nào phải biển cả hoặc thủy quái biển sâu
Mà Chúa phải đặt người canh gác?
Khi con nghĩ: “Giường con sẽ an ủi con,
Con nằm ngủ sẽ bớt lời than vãn,”
Bấy giờ Chúa khiến con sợ hãi vì chiêm bao,
Kinh hoàng vì khải tượng,
Đến nỗi con thà bị nghẹt thở,
Thà chết còn hơn sống trong bộ xương này!
Con chán rồi. Con sẽ không sống mãi,
Xin Chúa bỏ mặc con, vì ngày đời con chỉ là một hơi thở.
Tại Sao Đức Chúa Trời Chú Ý Đến Loài Người?
Loài người là gì mà Chúa kể là quan trọng,
Mà Chúa quan tâm đến,
Và dò xét mỗi buổi sáng,
Rèn thử từng lúc một?
Bao giờ Chúa mới xây mắt khỏi tôi,
Cho tôi thong thả nuốt nước bọt?
Hỡi Đấng canh giữ loài người, nếu con có phạm tội,
Con có làm gì hại Chúa đâu?
Sao Ngài đặt con làm bia tập bắn?
Sao con trở thành gánh nặng cho Ngài?
Sao Chúa không tha thứ vi phạm con,
Bỏ qua tội ác con?
Vì chẳng bao lâu con sẽ nằm trong bụi đất;
Nếu Chúa tìm con, con sẽ chẳng còn.
Đức Chúa Trời Công Chính
Binh-đát, người Su-a, đáp lời Gióp:
Anh còn nói như vậy cho đến bao giờ?
Lời từ miệng anh là cuồng phong bão táp!
Có thể nào Đức Chúa Trời bẻ cong lẽ phải?
Có thể nào Đấng Toàn Năng bóp méo lẽ công bằng?
Con cái anh hẳn đã phạm tội với Ngài,
Cho nên Ngài đã giao chúng nó vào quyền lực của tội ác chúng.
Phần anh, nếu anh tìm kiếm Đức Chúa Trời,
Và cầu khẩn Đấng Toàn Năng,
Nếu anh thanh sạch và ngay thẳng,
Thì ngay bây giờ, chắc chắn Ngài sẽ giải cứu anh
Và khôi phục gia đình tài sản anh, để thưởng sự công bình anh.
Tình trạng ban đầu của anh sẽ chẳng đáng kể
So với tương lai anh rạng rỡ bội phần.
Tội Ác Bị Hình Phạt
Tôi xin anh học hỏi thế hệ trước,
Nghiên cứu những điều cha ông họ tìm ra,
Vì chúng ta mới sanh hôm qua, chẳng biết gì,
Ngày đời chúng ta trên đất qua đi như cái bóng.
Nhưng họ sẽ dạy dỗ và chỉ bảo anh,
Nói lên những gì họ hiểu biết.
Cây cói giấy có thể nào mọc nơi không đầm lầy?
Lau sậy có thể nào sống nơi không có nước?
Đang lúc xanh mởn, chưa bị cắt,
Chúng sẽ khô héo trước các loài cỏ khác.
Đó là số phận của mọi người chối bỏ Đức Chúa Trời;
Kẻ vô đạo tiêu tan hy vọng.
Lòng tin tưởng của họ bị cắt đứt,
Họ trông cậy vào một màng nhện!
Họ dựa vào nhà mình, nhà không đứng nổi,
Họ bám lấy nhà, cũng không chỗi dậy được.
Họ giống như cây xanh mướt dưới ánh mặt trời,
Đâm chồi nảy tược tràn khắp vườn,
Rễ quấn quanh đống đá,
Bám chặt từng hòn đá.
Nhưng nếu cây bị nhổ lên khỏi chỗ nó mọc,
Chỗ ấy sẽ từ bỏ nó: “Ta chưa hề thấy ngươi.”
Kìa, niềm vui của những kẻ từ bỏ Đức Chúa Trời chỉ có bấy nhiêu.
Từ đất ấy, những cây khác sẽ mọc lên.
Đức Chúa Trời Chăm Sóc Người Trung Tín
Nhưng Đức Chúa Trời không ruồng bỏ người trọn vẹn,
Cũng không giúp đỡ kẻ ác.
Ngài sẽ khiến cho miệng anh đầy tiếng cười,
Môi anh đầy tiếng reo vui.
Những kẻ thù ghét anh sẽ chuốc lấy hổ thẹn,
Lều trại kẻ ác sẽ tiêu tan.
Loài Người Không Thể Nào Tranh Luận Với Đức Chúa Trời
Gióp đáp lời:
Phải, tôi biết như vậy.
Tuy nhiên, loài người làm thể nào được Đức Chúa Trời xét là công bình?
Giả sử người có muốn tranh luận với Ngài,
Ngài hỏi ngàn câu, người không thể đáp một lời.
Đức Chúa Trời khôn ngoan và quyền năng,
Nào ai chống cự Ngài mà còn nguyên vẹn?
Đức Chúa Trời Quyền Năng Tạo Dựng Vũ Trụ
Đức Chúa Trời dời núi, núi chẳng biết trước,
Trong cơn giận, Ngài lật đổ núi.
Ngài rung chuyển đất khỏi nền nó,
Cột chống đỡ đất phải rung rinh.
Ngài truyền lệnh cho mặt trời đừng mọc,
Ngài đóng ấn niêm phong các vì sao.
Một mình Ngài trải các tầng trời ra,
Và chà đạp các ngọn sóng biển.
Ngài dựng nên sao Bắc Đẩu, sao Xạ Thủ,
Sao Thất Tinh, và các chòm sao phương nam.9:9 Sao Xạ Thủ: Orion; sao Thất Tinh: Pleiades
Ngài làm những việc lớn lao không sao dò thấu,
Những việc diệu kỳ không ai đếm nổi.
Nếu Ngài đi cạnh tôi, tôi cũng không nhìn thấy,
Nếu Ngài lướt ngang qua, tôi cũng không nhận ra.
Nếu Ngài cướp mất điều gì của người nào, ai dám ngăn cản Ngài?
Ai dám thưa với Ngài: “Chúa làm gì vậy?”
Đức Chúa Trời không đè nén cơn giận Ngài,
Những kẻ giúp đỡ Ra-háp9:13 Quái vật biển cúi rạp dưới chân Ngài.
Gióp Không Thể Tự Bào Chữa Cho Mình
Huống gì tôi, làm sao có thể đáp lời Ngài?
Tôi biết chọn lời nào đối đáp với Ngài?
Dù tôi vô tội, tôi cũng không thể tự biện hộ cho mình,
Tôi chỉ có thể van xin lòng thương xót của Đấng phán xét tôi.
Dù Ngài có nhận lời tôi yêu cầu, và ra trước tòa,
Tôi cũng không dám tin Ngài lắng tai nghe tiếng tôi.
Ngài khiến bão tố vùi dập tôi,
Gia tăng thương tích tôi vô cớ.
Ngài không cho tôi thì giờ lấy lại hơi thở,
Nhưng cho tôi nếm đầy cay đắng.
Nếu dựa vào sức, kìa, Ngài là Đấng quyền năng,
Nếu dựa vào công lý, ai dám kiện Ngài?
Dù tôi vô tội, chính miệng tôi sẽ kết án tôi,
Dù tôi trọn vẹn, Ngài cũng sẽ chứng minh tôi gian dối.
Tôi trọn vẹn.
Nhưng tôi không còn thiết gì nữa.
Tôi khinh thường mạng sống tôi.
Mọi người đều cùng một số phận.
Vì thế tôi nói:
Ngài hủy diệt cả người trọn vẹn lẫn kẻ ác.
Nếu thiên tai giết chết bất ngờ,
Ngài nhạo cười nỗi khổ của người vô tội.
Khi đất nước rơi vào tay kẻ ác,
Ngài bịt mắt các quan tòa.
Nếu chẳng phải Ngài, thì còn ai?
Không Có Trọng Tài Giữa Gióp Và Đức Chúa Trời
Ngày đời con trôi qua nhanh hơn người chạy đem tin,
Chúng trốn mất, không hề thấy phước hạnh.
Chúng lướt nhanh như thuyền nan,
Như đại bàng sà xuống vồ mồi.
Nếu con tự nhủ: “Ta sẽ quên đi, không than phiền nữa,
Lột bỏ nét u sầu, và tươi cười lên,”
Con sợ tất cả những nỗi thương đau con sẽ phải gánh chịu,
Vì con biết Ngài không kể con vô tội.
Nếu con vẫn bị kết tội,
Sao còn mệt nhọc bào chữa cho uổng công?
Dù con có tắm gội bằng nước tuyết,
Rửa tay bằng nước tro,
Ngài cũng vẫn dìm con xuống hố,
Đến nỗi quần áo con ghê tởm con.
Thật, Ngài không phải là người như tôi
Để tôi có thể đối đáp với Ngài,
Để chúng tôi có thể cùng nhau ra tòa.
Ước gì có Đấng phân xử giữa chúng tôi,
Có quyền trên cả hai chúng tôi!
Đấng ấy sẽ dời ngọn roi của Đức Chúa Trời xa khỏi tôi,
Để tôi không còn khiếp sợ vì Ngài nữa.
Bấy giờ tôi sẽ nói, không sợ hãi,
Vì trong thâm tâm, tôi không nhút nhát.
Gióp Trách Đức Chúa Trời Buộc Tội Ông Vô Cớ
Tôi chán ngán cuộc sống;
Vì thế tôi sẽ kêu than không ngại ngùng,
Tôi sẽ nói lên tự nỗi lòng cay đắng.
Tôi sẽ thưa với Đức Chúa Trời:
Xin đừng kết án con,
Xin cho con biết Ngài buộc con tội gì.
Lẽ nào Chúa vui lòng đàn áp,
Ruồng bỏ con là công khó tay Ngài làm nên,
Nhưng lại chấp nhận mưu đồ kẻ ác?
Lẽ nào Chúa có mắt thịt,
Nhìn thấy như người trần?
Phải chăng Chúa chỉ sống một số ngày như người phàm,
Một số năm như loài người,
Đến nỗi Chúa phải tìm kiếm tội ác con,
Vạch cho ra lỗi lầm con?
Vì Chúa biết con vô tội,
Không ai cứu con thoát khỏi tay Ngài.
Lẽ Nào Đức Chúa Trời Chăm Sóc Gióp Chỉ Để Hại Ông?
Tay Chúa đã nắn và tạo nên con,
Nhưng nay Ngài quay lại hủy diệt con!
Xin Chúa nhớ rằng Ngài đã nhồi nắn con như đồ gốm.
Lẽ nào Ngài bóp nát con thành đất bùn?
Có phải Chúa đổ con ra như sữa,
Rồi khiến con đông đặc lại như phó mát?
Ngài cho con mặc da và thịt,
Kết chặt xương gân con.
Chúa ban cho con sự sống,
Ngài yêu con với tình yêu bền vững,
Ngài chăm sóc giữ gìn mạng sống con.
Tuy nhiên, Chúa giấu kín những điều này trong lòng,
Con biết Ngài có ý định này.
Chúa canh chừng xem con có phạm lỗi,
Ngài không tha tội ác con.
Nếu con làm ác, thì khốn nạn cho con!
Nhưng nếu con làm phải, con cũng không dám ngước đầu lên,
Vì con no ắp nhục nhã, uống tràn khổ đau.
Nếu con được vẻ vang, như sư tử Ngài sẽ săn đuổi con,
Ngài sẽ làm dấu kỳ phép lạ để hại con.
Ngài luôn có chứng cớ mới chống nghịch con,
Cơn giận Ngài gia tăng đối với con,
Viện binh tiếp ứng thay phiên nhau tấn công con.
Gióp Cầu Xin Đức Chúa Trời Đừng Ngó Ngàng Đến Ông Nữa
Tại sao Chúa cho con lọt lòng mẹ?
Ước gì con đã tắt hơi lúc ấy để không mắt nào nhìn thấy con!
Ước gì con như chưa hề sống,
Từ lòng mẹ xuống ngay mộ phần!
Phải chăng con chỉ sống được ít ngày?
Vậy xin Chúa ngừng tay,
Xin đừng ngó ngàng đến con,
Cho con vui thỏa đôi chút,
Trước khi con ra đi, không bao giờ trở lại,
Ra đi vào cõi tăm tối âm u,
Cõi mù mịt như bóng tối,
Âm u và hỗn loạn,
Nơi đó ánh sáng khác nào bóng tối.
Sô-pha Đáp Lời Gióp
Sô-pha, người Na-a-ma, đáp:
Phải chăng không ai dám sửa dạy người nói nhiều?
Lẽ nào người có lý nhờ lắm lời?
Anh huênh hoang có làm người ta ngậm miệng,
Để không ai khiển trách khi anh nhạo báng?
Vì anh thưa với Chúa: “Đạo lý con chính đáng,
Và con trong sạch trước mắt Ngài.”
Ôi, ước gì Đức Chúa Trời phán dạy,
Ước gì Ngài mở miệng nói với anh!
Ước gì Ngài tỏ cho anh những bí ẩn của sự khôn ngoan,
Vì Ngài hành động cách nhiệm mầu.
Bấy giờ anh sẽ biết rằng Đức Chúa Trời bỏ qua một phần tội lỗi của anh.
Sự Khôn Ngoan Của Đức Chúa Trời Vượt Quá Sự Hiểu Biết Của Gióp
Có thể nào anh dò thấu sự sâu nhiệm của Đức Chúa Trời,
Hoặc khám phá được tận cùng sự hiểu biết của Đấng Toàn Năng?
Sự khôn ngoan của Ngài cao hơn các tầng trời, anh làm gì được?
Sâu hơn âm phủ, anh hiểu sao thấu?
Chiều dài hơn cả đất,
Chiều rộng hơn cả biển.
Nếu Ngài đi ngang qua, bắt giam một người nào, rồi đòi người đó ra tòa,
Ai có thể ngăn cản Ngài?
Vì Chúa biết người giả dối;
Khi Ngài thấy tội ác, lẽ nào Ngài không nhận ra?
Người đầu óc trống rỗng sẽ thông hiểu
Khi lừa rừng sanh con là người!
Đức Chúa Trời Sẽ Thưởng Gióp Khi Gióp Ăn Năn
Vậy, nếu anh hướng lòng về Chúa,
Đưa tay lên hướng về Ngài,
Nếu có tội lỗi trong tay anh, hãy quăng xa đi,
Đừng để tội ác cư ngụ trong lều trại anh,
Bấy giờ anh sẽ ngước mặt lên, lương tâm không gợn vết,
Sống vững vàng, không sợ hãi chi.
Anh sẽ quên cảnh khổ nạn,
Chỉ nhớ nó như dòng nước chảy qua.
Bấy giờ đời anh sẽ sáng chói hơn ban trưa,
Cảnh tối tăm sẽ như trời hừng sáng.
Anh sẽ sống an ninh vì anh có hy vọng,
Anh sẽ được che chở và nằm ngủ bình an.
Anh sẽ nằm nghỉ, và không ai gây cho anh sợ hãi;
Nhiều người sẽ tìm anh xin ân huệ.
Nhưng kẻ ác sẽ mòn mắt trông đợi,
Mọi lối thoát tiêu tan,
Họ chỉ hy vọng thở hơi cuối cùng.
Gióp Trách Các Bạn Thiếu Thông Cảm
Gióp đáp:
Các anh chắc thật là những người khôn sáng,
Khi lìa đời đem theo luôn cả sự khôn ngoan!
Nhưng tôi cũng có sự thông sáng như các anh,
Chẳng kém các anh đâu;
Ai lại không biết những điều các anh nói?
Tôi đã trở thành trò cười cho bạn hữu,
Dù tôi đã từng kêu cầu Đức Chúa Trời và được Ngài đáp lời!
Người công bình trọn vẹn đã trở thành trò cười!
Người nhàn hạ khinh người gặp nạn,
Người trượt chân bị đánh ngã luôn!
Lều trại bọn cướp phát đạt,
Những kẻ khiêu khích Đức Chúa Trời sống an toàn,
Đức Chúa Trời nắm giữ họ trong tay Ngài.
Loài Cầm Thú Cũng Biết Về Đức Chúa Trời
Nhưng anh hãy hỏi loài thú, chúng sẽ chỉ dạy anh,
Hỏi loài chim trời, chúng sẽ kể cho anh nghe.
Hoặc là anh nói chuyện với đất, đất sẽ chỉ dạy anh,
Với loài cá biển, chúng sẽ tỏ cho anh.
Có loài nào trong các loài ấy không biết
Rằng tay CHÚA làm nên mọi sự này?
Ngài nắm trong tay sự sống của mọi sinh vật,
Và hơi thở của mọi người.
Phải chăng tai biết phân biệt lời nói,
Như miệng nếm thức ăn?
Sự khôn ngoan tìm thấy nơi người già,
Thông sáng nơi người sống lâu.
Đức Chúa Trời Toàn Năng
Đức Chúa Trời khôn ngoan và quyền năng,
Hiểu biết và thông sáng.
Ngài phá hủy, không ai xây dựng được,
Ngài giam cầm người nào, chẳng ai có quyền giải thoát.
Ngài ngăn nước, sông ngòi khô hạn,
Ngài cho mưa, đất đai ngập lụt.
Ngài có sức mạnh và sự thông hiểu,
Ngài nắm quyền trên cả người lầm lạc lẫn người lừa gạt.
Ngài dẫn các nhà cố vấn đi tù đày chân không,
Khiến các quan tòa ra ngu dại.
Ngài tháo đai các vua,
Quấn khố ngang lưng họ.
Ngài dẫn các thầy tế lễ đi tù đày chân không,
Lật đổ những kẻ cầm quyền lâu đời.
Ngài tước lời nói khỏi người đáng tin cậy,
Trí phán đoán khỏi các trưởng lão.
Ngài đổ sỉ nhục trên hàng quý tộc,
Tháo đai người quyền thế.
Ngài bày tỏ những điều sâu nhiệm nơi tối tăm,
Phơi bóng tối âm u ra ánh sáng.
Ngài cho các nước hưng thịnh, rồi Ngài hủy diệt chúng,
Cho các dân bành trướng, rồi dẫn đi lưu đày.12:23 Ctd: khiến các dân tản lạc, rồi dẫn chúng về
Ngài cất trí khôn ra khỏi các trưởng tộc trong xứ,
Để họ đi lang thang nơi sa mạc không lối thoát;
Họ quờ quạng trong tối tăm, không ánh sáng;
Ngài khiến họ lảo đảo như người say.
Gióp Muốn Trình Bày Vấn Đề Của Mình Với Đức Chúa Trời
Này, chính mắt tôi đã thấy mọi điều ấy,
Tai tôi nghe và tôi hiểu.
Tôi cũng hiểu biết như các anh,
Chẳng thua kém các anh đâu.
Nhưng tôi, tôi muốn thưa với Đấng Toàn Năng,
Tôi ước ao tự bào chữa với Đức Chúa Trời.
Còn các anh, các anh tô vẽ lời giả dối,
Hết thảy các anh là thầy lang vô dụng.
Phải chi các anh nín lặng,
Để tỏ mình khôn ngoan!
Các Bạn Gióp Muốn Bênh Vực Đức Chúa Trời Sao?
Xin các anh nghe lời bào chữa tôi,
Xin chú ý nghe lời biện hộ từ miệng tôi.
Có phải vì Đức Chúa Trời mà các anh nói điều gian dối?
Có phải vì Ngài mà các anh nói điều giả trá?
Lẽ nào các anh thiên vị Ngài?
Các anh muốn biện hộ cho Đức Chúa Trời sao?
Các anh có được khen thưởng khi Ngài dò xét các anh không?
Các anh tưởng có thể lừa gạt Ngài như lừa gạt loài người sao?
Ngài chắc chắn sẽ trừng phạt các anh
Nếu các anh thiên vị Ngài, dù trong nơi kín mặc lòng.
Các anh không khiếp sợ uy nghiêm Ngài sao?
Quyền năng Ngài không làm các anh kinh hoàng sao?
Danh ngôn các anh vô dụng như tro,
Lời biện hộ các anh dễ bẻ như đất sét.
Gióp Mời Các Bạn Yên Lặng Nghe Ông Tự Bào Chữa Mình Trước Mặt Đức Chúa Trời
Xin các anh yên lặng, mặc cho tôi nói,
Hậu quả ra sao, tôi xin chịu.
Sao tôi lấy răng cắn thịt mình,
Và nắm mạng sống mình trong tay?13:14 LXX không có từ “sao?”
Ngài có thể giết tôi, tôi không còn hy vọng gì nữa,
Dù vậy, tôi vẫn bênh vực nếp sống tôi trước mặt Ngài.
Chính điều ấy cũng là sự giải cứu cho tôi,
Vì kẻ vô đạo không dám đến gần Ngài.
Xin các anh chú ý nghe lời tôi nói,
Xin lắng tai nghe lời tôi giải thích.
Tôi đã chuẩn bị xong lý lẽ,
Tôi biết chắc tôi sẽ được trắng án.
Nếu có ai tranh luận thắng được tôi,
Bấy giờ tôi sẽ nín lặng chờ chết.
Gióp Xin Chúa Cho Ông Biết Ông Chịu Khổ Vì Tội Gì
Xin Chúa ban cho con hai điều thôi,
Để con khỏi phải trốn tránh Ngài.
Xin Chúa rút tay Ngài xa khỏi con,
Xin Chúa cho con thôi kinh hãi vì sợ Ngài.
Bấy giờ Chúa gọi, con xin thưa,
Hoặc Chúa cho con nói trước, và xin Ngài đáp lời con.
Con đã phạm bao nhiêu tội ác và lỗi lầm?
Xin cho con biết vi phạm và tội lỗi con.
Sao Ngài phải ẩn mặt,
Xem con như kẻ thù?
Lẽ nào Chúa làm cho một chiếc lá bị gió cuốn đi phải khiếp sợ,
Hoặc đuổi bắt một cọng rơm khô?
Vì Ngài kết án con phải chịu điều cay đắng,
Bắt con gánh hậu quả tội ác phạm thuở ấu thơ,
Ngài cùm chân con lại,
Canh giữ mọi nẻo đường con đi,
Theo dõi các dấu chân con.
Trong khi con khác nào bầu da mòn,13:28 LXX, Syr, Aram; MT: vật mục nát tiêu hao
Khác nào chiếc áo bị mối ăn.
Đời Người Ngắn Ngủi
Con người vốn yếu đuối mong manh14:1 Nt: sanh ra từ người nữ
Sống một số ngày ngắn ngủi,
Nhưng lại đầy phiền muộn.
Người nở ra như đóa hoa, rồi lại tàn,
Người vụt qua như chiếc bóng, không dừng lại.
Lẽ nào Chúa quan tâm đến một người như vậy,
Và đem con ra xét xử?
Ai có thể khiến người ô uế trở thành trong sạch?
Không một ai!
Vì Chúa đã định ngày cho người,
Chúa biết số tháng trong đời người,
Chúa đặt cho người một giới hạn không thể vượt qua,
Xin Chúa ngoảnh mặt cho người an phận
Vui hưởng ngày mình như kẻ làm thuê.
So Sánh Người Với Cây
Khi cây bị đốn, ta vẫn còn hy vọng
Cây sẽ mọc lại, đâm chồi nẩy lộc.
Dù rễ bắt đầu già cỗi dưới đất,
Và gốc khởi sự chết trong bụi,
Vừa bắt được hơi nước, cây liền nứt lộc,
Đâm nhành như một cây tơ.
Nhưng con người, khi chết rồi, mất tất cả năng lực;
Người tắt hơi, rồi về đâu?
Như nước hồ bốc hơi biến mất,
Như sông cạn dần rồi khô hẳn,
Con người nằm xuống, không hề chỗi dậy;
Khi bầu trời còn đó, người không hề thức dậy,
Không ai có thể đánh thức người khỏi giấc ngủ say.
Ước Mơ Khó Thực Hiện
Ôi, ước gì Chúa giấu con nơi âm phủ,
Che kín con cho đến khi cơn giận Chúa nguôi,
Định kỳ hạn cho con tại đó,
Và nhớ đến con khi mãn kỳ!
Người chết rồi có thể nào sống lại?
Trọn những ngày nghĩa vụ nhọc nhằn,
Con sẽ trông chờ phiên gác thế con.
Bấy giờ Chúa gọi, con xin thưa,
Chúa sẽ nhớ thương công trình của tay Ngài.
Bấy giờ Chúa sẽ đếm từng bước con đi,
Nhưng Ngài sẽ không canh chừng tội lỗi con.
Vi phạm con sẽ được niêm phong trong túi,
Gian ác con, Chúa sẽ che đậy.
Thực Tế Phũ Phàng
Tuy nhiên, như núi lở tan ra từng mảnh vụn,
Như tảng đá tách rời khỏi sườn núi,
Như nước chảy đá mòn,
Như mưa lũ cuốn trôi bụi đất,
Chúa phá tan hy vọng con người.
Chúa đánh bại người một lần đủ cả, và người ra đi,
Chúa biến đổi sắc diện người, và xua người đi.
Con cái người có vẻ vang, người cũng chẳng biết,
Hoặc chúng có thấp hèn, người cũng chẳng hay.
Người chỉ cảm biết được nỗi đau của chính thân mình,
Chỉ sầu khổ vì chính mình mà thôi.
Người Khôn Ngoan Kính Sợ Đức Chúa Trời Và Giữ Gìn Lời Nói
Ê-li-pha người Thê-man đáp lời:
Lẽ nào người khôn ngoan nói lời tri thức như bão táp,
Bụng căng đầy gió đông?
Lẽ nào người dùng lập luận vô bổ,
Lời vô ích mà tự bào chữa mình sao?
Thật vậy, anh gạt bỏ lòng kính sợ Đức Chúa Trời,
Anh khinh thường giờ suy gẫm trước mặt Ngài.
Tội ác anh hướng dẫn miệng anh,
Khiến anh chọn lưỡi gian xảo.
Chính miệng anh lên án anh, chớ chẳng phải tôi,
Chính môi anh tố cáo anh.
Có phải anh là người sanh ra đầu tiên,
Có phải anh vào đời trước cả núi non?
Anh có được dự nghe trong buổi họp kín của Đức Chúa Trời?
Có phải chỉ riêng anh khôn ngoan thôi sao?
Có điều chi anh biết mà chúng tôi chẳng biết?
Có điều chi anh hiểu mà chúng tôi chẳng hiểu?
Giữa chúng ta đây có người tóc bạc tuổi cao,
Cao niên hơn cả phụ thân anh.
Lời an ủi từ Đức Chúa Trời,
Lời Ngài khuyên nhẹ nhàng chưa đủ cho anh sao?
Sao trí anh lại nghĩ quẩn,
Sao mắt anh mờ đi, không thấy.15:12 Ctd: mắt anh long lên giận dữ
Đến nỗi anh cả gan giận Đức Chúa Trời,
Và miệng anh tuôn ra những lời dường ấy?
Loài người là gì mà thanh sạch được?
Loài người sanh ra từ người nữ làm sao công chính được?
Nếu Đức Chúa Trời không tin cậy ngay cả các thiên thần,
Nếu các tầng trời vẫn chưa sạch dưới mắt Ngài,
Huống chi loài người gớm ghiếc và hư đốn,
Là kẻ phạm tội ác như uống nước lã!
Số Phận Kẻ Ác
Xin anh nghe tôi, tôi sẽ trình bày,
Tôi sẽ kể lại điều gì tôi thấy,
Điều mà các nhà hiền triết đã dạy,
Và không giấu những gì học được từ tổ tiên,
Khi Đức Chúa Trời ban đất nước cho riêng họ,
Không có người nước ngoài sống giữa họ.
Kẻ ác bị dằn vặt suốt đời,
Trọn những năm dành cho kẻ hà hiếp;
Tiếng kinh hoàng luôn văng vẳng bên tai,
Đang bình an, kẻ Hủy Diệt xông vào;
Không hy vọng thoát khỏi cảnh tối tăm,
Gươm giết hại luôn luôn chực sẵn.
Xác kẻ ác bị ném ra ngoài, làm thức ăn cho kên kên,15:23 Nt: nó lang thang tìm thức ăn: “Thức ăn ở đâu?”
Nó cảm biết ngày tăm tối gần kề.
Cảnh khốn khó cùng quẫn làm nó khiếp sợ,
Dồn ép nó như ông vua sẵn sàng tấn công.
Vì nó đã vung tay lên chống nghịch Đức Chúa Trời,
Ra vẻ anh hùng thách thức Đấng Toàn Năng.
Nó gân cổ chạy xông vào Ngài,
Tay cầm khiên dày có núm, có u.
Dù mỡ phủ lấp mặt nó,
Căng phồng bụng hông nó,
Nó sẽ sống trong những thành sắp bị tàn phá,
Nhà cửa bỏ hoang
Chờ đổ nát thành đống.
Nó không giàu có được, của cải nó không bền,
Tài sản nó không lan rộng trên đất.
Nó không thoát khỏi cảnh tối tăm;
Lửa sém khô các chồi nó,
Hơi thở của Đức Chúa Trời cuốn nó đi mất.
Kẻ ác chớ cậy vào của phù du mà tự dối mình,
Vì của phù du sẽ là phần thưởng của nó.
Nó sẽ nhận đầy đủ phần mình trước ngày định,
Nhành nó sẽ không xanh tươi;
Nó giống như cây nho rụng trái non,
Như cây ô liu không đậu hoa.
Vì phường vô đạo không con cháu,
Và lửa thiêu rụi lều trại cả bọn hối lộ và bọn ăn hối lộ.
Chúng cưu mang việc gây hấn và sanh ra tội ác,
Dạ chúng thai nghén điều gian xảo.
Gióp Nói Với Các Bạn
Gióp đáp lời:
Tôi đã từng nghe những lời như vậy nhiều lần rồi,
Hết thảy các anh đều là những kẻ an ủi gây thêm phiền toái!
Lời vô nghĩa bao giờ mới dứt?
Hoặc giả anh mắc bệnh gì nên phải nói ra?
Nếu các anh ở trong hoàn cảnh tôi,
Tôi cũng có khả năng nói y như các anh,
Tôi có thể nói thao thao bất tuyệt,
Và lắc đầu nhìn các anh.
Nhưng tôi sẽ dùng môi miệng khích lệ các anh,
Xoa dịu nỗi đau khổ của các anh.
Còn nỗi đau của riêng tôi không thuyên giảm khi tôi nói,
Cũng không xa lìa nếu tôi nín lặng.
Gióp Than Thân Trách Phận
Nhưng bây giờ Chúa làm tôi mòn mỏi,
Ngài hủy diệt cả gia đình tôi.
Ngài khiến da tôi nhăn nheo,
Thân tôi gầy mòn làm chứng nghịch lại tôi.
Cơn giận Chúa xâu xé tôi,
Ngài nghiến răng thù ghét tôi,
Kẻ thù tôi trừng mắt nhìn tôi.
Chúng mở miệng nhạo báng tôi,
Tát má tôi với lời thô lỗ,
Kết bè nhau hãm đánh tôi.
Đức Chúa Trời nộp tôi cho bọn vô đạo,
Trao tôi vào tay bọn gian ác.
Tôi đang sống yên vui, bỗng bị Ngài đập nát,
Ngài chụp cổ tôi, ném tôi vỡ tan tành.
Ngài dựng tôi lên làm bia;
Bọn bắn cung của Ngài bao vây tôi.
Ngài đâm thủng thận tôi, không chút xót thương,
Ngài đổ mật tôi ra trên đất.
Ngài đánh tôi bị thương, vết này đến vết kia,
Xông đánh tôi như chiến sĩ ra trận.
Tôi may áo tang mặc phủ lên da,
Vùi danh giá16:15 Nt: “sừng”, chỉ về sức mạnh, danh giá, vinh dự, quyền thế tôi trong bụi đất.
Mặt tôi sưng đỏ vì khóc,
Mắt tôi thâm quầng bóng chết chóc,
Dù tay tôi không làm điều bạo ngược,
Và lời cầu nguyện tôi trong sạch.
Gióp Trông Đợi Vào Nhân Chứng Trên Trời
Ôi đất, xin đừng lấp máu tôi,
Xin đừng ngăn chặn tiếng kêu báo oán!
Ngay giờ này, có một đấng làm chứng cho tôi trên trời,
Có một đấng biện hộ cho tôi trên nơi cao.
Các bạn tôi nhạo báng tôi,
Tôi đầm đìa nước mắt cầu khẩn Đức Chúa Trời.
Đấng làm chứng trên trời sẽ biện hộ cho tôi trước mặt Đức Chúa Trời,
Như loài người biện hộ cho bạn mình.
Vì chỉ còn một vài năm nữa thôi,
Rồi tôi sẽ ra đi, không bao giờ trở lại.
Gióp Cầu Khẩn Đức Chúa Trời
Sức sống con bị chà nát,
Ngày đời con lụn tắt,
Nghĩa địa đang chờ con.
Bọn nhạo báng vây quanh con,
Mắt con luôn nhìn thấy họ chống đối con.
Xin Chúa nhận lời con bảo đảm,
Vì còn ai dám bảo lãnh cho con?
Chúa giấu sự hiểu biết khỏi tâm trí họ,
Cho nên Chúa không để họ thắng con.
Người nào tố cáo bạn bè vì lợi lộc,
Con cái người sẽ mòn mắt đợi trông.
Gióp Nói Với Các Bạn
Chúa khiến tôi trở nên lời đàm tiếu giữa các dân,
Chúng khạc nhổ ngay vào mặt tôi.
Mắt tôi mờ vì đau buồn,
Tay chân tôi thảy đều lỏng khỏng như chiếc bóng.
Người ngay thẳng nhìn tôi kinh ngạc,
Người vô tội phẫn khích vì kẻ vô đạo.
Người công chính giữ vững đường lối mình,
Người có tay trong sạch càng thêm mạnh mẽ.
Xin tất cả các anh lại đây biện luận cùng tôi một lần nữa,
Nhưng rồi tôi cũng sẽ không tìm được một người khôn ngoan giữa các anh!
Hy Vọng Tiêu Tan
Ngày đời tôi qua đi,
Kế hoạch tôi gãy đổ,
Mơ ước lòng tôi tan vỡ.
Các bạn tôi nói đêm sẽ biến thành ngày,
Ánh sáng đến gần sau cơn tối tăm.
Nếu tôi trông đợi Âm Phủ làm nhà,
Nếu tôi sắp xếp chỗ nằm trong bóng tối,
Nếu tôi gọi huyệt mả: “Ngươi là cha tôi,”
Và dòi bọ: “mẹ tôi,” “chị tôi,”
Vậy thì hy vọng tôi ở đâu?
Có ai nhìn thấy chút hy vọng gì cho tôi không?
Hy vọng có theo tôi,17:16 LXX: xuống Âm Phủ không?
Chúng tôi có cùng nhau nghỉ yên nơi bụi đất không?
Binh-đát Trách Gióp Chê Các Bạn Ngu Dại
Binh-đát người Su-a đáp lời Gióp:
Bao giờ anh mới ngừng nói?
Anh hãy suy xét lại, rồi chúng ta sẽ bàn tiếp.
Sao anh coi chúng tôi như thú vật?
Sao anh kể chúng tôi là ngu dại?
Anh tự xé xác mình trong cơn giận!
Lẽ nào vì anh đất trở nên hoang vu, không người ở,
Và núi đá phải dời khỏi chỗ nó?
Gương Kẻ Ác Bị Hình Phạt
Phải, ngọn đèn kẻ gian ác sẽ bị dập tắt,
Và tia lửa nó không còn chiếu sáng.
Ánh sáng trong lều trại nó trở nên tối tăm,
Ngọn đèn trên đầu nó sẽ bị dập tắt.
Bước chân vững vàng trở thành khập khiễng,
Nó sẽ ngã nhào trong mưu chước mình.
Vì chân nó đẩy nó vào mạng lưới,
Nó bước đi trên hố bị cành lá che khuất;
Bẫy sập xuống gót chân nó,
Nó sa vào tròng;
Thòng lọng giấu dưới đất chờ nó,
Lưới bủa trên đường nó đi.
Nỗi kinh hoàng tứ phía khiến nó hãi hùng,
Đuổi sát theo gót chân nó.
Sức lực nó suy tàn vì cơn đói,
Tai họa chầu chực sẵn cạnh bên.18:12 Ctd: tai họa chỉ chờ nó vấp ngã
Da nó tiêu hao vì bệnh hoạn,
Con trưởng nam của tử thần ăn nuốt tay chân nó.
Nó bị bứng ra khỏi lều trại, là nơi nó được an toàn,
Và điệu đến trước vua kinh hoàng.
Người không thuộc về nó sẽ ở trong lều trại nó,
Diêm sinh rải khắp nơi nó từng cư trú.
Phía dưới, rễ nó khô cằn,
Bên trên, nhành nó héo tàn.
Kỷ niệm nó bị xóa mất khỏi xóm làng,
Không ai nhắc đến tên nó ngoài đồng hoang.
Nó bị đuổi khỏi vùng ánh sáng vào cõi tối tăm,
Bị trục xuất khỏi vòng người sống.
Trong gia tộc, nó sẽ không con cháu,
Không còn ai sống sót nơi nó từng cư ngụ.
Trước số phận nó, người phương tây sững sờ,
Người phương đông kinh hãi.
Thật vậy, đó là nơi kẻ gian ác ở,
Là chỗ của người không nhận biết Đức Chúa Trời.
Gióp Nói Với Các Bạn
Gióp đáp lời:
Các anh còn muốn dùng lời lẽ dày vò tôi
Và nghiền nát tôi cho đến khi nào?
Các anh tìm cách nhục mạ tôi cả chục lần rồi,
Các anh bạc đãi tôi chẳng chút ngượng ngùng.
Dù tôi có thật sự phạm lỗi lầm đi nữa,
Lỗi lầm tôi chỉ hại riêng tôi.
Nhưng nếu các anh tưởng mình hay hơn tôi,
Đem cảnh khổ nhục tôi ra nhiếc mắng,
Xin hiểu rằng chính Đức Chúa Trời đã gây thiệt hại cho tôi,
Và bủa lưới Ngài vây quanh tôi.
Gióp Than Trách
Nếu tôi có kêu lên, “Tôi bị ngược đãi!” cũng không ai đáp,
Tôi kêu oan, nhưng không ai xét xử công minh.
Ngài dựng rào chặn đường, không cho tôi đi tới,
Khiến tối tăm bao phủ lối tôi đi.
Ngài lột trần danh dự tôi như chiếc áo,
Cất bỏ tiếng tăm tôi như mũ miện khỏi đầu.
Tôi sụp đổ như căn nhà bị Ngài đập phá tứ phía,
Hy vọng tôi như cây bị nhổ cả gốc rễ.
Cơn thịnh nộ Ngài bừng cháy,
Ngài xem tôi như kẻ thù.
Các đội quân Ngài ùn ùn kéo tới,
Đắp lũy hãm đánh tôi,
Đóng trại quanh lều tôi.
Ngài khiến cho họ hàng tôi xa cách tôi,
Những người quen biết tôi trở nên xa lạ.
Các thân bằng quyến thuộc đều lìa bỏ tôi,
Khách ngụ trong nhà tôi cũng quên tôi.
Các nữ tỳ xem tôi như người lạ,
Tôi trở thành ngoại kiều trước mắt chúng.
Tôi gọi đầy tớ tôi, nhưng nó không đáp lại,
Ngay cả khi tôi mở miệng khẩn nài.
Vợ tôi ghê tởm sự sống tôi,
Anh em tôi gớm ghiếc tôi.
Ngay cả bọn trẻ con cũng khinh bỏ tôi,
Quay lưng đi19:18 Ctd: nhạo cười tôi khi tôi đứng dậy.
Tất cả những người bạn thân nhất đều ghê tởm tôi,
Những người tôi yêu mến đều trở mặt chống lại tôi.
Xương tôi bám chặt vào da thịt,
Tôi thoát được với da bọc răng!
Gióp Nài Xin Các Bạn
Các anh là bạn tôi, xin thương xót tôi, xin thương xót tôi!
Vì tay Đức Chúa Trời đã đánh tôi!
Sao các anh tiếp tục bắt bớ tôi như Đức Chúa Trời bắt bớ tôi?
Các anh buộc tội tôi chưa đủ sao?
Gióp Ước Ao Được Xét Lẽ Công Bình Ngay Khi Còn Sống
Ôi, ước gì các lời tôi được ghi chép,
Ước gì chúng được khắc trên bia,
Với bút sắt, rồi mạ chì,
Khắc trên đá đời đời còn đó!
Nhưng tôi biết chắc Đấng Cứu Chuộc tôi vẫn sống,
Ngài sẽ chỗi dậy sau cùng để bào chữa cho tôi trên đất.
Ngay cả sau khi da tôi đã tróc rơi từng mảnh,
Tôi vẫn ước ao được chiêm ngưỡng Đức Chúa Trời trong thân xác này.
Chính tôi sẽ ngắm xem Ngài,
Mắt tôi sẽ nhìn thấy Ngài, và Ngài không còn xa lạ nữa.
Tôi trông chờ đến héo cả ruột gan.
Gióp Cảnh Cáo Các Bạn
Khi các anh bàn tính, “Chúng ta phải bắt bớ nó cách nào đây?”
Và nói, “Nguyên nhân thảm họa này là chỉ tại nó thôi!”
Xin coi chừng lưỡi gươm,
Vì cơn giận các anh đáng bị lưỡi gươm đoán phạt,
Để các anh biết rằng ngày phán xét gần kề.
Sô-pha Nóng Lòng Đáp Lời Gióp
Sô-pha, người Na-a-ma, đáp:
Thật vậy, tư tưởng bối rối trong tôi buộc tôi phải đáp lời,
Vì lòng tôi bồi hồi không yên.
Tôi phải nghe lời khuyên dạy nhục mạ tôi,
Và trí hiểu biết thôi thúc tôi đáp lại.
Kẻ Ác Bị Tận Diệt
Anh có biết, từ thuở xa xưa,
Khi loài người vừa được tạo dựng trên đất,
Kẻ ác chỉ reo đắc thắng trong chốc lát,
Và kẻ vô đạo vui mừng trong khoảnh khắc?
Dù kẻ ác kiêu căng đến tận trời,
Đầu nó giáp các tầng mây,
Nó cũng sẽ tan biến mất như phân làm chất đốt,
Ai từng thấy nó sẽ hỏi: “Nó đâu rồi?”
Nó sẽ bay mất như giấc mơ, không ai tìm được,
Bị xua đi như ác mộng ban đêm.
Mắt từng thấy nó sẽ không thấy nó nữa,
Nơi nó ở cũng sẽ không thấy nó.
Con cái nó phải xin xỏ người nghèo,
Khi tay nó hoàn lại sức sống.
Xương cốt nó tuy tràn đầy sinh lực tuổi trẻ,
Vẫn phải nằm với nó trong bụi đất.
Tài Sản Do Làm Ác Không Tồn Tại
Dù tội ác nếm vào miệng thật ngọt ngào,
Nó phải cuốn lưỡi lận tội ác bên dưới,
Không chịu nhả ra,
Ngậm trong miệng để giữ hương vị,
Một khi vào bụng, tội ác biến mùi,
Trở thành nọc rắn hổ.
Của cải nuốt vào, nó phải mửa ra,
Đức Chúa Trời tống của cải ra khỏi bụng nó.
Nó mút nọc rắn hổ,
Lưỡi rắn độc sẽ giết chết nó.
Nó không được hưởng các suối dầu ô-liu,
Các dòng sông chảy tràn mật ong và sữa chua.
Nó nuốt không vô các lợi lộc kiếm được, nó phải mửa ra,
Nó không hưởng được sự giàu có do làm ăn buôn bán.
Vì nó bóc lột và bỏ bê người nghèo,
Tước đoạt nhà cửa nó không xây.
Vì bụng nó không biết no,
Không điều gì nó ưa thích thoát khỏi nó,
Không ai sống sót sau khi nó ăn,
Cho nên sự thịnh vượng nó không bền.
Đang dư dật tột đỉnh, nó bỗng sinh túng quẫn,
Sự khốn cùng dồn toàn lực áp đảo nó.
Xin Chúa khiến nó đầy bụng,
Trút cơn thịnh nộ Ngài xuống như mưa,
Làm thức ăn cho nó.
Sự Cuối Cùng Của Kẻ Ác
Dù nó trốn thoát vũ khí sắt,
Mũi tên đồng sẽ đâm thủng nó.
Khi nó rút mũi tên ra khỏi lưng,
Mũi tên sáng quắc ra khỏi mật gan,
Nỗi kinh hoàng chụp lấy nó.
Tối tăm dày đặc rình chờ các báu vật giấu kín của nó,
Lửa không bởi người thổi thiêu nuốt nó,
Nuốt luôn mọi người còn lại trong lều trại nó.
Các tầng trời tố cáo tội ác nó,
Đất nổi dậy buộc tội nó.
Bão lụt cuốn trôi nhà nó,
Thác nước chảy cuộn trong ngày Chúa nổi giận.
Đó là phần Đức Chúa Trời dành cho kẻ ác,
Cơ nghiệp Ngài định cho nó.
Gióp Yêu Cầu Các Bạn Nghe Mình Nói
Gióp đáp lời:
Xin các anh lắng nghe lời tôi nói,
Đó là cách các anh an ủi tôi.
Xin kiên nhẫn cho tôi thổ lộ,
Xong rồi, các anh có quyền cười chê.
Nào tôi có phiền trách loài người?
Tôi không được quyền nóng giận sao?
Xin các anh chú ý nghe tôi,
Rồi các anh sẽ sững sờ, không thốt nên lời.21:5 Nt: lấy tay che miệng
Khi nghĩ đến, tôi kinh hoàng,
Toàn thân run bần bật.
Kẻ Ác Sống Thảnh Thơi
Tại sao bọn gian ác được sống,
Lại còn sống lâu và quyền thế?
Chúng nhìn thấy dòng dõi chúng ổn định,
Con cháu chúng vững vàng.
Chúng sống trong nhà, bình an, không lo sợ,
Ngọn roi của Đức Chúa Trời không hề giáng xuống chúng.
Bò đực chúng truyền giống không thất thoát,
Bò cái chúng sinh con không sẩy thai.
Chúng cho trẻ thơ mình chạy tung tăng như đàn chiên,
Trẻ con mình nhảy múa,
Ca hát theo tiếng trống, tiếng đàn lia,
Vui đùa theo tiếng sáo.
Bọn gian ác tận hưởng ngày đời mình trong cảnh giàu sang,
Rồi về cõi chết trong giây lát.
Chúng nói với Đức Chúa Trời: “Xin lìa xa chúng tôi,
Chúng tôi không muốn học biết đường lối Ngài!
Đấng Toàn Năng là gì mà chúng tôi phải phụng thờ?
Cầu khẩn Ngài có lợi gì cho chúng tôi?”
Chúng có nắm trong tay mình sự giàu sang của chúng không?
Tôi tránh xa mưu đồ kẻ ác!
Kẻ Ác Không Bị Trừng Phạt
Có bao lần đèn kẻ ác bị dập tắt,
Tai họa giáng xuống chúng,
Đức Chúa Trời nổi giận hình phạt chúng,
Chúng tựa như rơm trước ngọn gió,
Như trấu bị bão cuốn đi?
Các anh nói: “Đức Chúa Trời để dành tội ác chúng cho con cháu.”
Xin Ngài báo trả tội nhân để chúng biết thân!
Xin cho chính mắt chúng nhìn thấy cảnh diệt vong,
Xin cho chúng uống cơn phẫn nộ của Đấng Toàn Năng!
Vì chúng chẳng màng điều gì xảy đến cho gia đình,
Sau khi chúng qua đời.
Ai dám dạy Đức Chúa Trời,
Khi chính Ngài xét xử ngay cả các thiên thần?
Người này sống thảnh thơi, an nhàn,
Khỏe mạnh đến khi chết:
Thân thể căng tràn nhựa sống,
Tủy xương vẫn còn tươi tốt.
Người kia chết, cả đời cay đắng,
Chưa hề nếm phước hạnh là gì.
Cả hai đều nằm trong bụi đất,
Bọ dòi bao phủ cả hai.
Kẻ Ác Được Chôn Cất Vẻ Vang
Này, tôi biết rõ ý tưởng các anh,
Các anh mưu toan bức hiếp tôi.
Các anh hỏi: “Nhà bọn cường hào ở đâu?
Lều trại bọn gian ác ở đâu?”
Sao các anh không hỏi khách lữ hành?
Sao không nhận lời chứng của họ?
Rằng kẻ ác được tha trong ngày tai họa,
Được thoát trong ngày thịnh nộ?
Ai dám buộc tội kẻ ác ngay mặt nó?
Ai dám báo trả điều nó làm?
Khi kẻ ác được đưa đến nghĩa trang,
Phần mộ nó có người canh gác.
Các nắm đất trong trũng cũng êm dịu cho nó.
Mọi người đều đưa đám nó,
Kẻ trước, người sau, nhiều vô số.
Vậy, sao các anh tưởng có thể an ủi tôi với chuyện vô lý?
Những lời giải đáp của các anh chỉ là dối gạt!
Ê-li-pha Buộc Tội Gióp Bóc Lột Người Nghèo
Ê-li-pha người Thê-man, đáp lời:
Người phàm có ích gì cho Đức Chúa Trời?
Người khôn ngoan hẳn nhiên được lợi cho chính mình.
Đấng Toàn Năng có vui thích gì nếu anh sống công chính?
Có lợi gì cho Ngài nếu đường lối anh trọn vẹn?
Có phải vì anh kính sợ Ngài mà Ngài sửa trị anh,
Đem anh ra xét xử?
Không phải vì anh gian ác quá bội,
Tội ác anh nhiều vô số sao?
Vì anh bắt anh em mình nộp của cầm vô cớ,
Lột trần ngay cả tấm áo che thân;
Người mệt lả, anh không cho nước uống,
Kẻ đói kiệt, anh không phát bánh ăn;
Bọn cường hào anh cho chiếm đất,
Kẻ được nể vì ở luôn nơi đó;
Người góa bụa, anh đuổi về tay trắng,
Kẻ mồ côi, anh chà đạp chốn nương thân;
Vì thế, cạm bẫy bao vây anh,
Sự kinh hoàng thình lình chụp lấy anh,
Ánh sáng tối mờ đến nỗi anh không thấy,
Và nước lũ ngập chìm anh.
Đức Chúa Trời Có Nhìn Thấy Tội Ác Không?
Không phải Đức Chúa Trời ở trên cao, tận trên các tầng trời sao?
Anh hãy nhìn xem các vì sao cao nhất, chúng cao biết bao!
Vì thế anh nói: “Đức Chúa Trời biết gì?
Làm sao Ngài xét xử được xuyên qua đám mây đen kịt?
Mây bao phủ Ngài, nên Ngài chẳng thấy,
Và Ngài bước đi trên vòm trời.”
Gióp Noi Theo Đường Kẻ Ác
Anh có muốn tiếp tục đi theo đường cũ,
Đường kẻ ác vẫn thường đi?
Chúng bị chụp bắt đi trước giờ định,
Nền tảng chúng sụp đổ trôi theo dòng sông.
Chúng nói với Đức Chúa Trời: “Xin lìa xa chúng tôi.
Đấng Toàn Năng có thể làm gì chúng tôi được?”
Tuy nhiên, chính Ngài đã ban phước lành đầy nhà chúng.
Mưu đồ kẻ ác thật xa tôi lắm.
Người công chính vui mừng thấy kẻ ác bị phạt,
Người vô tội nhạo cười chúng:
“Kẻ thù chúng ta chắc chắn bị tiêu diệt,
Lửa thiêu nuốt vật gì chúng để lại.”
Ê-li-pha Khuyên Gióp Từ Bỏ Tội Ác, Quay Về Với Đức Chúa Trời
Hãy làm hòa với Đức Chúa Trời, hãy sống bình an,
Nhờ đó, anh sẽ được phước.
Hãy nhận lời dạy dỗ từ miệng Ngài,
Hãy giữ lời Ngài trong lòng anh.
Nếu anh quay về với Đấng Toàn Năng, Ngài sẽ phục hồi anh.
Nếu anh đem sự gian ác ra xa khỏi lều trại anh,
Nếu anh quăng vàng xuống bụi đất,
Nếu anh ném vàng Ô-phia giữa đá sỏi trong lòng khe cạn nước,
Nếu anh quí Đấng Toàn Năng như vàng,
Như bạc chất cao thành đống,
Bấy giờ Đấng Toàn Năng sẽ ban cho anh niềm vui thỏa,
Anh sẽ hân hoan ngẩng mặt lên nhìn Đức Chúa Trời.
Anh sẽ cầu khẩn Ngài, Ngài sẽ nghe tiếng anh,
Và anh sẽ làm trọn điều anh hứa nguyện.
Việc gì anh quyết định làm cũng thành công,
Và ánh sáng soi rọi các nẻo đường anh.
Vì Đức Chúa Trời hạ thấp kẻ kiêu ngạo,
Nhưng cứu giúp người hạ mình.
Ngài giải cứu người vô tội,
Và anh sẽ được cứu nếu tay anh trong sạch.
Gióp Ao Ước Được Trình Bày Nỗi Lòng Với Chúa
Gióp đáp lời:
Ngay bây giờ tôi vẫn còn chống nghịch than van,
Tay đè trên tôi vẫn nặng mặc tiếng tôi rên xiết.
Ước gì tôi biết nơi nào tìm gặp Chúa,
Tôi sẽ đến chầu trước tòa Ngài.
Tôi sẽ trình lên Ngài trường hợp tôi,
Miệng tôi sẽ thưa cặn kẽ các lý lẽ.
Tôi sẽ biết những lời Ngài đáp lại,
Tôi sẽ hiểu những điều Ngài dạy.
Lẽ nào Ngài đem quyền năng lớn lao ra tranh luận với tôi?
Không đâu! Ngài sẽ lắng nghe tôi.
Nơi tòa Ngài, người công chính được phép trình bày,
Và Đấng xét xử tôi sẽ tuyên bố tôi vĩnh viễn trắng án.
Gióp Trung Tín Sống Theo Lời Chúa Dạy
Kìa, tôi đi tới trước, nhưng Ngài không có ở đó,
Tôi đi lui về phía sau, cũng chẳng thấy Ngài.
Ngài làm việc bên tả, tôi cũng không gặp Ngài,
Ngài quay sang bên hữu, tôi cũng chẳng thấy được Ngài.
Nhưng Chúa biết con đường tôi đi,
Khi Ngài rèn luyện tôi, tôi sẽ ra như vàng.
Chân tôi bám sát theo bước Ngài,
Tôi giữ theo đường Ngài, không rẽ lối.
Tôi không rời bỏ mạng lịnh từ môi Ngài,
Lời từ miệng Ngài, tôi giấu kín trong lòng.23:12 Ctd: tôi quý hơn ý riêng
Đức Chúa Trời Hành Động Theo Ý Muốn Ngài
Nhưng Ngài một dạ chẳng dời, ai dám lay chuyển Ngài?
Ngài đã quyết thi hành.
Vì Ngài sẽ làm trọn ý Ngài định cho tôi,
Và nhiều ý định tương tự.
Do đó, tôi kinh hãi trước mặt Ngài,
Càng nghĩ đến, tôi càng khiếp sợ.
Đức Chúa Trời làm tôi bủn rủn,
Đấng Toàn Năng khiến tôi hãi hùng.
Vì tôi bị tối tăm bao phủ,
Bóng đêm dày đặc phủ kín mặt tôi.23:17 MT: không rõ nghĩa
Kẻ Ác Áp Bức Người Nghèo
Tại sao Đấng Toàn Năng không định giờ phán xét?
Sao những kẻ biết Chúa không thấy ngày đoán phạt?
Bọn gian dời mốc phân ranh,
Cướp bầy súc vật đem về chăn nuôi;
Lùa theo mình lừa của đứa con côi,
Cầm làm tin bò của người mẹ góa;
Đuổi người nghèo khó ra khỏi đường cái,
Mọi kẻ khốn cùng trong xứ phải ẩn tránh;
Kìa, người nghèo làm lụng vất vả,
Khác nào lừa rừng trong sa mạc,
Họ kiếm thức ăn cho con cái,
Khác nào lừa rừng tìm mồi trong đồng hoang;
Họ lượm lặt rơm rạ trong đồng ruộng,
Họ mót nho trong vườn kẻ ác;
Họ nằm ngủ mình trần, không manh áo,
Không mền đắp trong đêm giá lạnh;
Họ ướt đẫm mưa lạnh miền núi,
Không nơi ẩn nấp, họ nép mình trong hốc đá.
Bọn gian ác giật đứa con côi khỏi vú mẹ,
Cầm giữ con thơ kẻ nghèo làm tin.
Người khốn khổ đi mình trần, không manh áo,
Vác bó lúa mà bụng đói meo.
Họ ép dầu giữa các hàng cây ô-liu,
Họ đạp nho trong bồn mà cổ khát khô.
Từ trong thành vang lên tiếng người rên xiết,
Kẻ bị thương hấp hối kêu van,
Nhưng Đức Chúa Trời không kể đó là tội kẻ ác!
Kẻ Ác Giết Hại Trong Bóng Tối
Có những người chống nghịch ánh sáng,
Không quen thuộc đường sáng,
Không đi trên các nẻo sáng.
Vừa mờ sáng, tên sát nhân nhổm dậy,
Giết kẻ nghèo khổ và khốn cùng.
Ban đêm, nó biến thành kẻ trộm.
Mắt kẻ ngoại tình chờ lúc trời chạng vạng,
Nó tự nhủ: “Không mắt nào thấy được ta,”
Rồi nó trùm mặt lại.
Bọn trộm khoét vách nhà trong đêm tối,
Ban ngày chúng trốn kín mít,
Không hề biết ánh sáng.
Đối với tất cả bọn chúng, đêm tối mịt là ban ngày,
Vì chúng quen thuộc nỗi hãi hùng trong đêm tối mịt.
Kẻ Ác Bị Hình Phạt
Ước gì bọn ác như bọt bèo trôi dạt trên mặt nước,
Phần đất của chúng bị rủa sả,
Không ai đi về hướng vườn nho chúng!
Ước gì cơn nắng hạn và trời nóng bức cướp mất nước tuyết tan,
Và âm phủ cướp mất kẻ phạm tội!
Ước gì dạ mang chúng quên chúng đi,
Thây chúng ngọt ngào cho dòi bọ,
Không ai nhớ đến chúng nữa,
Và tội ác gãy đổ như cây cối!
Chúng ngược đãi các bà vợ không sinh đẻ,
Đối xử tàn nhẫn với các bà góa chồng.
Nhưng Đức Chúa Trời dùng quyền năng hủy diệt kẻ mạnh bạo,
Ngài ra tay, chúng mất hy vọng sống.
Tuy Ngài để chúng sống bình an vô sự,
Mắt Ngài theo dõi mọi đường đi nước bước.
Chúng được tôn cao trong chốc lát, rồi biến mất,
Chúng khô héo, rũ xuống như cỏ dại,
Như gié lúa cắt rời khỏi thân.
Nếu không phải vậy, ai có thể chứng minh là tôi dối gạt,
Lời tôi chẳng đúng vào đâu?
Đức Chúa Trời Vĩ Đại Toàn Năng
Binh-đát, người Su-a, đáp:
Ngài cầm quyền thống trị, và đáng kính sợ,
Thiết lập hòa bình trên trời cao.
Đội quân Ngài, nào ai đếm được?
Nào ai thoát khỏi ánh sáng Ngài?
Thế thì người phàm làm sao được Đức Chúa Trời kể là công chính?
Con người sinh ra từ người nữ làm sao được Ngài kể là trong sạch?
Nếu ngay cả mặt trăng cũng không sáng đủ,
Các ngôi sao cũng không trong sáng đủ dưới mắt Ngài,
Huống chi người phàm, loài dòi bọ,
Và con cái người, chỉ là giống côn trùng?
Gióp Mỉa Mai
Gióp đáp lời:
Anh thật khéo nâng đỡ người cô thế,
Cứu giúp người yếu đuối!
Anh thật khéo khuyên dạy người kém khôn ngoan,
Tỏ bày bao nhiêu điều thông sáng!
Nhờ ai mà anh thốt ra những lời ấy?
Thần khí nào phát ra từ anh?
Đức Chúa Trời Vĩ Đại Quyền Năng
Hồn người chết oằn oại
Bên dưới nước và các động vật trong nước.
Âm phủ lộ trần trước mắt Ngài,
Cõi diệt vong không màn che khuất.
Ngài giăng trời bắc trên khoảng không,
Treo trái đất trong không gian.
Ngài dồn chứa nước mưa trong đám mây dày đặc,
Nhưng nước nhiều cũng không xé rách mây.
Ngài bao phủ ngai Ngài,
Trải mây che khuất ngai.
Ngài vẽ một vòm tròn trên mặt nước,
Tận chân trời, nơi ánh sáng gặp tối tăm.
Cột trụ đỡ các tầng trời rung chuyển,
Kinh sợ khi Ngài quở trách.
Ngài dùng quyền năng dẹp yên biển cả,
Dùng sự khôn ngoan đánh ngã Ra-háp.
Hơi thở Ngài làm bầu trời tươi sáng,
Tay Ngài đâm thủng rắn đang trốn chạy.
Nhưng đó chỉ là một cái nhìn thoáng qua về công việc Ngài;
Tiếng thì thầm chúng ta nghe về Ngài thật nhỏ làm sao!
Ai hiểu thấu tiếng sấm vang rền quyền năng Ngài?
Gióp Quả Quyết Mình Vô Tội
Gióp tiếp tục biện luận:
Đức Chúa Trời hằng sống chứng cho tôi,
Ngài từ chối xét lẽ công bình cho tôi,
Đấng Toàn Năng làm đời tôi cay đắng,
Bao lâu tôi còn hơi thở,
Còn sinh khí của Đức Chúa Trời nơi mũi tôi,
Môi tôi sẽ không nói lời độc địa,
Lưỡi tôi sẽ không dối gạt.
Chắc chắn tôi không thể nào cho các anh là phải,
Cho đến chết, tôi vẫn quả quyết tôi trọn lành.
Tôi quyết chắc tôi công chính, tôi không hề đổi ý,
Trọn đời tôi, tôi không hề bị lương tâm cắn rứt.
Gióp Xin Chúa Phạt Những Người Chống Đối Ông
Ước gì kẻ thù tôi bị phạt như kẻ ác,
Kẻ chống đối tôi bị xử như kẻ gian!
Kẻ vô đạo có hy vọng gì khi cuộc đời đứt quãng,
Khi Đức Chúa Trời đòi mạng sống lại?
Đức Chúa Trời có nghe tiếng nó kêu than,
Khi tai họa giáng xuống?
Nó có tìm nguồn vui thỏa trong Đấng Toàn Năng,
Có thường xuyên cầu khẩn Đức Chúa Trời không?
Tôi sẽ chỉ dạy các anh về quyền năng của Đức Chúa Trời,
Không giấu điều chi về ý định của Đấng Toàn Năng.
Nhưng hết thảy các anh đều nhận thấy hết rồi,
Vậy sao các anh còn nói lời vô nghĩa?
Xô-pha Phát Biểu Lần Thứ Ba
Đây là phần Đức Chúa Trời dành cho kẻ ác,
Là gia tài kẻ hung bạo nhận lãnh từ Đấng Toàn Năng.
Con cái chúng có đông đảo, cũng sẽ ngã vì gươm giáo,
Dòng dõi chúng ăn không đủ no.
Những kẻ sống sót sẽ bị bệnh dịch chôn vùi,
Mà không được vợ góa than khóc.
Dù kẻ ác chứa bạc như cát bụi,
Chồng chất áo quần thành đống như đất sét,
Áo quần chúng chồng chất, nhưng người công chính sẽ mặc,
Còn bạc, người vô tội sẽ chia nhau.
Nhà chúng xây giống như mạng nhện,
Như chòi canh người giữ vườn dựng lên.
Chúng nằm ngủ, giàu có, nhà cửa còn nguyên vẹn,
Chúng mở mắt, nhà cửa tiêu tan.
Kinh hoàng ập xuống chúng như lũ lụt,
Bão tố ban đêm cuốn chúng đi.
Trận gió đông đem chúng đi mất,
Cuốn chúng ra khỏi chỗ ở,
Thổi xoáy vào chúng, không thương xót;
Chúng cố gắng chạy trốn luồng gió mạnh.
Gió vẫn thổi tạt vào chúng như tiếng vỗ tay ngạo nghễ,
Rít từng cơn đuổi theo chúng như tiếng huýt gió nhạo cười.
Ca Ngợi Sự Khôn Ngoan
Bạc tất nhiên phải có mỏ,
Vàng phải có lò luyện.
Sắt đào lên từ lòng đất,
Quặng nấu chảy ra đồng.
Công nhân hầm mỏ rọi ánh sáng vào nơi tối tăm,
Đào cuốc đến tận hang cùng ngõ hẻm,
Tìm quặng trong bóng tối âm u.
Họ khai thông đường hầm cách xa nơi người ở,
Họ bị quên lãng vì không ai đặt chân tới đó,
Họ buộc mình lủng lẳng vào sợi dây, làm việc nơi hoang vắng.
Hoa màu mọc lên từ đất,
Nhưng lòng đất dường như bị lửa xáo trộn.
Lẫn trong đá có ngọc lam xanh biếc,
Lóng lánh những chấm vàng.
Con đường này, chim săn mồi không hề biết,
Mắt chim ưng cũng chẳng thấy,
Thú rừng chưa hề giẫm chân lên,
Sư tử cũng chẳng đi ngang qua.
Con người đập vỡ đá lửa,
Đào sập chân núi.
Khi họ đục đá mở đường hầm,
Mắt họ xem xét mọi vật quý.
Họ xây đập ngăn sông tận nguồn,
Để phơi ra ánh sáng những vật giấu kín.
Sự Khôn Ngoan Không Ai Tìm Được, Cũng Không Mua Được
Nhưng tìm đâu ra khôn ngoan?
Đâu là nguồn của thông sáng?
Người phàm không biết đường dẫn đến khôn ngoan,28:13 Dịch theo LXX; MT: giá trị của khôn ngoan
Không thể tìm được khôn ngoan trên trần gian.
Vực sâu nói: “Nó không có trong tôi,”
Biển cả nói: “Nó không ở cùng tôi.”
Không thể trao vàng khối đổi lấy nó,
Cũng không cân bạc mua được nó.
Không thể đánh giá nó bằng vàng Ô-phia,
Mã não quý hoặc ngọc lam xanh biếc.
Vàng hoặc pha lê cũng không so được với nó,
Dụng cụ bằng vàng ròng cũng không đổi được nó.
San hô và thủy tinh chẳng đáng nói đến,
Khôn ngoan quý giá hơn hồng ngọc.
Hoàng ngọc xứ Ê-thi-ô-bi không sánh được với nó,
Cũng không thể đánh giá nó bằng vàng ròng.
Vậy, khôn ngoan đến từ đâu?
Đâu là nguồn của thông sáng?
Khôn ngoan giấu kín khỏi mắt kẻ sống,
Ngay cả chim trời cũng không thấy.
Cõi diệt vong và sự chết nói:
“Tai chúng tôi có nghe đồn về nó.”
Đức Chúa Trời Biết Đường Dẫn Đến Khôn Ngoan
Chỉ một mình Đức Chúa Trời biết đường dẫn đến khôn ngoan,
Chỉ mình Ngài biết nơi nào tìm được nó,
Vì Ngài nhìn thấy tận chân trời góc biển,
Và nhìn thấy mọi sự dưới bầu trời.
Khi Ngài ban sức mạnh cho gió,
Đo lường mức độ nước,
Khi Ngài ấn định luật cho mưa,
Vạch đường cho sấm sét,
Bấy giờ Ngài nhìn thấy khôn ngoan, và công bố ra,
Ngài khảo sát và lập nó vững vàng.
Ngài phán với loài người:
“Kính sợ CHÚA, chính đó là khôn ngoan,
Lìa bỏ điều ác, chính đó là thông sáng.”
Gióp Hồi Tưởng Quá Khứ Huy Hoàng
Gióp nói tiếp:
Ước gì tôi được sống trở lại những ngày tháng xa xưa,
Khi Đức Chúa Trời còn chăm sóc tôi!
Lúc ấy, ngọn đèn Chúa chiếu sáng trên đầu tôi,
Nhờ ánh sáng Ngài tôi bước đi trong đêm tối.
Tôi phát đạt như hoa màu chín rộ trong mùa thu,
Khi Đức Chúa Trời là bạn thiết che chở gia đình tôi.
Bấy giờ Đấng Toàn Năng còn ở cùng tôi,
Con cái quây quần chung quanh tôi,
Bước chân tôi đẫm mỡ sữa,
Và dầu tuôn ra như suối từ bồn đá ép.
Thuở ấy, khi tôi ra cổng thành,
Chuẩn bị ngồi họp tại quảng trường,
Các thanh niên thấy tôi đều rút lui,
Các phụ lão đứng dậy chào tôi.
Các bậc lãnh đạo ngừng nói,
Lấy tay che miệng,
Các vị quyền thế im bặt,
Lưỡi dính chặt vào vòm miệng.
Gióp Đối Xử Nhân Đạo Với Người Nghèo Khó
Tai nào nghe đến tôi đều khen tôi có phước,
Mắt nào nhìn thấy tôi đều đồng ý tán thành,
Vì tôi giải cứu người nghèo khó kêu than,
Và kẻ mồ côi không ai giúp đỡ.
Người cùng khổ hấp hối chúc phước tôi,
Nhờ tôi, lòng người góa phụ reo vui.
Tôi mặc sự công chính vào như chiếc áo,
Choàng sự công bình vào như áo dài khăn đóng.
Tôi là mắt của người mù,
Chân của người què.
Tôi là cha kẻ khốn cùng,
Tôi cứu xét đơn kiện tụng của người không quen biết.
Tôi bẻ gẫy nanh vuốt bọn vô đạo,
Khiến chúng nhả mồi ra khỏi miệng.
Gióp Nhớ Lại Thuở Ông Được Mọi Người Kính Nể
Thuở ấy, tôi tự nhủ: “Ta sẽ qua đời trong tổ ấm,
Ngày đời ta tăng nhiều như cát biển.”
Rễ tôi bò lan dài ra mé nước,
Nhành lá tôi đọng sương đêm.
Tôi luôn nhận được vinh dự mới,
Sức mạnh tôi dồi dào như cung mới lên dây.
Người người lắng tai, chờ đợi,
Im lặng nghe tôi góp ý.
Tôi nói xong, không ai bàn thêm nữa,
Lời tôi thấm từ từ như nước nhỏ giọt.
Họ trông đợi tôi như trông đợi mưa,
Họ há hốc miệng như chờ hứng mưa xuân.
Tôi mỉm cười khi họ nản lòng,
Nét mặt tươi sáng của tôi nâng đỡ họ.
Tôi chọn đường đi cho họ, tôi chỉ huy họ,
Tôi sống giữa họ như vua giữa quân đội,
Như người an ủi kẻ tang chế.
Gióp Nhắc Lại Hiện Tại Phũ Phàng
Nhưng bây giờ chúng nhạo cười tôi,
Bọn nhãi ranh nhỏ tuổi hơn tôi,
Cha bọn chúng, tôi đã từ chối,
Không cho chăn bầy chung với chó tôi.
Sức mạnh tay họ có lợi gì cho tôi,
Khi sức lực họ đã tiêu tan?
Gầy mòn vì thiếu thốn và đói kém,
Họ trốn vào đồng khô âm u,
Hoang vắng, tiêu điều.
Họ hái lá cẩm quỳ, và các bụi cây dại,
Ngay cả rễ cây đậu chổi cũng làm thức ăn cho họ.
Họ bị đuổi ra khỏi khu dân cư,
Bị la mắng như tên trộm.
Họ phải sống nơi vách khe, dọc theo sườn núi,
Trong hang động dưới đất, hoặc trong hốc đá.
Họ hí rú lên giữa bụi rậm,
Họ nằm chen chúc dưới lùm gai.
Vốn dốt nát, không tên tuổi,
Họ bị đánh đập, đuổi ra khỏi xứ.
Gióp Bị Đối Xử Tồi Tệ
Nhưng bây giờ, con cái họ đặt vè nhạo tôi,
Đem tôi ra bàn tán chê cười.
Chúng ghê tởm tôi, tránh xa tôi,
Không ngại khạc nhổ vào mặt tôi.
Vì Đức Chúa Trời đã tháo dây cung tôi và hạ nhục tôi,
Nên chúng không kiêng nể gì tôi.
Bên phải tôi, một lũ hỗn tạp nổi dậy,
Đánh tôi phải bỏ chạy,
Đắp mô đắp lũy hại tôi.
Chúng phá vỡ đường tôi đi,
Tôi càng bị thiệt, chúng càng được lợi,
Chúng không cần ai giúp.
Chúng ùa đến như qua khe thủng rộng trên tường,
Chúng tràn vào giữa cảnh vách đổ đá rơi.
Nỗi kinh hoàng xâm chiếm tôi,
Vinh dự tôi bị gió đuổi bay xa,
Sự giải cứu tôi trôi theo làn mây.
Đức Chúa Trời Không Nghe Tiếng Gióp Van Xin
Bây giờ lòng tôi tan vỡ,
Những ngày khốn khổ bám chặt tôi.
Ban đêm xương cốt tôi bị đâm chích rã rời,
Cơn đau gặm nhấm tôi không ngừng.
Đức Chúa Trời níu chặt áo tôi,
Túm tôi ngang hông như thể túm cổ áo dài.
Ngài quăng tôi xuống đống bùn,
Tôi khác nào bụi tro.
Con kêu xin, nhưng Ngài không đáp lại,
Con khẩn cầu nhưng Ngài chẳng đoái hoài.
Ngài trở thành độc ác với con,
Dùng toàn sức Ngài hãm bức con.
Ngài khiến gió bốc con lên, thổi bay xa,
Ngài sai bão tố dồi dập con.
Phải, con biết Ngài sẽ đưa con về cõi chết,
Nơi họp mặt của mọi người sống.
Con không hề đưa tay hại người lâm nạn,
Khi người kêu cứu giữa cảnh đổ nát tang thương.
Con đã chẳng từng khóc với người gặp khó khăn,
Lòng con chẳng từng sầu não với người nghèo khổ sao?
Thế mà khi con trông đợi phước hạnh, tai họa xảy đến,
Khi con trông chờ ánh sáng, tối tăm lại kéo về.
Gióp Kêu Cứu Nhưng Chẳng Ai Nghe
Tôi lo buồn héo cả ruột gan, lòng dạ bất an,
Những ngày gian truân ùn ùn kéo đến.
Tôi bước đi trong chiếc áo đen tang tóc, không mặt trời sưởi ấm,
Tôi đứng lên kêu cứu giữa hội chúng.
Tiếng tôi kêu than khiến
Tôi trở thành anh em với chó rừng,
Bạn bè với đà điểu.
Da tôi xám xịt,
Toàn thân tôi nóng ran vì cơn sốt.
Đàn lia tôi gẩy nhạc sầu tang chế,
Sáo tôi thổi lên tiếng khóc than.
Gióp Hứa Nguyện Sống Trong Sạch
Tôi đã lập giao ước với mắt tôi,
Tôi không hề nhìn cô gái đồng trinh.
Vậy, Đức Chúa Trời trên cao ban phần gì cho tôi?
Gia nghiệp tôi là gì từ Đấng Toàn Năng trên các tầng trời?
Phải chăng kẻ vô đạo gặp tai họa?
Và kẻ làm ác gặp gian truân?
Phải chăng Ngài nhìn thấy các nẻo đường tôi,
Và đếm từng bước đi của tôi?
Nếu tôi có đi chung đường với phường gian dối,
Nếu chân tôi vội vàng lường gạt,
Xin Đức Chúa Trời đặt tôi trên bàn cân chính xác,
Rồi Ngài sẽ biết tôi trọn lành.
Gióp Quả Quyết Ông Không Phạm Tội Ngoại Tình
Nếu chân tôi rẽ bước khỏi đường ngay,
Nếu lòng tôi ham muốn điều mắt mình thấy,
Nếu tay tôi dính vết bùn nhơ,
Xin cho người khác ăn những gì tôi gieo,
Và cho họ nhổ những gì tôi trồng.
Nếu lòng tôi say mê vợ người hàng xóm,
Nếu tôi rình rập nơi cửa nhà người,
Xin để vợ tôi xay cối cho người khác,
Và để kẻ khác ăn nằm với vợ tôi.
Lấy vợ người khác là một tội ác gớm ghiếc,
Đáng bị tòa án hình phạt,
Là một tội thiêu nuốt như lửa địa ngục,
Đốt cháy tận gốc mọi hoa lợi tôi.
Gióp Không Hề Làm Hại Kẻ Khốn Cùng
Nếu tôi khinh dể quyền lợi của tôi trai tớ gái tôi,
Khi họ kêu ca than phiền,
Tôi biết làm gì đây khi Đức Chúa Trời chỗi dậy phán xét?
Khi Ngài tra hỏi, tôi biết thưa lại thế nào?
Phải chăng Đấng tạo dựng tôi trong lòng mẹ cũng đã tạo dựng họ?
Phải chăng chỉ một Đấng dựng nên cả chủ lẫn tớ?
Nếu tôi từ chối không đáp ứng nhu cầu của kẻ nghèo,
Nếu tôi để cho góa phụ trông chờ đến mòn cả mắt,
Nếu tôi ăn riêng phần mình,
Không chia sẻ với cô nhi,
Thật từ lúc cô nhi còn thơ ấu, tôi đã nuôi dưỡng nó như một người cha,
Chỉ dẫn nó từ lúc lọt lòng mẹ,
Nếu tôi thấy người nào sắp chết vì thiếu quần áo,
Hoặc người nghèo không chăn mền,
Nếu họ không hết lòng chúc phước tôi,
Khi họ được ấm nhờ lông của bầy chiên tôi,
Nếu tôi có giơ tay hăm dọa cô nhi,
Vì tôi biết có người hỗ trợ tôi tại cổng thành,
Xin cho vai tôi lìa khỏi thân,
Và cánh tay tôi gãy đứt nơi khuỷu tay!
Vì tôi sợ tai họa từ Đức Chúa Trời,
Tôi sợ uy nghi Ngài nên không hề làm những việc ấy.
Gióp Không Tham Tiền, Cũng Chẳng Thờ Hình Tượng
Nếu tôi tin cậy nơi vàng,
Gọi vàng ròng là nơi an toàn của tôi,
Nếu tôi vui mừng vì lắm của cải,
Hoặc vì tay tôi đã thu góp được nhiều,
Nếu tôi ngắm nhìn mặt trời chiếu sáng,
Hoặc mặt trăng nhô lên lộng lẫy,
Mà lòng tôi thầm bị mê hoặc,
Và miệng tôi hôn, tay tôi sùng bái chúng,
Thì điều ấy chính là tội đáng bị tòa xử tử,
Vì tôi đã chối bỏ Đức Chúa Trời trên cao.
Gióp Không Trả Thù, Ân Cần Tiếp Khách, Không Đạo Đức Giả
Tôi không hề vui mừng khi kẻ thù tôi lâm nạn,
Hoặc hớn hở khi chúng gặp tai họa,
Tôi không hề để miệng tôi phạm tội
Trù cho chúng chết đi.
Những người trong nhà tôi đã chẳng nói:
“Có ai mà Gióp chẳng cho ăn thịt no nê?”
Khách lạ không hề ngủ đêm ngoài đường phố,
Tôi mở cửa đón tiếp khách đường xa.
Tôi không hề che đậy tội mình như A-đam,
Chôn giấu gian ác trong lòng,
Để phải sợ hãi đám đông,
Sợ họ hàng chê bai,
Đến nỗi nín lặng, không dám ra khỏi cửa.
Gióp Kêu Oan Lần Cuối
Ước gì có người lắng nghe tôi!
Đây là chữ ký tôi. Xin Đấng Toàn Năng đáp lời tôi!
Xin Đấng kiện tôi viết cáo trạng nêu tội tôi!
Tôi chắc hẳn sẽ mang cáo trạng trên vai,
Ngay cả đội trên đầu như cái mão.
Tôi sẽ xin khai trình lên Chúa mọi điều tôi làm,
Tôi sẽ đến chầu Ngài, hiên ngang như một vị hoàng.
Nếu đất ruộng tôi kêu gào tố tôi,
Các luống cày cùng nhau than khóc,
Nếu tôi hưởng hoa lợi mà không trả tiền,
Khiến cho tá điền phải chết đói,
Xin cho gai góc mọc lên thay lúa mì,
Và cỏ dại hôi tanh thay lúa mạch.
Đến đây, Gióp dứt lời.
Lời Phát Biểu Của Ê-li-hu
Ba người này cũng ngưng, không đáp lời Gióp, vì ông tự cho mình là người công chính. Nhưng Ê-li-hu, con trai Ba-ra-kê-ên, người Bu-xi, dòng họ Ram, nổi giận. Ông giận Gióp vì Gióp tự cho mình công chính thay vì tôn Đức Chúa Trời công chính. Ông cũng giận ba bạn của Gióp vì họ không thể đáp lời, chỉ buộc tội Gióp thôi. Vì ba bạn kia đều cao tuổi hơn ông, nên Ê-li-hu chờ dịp đáp lời Gióp. Nhưng khi thấy ba bạn không ai đáp lời chi nữa, Ê-li-hu nổi giận.
Ê-li-hu Biện Minh Cho Quyền Phát Biểu Của Mình
Bấy giờ Ê-li-hu, con trai Ba-ra-kê-ên, người Bu-xi, lên tiếng:
Tôi còn trẻ,
Các anh cao tuổi hơn tôi,
Nên tôi rụt rè sợ sệt,
Không dám tỏ bày thiển ý.
Tôi tự nghĩ: “Những người cao tuổi cần phải nói,
Các bậc lão thành cần chia sẻ khôn ngoan.”
Nhưng chính Thần linh của Đức Chúa Trời ở trong người,
Chính hơi thở của Đấng Toàn Năng ban cho người sự khôn sáng.
Sống nhiều năm chưa chắc đã khôn,
Các bậc lão thành chưa hẳn biết điều phải.
Vậy nên, xin các anh lắng nghe tôi,
Chính tôi đây xin tỏ bày thiển ý.
Ê-li-hu Trách Các Bạn Không Biết Đáp Lời Gióp
Này, tôi chờ đợi lời các anh phát biểu,
Lắng tai nghe các anh tỏ điều thông sáng,
Trong khi các anh cân nhắc từng lời.
Tôi chú tâm nghe các anh trình bày,
Nhưng không một ai trong các anh bác bỏ được luận điệu của Gióp,
Không một ai tranh luận nổi với ông.
Xin các anh thận trọng, đừng vội nói: “Chúng tôi tìm được sự khôn ngoan!”
Chính Đức Chúa Trời sẽ bài bác luận điệu của Gióp, loài người không làm nổi.
Gióp lý luận không nhắm thẳng vào tôi,
Nên tôi cũng không dùng lý lẽ các anh mà đáp lại.
Ê-li-hu Phải Nói Ra Điều Ấm Ức Trong Lòng
Họ sững người, không đáp nên lời,
Mọi lý lẽ cao bay xa chạy.
Lẽ nào tôi phải đợi chờ, khi họ đã ngưng nói,
Khi họ đứng sững, không đáp nên lời?
Tôi đây cũng sẽ dự phần đáp lời Gióp,
Tôi cũng xin tỏ bày thiển ý.
Tôi đầy ắp những lời
Tâm linh tôi giục tôi phải nói ra.
Lòng tôi như rượu lên men, không ngõ thoát hơi,
Sẵn sàng vỡ tung như bầu rượu mới.
Xin cho tôi nói để lòng vơi nhẹ,
Xin cho tôi mở miệng đáp lời.
Tôi sẽ không thiên vị,
Không tâng bốc người nào.
Vì tôi không hề biết tâng bốc;
Nếu có, Đấng Tạo dựng tôi ắt sẽ diệt tôi ngay!
Ê-li-hu Yêu Cầu Gióp Nghe Mình Trình Bày
Bây giờ, xin anh Gióp nghe tôi nói,
Xin lắng tai nghe các lời tôi.
Này, tôi sắp sửa mở miệng,
Lưỡi tôi đã uốn chữ sẵn sàng.
Lời tôi nói lên sự chánh trực của lòng tôi,
Môi tôi phát ra sự khôn ngoan cách ngay thật.
Thần linh của Đức Chúa Trời đã dựng nên tôi,
Hơi thở của Đấng Toàn Năng ban cho tôi sự sống.
Nếu có thể được, xin anh cùng tôi biện luận,
Xin anh đứng ngay trước mặt tôi và trình bày lý lẽ.
Trước mặt Đức Chúa Trời, tôi nào khác chi anh,
Ngài cũng lấy mảnh đất sét và nắn nên tôi.
Vậy xin anh đừng ngại ngùng sợ sệt,
Tôi nào có gây áp lực nặng nề đâu.
Ê-li-hu Lặp Lại Lời Gióp Xưng Mình Vô Tội
Thật chính tai tôi có nghe anh phát biểu,
Tôi có nghe lời anh thốt ra:
“Tôi trong sạch, chẳng hề vi phạm,
Tôi vô tội, chẳng hề phạm lỗi.
Vậy mà Đức Chúa Trời tìm dịp hại tôi,
Đối xử với tôi như kẻ thù.
Ngài cùm chân tôi lại,
Canh giữ mọi nẻo đường tôi đi.”
Ê-li-hu Bác Bỏ Lý Lẽ Của Gióp
Tôi xin thưa, anh nói vậy là sai,
Đức Chúa Trời vĩ đại, người phàm sao dám bắt bẻ Ngài!
Sao anh dám tranh luận với Ngài,
Trách Ngài sao không đáp lời anh?
Vì Đức Chúa Trời phán dạy nhiều lần nhiều cách,
Nhưng loài người không để tâm nghe.
Trong chiêm bao, trong sự hiện thấy ban đêm,
Khi loài người say ngủ,
Nằm thiếp trên giường,
Ngài mở tai cho họ nghe,
Ngài đóng ấn lời cảnh cáo,
Để loài người từ bỏ việc ác họ toan làm,
Để họ dẹp bỏ thói kiêu căng,
Để cứu linh hồn họ khỏi sa vực thẳm,
Để giữ mạng sống họ khỏi qua dòng tử hà.33:18 Có bản dịch: khỏi chết vì lưỡi gươm
Chúa sửa trị loài người, khiến họ đau đớn trên giường bệnh,
Xương cốt run rẩy triền miên,
Đến độ thức ăn cũng gớm ghê,
Cao lương mỹ vị cũng phát ngấy.
Thân thể họ tiêu hao,
Chỉ còn thấy bộ xương xưa bị da thịt che lấp.
Linh hồn đã đến bờ vực thẳm,
Mạng sống chờ tử thần rước đi.
Nếu lúc này có thiên thần xuất hiện,
Chỉ một Đấng giữa muôn ngàn thiên sứ,
Làm trung gian dạy bảo người điều phải,
Thương xót người, và nài xin Đức Chúa Trời:
“Xin cứu người khỏi sa vực thẳm,
Tôi đã tìm được giá chuộc người.”
Da thịt người tươi mát hơn thời niên thiếu,
Người phục hồi sức mạnh thuở xuân xanh.
Người cầu khẩn Đức Chúa Trời, và được Ngài chấp nhận,
Người thờ phượng Ngài với tiếng reo mừng,
Vì Ngài cứu chuộc người.
Người ca hát và tuyên bố trước mọi người:
“Tôi đã phạm tội, đi cong vẹo khỏi đường ngay, lẽ phải,
Nhưng Ngài tha thứ, không phạt tôi xứng với tội tôi,
Ngài giải cứu linh hồn tôi khỏi sa vực thẳm,
Cho mạng sống tôi vui hưởng ánh sáng.”
Thật Đức Chúa Trời thực hiện mọi điều ấy
Cho loài người, biết bao nhiêu lần,
Để đem linh hồn người lên khỏi vực thẳm,
Cho người chói rạng ánh sáng sự sống.
Ê-li-hu Yêu Cầu Gióp Lắng Nghe
Xin anh Gióp chú ý nghe tôi,
Xin anh yên lặng nghe tôi trình bày.
Nếu anh có điều chi đáp lại,
Xin nói lên, vì tôi ao ước thấy anh vô tội.
Nếu không, xin anh lắng nghe,
Xin anh yên lặng nghe tôi dạy điều khôn ngoan.
Ê-li-hu Trách Các Bạn Của Gióp Thiếu Khôn Ngoan
Ê-li-hu nói tiếp:
Các anh tự cho mình là khôn ngoan, xin nghe lời tôi,
Các anh tưởng mình hiểu biết nhiều, xin lắng tai nghe tôi nói.
Vì tai biết phân biệt lời nói,
Như miệng nếm thức ăn.
Chúng ta hãy cùng nhau nghiên cứu trường hợp của Gióp,
Chọn điều gì phải, quyết định điều gì tốt.
Ê-li-hu Trách Gióp Tự Xưng Mình Vô Tội
Vì Gióp nói: “Tôi vô tội,
Nhưng Đức Chúa Trời từ chối xét lẽ công bình cho tôi.
Tôi sẽ nói dối nếu tôi chấp nhận mình có lỗi,
Vết thương tôi vô phương cứu chữa, dù tôi vô tội.”
Có ai giống như Gióp,
Buông lời nhạo báng như thể uống nước lã,
Nhập bọn với phường lưu manh,
Đồng hành với bọn gian ác?
Vì Gióp nói: “Loài người chẳng được lợi gì
Khi tìm vui thỏa trong Đức Chúa Trời.”
Ê-li-hu Xưng Nhận Đức Chúa Trời Công Bình
Nhưng các anh là người thông sáng, hãy nghe tôi:
Đức Chúa Trời không thể làm điều ác,
Đấng Toàn Năng không thể làm điều bất công.
Ngài báo trả loài người tùy việc họ làm,
Đối xử với mọi người tùy cách ăn nết ở.
Thật Đức Chúa Trời không hề làm điều ác,
Đấng Toàn Năng không hề bẻ cong lẽ phải.
Ai ủy thác cho Ngài việc cai quản trái đất?
Ai giao cho Ngài trọng trách điều khiển cả thế giới?
Nếu Ngài quyết định làm,
Nếu Ngài thu hồi thần linh và sinh khí của Ngài,
Mọi loài xác thịt sẽ chết ngay tức khắc,
Và loài người trở về với đất bụi.
Ê-li-hu Xưng Nhận Đức Chúa Trời Không Thiên Vị Và Toàn Tri
Nếu anh thông sáng, xin anh nghe điều này,
Xin lắng tai nghe lời tôi nói.
Người ghét sự công bình làm sao cai trị được?
Anh dám lên án Đấng công chính quyền năng sao?
Đức Chúa Trời nghiêm trách vua: “Đồ vô dụng!”
Và các nhà lãnh đạo: “Phường gian ác!”
Ngài không thiên vị hàng vương giả,
Cũng không trọng người giàu hơn kẻ nghèo,
Vì tất cả đều do tay Ngài tạo dựng.
Bất ngờ họ chết giữa đêm khuya,
Họ co giật rồi qua đời,
Các kẻ quyền thế cũng bị cất đi, không do tay người.
Mắt Ngài xem xét đường lối loài người,
Ngài nhìn thấy mọi bước họ đi.
Tối tăm mù mịt hoặc bóng đêm dày đặc
Cũng không cho bọn làm ác ẩn náu.
Đức Chúa Trời không cần định thời hạn
Cho loài người chịu phán xét trước mặt Ngài.
Ngài đập tan bọn quyền thế không cần điều tra,
Rồi lập người khác thế vào.
Vì Ngài biết rõ công việc chúng làm,
Ban đêm qua đi, và chúng bị chà nát.
Ngài đánh chúng cùng với phường gian ác,
Nơi mọi người xem thấy,
Vì chúng quay đi, không theo Ngài,
Không quan tâm đến đường lối Ngài,
Làm cho kẻ nghèo kêu than đến Chúa,
Và Ngài nghe kẻ khốn cùng kêu van.
Khi Ngài im lặng, ai dám chỉ trích Ngài?
Khi Ngài ẩn mặt, ai có thể nhìn thấy Ngài?
Ngài chăm sóc từng dân tộc, từng người,
Không cho kẻ vô đạo cầm quyền,
Không cho bọn gài bẫy dân thống trị.
Ê-li-hu Kêu Gọi Gióp Ăn Năn
Có ai từng thưa với Đức Chúa Trời:
“Con đã chịu hình phạt, không dám phạm tội nữa.
Xin Chúa chỉ dạy con điều gì con chưa thấy.
Nếu con có làm ác, con xin từ, không làm nữa?”
Theo ý anh, Ngài có nên báo trả người đó không?
Nhưng anh đã chống đối điều Ngài làm!
Chính anh phải quyết định, chẳng phải tôi.
Điều gì anh biết, xin anh nói ra.
Những người thông sáng sẽ nói với tôi,
Người khôn ngoan nghe tôi cũng sẽ nói:
“Gióp nói thiếu hiểu biết,
Lời nói người vô nghĩa.”
Ước gì Gióp bị xét xử tường tận,
Vì anh đối đáp như phường gian ác.
Anh đã phạm tội lại thêm nổi loạn,
Nhạo báng Đức Chúa Trời ngay giữa chúng ta,
Nói quá nhiều những lời phạm thượng.
Ê-li-hu Lặp Lại Lời Gióp Nói Rằng Tội Lỗi Con Người Không Can Hệ Gì Đến Đức Chúa Trời
Ê-li-hu nói tiếp:
Anh tưởng anh nói đúng sao,
Khi anh tuyên bố: “Tôi vô tội trước mặt Đức Chúa Trời?”
Anh lại hỏi: “Chúa được ích lợi gì?
Còn tôi được ích lợi gì, nếu tôi không phạm tội?”
Tôi xin thưa với anh,
Và các bạn hữu của anh nữa.
Ê-li-hu Nói Tội Của Gióp Chỉ Ảnh Hưởng Đến Người Đồng Loại
Hãy ngước mắt lên xem các tầng trời!
Hãy ngắm nhìn các tầng mây cao vợi hơn anh!
Nếu anh phạm tội, việc ấy can hệ gì đến Đức Chúa Trời?
Nếu anh gia tăng vi phạm, anh làm gì được Ngài?
Nếu anh công chính, anh cho Ngài điều gì?
Ngài nhận được gì từ tay anh?
Sự gian ác của anh chỉ hại người đồng loại,
Sự công chính của anh chỉ giúp loài người thôi.
Loài người bị áp bức nặng nề kêu than,
Họ kêu cứu khỏi tay kẻ quyền thế.
Nhưng không ai hỏi: “Đức Chúa Trời, Đấng tạo dựng tôi, ở đâu?
Chính Ngài khiến bài ca trổi lên trong đêm tối,
Ngài ban cho chúng ta tri thức nhiều hơn thú rừng,
Khiến chúng ta khôn ngoan hơn chim trời.”
Họ kêu cứu, nhưng Ngài không đáp lại,
Vì họ kiêu căng và gian ác.
Thật lời kêu cứu trống không, Đức Chúa Trời chẳng màng nghe,
Đấng Toàn Năng chẳng màng đoái đến.
Ê-li-hu Trách Gióp Thiếu Hiểu Biết
Huống chi anh, làm sao Đức Chúa Trời nghe anh được,
Khi anh nói anh không thấy Ngài,
Vụ kiện tụng của anh đã đến trước mặt Ngài,
Và anh đang chờ Ngài xét xử?
Và bây giờ, vì Ngài không đoán phạt theo cơn thịnh nộ,
Không quan tâm nhiều đến các vi phạm,
Anh Gióp mở miệng nói lời trống rỗng,
Nói quá nhiều những lời vô nghĩa.
Ê-li-hu Biện Hộ Cho Đức Chúa Trời
Ê-li-hu nói tiếp:
Xin anh kiên nhẫn nghe tôi thêm chút nữa, tôi sẽ giải thích cho anh,
Vì tôi còn lời biện hộ cho Đức Chúa Trời.
Tôi thu nhặt tri thức từ nhiều nơi
Để chứng minh Đấng tạo dựng tôi công chính.
Thật tôi không nói lời giả dối,
Một người hiểu biết trọn vẹn đang ở bên anh.
Đức Chúa Trời Dùng Hoạn Nạn Dạy Dỗ Loài Người
Đức Chúa Trời quyền năng, không khinh bỉ một ai,
Ngài hiểu biết siêu việt.
Ngài không để cho kẻ ác sống hoài,
Ngài xét lẽ công bình cho người khốn cùng.
Ngài chăm sóc người công chính,
Đặt họ lên ngai cai trị như vua chúa,
Cho họ được tôn trọng mãi mãi.
Nếu có kẻ mắc vòng xiềng xích,
Vướng dây khổ ải,
Ngài tỏ cho biết việc họ làm,
Tội vi phạm do lòng kiêu căng.
Ngài mở tai họ nghe lời cảnh cáo,
Truyền dạy họ xây bỏ tội ác.
Nếu họ vâng lời phụng sự Ngài,
Họ sẽ hưởng suốt đời những ngày hạnh phúc,
Những năm an lạc.
Còn nếu không vâng lời,
Họ sẽ qua dòng tử hà,
Họ sẽ chết vì thiếu hiểu biết.
Bọn vô đạo ấp ủ cơn giận,
Bị Ngài hình phạt vẫn không cầu cứu.
Chúng chết trong tuổi thanh xuân,
Lìa đời giữa bọn mại dâm tại các đền miếu.
Nhưng Đức Chúa Trời dùng hoạn nạn cứu người gặp nạn,
Mở tai họ ra trong cảnh gian nan.
Ê-li-hu Cảnh Cáo Gióp
Đức Chúa Trời cũng đưa anh ra khỏi cảnh gian khổ,
Đến nơi thanh thản, không gò bó,
Bàn anh đầy cao lương mỹ vị.
Nhưng anh đầy thắc mắc về trường hợp kẻ ác,
Kẻ ác sẽ được xét xử công minh.36:17 Có bản dịch: Nhưng anh bị án phạt dành cho kẻ ác, sự xét xử công minh nắm chặt anh
Đừng để sự giận vì kẻ ác mà giàu dẫn anh đi lầm đường,
Đừng để của hối lộ nhiều đưa anh lạc lối.
Bấy giờ anh kêu cứu cũng chẳng thoát khỏi gian truân,
Tất cả sức mạnh quyền thế của anh cũng chẳng giúp được gì.
Đừng mong đợi đêm tối,
Khi các dân thình lình biến mất.
Hãy cẩn thận, đừng quay sang tội ác,
Anh được gian nan tôi luyện để giữ anh khỏi phạm tội.
Gióp Nên Nhớ Đức Chúa Trời Vĩ Đại Dường Nào
Này, Đức Chúa Trời cao cả, quyền năng tuyệt đối.
Giáo sư nào dạy dỗ được như Ngài?
Ai dám chỉ dẫn Ngài con đường phải đi?
Ai dám trách: “Ngài làm sai?”
Anh nhớ tôn vinh chúc tụng công việc Ngài
Mà loài người hằng ca ngợi,
Mọi người đều chiêm ngưỡng,
Nhưng chỉ nhìn thấy được từ xa.
Ê-li-hu Mô Tả Công Việc Đức Chúa Trời Trong Bão Tố
Này, Đức Chúa Trời vĩ đại, chúng ta không hiểu thấu,
Số năm đời Ngài, chúng ta không thể dò.
Ngài hút các giọt nước lên,
Lọc thành hơi nước làm mưa;
Các tầng mây đổ mưa xuống,
Nhuần thấm đất đai cho người.
Thật ai hiểu nổi thể nào mây giăng bủa,
Tiếng sấm vang rền lều Ngài ngự?
Kìa, Ngài sai chớp nhoáng tỏa khắp bầu trời,
Nhưng Ngài phủ kín đáy biển sâu.
Ngài dùng các việc ấy điều khiển các dân,
Ban thức ăn nhiều dư dả.
Ngài giấu sấm sét trong tay,
Truyền lệnh sét đánh trúng đích.
Tiếng sấm sét báo hiệu cơn dông,
Súc vật cũng hiểu bão tố sắp đến.36:33 Có bản dịch: Tiếng sấm sét báo hiệu về Ngài, Đấng nổi giận hình phạt tội ác
Nghe dông bão lòng tôi cũng run sợ,
Tim đập loạn xạ như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Xin các anh lắng nghe tiếng Ngài như tiếng sấm,
Rền vang từ miệng Ngài.
Ngài thả chớp nhoáng vút qua cả gầm trời,
Đến tận cùng mặt đất.
Ngay sau đó, tiếng Ngài gầm lên,
Tiếng sấm oai nghi rền vang.
Ngài không kiềm chế, cho chớp nhoáng tự do lóe lên
Khi tiếng Ngài vang ầm.
Đức Chúa Trời khiến tiếng sấm rền vang kỳ diệu,
Ngài thực hiện những việc vĩ đại chúng ta không hiểu nổi.
Ngài truyền cho tuyết: “Hãy sa xuống đất!”
Và bảo mưa dầm: “Hãy rơi tầm tã!”
Ngài niêm phong bàn tay mọi người,
Để mọi người biết công việc Ngài.
Bấy giờ thú rừng rút vô hang,
Nằm yên trong động.
Dông bão kéo đến từ phương nam,
Giá buốt từ phương bắc.
Hơi thở Đức Chúa Trời tạo ra băng giá,
Sông nước mênh mông đóng băng đá cứng.
Ngài chất mây nặng đầy hơi ẩm,
Rải mây ra cùng với chớp nhoáng.
Mây xoay vòng theo ý Ngài,
Làm trọn mọi điều Ngài truyền,
Khắp mọi nơi trên đất.
Ngài làm thành ý Ngài trên đất,
Khi dùng roi sửa phạt, khi ban phát phước lành.
Ê-li-hu Khuyên Gióp Nghĩ Đến Công Việc Vĩ Đại Của Đức Chúa Trời Trong Thiên Nhiên
Xin anh Gióp lắng tai nghe điều này,
Xin đứng yên, suy gẫm công việc diệu kỳ của Đức Chúa Trời.
Anh có biết Đức Chúa Trời ban lệnh thế nào
Khi chớp nhoáng lóe sáng đám mây?
Anh có biết thể nào mây bay lơ lửng trên không,
Một kỳ công của Đấng toàn tri?
Tại sao áo quần anh nóng ngột,
Khi đất im lìm vì gió nam oi bức?
Anh có thể giúp Ngài trải các tầng trời ra,
Nện chặt cứng như gương soi đúc bằng kim khí?
Xin anh dạy chúng tôi biết điều gì phải thưa với Chúa,
Chúng tôi u tối, không biết trình bày sự việc.
Tôi không dám thưa chuyện với Ngài;
Có ai ước muốn bị tiêu diệt không?
Này, không ai dám nhìn ánh sáng
Chói lòa trên bầu trời,
Khi gió thổi sạch mây.
Đức Chúa Trời đến từ phương bắc, chói rực ánh vàng,
Loài người kinh sợ trước uy nghi Ngài.
Đức Chúa Trời Không Lưu Ý Đến Người Nào Tưởng Mình Khôn Ngoan
Đấng Toàn Năng, chúng ta không thể đến gần,
Quyền năng Ngài vĩ đại, công bình Ngài tuyệt đối,
Ngài công chính dồi dào, không hề áp bức ai.
Vì thế, loài người kính sợ Ngài,
Ngài không quan tâm đến kẻ nào tưởng mình khôn ngoan.
CHÚA Phán Dạy Gióp
Sau đó, giữa cơn bão tố, CHÚA phán với Gióp:
Con là ai mà dám nghi ngờ ý định ta,
Nói ra những lời thiếu hiểu biết?
Hãy chuẩn bị khí phách nam nhi,
Ta sẽ hỏi,
Và con sẽ đáp lời Ta.
Đất Và Biển
Con ở đâu khi Ta đặt nền móng trái đất?
Nếu con thông sáng, hãy cho Ta biết!
Ai đã định kích thước trái đất? Con có biết không?
Hoặc ai đã giăng dây đo trái đất?
Đế cột chống đỡ nó nằm tựa trên gì?
Ai đặt hòn đá góc hoàn tất móng nền,
Khi các sao mai hợp ca,
Và các thiên thần reo mừng?
Ai đóng chặt hai cánh cửa, ngăn giữ biển lại,
Khi nó trào ra khỏi lòng mẹ?
Chính Ta ban mây làm áo quần cho biển,
Dùng mây đen dày đặc làm tã quấn cho nó.
Ta định ranh giới cho biển,
Đóng cửa, cài then,
Và phán bảo: “Ngươi chỉ vô tới đây, không xa hơn nữa.
Sóng biển ngang tàng phải dừng lại nơi đây.”
Rạng Đông, Bóng Tối, Và Âm Phủ
Từ khi sinh ra, có bao giờ con ra lệnh cho ban mai,
Dạy cho hừng đông biết chỗ của nó,
Bảo nó nắm chặt các góc đất,
Giũ mạnh cho kẻ ác ra khỏi?
Trái đất đổi dạng như đất sét có ấn dấu,
Núi đồi hiện rõ như lằn xếp trên chiếc áo.
Hừng đông đánh tan ánh sáng của kẻ ác,
Tay chúng giương cao làm điều bạo ngược bị bẻ gãy.
Có bao giờ con dò đến tận nguồn biển cả?
Hoặc bước đi nơi sâu thẳm của đại dương?
Có ai chỉ con xem cổng tử thần?
Con có nhìn thấy cổng dẫn đến nơi tăm tối âm u?
Con có mường tượng nổi trái đất dài rộng bao la dường nào?
Nếu con biết tất cả những điều ấy, hãy nói đi.
Đâu là đường dẫn đến nơi ánh sáng cư trú?
Còn bóng tối cư ngụ nơi nào?
Con có thể nào đưa chúng đến lãnh vực hoạt động mình,
Hoặc nhận ra các nẻo đường về nhà chúng?
Chắc hẳn con biết, vì con sinh ra từ thuở ấy!
Số ngày đời con hẳn thật nhiều!
Mây Mưa Sấm Sét
Con có vào xem các kho dự trữ tuyết?
Con có thấy các kho chứa mưa đá?
Ta để dành chúng cho thời hoạn nạn,
Thời chiến tranh giặc giã lầm than.
Đâu là đường dẫn đến nơi tung ra chớp nhoáng?
Nơi gió đông thổi tản mát trên đất?
Ai vạch lối cho mưa lũ,
Chỉ đường cho sấm chớp,
Cho mưa rơi xuống đất hoang vu,
Nơi sa mạc không người ở,
Tưới nhuần đất khô cằn hiu quạnh,
Cho cỏ mọc xanh um?
Mưa có cha không?
Ai sinh ra các giọt sương móc?
Tuyết đá ra từ lòng ai?
Ai sinh ra sương muối từ trời?
Nước đông cứng như đá,
Mặt vực sâu cũng đóng băng.
Con có thể nào buộc dây trói sao “Thất Tinh”,
Hoặc tháo dây buông thả sao “Xạ Thủ?”
Con có thể nào chỉ bảo các vì sao mọc theo thì,
Hướng dẫn sao Bắc Đẩu và con cái nó không?
Con có biết các luật lệ chỉ đạo các vì sao trên trời,
Dùng các luật ấy điều khiển cõi trần?
Con có thể nào cất to tiếng ra lệnh cho mây
Tuôn mưa lũ ướt sũng thân con?
Con có quyền sai chớp nhoáng đi,
Và chúng thưa với con: “Xin tuân lệnh?”
Ai ban sự khôn ngoan cho mây,
Hoặc thông sáng cho sương móc?
Ai có tài đếm các cụm mây,
Nghiêng đổ các bầu nước trên trời,
Cho mưa xuống kết dính đất bụi,
Kết chặt đất hòn?
Thú Rừng
Con có săn mồi cho sư tử,
Cho sư tử con no nê thỏa dạ,
Khi chúng co mình trong hang động,
Hoặc rình mồi trong bụi rậm?
Ai nuôi sống chim quạ,
Khi quạ con kêu cầu Đức Chúa Trời,
Bay lảo đảo vì thiếu ăn?
Con có biết mùa nào dê rừng sinh nở?
Có ghi nhớ mùa nai cái đẻ con?
Con có đếm chúng mang thai mấy tháng,
Có biết giờ chúng chuyển bụng đẻ ra,
Khòm mình ngồi gập trên hai chân sau,
Cho con nhỏ chui ra giữa cơn đau quặn thắt?
Đàn con khỏe lớn lên trong đồng vắng,
Rồi lìa mẹ ra đi không trở lại.
Ai cho lừa rừng tự do chạy nhảy,
Ai tháo dây cột chú lừa nhanh nhẹn kia?
Ta ban cho nó đồng hoang làm nhà,
Đất mặn làm chỗ ở.
Nó chê cười đô thị ồn ào,
Không hề nghe tiếng người chăn lừa hò hét bắt lừa làm việc.
Đồi núi là đồng cỏ của nó,
Nó rảo khắp tìm cỏ cây xanh.
Bò rừng có chịu phục vụ con,
Ngủ suốt đêm bên cạnh máng cỏ trong chuồng?
Con có thể nào dùng dây cột bò rừng vào luống cày?
Nó có chịu theo sau con bừa các trũng?
Con có nhờ sức bò rừng rất mạnh,
Và giao nó bao công việc nhọc nhằn?
Con tin nó sẽ mang lúa về,
Và gom nhặt thóc từ sân đạp lúa?
Đà điểu đập cánh vui mừng,
Nhưng lông cánh nó không bằng lông cánh chim cò,
Vì đà điểu bỏ mặc trứng mình dưới đất,
Giao cho cát nóng ấp trứng,
Không biết rằng một bàn chân có thể giẫm lên,
Và thú rừng vô tình đạp nát trứng.
Đà điểu đối xử tàn nhẫn với con, dường như chẳng phải con mình,
Không lo sợ công đẻ trứng khó nhọc ra vô ích.
Vì Ta không ban khôn ngoan cho nó,
Cũng không chia thông sáng cho nó.
Nhưng khi vươn chân phóng chạy,
Nó chê cười cả ngựa lẫn kỵ mã!
Con có ban sức mạnh cho ngựa,
Khoác bờm phất phơ lên cổ nó,
Khiến nó nhảy như châu chấu,
Gây kinh hoàng với tiếng hí oai phong?
Ngựa hí hửng xoáy mạnh vó xuống trũng,
Xông thẳng vào chiến trận đón binh đao.
Nó khinh thường sợ hãi, không hề khiếp đảm,
Không bỏ chạy trước lưỡi gươm.
Phía trên nó, bao tên kêu lách tách,
Giáo và lao sáng ngời dưới ánh nắng.
Nó hứng thú run bấn lên, phóng nhanh như nuốt không gian,
Nó không thể đứng yên khi kèn thổi vang rền.
Nó hí lên mỗi khi tù và thổi,
Từ xa nó đánh hơi chiến trận,
Nó nghe các tướng lãnh thét lệnh như sấm dậy.
Có phải nhờ con khôn ngoan nên chim ưng bay bổng,
Sải cánh bay về phương nam?
Có phải con truyền lệnh cho đại bàng bay vút lên,
Làm tổ trên nơi cao?
Nó xây tổ làm nhà nơi hóc đá,
Dùng vách núi đá lởm chởm làm thành trì kiên cố.
Từ nơi cao đó nó rình mồi,
Mắt nó quan sát nhìn thật xa.
Đàn con nó hút máu,
Vì đâu có xác chết là có nó ngay.
Đức Chúa Trời Bảo Gióp Đáp Lời Ngài
CHÚA phán bảo Gióp:
Kẻ đáng bị sửa trị dám kiện tụng Đấng Toàn Năng sao?
Kẻ nào dám tranh luận với Đức Chúa Trời, hãy đáp lời đi!
Gióp Thú Nhận Mình Không Ra Chi
Gióp thưa với CHÚA:
Con không ra chi, biết thưa lại cùng Chúa thể nào?
Con lấy tay che miệng, không dám nói.
Con đã lỡ phát biểu một hai lần rồi,
Nay xin thôi, không dám nói thêm.
Gióp Có Khả Năng Điều Hành Vũ Trụ Không?
Sau đó, giữa cơn bão tố, CHÚA phán với Gióp:
Hãy chuẩn bị khí phách nam nhi,
Ta sẽ hỏi,
Và con sẽ đáp lời Ta.
Con dám phế bỏ việc xét xử của Ta,
Lên án Ta sai để con được phần phải?
Con có quyền bằng Ta không?
Có thể phát ra tiếng sấm như Ta không?
Hãy bày tỏ uy quyền và uy nghi của con,
Hãy khoác vào mình vinh quang rực rỡ như chiếc áo.
Hãy rải cơn giận dữ con xuống khắp nơi,
Hãy nhìn thấy mọi kẻ kiêu ngạo và hạ nhục chúng.
Phải, hãy nhận ra mọi kẻ vênh vang, hạ chúng xuống,
Cũng hãy chà đạp bọn ác nhân tại chỗ.
Hãy chôn vùi chúng trong bụi đất,
Hãy nhốt kín chúng nơi tối tăm.
Bấy giờ, chính Ta sẽ khen con,
Và nhận rằng con đủ sức thắng cuộc.
Bàn Về Con Bê-hê-mốt
Hãy nhìn con Bê-hê-mốt40:15 có bản dịch là “khủng long”, hoặc “trâu nước”
Ta dựng nên nó như Ta đã dựng nên con;
Nó ăn cỏ như bò.
Kìa, xem vai nó mạnh dường nào,
Bắp thịt bụng nó rắn chắc làm sao!
Đuôi nó cứng đơ như cây bách,
Gân đùi nó đan chằng chịt vào nhau.
Xương nó cứng như ống đồng,
Chân nó như thanh sắt.
Nó là tạo vật hàng đầu của Đức Chúa Trời.
Chỉ có Đấng dựng nên nó mới có quyền giết hại nó thôi!
Nó ăn cỏ cây trên núi đồi,
Nơi mọi thú rừng chơi đùa.
Nó nằm ngủ dưới bụi gai,
Núp mình giữa lau sậy, nơi đầm lầy.
Bụi gai phủ bóng che nó,
Cây liễu dọc theo bờ khe bao quanh nó.
Nó không sợ dù nước sông chảy xiết như thác,
Nó vẫn bình thản dù sông Giô-đanh chảy tràn qua mõm nó.
Có ai bịt mắt nó mà bắt nó được?
Có ai bẫy được nó rồi xoi mũi dẫn đi?
Ai Bắt Được Thủy Quái?
Con có dùng lưỡi câu mà câu thủy quái,
Hoặc dùng dây buộc chặt hàm nó lại?
Con có xỏ dây thừng qua mũi nó,
Dùng móc xoi thủng hàm nó được?
Liệu nó có tha thiết van xin con,
Nói với con những lời ngọt ngào?
Hoặc xin lập giao ước với con,
Hứa phục vụ con trọn đời?
Con có dám chơi với nó như với loài chim,
Cột nó lại cho các cô gái vui đùa?
Dân đánh cá có tranh giành nhau vì nó,
Xả thịt nó bán cho bạn hàng cá?
Con có thể đâm chỉa đầy da nó,
Phóng lao cắm đầy đầu nó?
Nếu con thử đụng đến nó,
Con sẽ nhớ mãi trận chiến, không dám tái phạm.
Mọi hy vọng bắt được nó tiêu tan;
Chỉ nhìn thấy nó, người ta đã ngã lăn ra đất.
Không ai đủ gan dạ trêu chọc nó.
Vậy, ai dám đứng trước mặt Ta?
Ai cho Ta trước điều chi mà Ta phải trả lại?
Vạn vật dưới cả bầu trời đều thuộc về Ta.
Thủy Quái Là Con Vật Đáng Kinh Khiếp
Ta sẽ không giữ im lặng về các chân nó,
Sức mạnh và cơ thể cân đối của nó.
Ai dám lột áo choàng nó?
Ai dám đâm thủng áo giáp kép của nó?41:13 Dịch theo LXX; MT: ai dám bước vào dây cương đôi của nó?
Ai dám mở hàm nó,
Đầy những răng đáng khiếp sợ?
Lớp vẩy trên lưng nó41:15 Dịch theo LXX; MT: nó hãnh diện
Giống những hàng thuẫn san sát nhau, niêm phong chặt chẽ.
Thuẫn này gắn liền thuẫn kia,
Đến nỗi làn gió cũng không lọt qua được.
Chúng kết dính vào nhau, bám sát lấy nhau,
Không thể tách rời được.
Nó nhảy mũi, chớp lên tia sáng,
Mắt nó rực lên như rạng đông ló dạng.
Lửa ngọn trào ra từ miệng nó,
Tia lửa văng ra tứ phía.
Khói bốc ra từ mũi nó
Như một nồi đun nóng, sôi sùng sục.
Hơi thở nó đốt cháy than,
Miệng nó phun ra lửa.
Cổ nó chứa sức mạnh;
Mọi người kinh hoàng chạy tán loạn trước mặt nó.
Các lớp thịt trên mình nó dính chặt vào nhau,
Săn cứng như kim khí đúc, không hề lay chuyển.
Tim nó rắn chắc như đá,
Cứng như thớt dưới của cối xay.
Khi nó chỗi dậy, ngay cả các thần cũng run rẩy,
Chúng rủn người, trốn chạy.
Gươm có đâm nó cũng không thủng,
Giáo, tên, lao cũng không thấm vào đâu.
Nó coi sắt khác nào rơm rạ,
Đồng chẳng kém gì gỗ mục.
Nó không bỏ chạy trước mũi tên,
Nỏ đá ném vào, nó coi nhẹ như trấu.
Nó coi dùi cui tựa như trấu,
Nó cười nhạo tiếng lao phóng veo veo.
Bụng nó có vẩy nhọn bén như mảnh sành,
Để lại dấu sâu trên bùn lầy khi nó bò qua,
Khác nào dấu đinh đóng vào tấm gỗ bò kéo trên sân đập lúa.
Khi nó lội trong nước,
Vực sâu nổi sóng như nước sôi trong nồi,
Biển cả sôi động như dầu thơm nấu trong niêu,
Nó bỏ lại phía sau một luồng bọt sáng chói,
Vực sâu trắng xóa tưởng chừng như mái tóc bạc phơ.
Trên đất này, không sinh vật nào sánh kịp nó,
Nó là một tạo vật không hề biết sợ;
Nó khinh dể mọi thú vật kiêu căng,
Nó là vua trên cả loài thú rừng.
Gióp Được Phục Hồi
Gióp thưa với CHÚA:
Con biết Chúa là Đấng Toàn Năng,
Ý định Ngài không ai cản trở được.
Chúa hỏi con là ai, không hiểu biết gì, sao dám nghi ngờ ý định Chúa.
Thật con đã nói những điều con không hiểu,
Những việc diệu kỳ quá, con không sao hiểu thấu.
Chúa bảo con lắng nghe Chúa phán dạy
Và trình lên Chúa những điều Chúa hỏi con.42:4 Trong hai câu 3 và 4, Gióp trích những lời Chúa phán trong 38:2-3
Trước kia con chỉ nghe đồn về Chúa,
Nhưng bây giờ, chính mắt con đã thấy Ngài.
Vì vậy, con xấu hổ về mọi điều con nói
Và xin ăn năn giữa đống tro bụi.
Gióp Cầu Nguyện Cho Các Bạn
Sau khi phán dạy Gióp, CHÚA bảo Ê-li-pha, người Thê-man: “Ta giận con và hai bạn con, vì các con không nói sự thật về Ta như Gióp, tôi tớ Ta, đã nói. Vậy bây giờ, hãy bắt bảy con bò đực và bảy con chiên đực, đem đến Gióp, tôi tớ Ta, và dâng tế lễ thiêu cho chính các con. Gióp, tôi tớ Ta, sẽ cầu thay cho các con. Ta sẽ nhậm lời Gióp và không phạt các con theo sự dại dột của các con, vì các con không nói sự thật về Ta như Gióp, tôi tớ Ta, đã nói.” Ê-li-pha, người Thê-man, Binh-đát, người Su-a, và Sô-pha, người Na-a-ma, vâng lời, làm mọi điều y như CHÚA phán dạy. CHÚA nhậm lời cầu xin của Gióp.
Gióp Được Phục Hồi
Sau khi Gióp cầu thay cho các bạn, CHÚA phục hồi Gióp và ban cho Gióp gấp đôi những gì Gióp có xưa kia. Tất cả các anh chị em và những người từng quen biết Gióp trước đây đều đến thăm và ăn mừng với Gióp tại nhà ông. Họ chia buồn và an ủi Gióp về mọi điều bất hạnh CHÚA đã đem lại. Mỗi người tặng Gióp một nén bạc42:11 Một đơn vị dùng để mua bán trước khi có tiền tệ, không biết rõ giá trị là bao nhiêu và một chiếc vòng bằng vàng.
CHÚA ban phước cho Gióp trong những năm sau của đời ông nhiều hơn những năm trước. Ông có 14,000 cừu, 6,000 lạc đà, 1,000 đôi bò, và 1,000 lừa cái. Ông cũng có bảy con trai và ba con gái. Ông đặt tên cho cô lớn nhất là Giê-mi-ma, cô thứ nhì là Kê-xia, và cô thứ ba là Kê-ren-Ha-búc.42:14 Giê-mi-ma: chim bồ câu; Kê-xia: một loại quế dùng làm dầu thơm; Kê-ren-Ha-búc: hộp phấn dùng để tô mắt
Khắp cả vùng đó, không tìm được một người nữ nào đẹp bằng ba cô con gái của Gióp. Ba cô đều được cha mình chia gia tài như các anh em trai.
Gióp Qua Đời
Sau đó, Gióp sống thêm một trăm bốn mươi năm nữa, nhìn thấy con cháu đến đời thứ tư. Rồi Gióp qua đời, tuổi thọ cao và thỏa lòng.
1
I. The Prologue(1:1-2:13)Job’s Good Life There was a man in the land of Uz whose name was Job. And that man was blameless and upright, one who feared God and turned away from evil.
Seven sons and three daughters were born to him.
His possessions included 7,000 sheep, 3,000 camels, 500 yoke of oxen, and 500 female donkeys; in addition he had a very great household. Thus he was the greatest of all the people in the east.
Now his sons used to go and hold a feast in the house of each one in turn, and they would send and invite their three sisters to eat and to drink with them.
When the days of their feasting were finished, Job would send for them and sanctify them; he would get up early in the morning and offer burnt offerings according to the number of them all. For Job thought,“Perhaps my children have sinned and cursed God in their hearts.” This was Job’s customary practice.
Satan’s Accusation of Job Now the day came when the sons of God came to present themselves before the LORD– and Satan also arrived among them.
The LORD said to Satan,“Where have you come from?” And Satan answered the LORD,“From roving about on the earth, and from walking back and forth across it.”
So the LORD said to Satan,“Have you considered my servant Job? There is no one like him on the earth, a blameless and upright man, one who fears God and turns away from evil.”
Then Satan answered the LORD,“Is it for nothing that Job fears God?
Have you not made a hedge around him and his household and all that he has on every side? You have blessed the work of his hands, and his livestock have increased in the land.
But extend your hand and strike everything he has, and he will no doubt curse you to your face!”
So the LORD said to Satan,“All right then, everything he has is in your power. Only do not extend your hand against the man himself!” So Satan went out from the presence of the LORD.
Job’s Integrity in Adversity Now the day came when Job’s sons and daughters were eating and drinking wine in their oldest brother’s house,
and a messenger came to Job, saying,“The oxen were plowing and the donkeys were grazing beside them,
and the Sabeans swooped down and carried them all away, and they killed the servants with the sword! And I– only I alone– escaped to tell you!”
While this one was still speaking, another messenger arrived and said,“The fire of God has fallen from heaven and has burned up the sheep and the servants– it has consumed them! And I– only I alone– escaped to tell you!”
While this one was still speaking another messenger arrived and said,“The Chaldeans formed three bands and made a raid on the camels and carried them all away, and they killed the servants with the sword! And I– only I alone– escaped to tell you!”
While this one was still speaking another messenger arrived and said,“Your sons and your daughters were eating and drinking wine in their oldest brother’s house,
and suddenly a great wind swept across the wilderness and struck the four corners of the house, and it fell on the young people, and they died! And I– only I alone– escaped to tell you!”
Then Job got up and tore his robe. He shaved his head, and then he threw himself down with his face to the ground.
He said,“Naked I came from my mother’s womb, and naked I will return there. The LORD gives, and the LORD takes away. May the name of the LORD be blessed!”
In all this Job did not sin, nor did he charge God with moral impropriety.
2
Satan’s Additional Charge Again the day came when the sons of God came to present themselves before the LORD, and Satan also arrived among them to present himself before the LORD.
And the LORD said to Satan,“Where do you come from?” Satan answered the LORD,“From roving about on the earth, and from walking back and forth across it.”
Then the LORD said to Satan,“Have you considered my servant Job? For there is no one like him on the earth, a pure and upright man, one who fears God and turns away from evil. And he still holds firmly to his integrity, so that you stirred me up to destroy him without reason.”
But Satan answered the LORD,“Skin for skin! Indeed, a man will give up all that he has to save his life!
But extend your hand and strike his bone and his flesh, and he will no doubt curse you to your face!”
So the LORD said to Satan,“All right, he is in your power; only preserve his life.”
Job’s Integrity in Suffering So Satan went out from the presence of the LORD, and he afflicted Job with a malignant ulcer from the soles of his feet to the top of his head.
Job took a shard of broken pottery to scrape himself with while he was sitting among the ashes.
Then his wife said to him,“Are you still holding firmly to your integrity? Curse God, and die!”
But he replied,“You’re talking like one of the godless women would do! Should we receive what is good from God, and not also receive what is evil?” In all this Job did not sin by what he said.
The Visit of Job’s Friends When Job’s three friends heard about all this calamity that had happened to him, each of them came from his own country– Eliphaz the Temanite, Bildad the Shuhite, and Zophar the Naamathite. They met together to come to show sympathy for him and to console him.
But when they gazed intently from a distance but did not recognize him, they began to weep loudly. Each of them tore his robes, and they threw dust into the air over their heads.
Then they sat down with him on the ground for seven days and seven nights, yet no one spoke a word to him, for they saw that his pain was very great.
3
II. Job’s Dialogue With His Friends(3:1-27:33) Job Regrets His Birth After this Job opened his mouth and cursed the day he was born.
Job spoke up and said:
“Let the day on which I was born perish, and the night that said,‘A man has been conceived!’
That day– let it be darkness; let not God on high regard it, nor let light shine on it!
Let darkness and the deepest shadow claim it; let a cloud settle on it; let whatever blackens the day terrify it!
That night– let darkness seize it; let it not be included among the days of the year; let it not enter among the number of the months!
Indeed, let that night be barren; let no shout of joy penetrate it!
Let those who curse the day curse it– those who are prepared to rouse Leviathan.
Let its morning stars be darkened; let it wait for daylight but find none, nor let it see the first rays of dawn,
because it did not shut the doors of my mother’s womb on me, nor did it hide trouble from my eyes!
Job Wishes He Had Died at Birth“Why did I not die at birth, and why did I not expire as I came out of the womb?
Why did the knees welcome me, and why were there two breasts that I might nurse at them?
For now I would be lying down and would be quiet, I would be asleep and then at peace
with kings and counselors of the earth who built for themselves places now desolate,
or with princes who possessed gold, who filled their palaces with silver.
Or why was I not buried like a stillborn infant, like infants who have never seen the light?
There the wicked cease from turmoil, and there the weary are at rest.
There the prisoners relax together; they do not hear the voice of the oppressor.
Small and great are there, and the slave is free from his master.
Longing for Death“Why does God give light to one who is in misery, and life to those whose soul is bitter,
to those who wait for death that does not come, and search for it more than for hidden treasures,
who rejoice even to jubilation, and are exultant when they find the grave?
Why is light given to a man whose way is hidden, and whom God has hedged in?
For my sighing comes in place of my food, and my groanings flow forth like water.
For the very thing I dreaded has happened to me, and what I feared has come upon me.
I have no ease, I have no quietness; I cannot rest; turmoil has come upon me.”
4
Eliphaz Begins to Speak Then Eliphaz the Temanite answered:
“If someone should attempt a word with you, will you be impatient? But who can refrain from speaking?
Look, you have instructed many; you have strengthened feeble hands.
Your words have supported those who stumbled, and you have strengthened the knees that gave way.
But now the same thing comes to you, and you are discouraged; it strikes you, and you are terrified.
Is not your piety your confidence, and your blameless ways your hope?
Call to mind now: Who, being innocent, ever perished? And where were upright people ever destroyed?
Even as I have seen, those who plow iniquity and those who sow trouble reap the same.
By the breath of God they perish, and by the blast of his anger they are consumed.
There is the roaring of the lion and the growling of the young lion, but the teeth of the young lions are broken.
The mighty lion perishes for lack of prey, and the cubs of the lioness are scattered.
Ungodly Complainers Provoke God’s Wrath“Now a word was secretly brought to me, and my ear caught a whisper of it.
In the troubling thoughts of the dreams in the night when a deep sleep falls on men,
dread gripped me and trembling, which made all my bones shake.
Then a breath of air passes by my face; it makes the hair of my flesh stand up.
It stands still, but I cannot recognize its appearance; an image is before my eyes, and I hear a murmuring voice:
“Is a mortal man righteous before God? Or a man pure before his Creator?
If God puts no trust in his servants and attributes folly to his angels,
how much more to those who live in houses of clay, whose foundation is in the dust, who are crushed like a moth?
They are destroyed between morning and evening; they perish forever without anyone regarding it.
Is not their excess wealth taken away from them? They die, yet without attaining wisdom.
5
“Call now! Is there anyone who will answer you? To which of the holy ones will you turn?
For wrath kills the foolish person, and anger slays the silly one.
I myself have seen the fool taking root, but suddenly I cursed his place of residence.
His children are far from safety, and they are crushed at the place where judgment is rendered, nor is there anyone to deliver them.
The hungry eat up his harvest, and take it even from behind the thorns, and the thirsty pant for their wealth.
For evil does not come up from the dust, nor does trouble spring up from the ground,
but people are born to trouble, as surely as the sparks fly upward.
Blessings for the One Who Seeks God“But as for me, I would seek God, and to God I would set forth my case.
He does great and unsearchable things, marvelous things without number;
he gives rain on the earth, and sends water on the fields;
he sets the lowly on high, that those who mourn are raised to safety.
He frustrates the plans of the crafty so that their hands cannot accomplish what they had planned!
He catches the wise in their own craftiness, and the counsel of the cunning is brought to a quick end.
They meet with darkness in the daytime, and grope about in the noontime as if it were night.
So he saves from the sword that comes from their mouth, even the poor from the hand of the powerful.
Thus the poor have hope, and iniquity shuts its mouth.
“Therefore, blessed is the man whom God corrects, so do not despise the discipline of the Almighty.
For he wounds, but he also bandages; he strikes, but his hands also heal.
He will deliver you from six calamities; yes, in seven no evil will touch you.
In time of famine he will redeem you from death, and in time of war from the power of the sword.
You will be protected from malicious gossip, and will not be afraid of the destruction when it comes.
You will laugh at destruction and famine and need not be afraid of the beasts of the earth.
For you will have a pact with the stones of the field, and the wild animals will be at peace with you.
And you will know that your home will be secure, and when you inspect your domains, you will not be missing anything.
You will also know that your children will be numerous, and your descendants like the grass of the earth.
You will come to your grave in a full age, As stacks of grain are harvested in their season.
Look, we have investigated this, so it is true. Hear it, and apply it for your own good.”
6
Job Replies to Eliphaz Then Job responded:
“Oh, if only my grief could be weighed, and my misfortune laid on the scales too!
But because it is heavier than the sand of the sea, that is why my words have been wild.
For the arrows of the Almighty are within me; my spirit drinks their poison; God’s sudden terrors are arrayed against me.
Complaints Reflect Suffering“Does the wild donkey bray when it is near grass? Or does the ox bellow over its fodder?
Can food that is tasteless be eaten without salt? Or is there any taste in the white of an egg?
I have refused to touch such things; they are like loathsome food to me.
A Cry for Death“Oh that my request would be realized, and that God would grant me what I long for!
And that God would be willing to crush me, that he would let loose his hand and kill me.
Then I would yet have my comfort, then I would rejoice, in spite of pitiless pain, for I have not concealed the words of the Holy One.
What is my strength, that I should wait? and what is my end, that I should prolong my life?
Is my strength like that of stones? or is my flesh made of bronze?
Is not my power to help myself nothing, and has not every resource been driven from me?
Disappointing Friends“To the one in despair, kindness should come from his friend even if he forsakes the fear of the Almighty.
My brothers have been as treacherous as a seasonal stream, and as the riverbeds of the intermittent streams that flow away.
They are dark because of ice; snow is piled up over them.
When they are scorched, they dry up, when it is hot, they vanish from their place.
Caravans turn aside from their routes; they go into the wasteland and perish.
The caravans of Tema looked intently for these streams; the traveling merchants of Sheba hoped for them.
They were distressed, because each one had been so confident; they arrived there, but were disappointed.
For now you have become like these streams that are no help; you see a terror, and are afraid.
Friends’ Fears“Have I ever said,‘Give me something, and from your fortune make gifts in my favor’?
Or‘Deliver me from the enemy’s power, and from the hand of tyrants ransom me’?
No Sin Discovered“Teach me and I, for my part, will be silent; explain to me how I have been mistaken.
How painful are honest words! But what does your reproof prove?
Do you intend to criticize mere words, and treat the words of a despairing man as wind?
Yes, you would gamble for the fatherless, and auction off your friend.
Other Explanation“Now then, be good enough to look at me; and I will not lie to your face!
Relent, let there be no falsehood; reconsider, for my righteousness is intact!
Is there any falsehood on my lips? Can my mouth not discern evil things?
7
The Brevity of Life“Does not humanity have hard service on earth? Are not their days also like the days of a hired man?
Like a servant longing for the evening shadow, and like a hired man looking for his wages,
thus I have been made to inherit months of futility, and nights of sorrow have been appointed to me.
If I lie down, I say,‘When will I arise?’, and the night stretches on and I toss and turn restlessly until the day dawns.
My body is clothed with worms and dirty scabs; my skin is broken and festering.
My days are swifter than a weaver’s shuttle and they come to an end without hope.
Remember that my life is but a breath, that my eyes will never again see happiness.
The eye of him who sees me now will see me no more; your eyes will look for me, but I will be gone.
As a cloud is dispersed and then disappears, so the one who goes down to the grave does not come up again.
He returns no more to his house, nor does his place of residence know him any more.
Job Remonstrates with God“Therefore, I will not refrain my mouth; I will speak in the anguish of my spirit; I will complain in the bitterness of my soul.
Am I the sea, or the creature of the deep, that you must put me under guard?
If I say,“My bed will comfort me, my couch will ease my complaint,”
then you scare me with dreams and terrify me with visions,
so that I would prefer strangling, and death more than life.
I loathe it; I do not want to live forever; leave me alone, for my days are a vapor!
Insignificance of Humans“What is mankind that you make so much of them, and that you pay attention to them?
And that you visit them every morning, and try them every moment?
Will you never look away from me, will you not let me alone long enough to swallow my spittle?
If I have sinned– what have I done to you, O watcher of men? Why have you set me as your target? Have I become a burden to you?
And why do you not pardon my transgression, and take away my iniquity? For now I will lie down in the dust, and you will seek me diligently, but I will be gone.”
8
Bildad’s First Speech to Job Then Bildad the Shuhite spoke up and said:
“How long will you speak these things, seeing that the words of your mouth are like a great wind?
Does God pervert justice? Or does the Almighty pervert what is right?
If your children sinned against him, he gave them over to the penalty of their sin.
But if you will look to God, and make your supplication to the Almighty,
if you become pure and upright, even now he will rouse himself for you, and will restore your righteous home.
Your beginning will seem so small, since your future will flourish.
“For inquire now of the former generation, and pay attention to the findings of their ancestors;
For we were born yesterday and do not have knowledge, since our days on earth are but a shadow.
Will they not instruct you and speak to you, and bring forth words from their understanding?
Can the papyrus plant grow tall where there is no marsh? Can reeds flourish without water?
While they are still beginning to flower and not ripe for cutting, they can wither away faster than any grass!
Such is the destiny of all who forget God; the hope of the godless perishes,
whose trust is in something futile, whose security is a spider’s web.
He leans against his house but it does not hold up, he takes hold of it but it does not stand.
He is a well-watered plant in the sun, its shoots spread over its garden.
It wraps its roots around a heap of stones and it looks for a place among stones.
If he is uprooted from his place, then that place will disown him, saying,‘I have never seen you!’
Indeed, this is the joy of his way, and out of the earth others spring up.
“Surely, God does not reject a blameless man, nor does he grasp the hand of the evildoers.
He will yet fill your mouth with laughter, and your lips with gladness.
Those who hate you will be clothed with shame, and the tent of the wicked will be no more.”
9
Job’s Reply to Bildad Then Job answered:
“Truly, I know that this is so. But how can a human be just before God?
If someone wishes to contend with him, he cannot answer him one time in a thousand.
He is wise in heart and mighty in strength– who has resisted him and remained safe?
He who removes mountains suddenly, who overturns them in his anger;
he who shakes the earth out of its place so that its pillars tremble;
he who commands the sun and it does not shine and seals up the stars;
he alone spreads out the heavens, and treads on the waves of the sea;
he makes the Bear, Orion, and the Pleiades, and the constellations of the southern sky;
he does great and unsearchable things, and wonderful things without number.
If he passes by me, I cannot see him, if he goes by, I cannot perceive him.
If he snatches away, who can turn him back? Who dares to say to him,‘What are you doing?’
God does not restrain his anger; under him the helpers of Rahab lie crushed.
The Impossibility of Facing God in Court“How much less, then, can I answer him and choose my words to argue with him!
Although I am innocent, I could not answer him; I could only plead with my judge for mercy.
If I summoned him, and he answered me, I would not believe that he would be listening to my voice–
he who crushes me with a tempest, and multiplies my wounds for no reason.
He does not allow me to recover my breath, for he fills me with bitterness.
If it is a matter of strength, most certainly he is the strong one! And if it is a matter of justice, he will say,‘Who will summon me?’
Although I am innocent, my mouth would condemn me; although I am blameless, it would declare me perverse.
I am blameless. I do not know myself. I despise my life.
Accusation of God’s Justice“It is all one! That is why I say,‘He destroys the blameless and the guilty.’
If a scourge brings sudden death, he mocks at the despair of the innocent.
If a land has been given into the hand of a wicked man, he covers the faces of its judges; if it is not he, then who is it?
Renewed Complaint“My days are swifter than a runner, they speed by without seeing happiness.
They glide by like reed boats, like an eagle that swoops down on its prey.
If I say,‘I will forget my complaint, I will change my expression and be cheerful,’
I dread all my sufferings, for I know that you do not hold me blameless.
If I am guilty, why then weary myself in vain?
If I wash myself with snow water, and make my hands clean with lye,
then you plunge me into a slimy pit and my own clothes abhor me.
For he is not a human being like I am, that I might answer him, that we might come together in judgment.
Nor is there an arbiter between us, who might lay his hand on us both,
who would take his rod away from me so that his terror would not make me afraid.
Then would I speak and not fear him, but it is not so with me.
10
An Appeal for Revelation“I am weary of my life; I will complain without restraint; I will speak in the bitterness of my soul.
I will say to God,‘Do not condemn me; tell me why you are contending with me.’
Is it good for you to oppress, to despise the work of your hands, while you smile on the schemes of the wicked?
Motivations of God“Do you have eyes of flesh, or do you see as a human being sees?
Are your days like the days of a mortal, or your years like the years of a mortal,
that you must search out my iniquity, and inquire about my sin,
although you know that I am not guilty, and that there is no one who can deliver out of your hand?
Contradictions in God’s Dealings“Your hands have shaped me and made me, but now you destroy me completely.
Remember that you have made me as with the clay; will you return me to dust?
Did you not pour me out like milk, and curdle me like cheese?
You clothed me with skin and flesh and knit me together with bones and sinews.
You gave me life and favor, and your intervention watched over my spirit.
“But these things you have concealed in your heart; I know that this is with you:
If I sinned, then you would watch me and you would not acquit me of my iniquity.
If I am guilty, woe to me, and if I am innocent, I cannot lift my head; I am full of shame, and satiated with my affliction.
If I lift myself up, you hunt me as a fierce lion, and again you display your power against me.
You bring new witnesses against me, and increase your anger against me; relief troops come against me.
An Appeal for Relief“Why then did you bring me out from the womb? I should have died and no eye would have seen me!
I should have been as though I had never existed; I should have been carried right from the womb to the grave!
Are not my days few? Cease, then, and leave me alone, that I may find a little comfort,
before I depart, never to return, to the land of darkness and the deepest shadow,
to the land of utter darkness, like the deepest darkness, and the deepest shadow and disorder, where even the light is like darkness.”
11
Zophar’s First Speech to Job Then Zophar the Naamathite spoke up and said:
“Should not this abundance of words be answered, or should this talkative man be vindicated?
Should people remain silent at your idle talk, and should no one rebuke you when you mock?
For you have said,‘My teaching is flawless, and I am pure in your sight.’
But if only God would speak, if only he would open his lips against you,
and reveal to you the secrets of wisdom– for true wisdom has two sides– so that you would know that God has forgiven some of your sins.
“Can you discover the essence of God? Can you find out the perfection of the Almighty?
It is higher than the heavens– what can you do? It is deeper than Sheol– what can you know?
Its measure is longer than the earth, and broader than the sea.
If he comes by and confines you and convenes a court, then who can prevent him?
For he knows deceitful men; when he sees evil, will he not consider it?
But an empty man will become wise, when a wild donkey’s colt is born a human being.
“As for you, if you prove faithful, and if you stretch out your hands toward him,
if iniquity is in your hand– put it far away, and do not let evil reside in your tents.
For then you will lift up your face without blemish; you will be securely established and will not fear.
For you will forget your trouble; you will remember it like water that has flowed away.
And life will be brighter than the noonday; though there be darkness, it will be like the morning.
And you will be secure, because there is hope; you will be protected and will take your rest in safety.
You will lie down with no one to make you afraid, and many will seek your favor.
But the eyes of the wicked fail, and escape eludes them; their one hope is to breathe their last.”
12
Job’s Reply to Zophar Then Job answered:
“Without a doubt you are the people, and wisdom will die with you.
I also have understanding as well as you; I am not inferior to you. Who does not know such things as these?
I am a laughingstock to my friends, I, who called on God and whom he answered– a righteous and blameless man is a laughingstock!
For calamity, there is derision(according to the ideas of the fortunate)– a fate for those whose feet slip!
But the tents of robbers are peaceful, and those who provoke God are confident– who carry their god in their hands.
Knowledge of God’s Wisdom“But now, ask the animals and they will teach you, or the birds of the sky and they will tell you.
Or speak to the earth and it will teach you, or let the fish of the sea declare to you.
Which of all these does not know that the hand of the LORD has done this,
in whose hand is the life of every creature and the breath of all the human race.
Does not the ear test words, as the tongue tastes food?
Is not wisdom found among the aged? Does not long life bring understanding?
“With God are wisdom and power; counsel and understanding are his.
If he tears down, it cannot be rebuilt; if he imprisons a person, there is no escape.
If he holds back the waters, then they dry up; if he releases them, they destroy the land.
With him are strength and prudence; both the one who goes astray and the one who misleads are his.
He leads counselors away stripped and makes judges into fools.
He loosens the bonds of kings and binds a loincloth around their waist.
He leads priests away stripped and overthrows the potentates.
He deprives the trusted advisers of speech and takes away the discernment of elders.
He pours contempt on noblemen and disarms the powerful.
He reveals the deep things of darkness, and brings deep shadows into the light.
He makes nations great, and destroys them; he extends the boundaries of nations and disperses them.
He deprives the leaders of the earth of their understanding; he makes them wander in a trackless desert waste.
They grope about in darkness without light; he makes them stagger like drunkards.
13
Job Pleads His Cause to God“Indeed, my eyes have seen all this, my ears have heard and understood it.
What you know, I know also; I am not inferior to you!
But I wish to speak to the Almighty, and I desire to argue my case with God.
But you, however, are inventors of lies; all of you are worthless physicians!
If only you would keep completely silent! For you, that would be wisdom.
“Listen now to my argument, and be attentive to my lips’ contentions.
Will you speak wickedly on God’s behalf? Will you speak deceitfully for him?
Will you show him partiality? Will you argue the case for God?
Would it turn out well if he would examine you? Or as one deceives a man would you deceive him?
He would certainly rebuke you if you secretly showed partiality!
Would not his splendor terrify you and the fear he inspires fall on you?
Your maxims are proverbs of ashes; your defenses are defenses of clay.
“Refrain from talking with me so that I may speak; then let come to me what may.
Why do I put myself in peril, and take my life in my hands?
Even if he slays me, I will hope in him; I will surely defend my ways to his face!
Moreover, this will become my deliverance, for no godless person would come before him.
Listen carefully to my words; let your ears be attentive to my explanation.
See now, I have prepared my case; I know that I am right.
Who will contend with me? If anyone can, I will be silent and die.
Only in two things spare me, O God, and then I will not hide from your face:
Remove your hand far from me and stop making me afraid with your terror.
Then call, and I will answer, or I will speak, and you respond to me.
How many are my iniquities and sins? Show me my transgression and my sin.
Why do you hide your face and regard me as your enemy?
Do you wish to torment a windblown leaf and chase after dry chaff?
For you write down bitter things against me and cause me to inherit the sins of my youth.
And you put my feet in the stocks and you watch all my movements; you put marks on the soles of my feet.
So I waste away like something rotten, like a garment eaten by moths.
14
The Brevity of Life“Man, born of woman, lives but a few days, and they are full of trouble.
He grows up like a flower and then withers away; he flees like a shadow, and does not remain.
Do you fix your eye on such a one? And do you bring me before you for judgment?
Who can make a clean thing come from an unclean? No one!
Since man’s days are determined, the number of his months is under your control; you have set his limit and he cannot pass it.
Look away from him and let him desist, until he fulfills his time like a hired man.
The Inevitability of Death“But there is hope for a tree: If it is cut down, it will sprout again, and its new shoots will not fail.
Although its roots may grow old in the ground and its stump begins to die in the soil,
at the scent of water it will flourish and put forth shoots like a new plant.
But man dies and is powerless; he expires– and where is he?
As water disappears from the sea, or a river drains away and dries up,
so man lies down and does not rise; until the heavens are no more, they will not awake nor arise from their sleep.
The Possibility of Another Life“O that you would hide me in Sheol, and conceal me till your anger has passed! O that you would set me a time and then remember me!
If a man dies, will he live again? All the days of my hard service I will wait until my release comes.
You will call and I– I will answer you; you will long for the creature you have made.
The Present Condition“Surely now you count my steps; then you would not mark my sin.
My offenses would be sealed up in a bag; you would cover over my sin.
But as a mountain falls away and crumbles, and as a rock will be removed from its place,
as water wears away stones, and torrents wash away the soil, so you destroy man’s hope.
You overpower him once for all, and he departs; you change his appearance and send him away.
If his sons are honored, he does not know it; if they are brought low, he does not see it.
His flesh only has pain for him, and he mourns for himself.”
15
Eliphaz’s Second Speech Then Eliphaz the Temanite answered:
“Does a wise man answer with blustery knowledge, or fill his belly with the east wind?
Does he argue with useless talk, with words that have no value in them?
But you even break off piety, and hinder meditation before God.
Your sin inspires your mouth; you choose the language of the crafty.
Your own mouth condemns you, not I; your own lips testify against you.
“Were you the first man ever born? Were you brought forth before the hills?
Do you listen in on God’s secret council? Do you limit wisdom to yourself?
What do you know that we don’t know? What do you understand that we don’t understand?
The gray-haired and the aged are on our side, men far older than your father.
Are God’s consolations too trivial for you; or a word spoken in gentleness to you?
Why has your heart carried you away, and why do your eyes flash,
when you turn your rage against God and allow such words to escape from your mouth?
What is man that he should be pure, or one born of woman, that he should be righteous?
If God places no trust in his holy ones, if even the heavens are not pure in his eyes,
how much less man, who is abominable and corrupt, who drinks in evil like water!
“I will explain to you; listen to me, and what I have seen, I will declare,
what wise men declare, hiding nothing, from the tradition of their ancestors,
to whom alone the land was given when no foreigner passed among them.
All his days the wicked man suffers torment, throughout the number of the years that are stored up for the tyrant.
Terrifying sounds fill his ears; in a time of peace marauders attack him.
He does not expect to escape from darkness; he is marked for the sword;
he wanders about– food for vultures; he knows that the day of darkness is at hand.
Distress and anguish terrify him; they prevail against him like a king ready to launch an attack,
for he stretches out his hand against God, and vaunts himself against the Almighty,
defiantly charging against him with a thick, strong shield!
Because he covered his face with fat, and made his hips bulge with fat,
he lived in ruined towns and in houses where no one lives, where they are ready to crumble into heaps.
He will not grow rich, and his wealth will not endure, nor will his possessions spread over the land.
He will not escape the darkness; a flame will wither his shoots and he will depart by the breath of God’s mouth.
Let him not trust in what is worthless, deceiving himself; for worthlessness will be his reward.
Before his time he will be paid in full, and his branches will not flourish.
Like a vine he will let his sour grapes fall, and like an olive tree he will shed his blossoms.
For the company of the godless is barren, and fire consumes the tents of those who accept bribes.
They conceive trouble and bring forth evil; their belly prepares deception.”
16
Job’s Reply to Eliphaz Then Job replied:
“I have heard many things like these before. What miserable comforters are you all!
Will there be an end to your windy words? Or what provokes you that you answer?
I also could speak like you, if you were in my place; I could pile up words against you and I could shake my head at you.
But I would strengthen you with my words; comfort from my lips would bring you relief.
Abandonment by God and Man“But if I speak, my pain is not relieved, and if I refrain from speaking– how much of it goes away?
Surely now he has worn me out, you have devastated my entire household.
You have seized me, and it has become a witness; my leanness has risen up against me and testifies against me.
His anger has torn me and persecuted me; he has gnashed at me with his teeth; my adversary locks his eyes on me.
People have opened their mouths against me, they have struck my cheek in scorn; they unite together against me.
God abandons me to evil men, and throws me into the hands of wicked men.
I was in peace, and he has shattered me. He has seized me by the neck and crushed me. He has made me his target;
his archers surround me. Without pity he pierces my kidneys and pours out my gall on the ground.
He breaks through against me, time and time again; he rushes against me like a warrior.
I have sewed sackcloth on my skin, and buried my horn in the dust;
my face is reddened because of weeping, and on my eyelids there is a deep darkness,
although there is no violence in my hands and my prayer is pure.
An Appeal to God as Witness“O earth, do not cover my blood, nor let there be a secret place for my cry.
Even now my witness is in heaven; my advocate is on high.
My intercessor is my friend as my eyes pour out tears to God;
and he contends with God on behalf of man as a man pleads for his friend.
For the years that lie ahead are few, and then I will go on the way of no return.
17
My spirit is broken, my days have faded out, the grave awaits me.
Surely mockery is with me; my eyes must dwell on their hostility.
Set my pledge beside you. Who else will put up security for me?
Because you have closed their minds to understanding, therefore you will not exalt them.
If a man denounces his friends for personal gain, the eyes of his children will fail.
He has made me a byword to people, I am the one in whose face they spit.
My eyes have grown dim with grief; my whole frame is but a shadow.
Upright men are appalled at this; the innocent man is troubled with the godless.
But the righteous man holds to his way, and the one with clean hands grows stronger.
Anticipation of Death“But turn, all of you, and come now! I will not find a wise man among you.
My days have passed, my plans are shattered, even the desires of my heart.
These men change night into day; they say,‘The light is near in the face of darkness.’
If I hope for the grave to be my home, if I spread out my bed in darkness,
If I cry to corruption,‘You are my father,’ and to the worm,‘My mother,’ or‘My sister,’
where then is my hope? And my hope, who sees it?
Will it go down to the barred gates of death? Will we descend together into the dust?”
18
Bildad’s Second Speech Then Bildad the Shuhite answered:
“How long until you make an end of words? You must consider, and then we can talk.
Why should we be regarded as beasts, and considered stupid in your sight?
You who tear yourself to pieces in your anger, will the earth be abandoned for your sake? Or will a rock be moved from its place?
“Yes, the lamp of the wicked is extinguished; his flame of fire does not shine.
The light in his tent grows dark; his lamp above him is extinguished.
His vigorous steps are restricted, and his own counsel throws him down.
For he has been thrown into a net by his feet and he wanders into a mesh.
A trap seizes him by the heel; a snare grips him.
A rope is hidden for him on the ground and a trap for him lies on the path.
Terrors frighten him on all sides and dog his every step.
Calamity is hungry for him, and misfortune is ready at his side.
It eats away parts of his skin; the most terrible death devours his limbs.
He is dragged from the security of his tent, and marched off to the king of terrors.
Fire resides in his tent; over his residence burning sulfur is scattered.
Below his roots dry up, and his branches wither above.
His memory perishes from the earth, he has no name in the land.
He is driven from light into darkness and is banished from the world.
He has neither children nor descendants among his people, no survivor in those places he once stayed.
People of the west are appalled at his fate; people of the east are seized with horror, saying,
‘Surely such is the residence of an evil man; and this is the place of one who has not known God.’”
19
Job’s Reply to Bildad Then Job answered:
“How long will you torment me and crush me with your words?
These ten times you have been reproaching me; you are not ashamed to attack me!
But even if it were true that I have erred, my error remains solely my concern!
If indeed you would exalt yourselves above me and plead my disgrace against me,
know then that God has wronged me and encircled me with his net.
Job’s Abandonment and Affliction“If I cry out,‘Violence!’ I receive no answer; I cry for help, but there is no justice.
He has blocked my way so I cannot pass, and has set darkness over my paths.
He has stripped me of my honor and has taken the crown off my head.
He tears me down on every side until I perish; he uproots my hope like an uprooted tree.
Thus his anger burns against me, and he considers me among his enemies.
His troops advance together; they throw up a siege ramp against me, and they camp around my tent.
Job’s Forsaken State“He has put my relatives far from me; my acquaintances only turn away from me.
My kinsmen have failed me; my friends have forgotten me.
My guests and my servant girls consider me a stranger; I am a foreigner in their eyes.
I summon my servant, but he does not respond, even though I implore him with my own mouth.
My breath is repulsive to my wife; I am loathsome to my brothers.
Even youngsters have scorned me; when I get up, they scoff at me.
All my closest friends detest me; and those whom I love have turned against me.
My bones stick to my skin and my flesh; I have escaped alive with only the skin of my teeth.
Have pity on me, my friends, have pity on me, for the hand of God has struck me.
Why do you pursue me like God does? Will you never be satiated with my flesh?
Job’s Assurance of Vindication“O that my words were written down, O that they were written on a scroll,
that with an iron chisel and with lead they were engraved in a rock forever!
As for me, I know that my Redeemer lives, and that as the last he will stand upon the earth.
And after my skin has been destroyed, yet in my flesh I will see God,
whom I will see for myself, and whom my own eyes will behold, and not another. My heart grows faint within me.
If you say,‘How we will pursue him, since the root of the trouble is found in him!’
Fear the sword yourselves, for wrath brings the punishment by the sword, so that you may know that there is judgment.”
20
Zophar’s Second Speech Then Zophar the Naamathite answered:
“This is why my troubled thoughts bring me back– because of my feelings within me.
When I hear a reproof that dishonors me, then my understanding prompts me to answer.
“Surely you know that it has been from old, ever since humankind was placed on the earth,
that the elation of the wicked is brief, the joy of the godless lasts but a moment.
Even though his stature reaches to the heavens and his head touches the clouds,
he will perish forever, like his own excrement; those who used to see him will say,‘Where is he?’
Like a dream he flies away, never again to be found, and like a vision of the night he is put to flight.
People who had seen him will not see him again, and the place where he was will recognize him no longer.
His sons must recompense the poor; his own hands must return his wealth.
His bones were full of his youthful vigor, but that vigor will lie down with him in the dust.
“If evil is sweet in his mouth and he hides it under his tongue,
if he retains it for himself and does not let it go, and holds it fast in his mouth,
his food is turned sour in his stomach; it becomes the venom of serpents within him.
The wealth that he consumed he vomits up, God will make him throw it out of his stomach.
He sucks the poison of serpents; the fangs of a viper kill him.
He will not look on the streams, the rivers, which are the torrents of honey and butter.
He gives back the ill-gotten gain without assimilating it; he will not enjoy the wealth from his commerce.
For he has oppressed the poor and abandoned them; he has seized a house which he did not build.
For he knows no satisfaction in his appetite; he does not let anything he desires escape.
“Nothing is left for him to devour; that is why his prosperity does not last.
In the fullness of his sufficiency, distress overtakes him. The full force of misery will come upon him.
“While he is filling his belly, God sends his burning anger against him, and rains down his blows upon him.
If he flees from an iron weapon, then an arrow from a bronze bow pierces him.
When he pulls it out and it comes out of his back, the gleaming point out of his liver, terrors come over him.
Total darkness waits to receive his treasures; a fire which has not been kindled will consume him and devour what is left in his tent.
The heavens reveal his iniquity; the earth rises up against him.
A flood will carry off his house, rushing waters on the day of God’s wrath.
Such is the lot God allots the wicked, and the heritage of his appointment from God.”
21
Job’s Reply to Zophar Then Job answered:
“Listen carefully to my words; let this be the consolation you offer me.
Bear with me and I will speak, and after I have spoken you may mock.
Is my complaint against a man? If so, why should I not be impatient?
Look at me and be appalled; put your hands over your mouths.
For, when I think about this, I am terrified and my body feels a shudder.
The Wicked Prosper“Why do the wicked go on living, grow old, even increase in power?
Their children are firmly established in their presence, their offspring before their eyes.
Their houses are safe and without fear; and no rod of punishment from God is upon them.
Their bulls breed without fail; their cows calve and do not miscarry.
They allow their children to run like a flock; their little ones dance about.
They sing to the accompaniment of tambourine and harp, and make merry to the sound of the flute.
They live out their years in prosperity and go down to the grave in peace.
So they say to God,‘Turn away from us! We do not want to know your ways.
Who is the Almighty, that we should serve him? What would we gain if we were to pray to him?’
But their prosperity is not their own doing. The counsel of the wicked is far from me!
How Often Do the Wicked Suffer?“How often is the lamp of the wicked extinguished? How often does their misfortune come upon them? How often does God apportion pain to them in his anger?
How often are they like straw before the wind, and like chaff swept away by a whirlwind?
You may say,‘God stores up a man’s punishment for his children!’ Instead let him repay the man himself so that he may be humbled!
Let his own eyes see his destruction; let him drink of the anger of the Almighty.
For what is his interest in his home after his death, when the number of his months has been broken off?
Can anyone teach God knowledge, since he judges those that are on high?
Death Levels Everything“One man dies in his full vigor, completely secure and prosperous,
his body well nourished, and the marrow of his bones moist.
And another man dies in bitterness of soul, never having tasted anything good.
Together they lie down in the dust, and worms cover over them both.
Futile Words, Deceptive Answers“Yes, I know what you are thinking, the schemes by which you would wrong me.
For you say,‘Where now is the nobleman’s house, and where are the tents in which the wicked lived?’
Have you never questioned those who travel the roads? Do you not recognize their accounts–
that the evil man is spared from the day of his misfortune, that he is delivered from the day of God’s wrath?
No one denounces his conduct to his face; no one repays him for what he has done.
And when he is carried to the tombs, and watch is kept over the funeral mound,
The clods of the torrent valley are sweet to him; behind him everybody follows in procession, and before him goes a countless throng.
So how can you console me with your futile words? Nothing is left of your answers but deception!”
22
Eliphaz’s Third Speech Then Eliphaz the Temanite answered:
“Is it to God that a strong man is of benefit? Is it to him that even a wise man is profitable?
Is it of any special benefit to the Almighty that you should be righteous, or is it any gain to him that you make your ways blameless?
Is it because of your piety that he rebukes you and goes to judgment with you?
Is not your wickedness great and is there no end to your iniquity?
“For you took pledges from your brothers for no reason, and you stripped the clothing from the naked.
You gave the weary no water to drink and from the hungry you withheld food.
Although you were a powerful man, owning land, an honored man living on it,
you sent widows away empty-handed, and the arms of the orphans you crushed.
That is why snares surround you, and why sudden fear terrifies you,
why it is so dark you cannot see, and why a flood of water covers you.
“Is not God on high in heaven? And see the lofty stars, how high they are!
But you have said,‘What does God know? Does he judge through such deep darkness?
Thick clouds are a veil for him, so he does not see us, as he goes back and forth in the vault of heaven.’
Will you keep to the old path that evil men have walked–
men who were carried off before their time, when the flood was poured out on their foundations?
They were saying to God,‘Turn away from us,’ and‘What can the Almighty do to us?’
But it was he who filled their houses with good things– yet the counsel of the wicked was far from me.
The righteous see their destruction and rejoice; the innocent mock them scornfully, saying,
‘Surely our enemies are destroyed, and fire consumes their wealth.’
“Reconcile yourself with God, and be at peace with him; in this way your prosperity will be good.
Accept instruction from his mouth and store up his words in your heart.
If you return to the Almighty, you will be built up; if you remove wicked behavior far from your tent,
and throw your gold in the dust– your gold of Ophir among the rocks in the ravines–
then the Almighty himself will be your gold, and the choicest silver for you.
Surely then you will delight yourself in the Almighty, and will lift up your face toward God.
You will pray to him and he will hear you, and you will fulfill your vows to him.
Whatever you decide on a matter, it will be established for you, and light will shine on your ways.
When people are brought low and you say‘Lift them up!’ then he will save the downcast;
he will deliver even someone who is not innocent, who will escape through the cleanness of your hands.”
23
Job’s Reply to Eliphaz Then Job answered:
“Even today my complaint is still bitter; his hand is heavy despite my groaning.
O that I knew where I might find him, that I could come to his place of residence!
I would lay out my case before him and fill my mouth with arguments.
I would know with what words he would answer me, and understand what he would say to me.
Would he contend with me with great power? No, he would only pay attention to me.
There an upright person could present his case before him, and I would be delivered forever from my judge.
The Inaccessibility and Power of God“If I go to the east, he is not there, and to the west, yet I do not perceive him.
In the north when he is at work, I do not see him; when he turns to the south, I see no trace of him.
But he knows the pathway that I take; if he tested me, I would come forth like gold.
My feet have followed his steps closely; I have kept to his way and have not turned aside.
I have not departed from the commands of his lips; I have treasured the words of his mouth more than my allotted portion.
But he is unchangeable, and who can change him? Whatever he has desired, he does.
For he fulfills his decree against me, and many such things are his plans.
That is why I am terrified in his presence; when I consider, I am afraid because of him.
Indeed, God has made my heart faint; the Almighty has terrified me.
Yet I have not been silent because of the darkness, because of the thick darkness that covered my face.
24
The Apparent Indifference of God“Why are times not appointed by the Almighty? Why do those who know him not see his days?
Men move boundary stones; they seize the flock and pasture them.
They drive away the orphan’s donkey; they take the widow’s ox as a pledge.
They turn the needy from the pathway, and the poor of the land hide themselves together.
Like wild donkeys in the wilderness, they go out to their labor seeking diligently for food; the arid rift valley provides food for them and for their children.
They reap fodder in the field, and glean in the vineyard of the wicked.
They spend the night naked because they lack clothing; they have no covering against the cold.
They are soaked by mountain rains and huddle in the rocks because they lack shelter.
The fatherless child is snatched from the breast, the infant of the poor is taken as a pledge.
They go about naked, without clothing, and go hungry while they carry the sheaves.
They press out the olive oil between the rows of olive trees; they tread the winepresses while they are thirsty.
From the city the dying groan, and the wounded cry out for help, but God charges no one with wrongdoing.
There are those who rebel against the light; they do not know its ways and they do not stay on its paths.
Before daybreak the murderer rises up; he kills the poor and the needy; in the night he is like a thief.
And the eye of the adulterer watches for the twilight, thinking,‘No eye can see me,’ and covers his face with a mask.
In the dark the robber breaks into houses, but by day they shut themselves in; they do not know the light.
For all of them, the morning is to them like deep darkness; they are friends with the terrors of darkness.
“You say,‘He is foam on the face of the waters; their portion of the land is cursed so that no one goes to their vineyard.
The drought as well as the heat snatch up the melted snow; so the grave snatches up the sinner.
The womb forgets him, the worm feasts on him, no longer will he be remembered. Like a tree, wickedness will be broken down.
He preys on the barren and childless woman, and does not treat the widow well.
But God drags off the mighty by his power; when God rises up against him, he has no faith in his life.
God may let them rest in a feeling of security, but he is constantly watching all their ways.
They are exalted for a little while, and then they are gone, they are brought low like all others, and gathered in, and like a head of grain they are cut off.’
“If this is not so, who can prove me a liar and reduce my words to nothing?”
25
Bildad’s Third Speech Then Bildad the Shuhite answered:
“Dominion and awesome might belong to God; he establishes peace in his heights.
Can his armies be numbered? On whom does his light not rise?
How then can a human being be righteous before God? How can one born of a woman be pure?
If even the moon is not bright, and the stars are not pure as far as he is concerned,
how much less a mortal man, who is but a maggot– a son of man, who is only a worm!”
26
Job’s Reply to Bildad Then Job replied:
“How you have helped the powerless! How you have saved the person who has no strength!
How you have advised the one without wisdom, and abundantly revealed your insight!
To whom did you utter these words? And whose spirit has come forth from your mouth?
A Better Description of God’s Greatness“The dead tremble– those beneath the waters and all that live in them.
The underworld is naked before God; the place of destruction lies uncovered.
He spreads out the northern skies over empty space; he suspends the earth on nothing.
He locks the waters in his clouds, and the clouds do not burst with the weight of them.
He conceals the face of the full moon, shrouding it with his clouds.
He marks out the horizon on the surface of the waters as a boundary between light and darkness.
The pillars of the heavens tremble and are amazed at his rebuke.
By his power he stills the sea; by his wisdom he cut Rahab the great sea monster to pieces.
By his breath the skies became fair; his hand pierced the fleeing serpent.
Indeed, these are but the outer fringes of his ways! How faint is the whisper we hear of him! But who can understand the thunder of his power?”
27
A Protest of Innocence And Job took up his discourse again:
“As surely as God lives, who has denied me justice, the Almighty, who has made my life bitter–
for while my spirit is still in me, and the breath from God is in my nostrils,
my lips will not speak wickedness, and my tongue will whisper no deceit.
I will never declare that you three are in the right; until I die, I will not set aside my integrity!
I will maintain my righteousness and never let it go; my conscience will not reproach me for as long as I live.
The Condition of the Wicked“May my enemy be like the wicked, my adversary like the unrighteous.
For what hope does the godless have when he is cut off, when God takes away his life?
Does God listen to his cry when distress overtakes him?
Will he find delight in the Almighty? Will he call out to God at all times?
I will teach you about the power of God; What is on the Almighty’s mind I will not conceal.
If you yourselves have all seen this, Why in the world do you continue this meaningless talk?
This is the portion of the wicked man allotted by God, the inheritance that evildoers receive from the Almighty.
If his children increase– it is for the sword! His offspring never have enough to eat.
Those who survive him are buried by the plague, and their widows do not mourn for them.
If he piles up silver like dust and stores up clothing like mounds of clay,
what he stores up a righteous man will wear, and an innocent man will inherit his silver.
The house he builds is as fragile as a moth’s cocoon, like a hut that a watchman has made.
He goes to bed wealthy, but will do so no more. When he opens his eyes, it is all gone.
Terrors overwhelm him like a flood; at night a whirlwind carries him off.
The east wind carries him away, and he is gone; it sweeps him out of his place.
It hurls itself against him without pity as he flees headlong from its power.
It claps its hands at him in derision and hisses him away from his place.
28
III. Job’s Search for Wisdom(28:1-28)No Known Road to Wisdom“Surely there is a mine for silver, and a place where gold is refined.
Iron is taken from the ground, and rock is poured out as copper.
Man puts an end to the darkness; he searches the farthest recesses for the ore in the deepest darkness.
Far from where people live he sinks a shaft, in places travelers have long forgotten, far from other people he dangles and sways.
The earth, from which food comes, is overturned below as though by fire;
a place whose stones are sapphires and which contains dust of gold;
a hidden path no bird of prey knows– no falcon’s eye has spotted it.
Proud beasts have not set foot on it, and no lion has passed along it.
On the flinty rock man has set to work with his hand; he has overturned mountains at their bases.
He has cut out channels through the rocks; his eyes have spotted every precious thing.
He has searched the sources of the rivers and what was hidden he has brought into the light.
No Price Can Buy Wisdom“But wisdom– where can it be found? Where is the place of understanding?
Mankind does not know its place; it cannot be found in the land of the living.
The deep says,‘It is not with me.’ And the sea says,‘It is not with me.’
Fine gold cannot be given in exchange for it, nor can its price be weighed out in silver.
It cannot be measured out for purchase with the gold of Ophir, with precious onyx or sapphires.
Neither gold nor crystal can be compared with it, nor can a vase of gold match its worth.
Of coral and jasper no mention will be made; the price of wisdom is more than pearls.
The topaz of Cush cannot be compared with it; it cannot be purchased with pure gold.
God Alone Has Wisdom“But wisdom– where does it come from? Where is the place of understanding?
For it has been hidden from the eyes of every living creature, and from the birds of the sky it has been concealed.
Destruction and Death say,‘With our ears we have heard a rumor about where it can be found.’
God understands the way to it, and he alone knows its place.
For he looks to the ends of the earth and observes everything under the heavens.
When he made the force of the wind and measured the waters with a gauge,
when he imposed a limit for the rain, and a path for the thunderstorm,
then he looked at wisdom and assessed its value; he established it and examined it closely.
And he said to mankind,‘The fear of the LORD– that is wisdom, and to turn away from evil is understanding.’”
29
IV. Job’s Concluding Soliloquy(29:1-31:40)Job Recalls His Former Condition Then Job continued his speech:
“O that I could be as I was in the months now gone, in the days when God watched over me,
when he caused his lamp to shine upon my head, and by his light I walked through darkness;
just as I was in my most productive time, when God’s intimate friendship was experienced in my tent,
when the Almighty was still with me and my children were around me;
when my steps were bathed with butter and the rock poured out for me streams of olive oil!
When I went out to the city gate and secured my seat in the public square,
the young men would see me and step aside, and the old men would get up and remain standing;
the chief men refrained from talking and covered their mouths with their hands;
the voices of the nobles fell silent, and their tongues stuck to the roof of their mouths.
Job’s Benevolence“As soon as the ear heard these things, it blessed me, and when the eye saw them, it bore witness to me,
for I rescued the poor who cried out for help, and the orphan who had no one to assist him;
the blessing of the dying man descended on me, and I made the widow’s heart rejoice;
I put on righteousness and it clothed me, my just dealing was like a robe and a turban;
I was eyes for the blind and feet for the lame;
I was a father to the needy, and I investigated the case of the person I did not know;
I broke the fangs of the wicked, and made him drop his prey from his teeth.
Job’s Confidence“Then I thought,‘I will die in my own home, my days as numerous as the grains of sand.
My roots reach the water, and the dew lies on my branches all night long.
My glory will always be fresh in me, and my bow ever new in my hand.’
Job’s Reputation“People listened to me and waited silently; they kept silent for my advice.
After I had spoken, they did not respond; my words fell on them drop by drop.
They waited for me as people wait for the rain, and they opened their mouths as for the spring rains.
If I smiled at them, they hardly believed it; and they did not cause the light of my face to darken.
I chose the way for them and sat as their chief; I lived like a king among his troops; I was like one who comforts mourners.
30
Job’s Present Misery“But now they mock me, those who are younger than I, whose fathers I disdained too much to put with my sheep dogs.
Moreover, the strength of their hands– what use was it to me? Men whose strength had perished;
gaunt with want and hunger, they would roam the parched land, by night a desolate waste.
By the brush they would gather herbs from the salt marshes, and the root of the broom tree was their food.
They were banished from the community– people shouted at them like they would shout at thieves–
so that they had to live in the dry stream beds, in the holes of the ground, and among the rocks.
They brayed like animals among the bushes and were huddled together under the nettles.
Sons of senseless and nameless people, they were driven out of the land with whips.
Job’s Indignities“And now I have become their taunt song; I have become a byword among them.
They detest me and maintain their distance; they do not hesitate to spit in my face.
Because God has untied my tent cord and afflicted me, people throw off all restraint in my presence.
On my right the young rabble rise up; they drive me from place to place, and build up siege ramps against me.
They destroy my path; they succeed in destroying me without anyone assisting them.
They come in as through a wide breach; amid the crash they come rolling in.
Terrors are turned loose on me; they drive away my honor like the wind, and like a cloud my deliverance has passed away.
Job’s Despondency“And now my soul pours itself out within me; days of suffering take hold of me.
Night pierces my bones; my gnawing pains never cease.
With great power God grasps my clothing; he binds me like the collar of my tunic.
He has flung me into the mud, and I have come to resemble dust and ashes.
I cry out to you, but you do not answer me; I stand up, and you only look at me.
You have become cruel to me; with the strength of your hand you attack me.
You pick me up on the wind and make me ride on it; you toss me about in the storm.
I know that you are bringing me to death, to the meeting place for all the living.
The Contrast With the Past“Surely one does not stretch out his hand against a broken man when he cries for help in his distress.
Have I not wept for the unfortunate? Was not my soul grieved for the poor?
But when I hoped for good, trouble came; when I expected light, then darkness came.
My heart is in turmoil unceasingly; the days of my affliction confront me.
I go about blackened, but not by the sun; in the assembly I stand up and cry for help.
I have become a brother to jackals and a companion of ostriches.
My skin has turned dark on me; my body is hot with fever.
My harp is used for mourning and my flute for the sound of weeping.
31
Job Vindicates Himself“I made a covenant with my eyes; how then could I entertain thoughts against a virgin?
What then would be one’s lot from God above, one’s heritage from the Almighty on high?
Is it not misfortune for the unjust, and disaster for those who work iniquity?
Does he not see my ways and count all my steps?
If I have walked in falsehood, and if my foot has hastened to deceit–
let him weigh me with honest scales; then God will discover my integrity.
If my footsteps have strayed from the way, if my heart has gone after my eyes, or if anything has defiled my hands,
then let me sow and let another eat, and let my crops be uprooted.
If my heart has been enticed by a woman, and I have lain in wait at my neighbor’s door,
then let my wife turn the millstone for another man, and may other men commit adultery with her.
For I would have committed a shameful act, an iniquity to be judged.
For it is a fire that devours even to Destruction, and it would uproot all my harvest.
“If I have disregarded the right of my male servants or my female servants when they disputed with me,
then what will I do when God confronts me in judgment; when he intervenes, how will I respond to him?
Did not the one who made me in the womb make them? Did not the same one form us in the womb?
If I have refused to give the poor what they desired, or caused the eyes of the widow to fail,
If I ate my morsel of bread myself, and did not share any of it with orphans–
but from my youth I raised the orphan like a father, and from my mother’s womb I guided the widow!
If I have seen anyone about to perish for lack of clothing, or a poor man without a coat,
whose heart did not bless me as he warmed himself with the fleece of my sheep,
if I have raised my hand to vote against the orphan, when I saw my support in the court,
then let my arm fall from the shoulder, let my arm be broken off at the socket.
For the calamity from God was a terror to me, and by reason of his majesty I was powerless.
“If I have put my confidence in gold or said to pure gold,‘You are my security!’
if I have rejoiced because of the extent of my wealth, or because of the great wealth my hand had gained,
if I looked at the sun when it was shining, and the moon advancing as a precious thing,
so that my heart was secretly enticed, and my hand threw them a kiss from my mouth,
then this also would be iniquity to be judged, for I would have been false to God above.
If I have rejoiced over the misfortune of my enemy or exulted because calamity found him–
I have not even permitted my mouth to sin by asking for his life through a curse–
if the members of my household have never said,‘If only there were someone who has not been satisfied from Job’s meat!’–
But no stranger had to spend the night outside, for I opened my doors to the traveler–
if I have covered my transgressions as men do, by hiding iniquity in my heart,
because I was terrified of the great multitude, and the contempt of families terrified me, so that I remained silent and would not go outdoors–
Job’s Appeal“If only I had someone to hear me! Here is my signature– let the Almighty answer me! If only I had an indictment that my accuser had written.
Surely I would wear it proudly on my shoulder, I would bind it on me like a crown;
I would give him an accounting of my steps; like a prince I would approach him.
Job’s Final Solemn Oath“If my land cried out against me and all its furrows wept together,
if I have eaten its produce without paying, or caused the death of its owners,
then let thorns sprout up in place of wheat, and in place of barley, weeds!” The words of Job are ended.
32
V. The Speeches of Elihu(32:1-37:24)Elihu’s First Speech So these three men refused to answer Job further, because he was righteous in his own eyes.
Then Elihu son of Barakel the Buzite, of the family of Ram, became very angry. He was angry with Job for justifying himself rather than God.
With Job’s three friends he was also angry, because they could not find an answer, and so declared Job guilty.
Now Elihu had waited before speaking to Job, because the others were older than he was.
But when Elihu saw that the three men had no further reply, he became very angry.
Elihu Claims Wisdom So Elihu son of Barakel the Buzite spoke up:“I am young, but you are elderly; that is why I was fearful, and afraid to explain to you what I know.
I said to myself,‘Age should speak, and length of years should make wisdom known.’
But it is a spirit in people, the breath of the Almighty, that makes them understand.
It is not the aged who are wise, nor old men who understand what is right.
Therefore I say,‘Listen to me. I, even I, will explain what I know.’
Look, I waited for you to speak; I listened closely to your wise thoughts, while you were searching for words.
Now I was paying you close attention, yet there was no one proving Job wrong, not one of you was answering his statements!
So do not say,‘We have found wisdom! God will refute him, not man!’
Job has not directed his words to me, and so I will not reply to him with your arguments.
Job’s Friends Failed to Answer“They are dismayed and cannot answer any more; they have nothing left to say.
And I have waited. But because they do not speak, because they stand there and answer no more,
I too will answer my part, I too will explain what I know.
For I am full of words, and the spirit within me constrains me.
Inside I am like wine which has no outlet, like new wineskins ready to burst!
I will speak, so that I may find relief; I will open my lips, so that I may answer.
I will not show partiality to anyone, nor will I confer a title on any man.
for I do not know how to give honorary titles, if I did, my Creator would quickly do away with me.
33
Elihu Invites Job’s Attention“But now, O Job, listen to my words, and hear everything I have to say!
See now, I have opened my mouth; my tongue in my mouth has spoken.
My words come from the uprightness of my heart, and my lips will utter knowledge sincerely.
The Spirit of God has made me, and the breath of the Almighty gives me life.
Reply to me, if you can; set your arguments in order before me and take your stand!
Look, I am just like you in relation to God; I too have been molded from clay.
Therefore no fear of me should terrify you, nor should my pressure be heavy on you.
Elihu Rejects Job’s Plea of Innocence“Indeed, you have said in my hearing(I heard the sound of the words!):
‘I am pure, without transgression; I am clean and have no iniquity.
Yet God finds occasions with me; he regards me as his enemy!
He puts my feet in shackles; he watches closely all my paths.’
Now in this, you are not right– I answer you, for God is greater than a human being.
Why do you contend against him, that he does not answer all a person’s words?
Elihu Disagrees With Job’s View of God“For God speaks, the first time in one way, the second time in another, though a person does not perceive it.
In a dream, a night vision, when deep sleep falls on people as they sleep in their beds.
Then he gives a revelation to people, and terrifies them with warnings,
to turn a person from his sin, and to cover a person’s pride.
He spares a person’s life from corruption, his very life from crossing over the river.
Or a person is chastened by pain on his bed, and with the continual strife of his bones,
so that his life loathes food, and his soul rejects appetizing fare.
His flesh wastes away from sight, and his bones, which were not seen, are easily visible.
He draws near to the place of corruption, and his life to the messengers of death.
If there is an angel beside him, one mediator out of a thousand, to tell a person what constitutes his uprightness;
and if God is gracious to him and says,‘Spare him from going down to the place of corruption, I have found a ransom for him,’
then his flesh is restored like a youth’s; he returns to the days of his youthful vigor.
He entreats God, and God delights in him, he sees God’s face with rejoicing, and God restores to him his righteousness.
That person sings to others, saying:‘I have sinned and falsified what is right, but I was not punished according to what I deserved.
He redeemed my life from going down to the place of corruption, and my life sees the light!’
Elihu’s Appeal to Job“Indeed, God does all these things, twice, three times, in his dealings with a person,
to turn back his life from the place of corruption, that he may be enlightened with the light of life.
Pay attention, Job– listen to me; be silent, and I will speak.
If you have any words, reply to me; speak, for I want to justify you.
If not, you listen to me; be silent, and I will teach you wisdom.”
34
Elihu’s Second Speech Elihu answered:
“Listen to my words, you wise men; hear me, you learned men.
For the ear assesses words as the mouth tastes food.
Let us evaluate for ourselves what is right; let us come to know among ourselves what is good.
For Job says,‘I am innocent, but God turns away my right.
Concerning my right, should I lie? My wound is incurable, although I am without transgression.’
What man is like Job, who drinks derision like water!
He goes about in company with evildoers, he goes along with wicked men.
For he says,‘It does not profit a man when he makes his delight with God.’
God is Not Unjust“Therefore, listen to me, you men of understanding. Far be it from God to do wickedness, from the Almighty to do evil.
For he repays a person for his work, and according to the conduct of a person, he causes the consequences to find him.
Indeed, in truth, God does not act wickedly, and the Almighty does not pervert justice.
Who entrusted to him the earth? And who put him over the whole world?
If God were to set his heart on it, and gather in his spirit and his breath,
all flesh would perish together and human beings would return to dust.
God Is Impartial and Omniscient“If you have understanding, listen to this, hear what I have to say.
Do you really think that one who hates justice can govern? And will you declare guilty the supremely Righteous One,
who says to a king,‘Worthless man’ and to nobles,‘Wicked men,’
who shows no partiality to princes, and does not take note of the rich more than the poor, because all of them are the work of his hands?
In a moment they die, in the middle of the night, people are shaken and they pass away. The mighty are removed effortlessly.
For his eyes are on the ways of an individual, he observes all a person’s steps.
There is no darkness, and no deep darkness, where evildoers can hide themselves.
For he does not still consider a person, that he should come before God in judgment.
He shatters the great without inquiry, and sets up others in their place.
Therefore, he knows their deeds, he overthrows them in the night and they are crushed.
He strikes them for their wickedness, in a place where people can see,
because they have turned away from following him, and have not understood any of his ways,
so that they caused the cry of the poor to come before him, so that he hears the cry of the needy.
But if God is quiet, who can condemn him? If he hides his face, then who can see him? Yet he is over the individual and the nation alike,
so that the godless man should not rule, and not lay snares for the people.
Job Is Foolish to Rebel“Has anyone said to God,‘I have endured chastisement, but I will not act wrongly any more.
Teach me what I cannot see. If I have done evil, I will do so no more.’
Is it your opinion that God should recompense it, because you reject this? But you must choose, and not I, so tell us what you know.
Men of understanding say to me– any wise man listening to me says–
that Job speaks without knowledge and his words are without understanding.
But Job will be tested to the end, because his answers are like those of wicked men.
For he adds transgression to his sin; in our midst he claps his hands, and multiplies his words against God.”
35
Elihu’s Third Speech Then Elihu answered:
“Do you think this to be just: when you say,‘My right before God.’
But you say,‘What will it profit you,’ and,‘What do I gain by not sinning?’
I will reply to you, and to your friends with you.
Gaze at the heavens and see; consider the clouds, which are higher than you!
If you sin, how does it affect God? If your transgressions are many, what does it do to him?
If you are righteous, what do you give to God, or what does he receive from your hand?
Your wickedness affects only a person like yourself, and your righteousness only other people.
“People cry out because of the excess of oppression; they cry out for help because of the power of the mighty.
But no one says,‘Where is God, my Creator, who gives songs in the night,
who teaches us more than the wild animals of the earth, and makes us wiser than the birds of the sky?’
Then they cry out– but he does not answer– because of the arrogance of the wicked.
Surely it is an empty cry– God does not hear it; the Almighty does not take notice of it.
How much less, then, when you say that you do not perceive him, that the case is before him and you are waiting for him!
And further, when you say that his anger does not punish, and that he does not know transgression!
So Job opens his mouth to no purpose; without knowledge he multiplies words.”
36
Elihu’s Fourth Speech Elihu said further:
“Be patient with me a little longer and I will instruct you, for I still have words to speak on God’s behalf.
With my knowledge I will speak comprehensively, and to my Creator I will ascribe righteousness.
For in truth, my words are not false; it is one complete in knowledge who is with you.
Indeed, God is mighty; and he does not despise people, he is mighty, and firm in his intent.
He does not allow the wicked to live, but he gives justice to the poor.
He does not take his eyes off the righteous; but with kings on the throne he seats the righteous and exalts them forever.
But if they are bound in chains, and held captive by the cords of affliction,
then he reveals to them what they have done, and their transgressions, that they were behaving proudly.
And he reveals this for correction, and says that they must turn from evil.
If they obey and serve him, they live out their days in prosperity and their years in pleasantness.
But if they refuse to listen, they pass over the river of death, and expire without knowledge.
The godless at heart nourish anger, they do not cry out even when he binds them.
They die in their youth, and their life ends among the male cultic prostitutes.
He delivers the afflicted by their afflictions, he reveals himself to them by their suffering.
And surely, he drew you from the mouth of distress, to a wide place, unrestricted, and to the comfort of your table filled with rich food.
But now you are preoccupied with the judgment due the wicked, judgment and justice take hold of you.
Be careful that no one entices you with riches; do not let a large bribe turn you aside.
Would your wealth sustain you, so that you would not be in distress, even all your mighty efforts?
Do not long for the cover of night to drag people away from their homes.
Take heed, do not turn to evil, for because of this you have been tested by affliction.
Indeed, God is exalted in his power; who is a teacher like him?
Who has prescribed his ways for him? Or said to him,‘You have done what is wicked’?
Remember to extol his work, which people have praised in song.
All humanity has seen it; people gaze on it from afar.
The Work and Wisdom of God“Yes, God is great– beyond our knowledge! The number of his years is unsearchable.
He draws up drops of water; they distill the rain into its mist,
which the clouds pour down and shower on humankind abundantly.
Who can understand the spreading of the clouds, the thunderings of his pavilion?
See how he scattered his lightning about him; he has covered the depths of the sea.
It is by these that he judges the nations and supplies food in abundance.
With his hands he covers the lightning, and directs it against its target.
His thunder announces the coming storm, the cattle also, concerning the storm’s approach.
37
At this also my heart pounds and leaps from its place.
Listen carefully to the thunder of his voice, to the rumbling that proceeds from his mouth.
Under the whole heaven he lets it go, even his lightning to the far corners of the earth.
After that a voice roars; he thunders with an exalted voice, and he does not hold back his lightning bolts when his voice is heard.
God thunders with his voice in marvelous ways; he does great things beyond our understanding.
For to the snow he says,‘Fall to earth,’ and to the torrential rains,‘Pour down.’
He causes everyone to stop working, so that all people may know his work.
The wild animals go to their lairs, and in their dens they remain.
A tempest blows out from its chamber, icy cold from the driving winds.
The breath of God produces ice, and the breadth of the waters freeze solid.
He loads the clouds with moisture; he scatters his lightning through the clouds.
The clouds go round in circles, wheeling about according to his plans, to carry out all that he commands them over the face of the whole inhabited world.
Whether it is for punishment, or for his land, or for mercy, he causes it to find its mark.
“Pay attention to this, Job! Stand still and consider the wonders God works.
Do you know how God commands them, how he makes lightning flash in his storm cloud?
Do you know about the balancing of the clouds, that wondrous activity of him who is perfect in knowledge?
You, whose garments are hot when the earth is still because of the south wind,
will you, with him, spread out the clouds, solid as a mirror of molten metal?
Tell us what we should say to him. We cannot prepare a case because of the darkness.
Should he be informed that I want to speak? If a man speaks, surely he will be swallowed up!
But now, the sun cannot be looked at– it is bright in the skies– after a wind passed and swept the clouds away.
From the north he comes in golden splendor; around God is awesome majesty.
As for the Almighty, we cannot attain to him! He is great in power, but justice and abundant righteousness he does not oppress.
Therefore people fear him, for he does not regard all the wise in heart.”
38
VI. The Divine Speeches(38:1-42:6)The Lord’s First Speech Then the LORD answered Job out of the whirlwind:
“Who is this who darkens counsel with words without knowledge?
Get ready for a difficult task like a man; I will question you and you will inform me!
God’s questions to Job“Where were you when I laid the foundation of the earth? Tell me, if you possess understanding!
Who set its measurements– if you know– or who stretched a measuring line across it?
On what were its bases set, or who laid its cornerstone–
when the morning stars sang in chorus, and all the sons of God shouted for joy?
“Who shut up the sea with doors when it burst forth, coming out of the womb,
when I made the storm clouds its garment, and thick darkness its swaddling band,
when I prescribed its limits, and set in place its bolts and doors,
when I said,‘To here you may come and no farther, here your proud waves will be confined’?
Have you ever in your life commanded the morning, or made the dawn know its place,
that it might seize the corners of the earth, and shake the wicked out of it?
The earth takes shape like clay under a seal; its features are dyed like a garment.
Then from the wicked the light is withheld, and the arm raised in violence is broken.
Have you gone to the springs that fill the sea, or walked about in the recesses of the deep?
Have the gates of death been revealed to you? Have you seen the gates of deepest darkness?
Have you considered the vast expanses of the earth? Tell me, if you know it all!
“In what direction does light reside, and darkness, where is its place,
that you may take them to their borders and perceive the pathways to their homes?
You know, for you were born before them; and the number of your days is great!
Have you entered the storehouse of the snow, or seen the armory of the hail,
which I reserve for the time of trouble, for the day of war and battle?
In what direction is lightning dispersed, or the east winds scattered over the earth?
Who carves out a channel for the heavy rains, and a path for the rumble of thunder,
to cause it to rain on an uninhabited land, a wilderness where there are no human beings,
to satisfy a devastated and desolate land, and to cause it to sprout with vegetation?
Does the rain have a father, or who has fathered the drops of the dew?
From whose womb does the ice emerge, and the frost from the sky, who gives birth to it,
when the waters become hard like stone, when the surface of the deep is frozen solid?
Can you tie the bands of the Pleiades, or release the cords of Orion?
Can you lead out the constellations in their seasons, or guide the Bear with its cubs?
Do you know the laws of the heavens, or can you set up their rule over the earth?
Can you raise your voice to the clouds so that a flood of water covers you?
Can you send out lightning bolts, and they go? Will they say to you,‘Here we are’?
Who has put wisdom in the heart, or has imparted understanding to the mind?
Who by wisdom can count the clouds, and who can tip over the water jars of heaven,
when the dust hardens into a mass, and the clumps of earth stick together?
“Do you hunt prey for the lioness, and satisfy the appetite of the lions,
when they crouch in their dens, when they wait in ambush in the thicket?
Who prepares prey for the raven, when its young cry out to God and wander about for lack of food?
39
“Are you acquainted with the way the mountain goats give birth? Do you watch as the wild deer give birth to their young?
Do you count the months they must fulfill, and do you know the time they give birth?
They crouch, they bear their young, they bring forth the offspring they have carried.
Their young grow strong, and grow up in the open; they go off, and do not return to them.
Who let the wild donkey go free? Who released the bonds of the donkey,
to whom I appointed the arid rift valley for its home, the salt wastes as its dwelling place?
It scorns the tumult in the town; it does not hear the shouts of a driver.
It ranges the hills as its pasture, and searches after every green plant.
Is the wild ox willing to be your servant? Will it spend the night at your feeding trough?
Can you bind the wild ox to a furrow with its rope, will it till the valleys, following after you?
Will you rely on it because its strength is great? Will you commit your labor to it?
Can you count on it to bring in your grain, and gather the grain to your threshing floor?
“The wings of the ostrich flap with joy, but are they the pinions and plumage of a stork?
For she leaves her eggs on the ground, and lets them be warmed on the soil.
She forgets that a foot might crush them, or that a wild animal might trample them.
She is harsh with her young, as if they were not hers; she is unconcerned about the uselessness of her labor.
For God deprived her of wisdom, and did not impart understanding to her.
But as soon as she springs up, she laughs at the horse and its rider.
“Do you give the horse its strength? Do you clothe its neck with a mane?
Do you make it leap like a locust? Its proud neighing is terrifying!
It paws the ground in the valley, exulting mightily, it goes out to meet the weapons.
It laughs at fear and is not dismayed; it does not shy away from the sword.
On it the quiver rattles; the lance and javelin flash.
In excitement and impatience it consumes the ground; it cannot stand still when the trumpet is blown.
At the sound of the trumpet, it says,‘Aha!’ And from a distance it catches the scent of battle, the thunderous shouting of commanders, and the battle cries.
“Is it by your understanding that the hawk soars, and spreads its wings toward the south?
Is it at your command that the eagle soars, and builds its nest on high?
It lives on a rock and spends the night there, on a rocky crag and a fortress.
From there it spots its prey, its eyes gaze intently from a distance.
And its young ones devour the blood, and where the dead carcasses are, there it is.”
40
Job’s Reply to God’s Challenge Then the LORD answered Job:
“Will the one who contends with the Almighty correct him? Let the person who accuses God give him an answer!”
Then Job answered the LORD:
“Indeed, I am completely unworthy– how could I reply to you? I put my hand over my mouth to silence myself.
I have spoken once, but I cannot answer; twice, but I will say no more.”
The Lord’s Second Speech Then the LORD answered Job from the whirlwind:
“Get ready for a difficult task like a man. I will question you and you will inform me!
Would you indeed annul my justice? Would you declare me guilty so that you might be right?
Do you have an arm as powerful as God’s, and can you thunder with a voice like his?
Adorn yourself, then, with majesty and excellency, and clothe yourself with glory and honor!
Scatter abroad the abundance of your anger. Look at every proud man and bring him low;
Look at every proud man and abase him; crush the wicked on the spot!
Hide them in the dust together, imprison them in the grave.
Then I myself will acknowledge to you that your own right hand can save you.
The Description of Behemoth“Look now at Behemoth, which I made as I made you; it eats grass like the ox.
Look at its strength in its loins, and its power in the muscles of its belly.
It makes its tail stiff like a cedar, the sinews of its thighs are tightly wound.
Its bones are tubes of bronze, its limbs like bars of iron.
It ranks first among the works of God, the One who made it has furnished it with a sword.
For the hills bring it food, where all the wild animals play.
Under the lotus trees it lies, in the secrecy of the reeds and the marsh.
The lotus trees conceal it in their shadow; the poplars by the stream conceal it.
If the river rages, it is not disturbed, it is secure, though the Jordan should surge up to its mouth.
Can anyone catch it by its eyes, or pierce its nose with a snare?
41
The Description of Leviathan(40:25)“Can you pull in Leviathan with a hook, and tie down its tongue with a rope?
Can you put a cord through its nose, or pierce its jaw with a hook?
Will it make numerous supplications to you, will it speak to you with tender words?
Will it make a pact with you, so you could take it as your slave for life?
Can you play with it, like a bird, or tie it on a leash for your girls?
Will partners bargain for it? Will they divide it up among the merchants?
Can you fill its hide with harpoons or its head with fishing spears?
If you lay your hand on it, you will remember the fight. Do not do it again!
(41:1) See, his expectation is wrong, he is laid low even at the sight of it.
Is it not fierce when it is awakened? Who is he, then, who can stand before it?
(Who has confronted me that I should repay? Everything under heaven belongs to me!)
I will not keep silent about its limbs, and the extent of its might, and the grace of its arrangement.
Who can uncover its outer covering? Who can penetrate to the inside of its armor?
Who can open the doors of its mouth? Its teeth all around are fearsome.
Its back has rows of shields, shut up closely together as with a seal;
each one is so close to the next that no air can come between them.
They lock tightly together, one to the next; they cling together and cannot be separated.
Its snorting throws out flashes of light; its eyes are like the red glow of dawn.
Out of its mouth go flames, sparks of fire shoot forth!
Smoke streams from its nostrils as from a boiling pot over burning rushes.
Its breath sets coals ablaze and a flame shoots from its mouth.
Strength lodges in its neck, and despair runs before it.
The folds of its flesh are tightly joined; they are firm on it, immovable.
Its heart is hard as rock, hard as a lower millstone.
When it rises up, the mighty are terrified, at its thrashing about they withdraw.
Whoever strikes it with a sword will have no effect, nor with the spear, arrow, or dart.
It regards iron as straw and bronze as rotten wood.
Arrows do not make it flee; slingstones become like chaff to it.
A club is counted as a piece of straw; it laughs at the rattling of the lance.
Its underparts are the sharp points of potsherds, it leaves its mark in the mud like a threshing sledge.
It makes the deep boil like a cauldron and stirs up the sea like a pot of ointment,
It leaves a glistening wake behind it; one would think the deep had a head of white hair.
The likes of it is not on earth, a creature without fear.
It looks on every haughty being; it is king over all that are proud.”
42
Job’s Confession Then Job answered the LORD:
“I know that you can do all things; no purpose of yours can be thwarted;
you asked,‘Who is this who darkens counsel without knowledge?’ But I have declared without understanding things too wonderful for me to know.
You said,‘Pay attention, and I will speak; I will question you, and you will answer me.’
I had heard of you by the hearing of the ear, but now my eye has seen you.
Therefore I despise myself, and I repent in dust and ashes!
After the LORD had spoken these things to Job, he said to Eliphaz the Temanite,“My anger is stirred up against you and your two friends, because you have not spoken about me what is right, as my servant Job has.
So now take seven bulls and seven rams and go to my servant Job and offer a burnt offering for yourselves. And my servant Job will intercede for you, and I will respect him, so that I do not deal with you according to your folly, because you have not spoken about me what is right, as my servant Job has.”
So they went, Eliphaz the Temanite, Bildad the Shuhite, and Zophar the Naamathite, and did just as the LORD had told them; and the LORD had respect for Job.
So the LORD restored what Job had lost after he prayed for his friends, and the LORD doubled all that had belonged to Job.
So they came to him, all his brothers and sisters and all who had known him before, and they dined with him in his house. They comforted him and consoled him for all the trouble the LORD had brought on him, and each one gave him a piece of silver and a gold ring.
So the LORD blessed the second part of Job’s life more than the first. He had 14,000 sheep, 6,000 camels, 1,000 yoke of oxen, and 1,000 female donkeys.
And he also had seven sons and three daughters.
The first daughter he named Jemimah, the second Keziah, and the third Keren-Happuch.
Nowhere in all the land could women be found who were as beautiful as Job’s daughters, and their father granted them an inheritance alongside their brothers.
After this Job lived 140 years; he saw his children and their children to the fourth generation.
And so Job died, old and full of days.