- New Vietnamese Bible 2014
Lu-ca
Phúc Âm LU-CA
Lu-ca
Lu
Phúc Âm
LU-CA
Giới Thiệu
Phúc Âm Lu-ca trình bày Chúa Giê-su như là một Đấng Cứu Thế đã được hứa cho Y-sơ-ra-ên và cho cả thế giới nữa. Lu-ca ghi nhận rằng Chúa Giê-su được kêu gọi để đem Tin Mừng đến cho người nghèo khổ và trong Phúc Âm của ông, Chúa Giê-su đã quan tâm và đáp ứng nhiều nhu cầu của con người. Vui mừng là một đặc điểm trong Phúc Âm Lu-ca; nhất là phần thông báo sự giáng sinh của Chúa Giê-su và phần thăng thiên.
Phúc Âm Lu-ca ghi chép nhiều việc không được ghi chép trong các Phúc Âm khác như các bài ca thiên sứ hát vào lúc Chúa Giê-su giáng sinh, các mục đồng thăm Chúa hài đồng, Chúa Giê-su đi lên đền thờ khi còn thiếu niên, câu chuyện người con trai hoang đàng v.v… Phúc Âm Lu-ca nhấn mạnh đến Đức Thánh Linh, vấn đề cầu nguyện, vai trò của phụ nữ trong chức vụ của Chúa Giê-su và sự tha thứ tội lỗi.
Bố Cục
1. Giới thiệu 1:1-4
2. Sự ra đời và thuở niên thiếu của Giăng Báp-tít và Chúa Giê-su 1:5–2:52
3. Chức vụ của Giăng Báp-tít 3:1-20
4. Chúa Giê-su nhận lễ Báp-tem và chịu cám dỗ 3:21–4:13
5. Chức vụ của Chúa Giê-su tại Ga-li-lê 4:14–9:5
6. Hành trình từ Ga-li-lê đến Giê-ru-sa-lem 9:51–19:27
7. Tuần lễ cuối cùng tại Giê-ru-sa-lem 19:28–23:56
8. Sự phục sinh và thăng thiên 24:1-53
Thưa Ngài Thê-ô-phi-lơ:
Nhiều người đã dụng công1:1 Ctd: cố gắng ký thuật các sự việc đã hoàn thành giữa vòng chúng tôi, theo những người chứng kiến và những người phụng sự1:2 Nt: người phục vụ Lời Chúa từ ban đầu đã truyền lại cho chúng tôi. Vì thế, sau khi cẩn trọng tra cứu chính xác mọi việc từ ban đầu, tôi thiết nghĩ nên theo thứ tự viết cho ngài, để ngài biết chắc chắn những lời giáo huấn1:4 Lời ngài đã học1:4 Nt: được truyền thụ bằng miệng là chân xác.
Báo Tin Giăng Báp-tít Ra Đời
Vào thời Hê-rốt, vua chư hầu Giu-đê, có một thầy tế lễ tên Xa-cha-ri, thuộc ban A-bi-gia và Ê-li-sa-bét, vợ ông, cũng là dòng dõi của A-rôn. Cả hai ông bà là người công chính1:6 Ctd: người tuân giữ luật pháp dưới1:6 Nt: trước mắt Đức Chúa Trời, vâng giữ trọn vẹn các điều răn và giới luật của Chúa. Hai vợ chồng không có con vì bà1:7 Nt: Ê-li-sa-bét hiếm muộn mà tuổi ông bà cũng đã cao.
Khi đến phiên phân ban mình dâng lễ trước mặt Đức Chúa Trời, theo tục lệ của các thầy tế lễ, Xa-cha-ri bắt thăm trúng phần dâng hương trong đền thờ Chúa. Đang khi tất cả dân chúng nhóm họp bên ngoài cầu nguyện, trong giờ dâng hương, một thiên sứ của Chúa hiện ra cùng Xa-cha-ri, đứng bên phải bàn thờ dâng hương. Thấy thiên sứ, Xa-cha-ri bối rối sợ hãi. Nhưng thiên sứ bảo: “Xa-cha-ri, đừng sợ! Lời khẩn cầu của ông đã được nhậm. Ê-li-sa-bét, vợ ông, sẽ sinh cho ông một trai, hãy đặt tên là Giăng. Ông sẽ vui mừng hớn hở, và nhiều người cũng sẽ hân hoan vì nó ra đời. Con trẻ sẽ được tôn trọng trước mắt Chúa, sẽ không uống rượu nho hay rượu mạnh, và sẽ được đầy dẫy Đức Thánh Linh từ khi còn trong lòng mẹ. Giăng sẽ đưa nhiều người Y-sơ-ra-ên quay về với Chúa, là Đức Chúa Trời của họ, sẽ đi trước mặt Chúa với tinh thần1:17 Ctd: tâm linh và quyền năng của Ê-li, để đổi lòng cha quay về với con cái, hướng kẻ không vâng phục đến sự khôn ngoan của sự công chính, và để chuẩn bị một dân tộc sẵn sàng cho Chúa.”
Xa-cha-ri nói với thiên sứ: “Làm sao tôi biết sẽ có việc này? Vì tôi đã già và vợ tôi cũng đã cao tuổi!”
Thiên sứ đáp: “Tôi chính là Gáp-ri-ên, thần hằng đứng chầu trước mặt Đức Chúa Trời.1:19 Ctd: đứng phục vụ Đức Chúa Trời Tôi được sai đến nói chuyện và báo tin mừng này cho ông. Này, ông sẽ bị câm, không nói được cho đến ngày nào những việc này xảy ra, vì ông không tin lời tôi là lời sẽ ứng nghiệm đúng kỳ.”
Dân chúng đang chờ đợi Xa-cha-ri, ngạc nhiên không hiểu tại sao ông ở quá lâu trong thánh điện. Khi Xa-cha-ri ra, ông không nói được gì với họ, nên họ biết ông vừa thấy một khải tượng trong thánh điện. Ông ra dấu cho họ hiểu chứ không nói được.
Mãn phiên phụng vụ, ông trở về nhà. Sau đó, Ê-li-sa-bét, vợ ông thụ thai, ở ẩn năm tháng, bà nói rằng: “Chúa đã ưu đãi tôi, trong những ngày Ngài đoái thương tôi và cất bỏ điều nhục nhã tôi giữa thiên hạ.”
Báo Trước Sự Giáng Sinh Của Chúa Giê-su
Vào tháng thứ sáu, Đức Chúa Trời sai thiên sứ Gáp-ri-ên đến thành Na-xa-rét, thuộc miền Ga-li-lê, gặp một trinh nữ đã đính hôn với một người tên Giô-sép, thuộc gia tộc Đa-vít; trinh nữ này tên Ma-ri. Vào gặp Ma-ri, thiên sứ nói: “Xin chúc mừng cô, người được hồng phúc, Chúa ở cùng cô!”
Nghe lời chào ấy, Ma-ri rất bối rối, ngẫm nghĩ xem lời chào đó có nghĩa gì. Nhưng thiên sứ tiếp: “Ma-ri, đừng sợ! Vì cô được Đức Chúa Trời ban ân sủng.1:30 Đã tìm được ân sủng nơi Đức Chúa Trời Này, cô sẽ thụ thai và sinh một trai, và đặt tên là Giê-su. Người con trai đó sẽ nên cao trọng và sẽ được xưng1:32 Ctd: được nhìn nhận là Con Đấng Chí Cao. Chúa là Đức Chúa Trời sẽ ban cho Ngài ngôi vua Đa-vít, tổ phụ Ngài. Ngài sẽ trị vì nhà Gia-cốp đời đời; nước Ngài sẽ không bao giờ chấm dứt.”
Ma-ri hỏi: “Tôi còn là trinh nữ, làm sao có việc đó?”1:34 Nt: Tôi chưa biết đàn ông làm sao có con được? Ctd: tôi còn là con gái
Thiên sứ đáp: “Thánh Linh sẽ giáng trên cô, quyền năng của Đấng Chí Cao sẽ bao phủ cô, cho nên Con Thánh sinh ra sẽ được xưng là Con Đức Chúa Trời. Kìa, Ê-li-sa-bét, người họ hàng với cô dù trong tuổi già nua, cũng thụ thai đã sáu tháng rồi. Bà này có tiếng là hiếm hoi. Vì không có điều1:37 Nt: lời gì Đức Chúa Trời không làm được!”
Ma-ri nói: “Vâng, con là đầy tớ Chúa, nguyện việc đó xảy đến cho con như lời ông nói!” Rồi thiên sứ rời khỏi Ma-ri.
Ma-ri Thăm Bà Ê-li-sa-bét
Trong những ngày đó, Ma-ri vội vã lên đường đến một thành phố miền đồi núi Giu-đê, vào nhà Xa-cha-ri và chào mừng Ê-li-sa-bét. Vừa khi Ê-li-sa-bét nghe tiếng Ma-ri chào, bào thai trong bụng bà liền nhảy mừng và Ê-li-sa-bét được đầy dẫy Đức Thánh Linh, reo lên: “Cô có phước nhất trong giới phụ nữ. Phước cho bào thai trong lòng cô! Do đâu tôi được vinh dự này, mẹ Chúa tôi đến thăm tôi? Vì khi tai tôi nghe tiếng cô chào, thì thai nhi trong lòng tôi liền nhảy mừng. Phước cho người nữ đã tin1:45 Ctd: phước cho người nữ đang tin rằng những điều Chúa phán bảo nàng sẽ hoàn thành!”
Bài Ca Của Ma-ri
Và Ma-ri ca tụng:
“Linh hồn tôi tôn vinh Chúa!
Tâm linh tôi mừng rỡ nơi Đức Chúa Trời, Đấng Cứu Rỗi tôi.
Vì Ngài đã đoái đến
Người tớ gái hèn mọn của Ngài.
Tất cả các thế hệ từ nay sẽ gọi tôi là người có phước.
Vì Đấng Toàn Năng đã làm những việc trọng đại cho tôi,
Thánh thay là danh Ngài!
Ngài thương xót những người kính sợ Ngài,
Từ thế hệ này qua thế hệ khác.
Tay Ngài làm những việc đại năng.
Đánh tan những kẻ có tâm trí kiêu căng.
Truất ngôi kẻ thống trị,
Nâng cao người khiêm nhường.
Ngài cho người đói no đầy thức ngon,1:53 Làm đầy những vật tốt
Nhưng đuổi kẻ giàu ra đi tay trắng.
Ngài phù hộ Y-sơ-ra-ên, đầy tớ Ngài,
Và nhớ tỏ lòng thương xót họ,
Như Ngài đã phán cùng tổ phụ chúng ta,
Cùng Áp-ra-ham và dòng dõi người đến muôn đời.”
Ma-ri ở với Ê-li-sa-bét độ ba tháng rồi trở về nhà.
Giăng Báp-tít Ra Đời
Đến ngày sinh nở, Ê-li-sa-bét sinh được một con trai. Nghe tin Chúa đoái thương bà nhiều, họ hàng láng giềng chung vui với bà.
Ngày thứ tám, người ta đến làm lễ cắt bì cho em bé, họ định đặt tên nó là Xa-cha-ri, theo như tên cha. Nhưng mẹ nó nói “Không, phải gọi nó là Giăng!”
Họ cãi: “Trong vòng họ hàng bà, không ai có tên đó!”
Rồi họ ra dấu hỏi người cha xem ông muốn đặt tên gì cho con. Ông xin tấm bảng, rồi viết: “Tên nó là Giăng,” khiến mọi người đều kinh ngạc. Lập tức ông nói được,1:64 Nt: miệng và lưỡi ông được giải tỏa và ca ngợi Đức Chúa Trời. Cả láng giềng đều sợ hãi, và người ta bàn tán về các việc này khắp miền đồi núi Giu-đê. Ai nghe cũng đều suy nghĩ không biết rồi đây đứa bé sẽ trở nên người như thế nào?1:66 Nt: vậy đứa bé sẽ ra như thế nào? Vì thật có tay Chúa ở cùng nó!
Bài Ca Của Xa-cha-ri
Xa-cha-ri, cha đứa trẻ, được đầy dẫy Đức Thánh Linh và nói tiên tri:
“Ngợi khen Chúa là Đức Chúa Trời của Y-sơ-ra-ên,
Vì đã thăm viếng và cứu chuộc dân Ngài.
Ngài đã dấy lên một Chiếc Sừng Cứu Rỗi1:69 Chỉ về sức mạnh vô địch của Chúa Cứu Thế cho chúng ta.
Trong nhà Đa-vít, đầy tớ Ngài.
Như đã dùng môi miệng các tiên tri thánh thời xưa phán dạy.
Ngài giải cứu chúng ta khỏi các cừu địch,
Và khỏi tay mọi kẻ thù ghét chúng ta,
Ngài thương xót tổ phụ chúng ta
Và nhớ lại giao ước thánh của Ngài,
Tức là lời Ngài đã thề với Áp-ra-ham, tổ phụ chúng ta,
Hứa giải thoát chúng ta khỏi tay quân thù,
Để phục vụ Ngài không hề sợ hãi
Trong sự thánh khiết, công chính trước mặt Ngài trọn đời chúng ta.
Còn con, hài nhi, con sẽ được gọi là tiên tri của Đấng Chí Cao.
Vì con sẽ đi trước mặt Chúa, dọn đường cho Ngài,
Để cho dân Ngài biết sự cứu rỗi,
Bởi ơn tha tội,
Do lòng thương xót của Đức Chúa Trời chúng ta,
Bình minh từ trời cao sẽ tỏa sáng trên chúng ta,
Soi sáng cho những người ngồi trong cõi tối tăm
Và trong bóng sự chết,
Để dìu dắt bước chân chúng ta vào nẻo an bình.”
Con trẻ lớn lên, tâm linh càng mạnh mẽ, sống trong đồng hoang cho đến ngày xuất hiện trước dân Y-sơ-ra-ên.
Chúa Giê-su Giáng Sinh
Vào thời ấy, Hoàng Đế Âu-gút-tơ ra chiếu chỉ kiểm tra dân số khắp đế quốc La Mã.2:1 Nt: thế giới có người ở Đây là cuộc kiểm tra đầu tiên được thực hiện khi Qui-ri-ni-u làm thống đốc Sy-ri. Mọi người đều phải về quê quán đăng ký.
Vì Giô-sép thuộc giòng họ nhà Đa-vít nên cũng từ thành Na-xa-rét, thuộc vùng Ga-li-lê xuống Giu-đê, đến Bết-lê-hem, thành của Đa-vít, để đăng ký cho mình và cho Ma-ri, người đã đính hôn với mình, đang có thai. Trong khi ở đó Ma-ri chuyển bụng sinh nở. Nàng sinh con trai đầu lòng, lấy khăn bọc hài nhi đặt nằm trong máng cỏ, vì quán trọ không còn chỗ.
Những Người Chăn Chiên Và Thiên Sứ
Trong vùng đó, có mấy người chăn chiên ở ngoài đồng, thức đêm canh bầy chiên. Một thiên sứ của Chúa hiện đến, hào quang Chúa tỏa sáng chung quanh nên họ rất khiếp sợ. Thiên sứ bảo: “Đừng sợ! Vì này tôi báo cho các anh một Tin Mừng,2:10 Ctd: Phúc Âm một niềm vui lớn cũng là Tin Mừng cho mọi người. Hôm nay, tại thành Đa-vít, một Đấng Cứu Thế vừa giáng sinh cho các anh. Ngài là Chúa Cứu Thế,2:11 Nguyên tác Hy Lạp “Xristos” là Chúa. Đây là dấu hiệu cho các anh nhận ra Ngài: Các anh sẽ gặp một hài nhi bọc trong khăn đặt nằm trong máng cỏ.”
Bỗng nhiên, một đạo thiên binh xuất hiện cùng với thiên sứ ấy, ca ngợi Đức Chúa Trời:
“Vinh danh Thượng Đế trên trời.
Bình an dưới đất cho người Ngài thương.”2:14 Ctd: người được thiên sủng, ban phước hoặc người được Chúa hài lòng
Sau khi các thiên sứ lìa họ về trời, mấy người chăn chiên rủ nhau: “Chúng ta hãy vào thành Bết-lê-hem, xem việc vừa xảy ra mà Chúa đã cho ta hay!”
Họ vội vàng ra đi, tìm gặp được Ma-ri với Giô-sép, và thấy hài nhi đang nằm trong máng cỏ. Thấy vậy, họ thuật lại lời thiên sứ nói về hài nhi. Ai nghe cũng đều ngạc nhiên về những lời tường thuật của mấy người chăn chiên. Còn Ma-ri ghi khắc những lời ấy và để tâm suy nghiệm. Mấy người chăn chiên trở về, tôn vinh và ca ngợi Đức Chúa Trời vì tất cả những điều họ nghe và thấy, đúng như lời thiên sứ đã báo trước cho mình.
Lễ Cắt Bì Của Chúa
Khi được tám ngày, là lúc hài nhi chịu lễ cắt bì, con trẻ được đặt tên là Giê-su, tên thiên sứ đã đặt trước khi Ma-ri có thai.
Lễ Dâng Chúa Trong Đền Thờ
Khi kỳ thanh tẩy theo luật Môi-se đã hoàn tất, Giô-sép và Ma-ri2:22 Theo luật mẹ cần được tẩy uế, con cần được chuộc lại đem hài nhi Giê-su lên Giê-ru-sa-lem để dâng cho Chúa, như đã ghi trong Luật của Ngài: “Mỗi trưởng nam phải được dâng hiến cho Chúa.”2:23 Xuất 13:2, 12, 15 và để dâng tế lễ theo luật Chúa dạy: “Một cặp chim ngói hoặc hai con bồ câu non.”2:24 Lê 12:8
Si-mê-ôn
Lúc ấy, tại Giê-ru-sa-lem, có cụ Si-mê-ôn là người công chính và sùng đạo. Cụ đang trông đợi niềm an ủi cho người Y-sơ-ra-ên. Thánh Linh ở trên cụ, và cụ được Đức Thánh Linh báo cho biết sẽ không qua đời trước khi thấy Đấng Cứu Thế của Chúa. Được Thánh Linh cảm xúc, cụ vào đền thờ đúng lúc cha mẹ đem hài nhi Giê-su vào để làm cho Ngài các thủ tục theo Kinh Luật. Cụ bồng ẵm hài nhi và chúc tụng Đức Chúa Trời:
“Lạy Chúa,2:29 Nt: Đấng chủ tể giờ đây xin cho đầy tớ Chúa
Qua đời bình an, như lời Ngài đã phán.
Vì mắt con đã thấy sự cứu rỗi của Ngài
Mà Ngài đã chuẩn bị trước mặt mọi người,
Là ánh sáng khải thị cho các dân tộc,
Và vinh quang cho Y-sơ-ra-ên Ngài.”
Cha mẹ hài nhi rất ngạc nhiên về những lời cụ Si-mê-ôn nói về con trẻ. Cụ chúc phước cho họ và bảo Ma-ri, mẹ Ngài: “Đây, hài nhi này được chỉ định để làm cho nhiều người Y-sơ-ra-ên ngã xuống hoặc dấy lên, và là dấu hiệu cho người ta đả kích. Còn cô, một lưỡi gươm sẽ đâm xuyên qua linh hồn cô, để tư tưởng thầm kín của nhiều người bị phơi bày ra.”
Bà An-ne
Cũng có nữ tiên tri An-ne, con gái của Pha-nu-ên, thuộc bộ tộc A-se, tuổi đã cao. Vốn là một trinh nữ sau đó lấy chồng được bảy năm, rồi ở góa, đến nay đã tám mươi bốn tuổi. Cụ ở luôn trong đền thờ, kiêng ăn, cầu nguyện và ngày đêm phục vụ Chúa. Chính giờ đó cụ vừa đến cảm tạ Đức Chúa Trời và nói về hài nhi cho mọi người đang trông đợi sự giải cứu Giê-ru-sa-lem.
Sau khi làm xong mọi việc theo Luật Chúa ấn định, Giô-sép và Ma-ri trở về Ga-li-lê, thành Na-xa-rét, là thành của mình. Con trẻ lớn lên, mạnh khỏe và đầy dẫy sự khôn ngoan. Ân phúc của Đức Chúa Trời ở trên Ngài.
Chúa Giê-su Lên Đền Thờ
Hằng năm, cha mẹ Đức Giê-su đều đi Giê-ru-sa-lem dự lễ Vượt Qua. Khi mười hai tuổi, Ngài cùng cha mẹ lên đó dự lễ theo tục lệ. Các ngày lễ vừa xong, họ trở về quê, nhưng cậu bé Giê-su vẫn ở lại Giê-ru-sa-lem mà cha mẹ không hay biết. Họ đi suốt một ngày rồi mới hỏi bà con quen biết, vì tưởng Ngài vẫn còn đi chung trong đoàn. Tìm không được, họ quay trở lại Giê-ru-sa-lem để kiếm Ngài. Sau ba ngày thất lạc, họ tìm được Ngài trong đền thờ, đang ngồi giữa các giáo sư Do Thái Giáo, vừa nghe vừa hỏi. Tất cả những người nghe đều kinh ngạc về sự hiểu biết và những lời đối đáp của Ngài. Tìm thấy Ngài, cha mẹ cũng kinh ngạc, mẹ Ngài hỏi: “Con ơi, tại sao con gây nông nỗi này cho cha mẹ? Cha con và mẹ đã rất khổ tâm tìm kiếm con!”
Ngài thưa: “Cha mẹ phải tìm kiếm con làm gì? Cha mẹ không biết con phải ở trong nhà Cha con sao?” Nhưng ông bà không hiểu lời Ngài nói với họ.
Ngài theo cha mẹ về Na-xa-rét và tùng phục họ. Mẹ Ngài ghi khắc mọi việc ấy trong lòng.
Đức Giê-su khôn ngoan càng thêm, thân hình càng lớn, càng được đẹp lòng Đức Chúa Trời và loài người.
Giăng Báp-tít Giảng Dạy
(Mat 3:1-12; Mác 1:1-8; Gi 1:19-28)
Năm thứ mười lăm, dưới triều Hoàng Đế Ti-bê-ri, khi Bôn-ti Phi-lát làm thống đốc Giu-đê,3:1 Từ năm 26-36 SCN Hê-rốt3:1 Hê-rốt An-ti-ba (4 TCN-39 SCN) làm vua chư hầu Ga-li-lê, Phi-líp (em Hê-rốt) làm vua chư hầu Y-tu-rê và Tra-cô-nít, Ly-sa-ni làm vua chư hầu A-bi-len,3:1 Từ 4 TCN-34 SCN An-ne và Cai-pha,3:2 Từ 18-36 SCN làm trưởng tế, có lời Đức Chúa Trời phán bảo Giăng, con trai Xa-cha-ri, trong đồng hoang. Giăng liền đi khắp các vùng phụ cận sông Giô-đanh và truyền giảng về phép báp-tem ăn năn để được tha tội. Đúng như lời trong sách tiên tri I-sa:
“Có một tiếng kêu trong đồng hoang:
Hãy sửa soạn đường Chúa,
Đắp thẳng các lối Ngài,
Mọi thung lũng sẽ lấp cho đầy,
Mọi núi đồi sẽ bị san cho phẳng,
Đường cong quẹo được sửa cho ngay,
Lối gồ ghề phải làm cho bằng;
Và cả nhân loại sẽ thấy ơn cứu rỗi của Đức Chúa Trời.”3:6 Isa 40:3-5
Giăng bảo các đoàn người đến chịu báp-tem: “Hỡi loài rắn độc! Ai đã báo cho các ngươi tránh cơn thịnh nộ sắp tới? Vậy hãy kết quả xứng đáng với sự ăn năn; và đừng tự hào: Áp-ra-ham là tổ phụ chúng ta, vì ta nói cùng các ngươi: Đức Chúa Trời có thể biến những viên đá này thành con cháu Áp-ra-ham! Hiện nay lưỡi rìu đã đặt kề gốc cây; vì thế, bất cứ cây nào không sinh trái tốt sẽ bị đốn và ném vào lửa.”
Đoàn dân hỏi Giăng: “Thế thì chúng tôi phải làm gì đây?”
Giăng đáp: “Ai có hai chiếc áo, hãy chia cho người không có. Ai có thức ăn, hãy san sẻ cho người thiếu ăn.”3:11 Nt: cũng hãy làm như vậy
Các người thu thuế cũng đến để chịu báp-tem, họ hỏi: “Thưa thầy, chúng tôi phải làm gì?”
Giăng đáp: “Đừng lạm thu thuế má!”
Các binh sĩ cũng hỏi: “Còn chúng tôi phải làm gì?” Ông đáp: “Đừng tống tiền, hăm dọa hoặc vu cáo ai, nhưng hãy bằng lòng với đồng lương của mình!”
Dân chúng đang trông mong và mọi người đều ngẫm nghĩ cân nhắc trong lòng về Giăng: “Phải chăng ông ta là Chúa Cứu Thế?” Giăng giải đáp cho mọi người: “Ta làm báp-tem cho các ngươi bằng nước; nhưng một Đấng quyền lực hơn ta sẽ đến, ta không xứng đáng cởi quai dép Ngài. Ngài sẽ làm báp-tem cho các ngươi bằng Thánh Linh và bằng lửa. Ngài sẽ cầm sàng rê sạch sân đạp lúa mình để chứa lúa vào kho, nhưng sẽ đốt hết trấu trong lửa không hề tắt.”
Giăng cũng dùng nhiều lời khuyên bảo khác mà truyền giảng Phúc Âm cho dân chúng. Nhưng vua Hê-rốt bị Giăng quở trách về vụ Hê-rô-đia, em dâu mình, và về mọi điều ác vua đã làm; Vua lại thêm một việc ác nữa là tống giam Giăng vào ngục.
Chúa Giê-su Chịu Báp-tem
(Mat 3:13-17; Mác 1:9-11)
Khi cả dân chúng đều chịu phép báp-tem, Đức Giê-su cũng chịu báp-tem. Ngài đang cầu nguyện thì bầu trời mở ra, và Thánh Linh trong hình thể giống như chim bồ câu ngự xuống trên Ngài. Có tiếng phán đến từ trời: “Con là Con yêu dấu của Ta. Đẹp lòng Ta hoàn toàn!”
Gia Phả Của Chúa Giê-su
(Mat 1:1-17)
Khi bắt đầu chức vụ, Đức Giê-su độ ba mươi tuổi. Người ta cho rằng Ngài là con Giô-sép.
Giô-sép con Hê-li Hê-li con Mát-tát
Mát-tát con Lê-vi, Lê-vi con Mên-chi,
Mên-chi con Gia-nê, Gia-nê con Giô-sép
Giô-sép con Ma-ta-thia, Ma-ta-thia con A-mốt,
A-mốt con Na-hum, Na-hum con Ếch-li,
Ếch-li con Na-ghê Na-ghê con Ma-át
Ma-át con Ma-ta-thia, Ma-ta-thia con Sê-mê-in
Sê-mê-in con Giô-sếch, Giô-sếch con Giô-đa
Giô-đa con Giô-a-nan, Giô-a-nan con Rê-sa
Rê-sa con Xô-rô-ba-bên, Xô-rô-ba-bên con Sa-la-thi-ên
Sa-la-thi-ên con Nê-ri Nê-ri con Mên-chi
Mên-chi con A-đi, A-đi con Cô-sam
Cô-sam con Ên-ma-đan, Ên-ma-đan con Ê-rơ
Ê-rơ con Giê-su, Giê-su con Ê-li-ê-se
Ê-li-ê-se con Giô-rim, Giô-rim con Mát-thát
Mát-thát con Lê-vi Lê-vi con Si-mê-ôn
Si-mê-ôn con Giu-đa, Giu-đa con Giô-sép
Giô-sép con Giô-nam, Giô-nam con Ê-li-a-kim
Ê-li-a-kim con Mê-lê-a Mê-lê-a con Men-na
Men-na con Mát-ta-tha, Mát-ta-tha con Na-than
Na-than con Đa-vít Đa-vít con Gie-sê
Gie-sê con Giô-bết, Giô-bết con Bô-ô
Bô-ô con Sanh-môn, Sanh-môn con Na-ách-son
Na-ách-son con A-mi-na-đáp, A-mi-na-đáp con Át-min
Át-min con A-rơ-ni, A-rơ-ni con Ếch-rôm
Ếch-rôm con Pha-rê, Pha-rê con Giu-đa
Giu-đa con Gia-cốp, Gia-cốp con Y-sác
Y-sác con Áp-ra-ham, Áp-ra-ham con Tha-rê
Tha-rê con Na-cô Na-cô con Sê-rúc
Sê-rúc con Ra-gao, Ra-gao con Pha-léc
Pha-léc con Hê-be, Hê-be con Sa-la
Sa-la con Cai-nam, Cai-nam con A-bác-sát
A-bác-sát con Sem, Sem con Nô-ê
Nô-ê con La-méc La-méc con Ma-tu-sê-la
Ma-tu-sê-la con Hê-nóc, Hê-nóc con Gia-rết
Gia-rết con Mê-lê-lê-ên, Mê-lê-lê-ên con Cai-nam
Cai-nam con Ê-nót, Ê-nót con Sết
Sết con A-đam
A-đam con Đức Chúa Trời.
Sa-tan Cám Dỗ
(Mat 4:1-11; Mác 1:12-13)
Đức Giê-su đầy dẫy Thánh Linh, từ sông Giô-đanh trở về và được Đức Thánh Linh đưa vào đồng hoang, để chịu quỷ vương cám dỗ trong bốn mươi ngày. Trong những ngày đó, Ngài không ăn gì cả, nên đến cuối thời gian này, Ngài đói.
Quỷ vương nói với Ngài: “Nếu ông là Con Đức Chúa Trời, hãy bảo viên đá này biến thành bánh đi!”
Đức Giê-su đáp: “Kinh Thánh đã chép: ‘Người ta sống không phải chỉ nhờ bánh mà thôi.’ ”4:4 Phục 8:3
Đưa Đức Giê-su lên cao, quỷ vương chỉ cho Ngài xem tất cả các vương quốc trên thế giới4:5 Ctd: thế giới có người ở trong giây lát. Quỷ vương hứa với Ngài: “Ta sẽ cho ông tất cả quyền uy và vinh quang của các vương quốc ấy, vì tất cả đã giao cho ta và ta muốn cho ai tùy ý. Cho nên nếu ông quỳ lạy4:7 Nt: quỳ lạy trước mặt ta, thì tất cả sẽ thuộc về ông.”
Nhưng Đức Giê-su đáp: “Kinh Thánh đã chép: ‘Hãy thờ lạy Chúa là Đức Chúa Trời ngươi, và chỉ phụng sự một mình Ngài mà thôi!’ ”4:8 Phục 6:13
Quỷ vương đem Ngài đến Giê-ru-sa-lem, để Ngài đứng trên nóc đền thờ và nói: “Nếu ông là Con Đức Chúa Trời, thì hãy nhảy xuống đi, vì Kinh Thánh chép:
‘Chúa sẽ truyền cho các thiên sứ chăm lo cho ngươi
Bảo vệ ngươi,
Đỡ ngươi trên tay,
Kẻo chân ngươi vấp phải đá chăng!’ ”4:11 Thi 91:11, 12
Đức Giê-su đáp: “Kinh Thánh đã chép: ‘Ngươi đừng thách thức Chúa là Đức Chúa Trời ngươi.’ ”4:12 Phục 6:16
Sau khi cám dỗ đủ cách, quỷ vương lìa khỏi Ngài, chờ cơ hội khác.
Chúa Về Ga-li-lê
(Mat 4:12-17; Mác 1:14-15)
Đức Giê-su đầy quyền năng của Đức Thánh Linh, trở về Ga-li-lê. Tiếng đồn về Ngài lan khắp các vùng lân cận. Ngài dạy dỗ trong các hội đường của họ; mọi người đều ca ngợi Ngài.
Chúa Bị Khước Từ Tại Na-xa-rét
(Mat 13:53-58; Mác 6:1-6)
Đức Giê-su về Na-xa-rét là nơi Ngài được trưởng dưỡng. Theo thói quen Ngài vào hội đường trong ngày Sa-bát và đứng đọc Kinh Thánh. Có người trao cho Ngài sách tiên tri I-sa. Chúa mở sách, tìm thấy đoạn văn chép rằng:
“Thần Chúa ngự trên Ta,
Vì Ngài đã xức dầu cho Ta,
Để truyền giảng Tin Mừng cho người nghèo khổ,
Ngài đã sai Ta công bố cho kẻ bị tù được phóng thích,
Cho kẻ mù lòa được sáng mắt,
Cho người bị áp bức được giải thoát,
Và công bố kỷ nguyên thi ân của Chúa.”4:19 Isa 61:1-2
Đọc xong, Ngài cuộn sách lại, trả cho người phục vụ, rồi ngồi xuống. Mọi mắt trong hội đường đều chăm chú nhìn Ngài. Ngài bắt đầu nói: “Hôm nay, lời Kinh Thánh các người vừa nghe đó đã được ứng nghiệm!”
Mọi người đều làm chứng cho Ngài và ngạc nhiên về những lời ân hậu từ miệng Ngài. Nhưng họ hỏi: “Ông này không phải là con của Giô-sép sao?”
Ngài bảo họ: “Chắc các ngươi muốn dùng câu tục ngữ:4:23 Nt: ngụ ngôn ‘Hỡi thầy thuốc, hãy tự chữa lành cho mình đi! Những điều chúng tôi nghe ông làm ở Ca-pha-na-um thì cũng hãy làm tại quê hương ông đi!’ ”
Ngài tiếp: “Thật, Ta bảo các ngươi, không có tiên tri nào được chấp nhận tại quê hương mình. Ta nhắc cho các ngươi một chuyện thật: Trong đời tiên tri Ê-li, ở xứ Y-sơ-ra-ên có nhiều bà góa; bầu trời bị đóng chặt ba năm rưỡi, khắp đất bị nạn đói, nhưng Ê-li không được sai đến giúp bà nào cả, chỉ có bà góa ở Sa-rép-ta, thuộc vùng Si-đôn. Trong thời tiên tri Ê-li-sê, giữa vòng Y-sơ-ra-ên có nhiều người phung, nhưng không ai được chữa lành, chỉ có Na-a-man, người Sy-ri!”
Mọi người trong hội đường nghe những lời này đều nổi giận, đứng dậy đuổi Ngài ra ngoài thành, và dẫn Ngài tới triền đồi chỗ người ta xây thành để xô Ngài xuống. Nhưng Ngài lánh ra khỏi họ và đi.
Người Bị Quỷ Ám
(Mác 1:21-28)
Đức Giê-su xuống Ca-pha-na-um, một thành phố thuộc vùng Ga-li-lê. Đến ngày Sa-bát, Ngài dạy dỗ dân chúng.4:31 Họ Họ ngạc nhiên khi nghe Ngài dạy, vì lời Ngài đầy quyền uy.
Trong hội đường có một người đàn ông bị tà linh4:33 Một linh, một uế linh ám, la lớn lên: “Lạy Đức Giê-su, người Na-xa-rét, chúng tôi có can hệ gì với Ngài? Ngài đến để hủy diệt chúng tôi sao? Chúng tôi biết Ngài là ai, Ngài là Đấng Thánh của Đức Chúa Trời!”
Đức Giê-su quở trách nó: “Im đi! Hãy xuất khỏi người này!” Quỷ vật nhào người ấy giữa đám đông, rồi xuất khỏi, nhưng không gây thương tích gì.
Mọi người đều kinh ngạc và hỏi nhau: “Đạo gì vậy? Vì Ngài lấy quyền uy và năng lực, ra lệnh cho các tà linh, thì chúng liền xuất.” Tin đồn về Ngài loan truyền khắp các vùng lân cận.
Chúa Chữa Lành Nhiều Bệnh Tật
(Mat 8:14-17; Mác 1:29-39)
Đức Giê-su đứng dậy, rời hội đường, đến nhà Si-môn. Bấy giờ bà gia Si-môn đang bị sốt nặng. Người ta xin Ngài chữa bệnh cho bà. Ngài đến đứng bên bà, quở bệnh sốt, cơn sốt biến mất, bà liền đứng dậy phục vụ họ.
Khi mặt trời sắp lặn, dân chúng đem đến cho Ngài nhiều người đau đủ các chứng bệnh, Ngài đặt tay trên từng người chữa lành cho họ. Các quỷ cũng xuất khỏi nhiều người và la lớn: “Ngài là Con Đức Chúa Trời!” Nhưng Ngài quở trách chúng, không cho chúng nói vì chúng biết Ngài là Chúa Cứu Thế.
Vào lúc rạng đông, Đức Giê-su đi ra một nơi thanh vắng. Dân chúng đi tìm Ngài, khi gặp được, họ cố giữ Ngài lại, không cho rời họ. Nhưng Ngài bảo: “Ta phải truyền giảng Phúc Âm về Nước Đức Chúa Trời cho các thành khác nữa, đó là lý do Ta được sai đến.” Ngài tiếp tục truyền giảng Phúc Âm trong các hội đường Giu-đê.
Mẻ Lưới Kỳ Diệu
(Mat 4:18-22; Mác 1:16-20)
Một lần nọ, Đức Giê-su đang đứng bên bờ hồ Ghê-nê-sa-rết, trong khi đoàn dân chen lấn quanh Ngài để nghe Lời Đức Chúa Trời, Ngài thấy hai chiếc thuyền đậu gần bờ, nhưng các ngư phủ đã rời thuyền đi giặt lưới. Ngài lên một chiếc thuyền của Si-môn và bảo ông chèo ra khỏi bờ một chút. Ngài ngồi trên thuyền, và dạy dỗ dân chúng.
Dạy xong, Ngài bảo Si-môn: “Hãy chèo ra ngoài sâu, thả lưới kéo một mẻ cá!”
Si-môn đáp: “Thưa Thầy,5:5 Nt: tôn sư chúng con đã nhọc nhằn suốt đêm mà không bắt được gì, nhưng theo lời Thầy, con sẽ bủa lưới!”
Họ thả lưới xuống, bắt được nhiều cá đến nỗi lưới sắp rách. Vậy, họ ra dấu gọi bạn chài trên thuyền khác đến giúp. Các người kia đến chất cá đầy hai thuyền, đến nỗi gần chìm.
Thấy thế, Si-môn Phê-rơ quỳ xuống dưới chân Đức Giê-su mà thưa: “Lạy Chúa, xin lìa khỏi con, vì con là người tội lỗi!” Vì ông và các bạn chài đều kinh hãi về mẻ lưới họ vừa kéo lên, cả Gia-cơ và Giăng, con Xê-bê-đê là đồng bạn của Phê-rơ cũng vậy. Đức Giê-su bèn bảo Si-môn: “Con đừng sợ, từ nay trở đi, con sẽ cứu vớt người!”5:10 Nt: “Bắt đời sống” nghĩa là vớt người ta để đưa vào sự sống Họ kéo thuyền lên bờ, rồi bỏ tất cả mà theo Ngài.
Chúa Chữa Bệnh Phung
(Mat 8:1-4; Mác 1:40-45)
Khi Đức Giê-su vào một thành kia, Ngài gặp một người đàn ông bị phung đầy mình. Vừa thấy Ngài, anh sấp mặt xuống đất, van xin: “Lạy Chúa, nếu Ngài muốn, Ngài có thể chữa sạch bệnh con!”
Ngài đưa tay sờ anh, bảo: “Được, hãy sạch đi!” Lập tức bệnh phung biến mất.
Ngài căn dặn anh đừng nói cho ai biết, nhưng hãy trình diện thầy tế lễ và dâng tế lễ về việc chữa sạch như Môi-se đã truyền, để làm bằng chứng cho họ.
Tuy nhiên, tin tức về Ngài lại càng được đồn rộng đến nỗi nhiều đoàn dân đông kéo đến nghe Ngài và để được Ngài chữa lành. Nhưng Ngài lui vào những nơi thanh vắng mà cầu nguyện.
Chúa Chữa Người Bại Liệt
(Mat 9:1-8; Mác 2:1-12)
Một hôm, Đức Giê-su đang dạy dỗ, người Pha-ri-si và giáo sư Kinh Luật từ các làng mạc Ga-li-lê, Giu-đê và thành Giê-ru-sa-lem đều có mặt. Quyền năng của Chúa5:17 Chỉ về Đức Chúa Trời ở trong Ngài để chữa bệnh. Bấy giờ, người ta khiêng một người bại liệt nằm trên cáng và tìm cách đem vào trong nhà để đặt trước mặt Ngài. Nhưng vì đoàn dân đông đảo, không cách nào đem người bại vào được, nên họ leo lên mái, dỡ ngói, dòng người bại nằm trên cáng xuống giữa đám đông, ngay trước mặt Đức Giê-su.
Ngài thấy đức tin của họ, nên bảo: “Này con, tội lỗi con đã được tha rồi!”
Các giáo sư Kinh Luật và người Pha-ri-si bắt đầu suy luận: “Người này là ai mà dám nói phạm thượng thế? Ngoài Đức Chúa Trời, còn ai có quyền tha tội.”
Nhưng Đức Giê-su biết sự suy luận trong tâm trí họ nên hỏi: “Tại sao các ngươi suy luận trong lòng như thế? Bảo rằng: ‘Tội lỗi con đã được tha’ hoặc là: ‘Hãy đứng dậy mà đi?’ điều nào dễ hơn? Nhưng để các ngươi biết trên đời này, Con Người có quyền tha tội.” Ngài bảo người bại: “Ta bảo con, hãy đứng dậy, vác cáng đi về nhà!” Lập tức, người bại đứng dậy trước mặt họ, vác cáng mình đi về nhà, tôn vinh Đức Chúa Trời. Mọi người cũng đều kinh ngạc và tôn vinh Đức Chúa Trời. Lòng họ đầy sợ hãi và nói: “Hôm nay, chúng ta đã thấy những việc diệu kỳ!”
Chúa Gọi Lê-vi
(Mat 9:9-17; Mác 2:13-22)
Sau đó, Đức Giê-su đi ra, thấy một người thu thuế tên Lê-vi đang ngồi tại trạm thu thuế, Ngài bảo: “Hãy theo Ta!” Ông đứng dậy, bỏ tất cả, đi theo Ngài.
Lê-vi dọn một tiệc lớn đãi Ngài tại nhà mình. Có một đám đông gồm nhiều người thu thuế và những người khác cùng dự tiệc. Các người Pha-ri-si và các giáo sư Kinh Luật phàn nàn với các môn đệ Ngài: “Tại sao các anh ăn uống với bọn thu thuế và kẻ tội lỗi?”
Đức Giê-su đáp: “Người khỏe mạnh không cần thầy thuốc, nhưng người đau yếu mới cần. Ta không đến để kêu gọi người công chính, nhưng để kêu gọi những người tội lỗi ăn năn.”
Họ hỏi Ngài: “Các môn đệ Giăng cũng như các môn đệ người Pha-ri-si thường kiêng ăn cầu nguyện, nhưng các môn đệ Thầy lại ăn uống như thường!”
Đức Giê-su đáp: “Các ông có thể bắt các chàng phụ rể5:34 Nt: các con trai của phòng tiệc cưới kiêng ăn khi chàng rể còn ở với họ không? Khi nào5:35 Nt: những ngày chàng rể bị đem đi khỏi, lúc bấy giờ họ mới kiêng ăn.”
Ngài cũng kể ngụ ngôn này cho họ nghe: “Không ai xé vải áo mới vá vào áo cũ. Làm như thế sẽ rách áo mới, mà miếng vải mới cũng không hợp với áo cũ. Cũng không ai đổ rượu mới5:37 Rượu mới làm vào bầu da cũ. Như thế, rượu mới sẽ làm nứt bầu cũ, rượu chảy hết mà bầu cũ cũng hư luôn, nhưng rượu mới phải đổ vào bầu mới. Không ai đã uống rượu cũ lại đòi rượu mới, vì người nói rằng: ‘Rượu cũ ngon hơn!’ ”5:39 Nt: rượu cũ ngon
Hái Bông Lúa Mì
(Mat 12:1-8; Mác 2:23-28)
Một ngày Sa-bát, Đức Giê-su đi qua cánh đồng lúa mì, các môn đệ Ngài bứt bông lúa, lấy tay vò đi và ăn. Mấy người Pha-ri-si trách: “Tại sao các anh làm điều trái luật ngày Sa-bát?”
Đức Giê-su đáp: “Các ông chưa đọc chuyện vua Đa-vít đã làm khi vua và đoàn tùy tùng bị đói sao? Vua vào nhà thờ Đức Chúa Trời ăn bánh bày trên bàn thờ và cho các người theo vua ăn nữa. Đó là bánh không ai được phép ăn ngoại trừ các thầy tế lễ; có phải vậy không?” Ngài tiếp: “Con Người là Chúa ngày Sa-bát.”
Người Liệt Tay
(Mat 12:9-14; Mác 3:1-6)
Một ngày Sa-bát khác, Đức Giê-su vào hội đường dạy dỗ. Tại đó, có một người liệt bàn tay phải. Các giáo sư Kinh Luật và các người Pha-ri-si theo dõi xem thử Ngài có chữa bệnh trong ngày Sa-bát không, để tìm lý do tố cáo Ngài. Nhưng Ngài biết mưu định của họ, nên bảo người liệt tay: “Hãy đứng dậy, đứng giữa đây!” Người đó đứng dậy.
Ngài bảo họ: “Ta hỏi các người một câu: Trong ngày Sa-bát nên làm việc nào cho đúng luật, làm điều thiện hay điều ác, cứu người hay giết người?”
Ngài nhìn quanh tất cả họ, rồi bảo người liệt tay: “Anh hãy duỗi bàn tay ra!” Người bệnh duỗi ra, thì tay được lành. Các giáo sư Kinh Luật và người Pha-ri-si giận dữ, bàn luận với nhau xem họ phải làm gì với Đức Giê-su.
Chúa Chọn Mười Hai Sứ Đồ
(Mat 10:1-4; Mác 12:13-19)
Trong những ngày đó, Đức Giê-su đi lên núi để cầu nguyện. Một hôm Ngài thức suốt đêm cầu nguyện với Đức Chúa Trời. Đến sáng, Ngài gọi các môn đệ đến, chọn mười hai người và lập họ làm sứ đồ. Si-môn, Ngài đặt tên là Phê-rơ; An-rê, em Si-môn; Gia-cơ; Giăng; Phi-líp; Ba-thê-lê-mi; Ma-thi-ơ; Thô-ma; Gia-cơ, con A-phê; Si-môn, được gọi là Xê-lốt; Giu-đa, con Gia-cơ và Giu-đa Ích-ca-ri-ốt, là kẻ phản bội sau này.
Ngài cùng họ6:17 Ctd: các sứ đồ xuống núi, đứng tại một nơi bằng phẳng; có đám đông môn đệ6:17 Nt: một đoàn môn đệ đông đảo cùng rất đông dân chúng từ khắp các vùng Giu-đê, thành Giê-ru-sa-lem, vùng duyên hải Ty-rơ và Si-đôn đến để nghe Ngài giảng dạy và để được chữa lành các bệnh tật. Những người bị tà linh6:18 Nt: uế linh hành hạ cũng được chữa lành. Cả đoàn dân đều tìm cách sờ vào Ngài, vì quyền năng từ Ngài phát ra và chữa lành mọi người.6:19 Nt: tất cả
Phước Và Họa
(Mat 5:1-12, 38-48; 7:12)
Ngài đưa mắt nhìn các môn đệ và phán dạy:
“Phước cho những người nghèo khổ,
Vì Nước Đức Chúa Trời thuộc về các con.
Phước cho những người hiện đang đói khát,
Vì các con sẽ được no đủ.
Phước cho những người hiện đang khóc lóc
Vì các con sẽ vui cười.
Phước cho các con khi vì Con Người
Mà bị người ta ghen ghét,
Loại trừ, lăng mạ, và xóa bỏ tên các con như phường gian ác.
Ngày ấy, các con hãy vui mừng nhảy múa, vì các con sẽ được trọng thưởng6:23 Ctd: phần thưởng con trên trời; vì tổ phụ họ cũng đã bạc đãi các tiên tri của Chúa như thế.
Nhưng khốn cho các ngươi là kẻ giàu có,
Vì các ngươi được an ủi rồi.
Khốn cho các ngươi là kẻ hiện đang no nê,
Vì các ngươi sẽ đói.
Khốn cho các ngươi là những kẻ hiện đang vui cười,
Vì các ngươi sẽ khóc lóc than vãn.
Khốn cho các ngươi khi được mọi người ca tụng,
Vì tổ phụ họ cũng đã đối xử với các tiên tri giả như thế.
Nhưng ta bảo các con là những người đang lắng nghe: Hãy yêu thương kẻ thù mình, đối xử tử tế với những người ghét mình;
Chúc lành cho những kẻ chửi rủa mình, và cầu nguyện cho những người lăng mạ mình.
Ai tát con má bên này, hãy đưa luôn má kia cho họ.
Ai lấy áo ngoài của con, thì đừng ngăn họ lấy luôn áo trong.
Ai xin gì, hãy cho; ai lấy gì, cũng đừng đòi lại.
Các con muốn người ta làm cho mình thể nào, hãy làm cho người ta thể ấy.
Nếu các con yêu thương những kẻ yêu thương mình, thì có được ân huệ gì đâu! Chính các kẻ tội lỗi cũng yêu thương những người yêu thương họ. Nếu các con làm ơn6:33 Ctd: làm lành cho những kẻ làm ơn cho mình, thì có ân huệ gì đâu! Chính kẻ tội lỗi cũng làm y như thế. Nếu các con cho mượn mà trông mong thu6:34 Nhận lại thì có ân huệ gì đâu! Những kẻ tội lỗi cho kẻ tội lỗi vay mượn để rồi thu lại đủ số. Nhưng các con hãy yêu thương kẻ thù nghịch mình, làm lành và cho mượn mà đừng mong đền ơn, các con sẽ được trọng thưởng và được làm con Đấng Chí Cao, vì Ngài nhân từ đối với những kẻ vô ơn và gian ác. Hãy có lòng thương xót như Cha các con là Đấng có lòng thương xót.”
Lên Án Người Khác
(Mat 7:1-5, 16-20, 24-27; 12:33-35)
“Đừng đoán xét thì các con khỏi bị đoán xét. Đừng lên án thì các con khỏi bị lên án. Hãy tha thứ thì các con sẽ được tha thứ. Hãy cho, thì các con sẽ được ban cho. Người ta sẽ đong đấu đầy, nén chặt, lắc xuống, thêm cho đầy tràn mà đổ vào vạt áo các con; vì các con đong cho người ta theo mức nào, thì sẽ được đong lại theo mức ấy.”
Ngài còn dạy họ ngụ ngôn này: “Người mù có thể dẫn đường cho người mù không? Cả hai chẳng té xuống hố sao? Môn đệ không hơn thầy, nhưng nếu được dạy dỗ đầy đủ thì sẽ như thầy mình. Sao con thấy cái dằm trong mắt anh em con mà không nhìn biết cây xà trong mắt mình? Sao con dám bảo anh em mình: ‘Này anh, để tôi lấy cái dằm trong mắt cho anh!’ mà không thấy cây xà trong mắt mình? Hỡi kẻ đạo đức giả, trước hết hãy lấy cây xà ra khỏi mắt mình, rồi con mới thấy rõ mà lấy cái dằm trong mắt anh em con.
Vì không có cây lành nào sinh quả độc, cũng không có cây độc nào sinh quả lành. Hãy xem quả thì biết cây. Không ai hái vả nơi cây gai, hoặc hái nho nơi bụi gai. Người thiện từ lòng tích lũy điều thiện mà phát ra điều thiện. Kẻ ác từ lòng gian ác mà phát ra điều ác, vì lòng đầy tràn nên miệng nói ra.
Tại sao các con gọi Ta là: ‘Chúa, Chúa!’ mà không thực hành lời Ta dạy? Ta sẽ cho các con biết người đến cùng Ta, nghe lời Ta và thực hành thì giống như ai? Người ấy giống như kẻ xây nhà, đào xuống thật sâu, đặt móng trên nền bằng đá; khi có lụt, nước sông chảy xiết, ập vào nhà ấy, nhưng không lay chuyển nổi, vì nhà được xây cất kiên cố. Nhưng kẻ nghe mà không thực hành giống như người cất nhà trên đất, không nền móng, khi bị nước sông chảy xiết ập vào, nhà liền sập, thiệt hại nặng nề.”
Đầy Tớ Của Một Đội Trưởng Được Lành Bệnh
(Mat 8:5-13)
Sau khi giảng dạy cho dân chúng nghe xong tất cả những lời ấy, Đức Giê-su vào thành Ca-pha-na-um. Một đội trưởng có người đầy tớ mà ông rất thương đang đau nặng gần chết. Khi viên đội trưởng nghe nói về Đức Giê-su, ông phái các trưởng lão Do Thái đi gặp Ngài và xin Ngài đến chữa bệnh cho đầy tớ mình.
Các trưởng lão đến gặp Đức Giê-su, nài xin Ngài: “Đội trưởng đáng được Thầy giúp, vì ông ấy thương dân ta và đã xây cất hội đường cho chúng ta.” Đức Giê-su đi với họ. Khi Ngài đi gần tới nhà, viên đội trưởng nhờ mấy người bạn đến thưa với Ngài: “Thưa Thầy,7:6 Một cách xưng hô tôn trọng xin khỏi phiền Thầy như thế, tôi không xứng đáng để rước Thầy vào nhà.7:6 Nt: dưới mái nhà tôi Vì tôi tự thấy mình không xứng đáng đến gặp Thầy. Xin Thầy chỉ phán một lời, thì đầy tớ tôi sẽ được lành. Vì chính tôi ở dưới quyền người khác; tôi cũng có các binh sĩ dưới quyền tôi. Tôi bảo tên này: ‘Đi!’ thì nó đi, bảo tên kia: ‘Đến!’ thì nó đến và bảo đầy tớ tôi: ‘Làm việc này!’ thì nó làm.”
Nghe lời ấy, Đức Giê-su ngạc nhiên,7:9 Nt: ngạc nhiên về người ấy “đại đội trưởng” quay lại bảo đoàn dân đang theo Ngài: “Ta cho các ngươi biết, ngay giữa dân Y-sơ-ra-ên, Ta cũng không tìm thấy đức tin nào như thế!” Khi những người được đội trưởng sai đi quay về nhà; thấy người đầy tớ đã lành mạnh rồi.
Một Thanh Niên Ở Na-in
Hôm sau, Ngài đi vào một thành tên là Na-in; các môn đệ và một đoàn dân đông đi theo Ngài. Khi đến gần cổng thành, gặp đám tang người con duy nhất của một bà góa.7:12 Nt: Kìa, được khiêng ra người con một của mẹ mình, và bà này góa bụa Nhiều người trong thành cùng đi đưa đám với bà. Thấy bà, Chúa động lòng thương xót, bảo: “Đừng khóc nữa!”
Ngài đến gần, sờ quan tài,7:14 Người Do Thái không dùng quan tài, nhưng chỉ liệm và bó xác lại để lên chiếc cáng khiêng đi an táng những người khiêng liền dừng lại. Ngài bảo: “Hỡi cậu trai trẻ, Ta truyền cho con hãy ngồi dậy!” Người chết ngồi dậy và bắt đầu nói. Ngài giao cậu lại cho mẹ.
Tất cả dân chúng đều sợ hãi và tôn vinh Đức Chúa Trời rằng: “Một tiên tri lớn đã đến giữa chúng ta! Đức Chúa Trời đã thăm viếng dân Ngài!” Lời này7:17 Nt: lời này về Ngài loan ra khắp miền Giu-đê và cả các vùng phụ cận.
Câu Hỏi Của Giăng Báp-tít
(Mat 11:2-19)
Các môn đệ của Giăng báo cho ông biết mọi việc này. Giăng gọi hai môn đệ, sai đi gặp Chúa mà hỏi: “Chúa chính là Đấng phải đến, hay chúng tôi còn phải đợi Đấng khác?”
Họ đến thưa với Ngài: “Giăng Báp-tít sai chúng tôi đến hỏi Thầy: ‘Thầy chính là Đấng phải đến, hay chúng tôi phải đợi Đấng khác?’ ”
Trong lúc đó,7:21 Giờ Ngài chữa lành nhiều người bệnh hoạn, đau yếu, bị tà linh ám và cho những người mù lòa thấy được. Ngài đáp: “Các con hãy về báo cho Giăng những việc các con đã nghe và thấy. Người mù được thấy, kẻ què được đi, người phung được sạch, kẻ điếc được nghe, người chết được sống lại và kẻ nghèo được truyền giảng Phúc Âm. Phước cho ai không vấp phạm vì Ta!”
Sau khi các sứ giả của Giăng ra về, Đức Giê-su nói về Giăng cho dân chúng: “Các ngươi đi vào đồng hoang để xem gì? Có phải xem cây sậy bị gió lay? Thế các ngươi đi xem gì nữa? Người mặc nhung lụa gấm vóc ư? Người mặc nhung lụa gấm vóc thường ở trong cung vua. Thế các ngươi đi xem gì nữa? Một vị tiên tri của Chúa? Phải, Ta bảo các ngươi, một vị cao trọng hơn tiên tri nữa. Đây là lời Kinh Thánh viết về người:
‘Này chính Ta sai sứ giả Ta đi trước mặt con;
Người sẽ dọn đường sẵn cho con.’7:27 Mal 3:1
Thật Ta bảo các ngươi, giữa vòng loài người không ai lớn hơn Giăng Báp-tít, nhưng người nhỏ nhất trong Nước Đức Chúa Trời còn lớn hơn ông ta.”
Toàn thể những người đã được Giăng làm phép báp-tem nghe lời Ngài dạy—kể cả những kẻ thu thuế—đều nhìn nhận đường lối của Đức Chúa Trời là công chính. Nhưng các người Pha-ri-si và giáo sư Kinh Luật vì không nhận phép báp-tem của Giăng đã khước từ ý định của Đức Chúa Trời cho họ.
“Ta có thể ví người của thế hệ này với điều gì? Họ giống ai? Họ giống trẻ con ngồi nơi phố chợ réo gọi nhau:
Bọn tao thổi sáo
Mà sao bọn bay không nhảy múa!
Bọn tao hát nhạc đám tang
Mà sao bọn bay không khóc lóc kêu than?
Giăng Báp-tít đến, kiêng ăn cữ rượu, các người bảo: ‘Ông ấy bị quỷ ám!’ Con Người đến ăn, uống, các người lại bảo: ‘Kìa, người này ham ăn mê uống, kết bạn với bọn thu thuế và người tội lỗi!’ Nhưng sự khôn ngoan được tất cả con cái mình biện minh.”
Chúa Giê-su Tại Nhà Si-môn
Một người Pha-ri-si mời Ngài ăn; Ngài đến nhà ông và ngồi vào bàn ăn. Trong thành ấy có một người đàn bà trụy lạc.7:37 Nt: tội lỗi Biết Ngài đang ngồi ăn trong nhà người Pha-ri-si, nàng đem theo một lọ bạch ngọc đựng dầu thơm, đến đứng phía sau bên chân Ngài mà khóc; khi nước mắt rơi ướt chân Ngài, nàng lấy tóc mình lau và hôn chân Ngài rồi xức dầu thơm lên.
Người Pha-ri-si mời Ngài thấy thế, thầm nghĩ: “Nếu người này thật là tiên tri của Chúa, hẳn đã biết người đàn bà đang đụng đến mình là ai, thuộc hạng người nào, vì nàng là người trụy lạc.”
Đức Giê-su nói với Si-môn: “Si-môn ơi, Ta có một điều cần nói với con!” Si-môn đáp: “Thưa Thầy, xin Thầy cứ dạy!”
Ngài bảo: “Người chủ nợ kia có hai con nợ. Người này mắc nợ năm trăm đồng đê-na-ri; người kia năm chục. Hai người đều không có tiền trả, nên chủ nợ tha cho cả hai. Trong hai người đó ai thương mến chủ nợ hơn?”
Si-môn thưa: “Tôi nghĩ là người được tha món nợ lớn hơn!” Chúa khen: “Con nói đúng lắm!”
Ngài quay lại phía người đàn bà và bảo Si-môn: “Con thấy chị này không? Ta vào nhà con, con không cho Ta nước rửa chân. Nhưng chị này đổ nước mắt thấm ướt chân Ta rồi lấy tóc mà lau. Con không hôn chào Ta, nhưng từ khi Ta vào đây chị này đã hôn chân Ta không ngớt. Con không xức dầu cho đầu Ta, nhưng chị này lấy dầu thơm xức chân Ta. Vậy nên, Ta bảo cho con biết: Dù tội lỗi chị này nhiều lắm, nhưng đã được tha thứ hết, nên chị yêu mến nhiều. Ai được tha thứ ít thì yêu mến ít.”
Ngài bèn bảo người đàn bà: “Tội lỗi con đã được tha.”
Các khách dự tiệc hỏi nhau: “Ông này là ai mà tha tội được?”
Nhưng Ngài lại bảo người đàn bà: “Đức tin con đã cứu con! Hãy đi bình an!”
Các Nữ Môn Đệ
Sau đó, Đức Giê-su cứ đi từ thành này sang thành khác, từ làng nọ qua làng kia để truyền giảng Phúc Âm về Nước Đức Chúa Trời. Mười hai sứ đồ theo Ngài cùng với các phụ nữ đã từng được Ngài đuổi quỷ,8:2 Nt: tà linh chữa bệnh: Ma-ri còn gọi là Ma-đơ-len, người được Chúa giải thoát khỏi bảy quỷ dữ, Giô-a-na, vợ của Chu-xa, người quản lý hoàng cung Hê-rốt, Su-sa-na, và nhiều bà khác nữa. Họ dùng tài sản mình phục vụ Chúa và các môn đệ Ngài.8:3 Nt: phục vụ họ
Người Gieo Giống
(Mat 13:1-23; Mác 4:1-20)
Trong khi một đám đông tụ họp, và những người từ các thành kéo nhau đến với Đức Giê-su, Ngài dùng một ngụ ngôn dạy họ: “Một người kia đi gieo giống. Đang khi gieo, một số hạt rơi dọc đường, bị dẫm lên rồi chim ăn hết. Một số khác rơi nhằm chỗ đá sỏi, mọc lên rồi khô héo vì thiếu ẩm ướt.
Hạt khác rơi vào giữa nơi gai góc, mọc lên chung với gai và bị nghẹt. Nhưng một số khác nữa rơi vào đất tốt, mọc lên, kết hạt8:8 Nt: kết quả gấp trăm lần.” Khi nói những điều này, Ngài kêu lớn: “Ai có tai, hãy lắng nghe!”
Các môn đệ hỏi Ngài ngụ ngôn ấy có nghĩa gì. Ngài đáp: “Đức Chúa Trời cho các con hiểu biết huyền nhiệm của8:10 Ctd: về Nước Đức Chúa Trời, còn những người khác phải dùng ngụ ngôn để họ,
Nhìn mà không thấy,
Nghe mà chẳng hiểu.”
“Đây là ý nghĩa ngụ ngôn ấy: Hạt giống là Lời Đức Chúa Trời; Hạt giống rơi dọc đường là những người nghe nhưng rồi bị quỷ vương đến cướp lời ấy khỏi lòng họ, kẻo họ tin mà được cứu rỗi. Hạt giống rơi nhằm chỗ đá sỏi là những người nghe và vui mừng tiếp nhận lời Chúa, nhưng không đâm rễ, chỉ tin một thời gian, đến khi gặp thử thách thì bỏ cuộc.8:13 Ctd: sa ngã Hạt giống rơi vào nơi gai góc là người đã nghe, nhưng trong cuộc sống, bị những nỗi lo lắng, giàu sang và lạc thú của cuộc đời làm cho nghẹt không trưởng thành được. Nhưng hạt giống rơi vào đất tốt là những người với tấm lòng thanh cao, tốt đẹp nghe đạo, giữ vững đạo và nhờ kiên trì sinh kết quả.”
Cái Đèn
(Mác 4:21-25)
“Không ai thắp đèn rồi đem giấu trong thùng8:16 Ctd: bình, chậu hay để dưới gầm giường, nhưng đặt trên giá đèn để ai bước vào cũng thấy ánh sáng. Vì không có điều gì giấu kín mà sẽ không bị tỏ lộ; chẳng có điều gì giữ bí mật mà sẽ không biết và bị phơi bày. Vậy, các con hãy cẩn thận về cách mình nghe. Ai có sẽ được cho thêm; ai không có, cũng sẽ bị lấy luôn điều họ tưởng mình có.”
Mẹ Và Các Em Chúa Giê-su
(Mat 12:46-50; Mác 3:31-35)
Mẹ và các em Đức Giê-su đến cùng Ngài, nhưng vì đám đông nên không thể gặp Ngài được. Có người thưa với Ngài: “Mẹ và các em Thầy đang đứng bên ngoài, muốn gặp Thầy.”
Ngài đáp: “Mẹ Ta và anh em Ta là những người nghe và làm theo lời Đức Chúa Trời!”
Thuyền Gặp Bão
(Mat 8:23-27; Mác 4:35-41)
Một hôm, Đức Giê-su xuống thuyền với các môn đệ và nói: “Chúng ta hãy qua bên kia bờ hồ!” Vậy họ chèo thuyền đi. Đang khi thuyền đi thì Ngài ngủ. Một trận cuồng phong thổi vào hồ; thuyền bắt đầu ngập nước, thật là nguy hiểm.8:23 Nt: họ bị ngập nước và nguy hiểm
Các môn đệ đến đánh thức Ngài và thưa: “Thầy ơi! Thầy ơi! Chúng ta chết mất!” Nhưng Ngài thức dậy, quở gió và sóng, thì sóng gió lặng yên. Ngài trách các môn đệ: “Đức tin các con ở đâu?” Họ vừa sợ vừa kinh ngạc, bảo nhau: “Ngài là ai mà ra lệnh cho sóng gió8:25 Nt: gió và nước thì chúng vâng theo?”
Người Bị Quỷ Ám
(Mat 8:28-34; Mác 5:1-20)
Họ chèo thuyền đến vùng Giê-ra-sê, đối ngang Ga-li-lê. Ngài vừa lên bờ, một người ở thành ấy bị quỷ ám đến gặp Ngài. Lâu nay, anh không mặc quần áo, cũng không ở trong nhà nhưng ở ngoài mồ mả. Khi thấy Đức Giê-su, anh gào thét, quỳ xuống trước Ngài, kêu lớn: “Lạy Đức Giê-su, Con Đức Chúa Trời Chí Cao, tôi có can hệ gì với Ngài đâu? Tôi van Ngài, xin đừng hành hạ tôi,” vì Đức Giê-su ra lệnh cho tà linh xuất khỏi anh. Nhiều lần quỷ nhập, dù dùng cùm xích và canh giữ, anh vẫn bẻ xiềng tháo cùm và bị quỷ dẫn ra những nơi đồng hoang.
Đức Giê-su hỏi nó: “Ngươi tên gì?” Nó thưa: “Đạo binh!” Vì anh này bị nhiều quỷ ám. Các quỷ cứ nài xin Ngài đừng truyền lệnh bắt chúng xuống vực sâu.
Ở đó, có một bầy heo rất đông đang ăn trên đồi. Chúng xin Ngài cho phép nhập vào bầy heo, Ngài chấp thuận. Các quỷ ra khỏi người, nhập vào bầy heo. Bầy heo liền lao đầu từ bờ vực xuống hồ chết chìm cả.
Các kẻ chăn heo thấy việc xảy ra, thì bỏ chạy và thuật lại cho người trong thành phố và vùng thôn quê. Dân chúng kéo ra xem. Khi đến gần Đức Giê-su, họ thấy người mà quỷ vừa xuất đang ngồi dưới chân Ngài, quần áo chỉnh tề, tâm trí tỉnh táo, thì sợ hãi. Những người đã chứng kiến thuật lại cho họ nghe người bị quỷ ám đã được chữa lành như thế nào. Tất cả dân chúng quanh vùng Giê-ra-sê đều xin Ngài đi nơi khác vì họ quá sợ hãi. Vậy, Ngài xuống thuyền trở về.
Người được giải thoát khỏi quỷ năn nỉ xin đi theo Ngài, nhưng Ngài cho anh về, bảo: “Con hãy về nhà mình, thuật lại những việc Đức Chúa Trời đã làm cho con!” Vậy, anh ấy đi khắp thành, công bố những việc Đức Giê-su đã làm cho mình.
Con Gái Giai-ru Và Người Đàn Bà Bị Xuất Huyết
(Mat 9:18-26; Mác 5:21-43)
Khi Đức Giê-su trở về, một đám đông đón rước Ngài vì tất cả đều đang trông đợi Ngài. Một người tên Giai-ru, làm quản lý hội đường, đến quỳ dưới chân Ngài và nài xin Ngài vào nhà mình, vì đứa con gái một của ông, độ mười hai tuổi, đang hấp hối. Khi Ngài đang đi, đoàn dân đông lấn ép Ngài. Có một người đàn bà bị xuất huyết đã mười hai năm, không ai chữa trị được. Bà đến sau lưng Ngài, sờ vào gấu áo Ngài; lập tức máu8:44 Nt: sự xuất huyết liền ngưng liền cầm lại.
Đức Giê-su hỏi: “Ai sờ Ta vậy?” Khi mọi người đều chối, Phê-rơ nói: “Thưa Thầy, dân chúng đông đảo đang lấn ép, xô đẩy Thầy!”
Nhưng Đức Giê-su đáp: “Có người đã sờ đến Ta, vì Ta biết có quyền năng từ Ta phát ra.”
Khi thấy không thể nào giấu được nữa, người đàn bà run rẩy đến quỳ trước Ngài. Trước mặt dân chúng bà nói rõ vì sao bà sờ gấu áo Ngài và tức khắc được chữa lành như thế nào. Ngài bảo bà: “Con gái Ta ơi, đức tin con đã chữa lành con, hãy đi bình an!”
Ngài còn đang nói, có người nhà viên quản lý hội đường đến báo tin: “Con gái ông chết rồi! Đừng phiền Thầy8:49 Nt: giáo sư nữa!”
Nhưng khi nghe vậy, Đức Giê-su bảo Giai-ru: “Đừng sợ! Chỉ tin mà thôi; con gái ông sẽ được cứu sống!”
Đến nhà Giai-ru, Ngài không cho ai vào cả, ngoại trừ Phê-rơ, Giăng, Gia-cơ và cha mẹ em bé. Mọi người đang khóc lóc, tiếc thương đứa bé, Ngài bảo: “Đừng khóc! Đứa bé không chết đâu, nó chỉ ngủ thôi!”
Họ chế nhạo Ngài vì biết nó đã chết. Nhưng Ngài nắm tay nó truyền gọi: “Con ơi,8:54 Nt: bé gái ơi! hãy dậy!” Linh hồn trở về, em bé liền đứng dậy. Ngài bảo cho em bé ăn. Cha mẹ em bé kinh ngạc vô cùng nhưng Ngài căn dặn họ đừng nói cho ai biết việc vừa xảy ra.
Chúa Sai Mười Hai Sứ Đồ Đi Truyền Giáo
(Mat 10:5-15; 14:1-12; Mác 6:7-29)
Đức Giê-su gọi mười hai sứ đồ lại, ban cho năng lực và thẩm quyền để trừ9:1 Nt: quyền uy trên tất cả tất cả các quỷ và chữa bệnh. Ngài sai họ đi truyền giảng Nước Đức Chúa Trời và chữa lành những người đau ốm. Ngài bảo họ: “Đi đường, các con đừng đem theo gì cả; đừng đem theo gậy, túi, thực phẩm,9:3 Nt: bánh mì tiền bạc, cũng đừng đem theo hai áo choàng. Các con vào nhà nào, cứ ở lại đó cho đến khi đi.9:4 Ctd: Đến vùng nào, các con cứ ở một nhà cho đến khi ra khỏi vùng ấy Nếu thành nào người ta không tiếp đón các con thì khi ra khỏi thành ấy, hãy phủi bụi nơi chân để tỏ ý đối kháng với họ.” Các sứ đồ ra đi, từ làng này qua làng khác, truyền giảng Phúc Âm và chữa lành bệnh tật khắp nơi.
Nghe về mọi việc xảy ra, Hê-rốt, vua chư hầu, rất hoang mang vì có người nói: “Giăng Báp-tít đã sống lại từ cõi chết;” cũng có người bảo: “Tiên tri Ê-li đã hiện ra!” Nhưng có kẻ khác lại cho rằng một tiên tri thời xưa đã sống lại. Nhưng vua Hê-rốt nói: “Giăng thì Ta đã chém đầu rồi, còn người này là ai mà ta nghe đồn người đã làm những việc như thế?” Nên vua tìm cách gặp9:9 Nt: xem Đức Giê-su.
Chúa Cho Năm Ngàn Người Ăn Bánh
(Mat 14:13-21; Mác 6:30-44; Gi 6:1-14)
Các sứ đồ trở về tường trình cho Ngài những việc họ đã làm. Ngài đem họ đi riêng ra, đến thành Bết-sai-đa, nhưng dân chúng biết được, kéo theo Ngài. Ngài đón tiếp họ, giảng giải về Nước Đức Chúa Trời và chữa cho những người cần được lành bệnh.
Trời đã xế chiều, mười hai sứ đồ đến thưa: “Xin Thầy giải tán dân chúng, để họ vào các làng mạc thôn xóm xung quanh tìm chỗ ăn và nghỉ, vì đây là nơi đồng hoang.”
Nhưng Ngài bảo: “Chính các con hãy cho họ ăn!” Các sứ đồ thưa: “Nếu chúng con không đi mua thức ăn cho cả đoàn dân này, thì chúng con chỉ có năm ổ bánh và hai con cá!”
Có độ năm ngàn người đàn ông ở đó. Nhưng Ngài bảo các môn đệ: “Các con hãy cho họ ngồi thành từng nhóm, mỗi nhóm độ năm mươi người.” Các môn đệ làm theo, sắp xếp cho mọi người ngồi xuống. Ngài cầm năm ổ bánh và hai con cá, ngước mắt lên trời, chúc phước, rồi bẻ ra, trao cho các môn đệ để dọn ra trước đoàn dân. Tất cả đều ăn no nê; những mẩu bánh thừa thu lại được mười hai giỏ đầy.
Phê-rơ Xác Nhận Niềm Tin Về Chúa Cứu Thế
(Mat 16:13-19; Mác 8:27-29)
Đang lúc Đức Giê-su ở riêng cầu nguyện, có các môn đệ bên cạnh, Ngài hỏi họ: “Đoàn dân nói Ta là ai?”
Họ thưa: “Người thì nói là Giăng Báp-tít, kẻ thì bảo là Ê-li, những người khác lại cho rằng Thầy là một tiên tri thời xưa sống lại.”
Ngài hỏi tiếp: “Còn các con nói Ta là ai?” Phê-rơ thưa: “Thầy là Chúa Cứu Thế của Đức Chúa Trời!”
Ngài nghiêm cấm các môn đệ không được nói với ai điều ấy.
Chúa Báo Trước Ngài Sẽ Hy Sinh Và Sống Lại
(Mat 16:20-28; Mác 8:30–9:1)
Đức Giê-su dạy: “Con Người phải chịu nhiều khốn khổ, sẽ bị các trưởng lão, các thượng tế và các giáo sư Kinh Luật khai trừ, giết chết rồi sau ba ngày sẽ sống lại.”
Ngài lại bảo tất cả các môn đệ: “Ai muốn theo Ta, phải từ bỏ chính mình, hằng ngày vác thập tự giá mình và theo Ta. Vì ai muốn cứu mạng sống mình thì sẽ mất; nhưng ai hy sinh tính mạng vì Ta, thì sẽ cứu được.9:24 Nt: cứu nó Nếu một người được cả thế gian mà chính mình phải bị hư mất hay tổn hại, thì lợi ích gì đâu? Vì nếu ai hổ thẹn về Ta và về đạo Ta thì Con Người sẽ hổ thẹn về người đó, khi Ngài trở lại trong vinh quang của Ngài, của Cha và của các thiên sứ thánh. Thật Ta bảo cho các con, vài người đang đứng đây hẳn sẽ không nếm sự chết cho đến khi thấy Nước Đức Chúa Trời.”
Chúa Hóa Hình
(Mat 17:1-8; Mác 9:2-8)
Độ tám ngày sau khi phán dạy những điều ấy, Đức Giê-su đem theo Phê-rơ, Giăng và Gia-cơ lên núi để cầu nguyện. Đang khi Ngài cầu nguyện, diện mạo Ngài biến đổi; áo Ngài trở nên rực sáng trắng toát. Có hai người hầu chuyện với Ngài là Môi-se và Ê-li. Họ hiện ra trong hào quang, bàn về việc Ngài ra đi là việc Ngài sắp hoàn thành tại Giê-ru-sa-lem. Phê-rơ và các bạn buồn ngủ lắm, nhưng khi thấy hào quang của Ngài và của hai người đứng với Ngài thì tỉnh hẳn. Khi hai người từ giã Ngài, Phê-rơ thưa với Đức Giê-su: “Thưa Thầy, ở lại đây tốt quá! Ta hãy dựng ba lều; một cho Thầy, một cho Môi-se và một cho Ê-li.” Ông nói mà không hiểu mình nói gì.
Phê-rơ còn đang nói, một đám mây kéo đến che khuất Ngài, Môi-se và Ê-li; khi họ vào trong đám mây các môn đệ sợ hãi. Từ trong đám mây có tiếng phán: “Đây là Con Ta, Đấng đã được chọn. Hãy nghe theo Ngài!” Khi tiếng phán vang ra, chỉ còn lại một mình Đức Giê-su mà thôi. Trong những ngày đó các môn đệ im lặng, không thuật lại cho ai những điều mình được chứng kiến.
Đứa Trẻ Bị Quỷ Ám Được Chữa Lành
(Mat 17:14-18, 22-23; Mác 9:14-27, 30-32)
Hôm sau, khi Đức Giê-su và các môn đệ xuống núi, một đoàn dân đông đến đón Ngài. Một người trong đám đông kêu lớn: “Thưa Thầy, con xin Thầy đoái xem con trai con đây, vì con chỉ có một mình nó. Quỷ9:39 Nt: tà linh nhập vào nó, bất chợt rú lên, vật nó làm sôi bọt mép, cứ gây thương tích cho nó và ít khi chịu rời nó.9:39 Nt: rời bỏ nó Con đã xin các môn đệ Thầy đuổi quỷ, nhưng họ không đuổi nổi.”
Đức Giê-su đáp: “Ôi, thế hệ vô tín, đồi trụy! Ta sẽ phải ở với các ngươi và chịu đựng các ngươi đến bao giờ? Hãy đem con trai ngươi lại đây!”
Lúc đứa trẻ đến gần Ngài, quỷ vật nó xuống làm nó giãy giụa. Nhưng Đức Giê-su quở tà linh và chữa lành đứa trẻ, rồi giao lại cho cha nó. Cả đoàn dân đều kinh ngạc về quyền uy vĩ đại của Đức Chúa Trời.
Khi mọi người đang sững sờ về mọi việc Ngài làm, Ngài bảo các môn đệ: “Các con hãy lắng nghe cho kỹ những điều Ta nói đây! Con Người sắp bị nộp vào tay người ta.” Nhưng họ không hiểu lời ấy, vì còn bị che khuất đối với họ, khiến họ không nhận biết được và họ cũng sợ không dám hỏi Ngài về lời này.
Ai Là Người Lớn Nhất
(Mat 18:1-5; Mác 9:33-40)
Các môn đệ tranh luận với nhau xem ai lớn nhất trong nhóm mình. Đức Giê-su biết ý tưởng họ, nên đem một đứa trẻ lại đứng bên cạnh Ngài, và bảo: “Ai nhân danh Ta tiếp đón đứa trẻ này tức là tiếp đón Ta. Ai tiếp nhận Ta là tiếp nhận Đấng đã sai ta. Vì người hèn mọn nhất trong các con,9:48 Nt: người hèn mọn hơn trong tất cả các con là cao trọng là người cao trọng nhất.”
Giăng thưa: “Thưa Thầy, chúng con thấy một người nhân danh Thầy để đuổi quỷ, nhưng chúng con đã ngăn cấm vì người ấy không theo chúng ta.”
Ngài bảo: “Đừng ngăn cấm, vì ai không chống đối các con là người thuận với các con!”
Người Sa-ma-ri Chống Đối
Gần đến ngày về trời, Đức Giê-su quyết tâm đi lên Giê-ru-sa-lem. Ngài sai các sứ giả đi trước; trên đường họ vào một làng Sa-ma-ri để chuẩn bị chỗ trọ cho Ngài, nhưng dân chúng không chịu tiếp Ngài, vì Ngài đi lên Giê-ru-sa-lem. Gia-cơ và Giăng thấy thế, thưa: “Lạy Chúa, Chúa có muốn chúng con khiến lửa từ trời giáng xuống thiêu hủy họ không?” Nhưng Ngài quay lại quở trách hai người, rồi cùng các môn đệ đi qua một làng khác.
Điều Kiện Làm Môn Đệ Chúa
(Mat 8:19-22)
Khi đang đi đường, một người thưa với Ngài: “Thầy đi đâu, con sẽ theo đó!”
Đức Giê-su đáp: “Chồn cáo có hang, chim trời có tổ, nhưng Con Người không có chỗ gối đầu!”
Ngài bảo một người khác: “Con hãy theo Ta!” Nhưng người ấy thưa: “Xin cho phép con đi chôn cất cha con trước đã!”
Ngài tiếp: “Con hãy để kẻ chết chôn kẻ chết của họ! Còn con, hãy đi truyền giảng Nước Đức Chúa Trời!”
Một người khác thưa: “Lạy Chúa, con sẽ theo Chúa, nhưng trước hết xin cho phép con về từ giã người nhà trước đã!”
Đức Giê-su đáp: “Ai đã tra tay cầm cày, còn ngoảnh nhìn lại đằng sau thì không xứng đáng với Nước Đức Chúa Trời!”9:62 Nt: Không ai đã tra tay cầm cày mà còn ngoảnh nhìn chuyện đằng sau mà lại xứng hợp với thiên đàng
Bảy Mươi Hai Môn Đệ Ra Đi Truyền Giáo
Sau đó, Chúa lập lên bảy mươi hai10:1 Nhiều bản ghi bảy mươi môn đệ khác, sai từng toán hai người đi trước Ngài đến mọi thành, mọi chỗ mà Ngài định đến. Ngài bảo họ: “Mùa gặt thật trúng,10:2 Nt: nhiều nhưng thợ gặt10:2 Nt: công nhân lại ít. Vậy hãy nài xin chủ10:2 Nt: chúa vụ mùa mùa gặt sai thêm thợ gặt vào mùa gặt của Ngài. Các con hãy ra đi! Này, ta sai các con đi như chiên con giữa bầy muông sói. Đừng đem túi tiền, bao bị hay giày dép. Đừng chào hỏi ai10:4 Chào hỏi rườm rà mất nhiều thì giờ dọc đường.
Các con vào nhà nào, trước hết hãy nói: ‘Chúc nhà này được bình an!’ Nếu nhà ấy có người đáng hưởng bình an, thì sự bình an của các con sẽ ở cùng10:6 Nt: trên người ấy; nếu không, sự bình an sẽ trở về với các con. Hãy ở lại trong nhà ấy và ăn uống với họ những thức họ mời, vì công nhân đáng được trả công. Đừng đổi chỗ trọ từ nhà này sang nhà khác.
Vào thành nào được người ta đón tiếp, các con hãy ăn thực phẩm họ dọn cho. Hãy chữa lành người đau ở đó và bảo họ: ‘Nước Đức Chúa Trời đã đến gần các ngươi!’ Nhưng khi các con vào thành nào người ta không đón tiếp, hãy ra ngoài đường phố công bố: ‘Ngay đến bụi thành phố đã dính vào chân chúng tôi thì cũng phủi đi nghịch cùng các ngươi! Dù vậy, nên biết điều này: Nước Đức Chúa Trời đã đến gần!’ Ta bảo các con, trong ngày ấy,10:12 Ngày phán xét Sô-đôm còn được khoan hồng hơn thành phố này!
Khốn cho ngươi, thành Cô-ra-xin! Khốn cho ngươi, thành Bết-sai-đa! Vì nếu các phép lạ10:13 Nt: việc quyền năng làm giữa các ngươi đã được làm tại Ty-rơ và Si-đôn, thì chúng đã mặc bao gai và ngồi trong tro bụi mà ăn năn từ lâu rồi. Nhưng trong ngày phán xét, Ty-rơ và Si-đôn còn được khoan hồng hơn các ngươi. Còn ngươi, thành Ca-pha-na-um! Ngươi sẽ được nâng cao tận trời sao? Không, ngươi sẽ bị quăng xuống tận Âm Phủ!
Ai nghe các con là nghe Ta. Ai khước từ các con là khước từ Ta. Ai khước từ Ta là khước từ Đấng đã sai Ta.”
Các Môn Đệ Trở Về
(Mat 11:25-27; 13:16-17)
Bảy mươi hai môn đệ vui mừng trở về trình: “Thưa Chúa, nhờ danh Chúa,10:17 Nt: trong danh Chúa chính các quỷ cũng khuất phục chúng con!”
Nhưng Ngài bảo: “Ta đã thấy Sa-tan từ trời sa xuống như chớp nhoáng. Này, Ta ban cho các con quyền uy để đạp trên rắn độc, bò cạp, và trên mọi quyền năng của kẻ thù nghịch, không gì làm hại các con được. Tuy nhiên, đừng mừng vì các tà linh khuất phục các con, nhưng hãy mừng vì tên các con đã được ghi ở trên trời.”
Niềm Hân Hoan Của Chúa
Vào giờ đó, Đức Giê-su vô cùng vui mừng trong Thánh Linh. Ngài cầu nguyện: “Lạy Cha, Con ca ngợi Cha, Chúa Tể của trời đất, vì Cha giấu kín những điều này với người khôn ngoan, thông sáng, mà tiết lộ cho trẻ thơ. Vâng, thưa Cha, việc này đẹp lòng Cha!”
“Cha đã giao thác mọi sự cho Ta. Ngoài Cha ra không ai biết Con là ai; ngoài Con ra và người nào Con muốn bày tỏ cho, cũng không ai biết Cha là ai.”
Ngài quay lại nói với các môn đệ và bảo riêng: “Phước cho mắt ai được thấy những điều các con nhìn thấy. Vì Ta cho các con biết: Nhiều tiên tri và vua chúa muốn thấy những điều các con nhìn thấy mà không thấy được, muốn nghe những điều các con nghe, mà không nghe được.”
Ngụ Ngôn Người Sa-ma-ri Nhân Lành
Một giáo sư Kinh Luật đứng lên hỏi để thử Ngài: “Thưa Thầy, tôi phải làm gì để được hưởng sự sống vĩnh phúc?”
Ngài hỏi lại: “Trong Kinh Luật đã chép những gì? Ông đọc thấy thế nào?”
Giáo sư Kinh Luật thưa: “Ngươi hãy hết lòng, hết linh hồn, hết sức, hết trí yêu kính10:27 Nt: agapáo (Yêu với tình yêu thiên thượng) Chúa, là Đức Chúa Trời ngươi và yêu thương10:27 Agapáo người lân cận như mình.”
Ngài bảo: “Ông trả lời đúng! Hãy thực hành điều ấy thì ông sẽ sống!”
Nhưng ông ấy muốn biện minh cho mình, nên hỏi Đức Giê-su: “Ai là người lân cận tôi?”
Nhân đó Đức Giê-su kể: “Một người đi từ Giê-ru-sa-lem xuống Giê-ri-cô, lâm vào tay bọn cướp. Chúng lột hết áo quần, đánh đập, rồi bỏ đi, để người đó dở sống dở chết. Nhằm lúc ấy, một vị tế lễ đi xuống đường đó, thấy nạn nhân,10:31 Nt: người ấy thì đi tránh qua bên kia đường. Tương tự như thế, một người Lê-vi đến nơi, thấy vậy, cũng tránh qua bên kia đường. Nhưng một người Sa-ma-ri đi đường, đến gần thấy nạn nhân, động lòng thương xót, áp lại, băng bó vết thương, thoa dầu, bóp rượu; rồi đỡ nạn nhân lên lừa10:34 Nt: thú vật của mình, chở đến quán trọ săn sóc. Hôm sau, người ấy lấy hai đồng đê-na-ri đưa cho chủ quán và dặn: ‘Hãy săn sóc nạn nhân, tốn kém thêm bao nhiêu, khi trở về, tôi sẽ trả cho!’
Trong ba người đó, ông nghĩ ai là người lân cận đối với kẻ bị cướp?”
Giáo sư Kinh Luật thưa: “Người đã có lòng thương xót nạn nhân!” Đức Giê-su bảo: “Hãy đi, làm y như vậy!”
Ma-thê Và Ma-ri
Khi Đức Giê-su cùng các môn đệ đi đường, Ngài ghé vào một làng kia; một người đàn bà tên Ma-thê tiếp rước Ngài vào nhà. Nàng có cô em gái tên là Ma-ri, ngồi10:39 Ctd: ngồi bên nàng dưới chân Ngài và lắng nghe lời Ngài dạy. Nhưng Ma-thê mải lo nhiều việc phục vụ, đến thưa với Ngài: “Thưa Chúa, em con bỏ mặc con phục vụ một mình, sao Chúa không lưu ý? Xin Chúa bảo nó giúp con!”
Ngài đáp: “Ma-thê, Ma-thê! Con lo lắng và rối trí về nhiều việc, nhưng chỉ có một việc cần thôi. Ma-ri đã chọn phần tốt hơn, là điều không ai đoạt lấy được!”
Lời Cầu Nguyện Của Chúa
(Mat 6:9-13; 7:7-11)
Ngày kia, tại một địa điểm nọ, Đức Giê-su vừa cầu nguyện xong, một môn đệ nói: “Thưa Chúa, xin dạy chúng con cầu nguyện, cũng như Giăng đã dạy môn đệ mình.”
Ngài bảo họ: “Khi các con cầu nguyện, hãy nói:
Lạy Cha,
Nguyện danh Cha được tôn thánh,
Nước Cha được đến!
Xin cho chúng con thức ăn đủ sống mỗi ngày!
Xin tha tội11:4 Nt: tha cho chúng con chúng con,
Vì chúng con cũng tha mọi người mắc nợ11:4 Chỉ về tội lỗi chúng con!
Và xin chớ đem chúng con vào sự cám dỗ.”
Ngài dạy tiếp: “Giả định một người trong các con có người bạn, nửa đêm đến nhà bạn ấy yêu cầu: ‘Anh ơi, cho tôi mượn ba ổ bánh, vì tôi có bạn đi đường mới tới, nhưng tôi không có gì mời ăn.’
Người bạn trong nhà đáp: ‘Anh đừng quấy rầy tôi! Cửa đã đóng rồi; các con tôi đang ngủ cùng giường với tôi. Tôi không thể nào dậy lấy bánh cho anh được!’ ” Ta bảo các con: “Dù người kia không chịu dậy đưa bánh vì tình bằng hữu, nhưng cũng phải dậy đưa đầy đủ số bánh bạn mình cần vì bị kèo nài.”
Ta cũng bảo các con: “Hãy xin sẽ được, hãy tìm sẽ gặp, hãy gõ, cửa sẽ mở ra cho các con. Vì ai xin sẽ được, ai tìm sẽ gặp, ai gõ thì cửa sẽ mở.
Trong các con, có người nào làm cha mà con mình xin cá lại cho rắn, xin trứng lại cho bò cạp không? Vậy, nếu các con là người xấu, còn biết cho con cái mình vật tốt, huống gì Cha trên trời lại không ban Thánh Linh cho những người cầu xin Ngài sao?”
Chúa Cứu Thế Và Bê-ên-xê-bun
(Mat 12:22-30, 38-45; Mác 3:20-27)
Đức Giê-su đuổi một quỷ câm, khi quỷ xuất, người câm nói được, nên dân chúng kinh ngạc. Nhưng có vài người nói: “Ông ấy cậy quỷ vương Bê-ên-xê-bun11:15 Nt: trong Bê-ên-xê-bun mà đuổi quỷ.” Một số người khác xin Ngài làm một dấu lạ từ trời để thử Ngài.
Biết thấu tư tưởng họ, Ngài đáp: “Nước nào chia rẽ sẽ bị suy vong; nhà nào phân ly sẽ bị đổ vỡ. Nếu Sa-tan tự chia rẽ với mình, thì vương quốc nó làm sao tồn tại11:18 Nt: đứng được? Vì các ngươi nói rằng Ta nhờ Bê-ên-xê-bun để đuổi quỷ. Nếu Ta cậy Bê-ên-xê-bun mà đuổi quỷ, thì con cái các ngươi sẽ nhờ ai11:19 Nhờ gì mà đuổi quỷ? Trong việc này, chúng sẽ xử đoán các ngươi. Nếu Ta cậy ngón tay Đức Chúa Trời mà đuổi quỷ, thì Nước Đức Chúa Trời đã đến nơi các ngươi rồi!
Khi một kẻ mạnh bạo, vũ trang đầy đủ phòng thủ lâu đài mình, thì tài sản được an toàn. Nhưng khi có ai mạnh hơn tấn công chiến thắng nó, thì người ấy tước khí giới nó nhờ cậy và phân phát chiến lợi phẩm.
Ai không thuận với Ta là nghịch cùng Ta. Ai không kết hợp với Ta đều tản lạc.
Khi một tà linh11:24 Nt: uế linh ra khỏi một người, nó đi qua những nơi khô hạn tìm chỗ nghỉ ngơi. Tìm không được, nó tự nhủ: ‘Ta sẽ trở về nhà mà ta mới ra khỏi!’ Về đến nhà, thấy đã quét dọn và sắp xếp lại, nó liền đi đem bảy quỷ khác, dữ hơn nó vào ở trong nhà và tình trạng về sau của người này trở thành tệ hại hơn trước.”
Khi Ngài đang dạy những điều ấy, một người đàn bà trong đám đông lên tiếng: “Phước cho dạ đã cưu mang Thầy và vú đã cho Thầy bú!”
Nhưng Ngài đáp: “Những người nghe lời Đức Chúa Trời và vâng giữ còn có phước hơn!”
Thấy đoàn dân kéo đến càng đông, Ngài bắt đầu phán dạy: “Thế hệ này thật là một thế hệ gian ác! Họ tìm kiếm một dấu lạ, nhưng sẽ chẳng cho dấu lạ nào ngoài dấu lạ Giô-na. Vì Giô-na là dấu lạ cho dân Ni-ni-ve thể nào, thì Con Người cũng là dấu lạ cho thế hệ này thể ấy. Trong ngày phán xét, nữ hoàng nam phương sẽ đứng dậy nghịch cùng những người của thế hệ này và lên án họ, vì bà đã từ chân trời góc bể11:31 Nt: Những nơi tận cùng của đất đến nghe lời khôn ngoan11:31 Nt: sự khôn ngoan của Sa-lô-môn, mà nay tại đây có Đấng vĩ đại hơn Sa-lô-môn. Trong ngày phán xét, dân thành Ni-ni-ve sẽ đứng dậy, lên án thế hệ này, vì dân ấy đã ăn năn khi nghe Giô-na giảng, mà nay tại đây có Đấng vĩ đại hơn Giô-na!
Không ai thắp đèn rồi đem giấu vào chỗ khuất hoặc dưới thùng, nhưng đặt trên giá đèn để những người bước vào đều thấy ánh sáng. Mắt là đèn của thân thể. Khi mắt tinh tường, thì cả con người11:34 Nt: thân thể cũng sáng sủa. Nhưng nếu mắt kém, thì cả con người cũng tối tăm. Vậy, hãy coi chừng, để ánh sáng trong các ngươi không phải là bóng tối. Nếu cả thân thể các ngươi sáng sủa, không có phần nào tối tăm thì mới sáng sủa hoàn toàn, như khi ánh đèn tỏa sáng trên các ngươi.”
Đức Giê-su vừa dạy xong, một người Pha-ri-si mời Ngài dùng bữa. Bước vào nhà, Ngài ngồi vào bàn ăn. Người Pha-ri-si này thấy Ngài không rửa tay trước bữa ăn thì ngạc nhiên.
Nhưng Chúa bảo ông ta: “Người Pha-ri-si các ông chỉ hay rửa bên ngoài chén đĩa, nhưng bên trong các ông lại đầy dẫy sự gian ác và trộm cướp. Sao khờ dại thế! Đấng dựng nên bên ngoài lại không tạo nên bề trong sao? Nhưng hãy bố thí những gì mình có, thì mọi sự đều trong sạch cho các ông.
Nhưng khốn cho các ông là người Pha-ri-si, vì các ông dâng phần mười bạc hà, rau cần, và mọi thứ rau cỏ, mà bỏ qua công lý và lòng yêu kính Đức Chúa Trời. Các ông cần phải làm các điều này, nhưng đừng bỏ các điều kia.
Khốn cho các ông, người Pha-ri-si, vì các ông thích ngồi ghế danh dự trong hội đường và ưa được chào hỏi giữa phố phường.
Khốn cho các ông vì các ông giống như mồ hoang không còn tàn tích, người ta đạp lên mà không biết!”
Một giáo sư Kinh Luật nói: “Thưa Thầy, Thầy nói thế là nhục mạ luôn cả chúng tôi nữa!”
Ngài đáp: “Khốn cho các ông, giới giáo sư Kinh Luật, vì các ông chất trên người khác những gánh nặng khó mang, còn chính các ông không động ngón tay vào.
Khốn cho các ông, vì các ông xây mộ cho các tiên tri mà tổ phụ các ông đã giết hại. Vì thế, các ông làm nhân chứng và hoàn toàn tán thành việc làm của họ: Tổ phụ thì giết tiên tri, còn các ông lại xây mộ. Bởi thế, lời cao minh11:49 Nt: sự khôn ngoan của Đức Chúa Trời của Đức Chúa Trời đã nói: ‘Ta sẽ sai các tiên tri và các sứ đồ đến cùng chúng; Chúng sẽ giết người này, bức hại kẻ kia,’ để có thể đòi thế hệ này trả nợ máu của mọi tiên tri đã đổ ra từ thuở khai thiên lập địa, từ máu của A-bên cho đến máu của Xa-cha-ri, là người bị giết giữa bàn thờ và nhà thờ.11:51 Nt: nhà Phải, Ta bảo các ông, sẽ phải đòi thế hệ này trả nợ ấy.
Khốn cho các ông là các giáo sư Kinh Luật, vì các ông giữ chìa khóa kho tri thức, chính các ông không vào đó nhưng ai vào, thì các ông ngăn chặn!”
Khi Ngài rời nơi đó, các người Pha-ri-si và các giáo sư Kinh Luật rất căm giận, theo vặn hỏi Ngài đủ điều, rình rập để bắt bẻ từng lời nói của Ngài.
Cảnh Cáo Người Đạo Đức Giả
(Mat 10:26-31)
Trong khi đó, một đoàn dân đông hàng vạn người tụ họp chen chúc đến nỗi dẫm lên nhau. Ngài bắt đầu dạy các môn đệ trước: “Các con hãy đề phòng men của người Pha-ri-si, tức là lối sống đạo đức giả. Không điều gì che đậy mà sẽ khỏi bị tỏ bày; không điều gì giấu kín mà sẽ khỏi bị phát hiện. Vì thế, những lời12:3 Nt: những gì các con nói trong tối sẽ được nghe ngoài sáng;12:3 Nt: nghe trong ánh sáng những tiếng rỉ tai trong phòng riêng sẽ được công bố trên sân thượng.
Ta bảo các con, những bạn thân của Ta: ‘Đừng sợ những kẻ giết thân xác rồi sau đó không làm gì được nữa. Nhưng Ta sẽ bảo cho các con phải sợ ai: Hãy sợ Đấng sau khi giết rồi còn có quyền ném vào hỏa ngục. Phải, Ta bảo các con, hãy sợ Đấng ấy!’ Có phải năm con chim sẻ chỉ bán được hai đồng tiền12:6 Đơn vị tiền cổ của La-mã trị giá tiền công một ngày sao? Thế mà, không một con nào bị Đức Chúa Trời bỏ quên! Hơn nữa, ngay tóc trên đầu các con cũng đã được đếm hết rồi. Vậy, đừng sợ, vì các con còn quý12:7 Nt: khác hơn nhiều chim sẻ!”
Công Nhận Chúa Hoặc Chối Bỏ Ngài
(Mat 10:26-31)
“Ta bảo các con, hễ ai tuyên xưng Ta trước mặt loài người, thì Con Người cũng sẽ tuyên xưng người ấy trước mặt các thiên sứ của Đức Chúa Trời; còn ai chối từ Ta trước mặt loài người sẽ bị chối từ trước các thiên sứ của Đức Chúa Trời.
Ai nói phạm12:10 Nt: nói một ít lời đến Con Người sẽ được tha thứ; nhưng ai phạm thượng chống Thánh Linh sẽ không được tha đâu!
Khi người ta giải các con ra hội đường, hoặc ra trước các người cai trị, các nhà cầm quyền, thì đừng lo phải biện bạch cách nào hoặc đối đáp làm sao, vì chính giờ đó, Thánh Linh sẽ dạy các con điều cần phải nói.”
Người Giàu Dại Dột
Trong đám đông, có người nói: “Thưa Thầy, xin bảo anh con chia gia tài cho con!”
Ngài đáp: “Này anh12:14 Nt: người kia, ai lập Ta lên để xử kiện hoặc phân chia gia tài cho các ngươi?”
Rồi Ngài bảo dân chúng: “Hãy thận trọng, đề phòng mọi thứ tham lam, vì cuộc sống con người không cốt tại của cải dư dật đâu!”
Ngài lại dạy họ một ngụ ngôn: “Ruộng của một người kia rất trúng mùa. Ông này ngẫm nghĩ: ‘Ta phải làm gì đây? Vì ta không còn chỗ để chứa hoa lợi nữa!’
Rồi tự nhủ: ‘Ta sẽ làm thế này: ta sẽ phá dỡ các kho lẫm, xây lại cho lớn hơn. Ta sẽ thu trữ tất cả mùa màng của cải ta vào đó.’ Ta sẽ bảo linh hồn ta: ‘Linh hồn ơi, ngươi đã có lắm của cải tích trữ cho nhiều năm. Vậy hãy nghỉ ngơi, ăn uống và hưởng lạc đi!’
Nhưng Đức Chúa Trời bảo ông ta: ‘Hỡi kẻ khờ dại kia! Đêm nay, linh hồn ngươi sẽ bị đòi lại, vậy của cải ngươi sắm sửa đó sẽ thuộc về ai?
Những kẻ tích lũy tiền của cho mình mà không giàu có nơi Đức Chúa Trời cũng sẽ như thế.’ ”
Sự Lo Lắng
Đức Giê-su bảo các môn đệ: “Vậy nên Ta bảo các con, đừng lo lắng về đời sống, phải lấy gì ăn để sống, lấy gì mặc để che thân. Vì mạng sống12:23 Nt: linh hồn giá trị hơn thức ăn, thân thể giá trị hơn quần áo. Hãy nghĩ xem loài quạ: Chúng chẳng gieo, chẳng gặt, cũng không kho tàng, không vựa lẫm, thế mà Đức Chúa Trời vẫn nuôi chúng. Các con còn quý trọng hơn loài chim biết bao! Có ai trong các con nhờ lo lắng mà kéo dài đời12:25 Ctd: tầm vóc mình thêm được một khoảnh khắc12:25 Nt: Cu-bít (42.20cm) nào không? Nếu một việc rất nhỏ như thế còn không làm nổi, tại sao các con lo lắng về những việc khác?
Hãy nghĩ xem các loài hoa huệ12:27 Ctd: hoa đồng mọc lên cách nào. Chúng chẳng nhọc công kéo chỉ, dệt tơ, thế mà, Ta bảo các con: Dù vua Sa-lô-môn sang trọng đến đâu cũng không được mặc áo đẹp như một trong những đóa hoa này. Hỡi những kẻ ít đức tin, hoa cỏ là loài nay ở ngoài đồng, mai bị bỏ vào lò mà Đức Chúa Trời còn cho chúng mặc đẹp đến thế, huống chi các con. Đừng chạy theo miếng ăn, thức uống, cũng đừng lo âu. Vì tất cả các dân trên thế giới đều đeo đuổi những thứ ấy, nhưng Cha các con biết các con cần những điều ấy rồi. Trái lại, hãy tìm kiếm Nước Đức Chúa Trời,12:31 Nước Ngài thì những điều ấy cũng sẽ được ban thêm cho các con.
Hỡi bầy chiên nhỏ bé, đừng sợ, vì Cha các con vui lòng ban Nước Đức Chúa Trời cho các con rồi. Hãy bán của cải để làm việc thiện, hãy sắm cho mình những túi tiền không cũ mòn, và kho báu không hao hụt trên trời, là nơi không có kẻ trộm bén mảng và không có mối mọt phá hoại. Vì tiền của các con ở đâu, thì lòng các con cũng ở đó.”
Thức Canh
“Hãy thắt lưng và thắp đèn lên. Các con hãy làm như người chờ đợi chủ mình khi người đi dự tiệc cưới về, vừa đến gõ cửa thì mở ngay. Phước cho những đầy tớ khi chủ về thấy họ đang thức canh! Thật, Ta bảo các con, chủ sẽ tự thắt lưng rồi cho những đầy tớ ấy ngồi vào bàn tiệc và đến phục vụ họ. Phước cho các đầy tớ khi chủ về lúc canh hai,12:38 Theo người Do Thái và Hy-lạp. 10 giờ tối đến 2 giờ sáng canh ba12:38 2 giờ sáng đến 6 giờ sáng vẫn thấy họ thức canh!12:38 Nt: như vậy Nhưng các con nên biết: Nếu chủ nhà rõ giờ nào kẻ trộm sẽ đến, thì không để cho kẻ trộm đào ngạch khoét vách vào nhà mình đâu! Chính các con phải sẵn sàng vì Con Người sẽ đến vào giờ các con không ngờ!”
Phê-rơ nói: “Thưa Chúa, ngụ ngôn này Chúa dạy riêng cho chúng con thôi hay cho cả mọi người?”
Ngài đáp: “Vậy,12:42 Ctd: Thế thì, bởi thế cho nên ai là người quản gia trung tín, khôn sáng được chủ đặt lên coi sóc gia nhân để phân phát cho họ phần ăn đúng giờ? Phước cho đầy tớ ấy khi chủ về thấy đang chu toàn phận sự.12:43 Nt: đang làm như vậy Thật Ta bảo các con, chủ sẽ lập đầy tớ ấy quản lý cả tài sản mình. Nhưng nếu đầy tớ ấy thầm nghĩ: ‘Chủ ta trì hoãn chưa về,’ rồi đánh đập các tôi trai tớ gái, và ăn uống say sưa, chủ sẽ đến trong ngày nó không ngờ, vào giờ nó không hay, và xé xác nó, cho nó đồng số phận với bọn bất trung.12:46 Nt: vô tín
Đầy tớ ấy đã biết ý chủ mà không chuẩn bị sẵn sàng và không làm theo ý chủ sẽ bị phạt đòn nhiều. Còn đầy tớ không biết ý chủ mà phạm tội đáng phạt12:48 Nt: làm việc đáng đánh đòn sẽ bị phạt đòn nhẹ hơn. Ai được cho nhiều sẽ bị đòi nhiều; còn ai được giao nhiều sẽ bị hỏi nhiều hơn.”
Sự Phân Rẽ
(Mat 10:34-35)
“Ta đã đến để nhen lửa trên đất. Nếu lửa cháy lên rồi, Ta còn mong ước gì nữa? Có một phép báp-tem mà Ta phải chịu; Ta khắc khoải biết bao cho đến khi hoàn tất. Các con tưởng Ta đến để đem hòa bình cho thế giới sao? Ta bảo các con: Không, thật ra là đem sự phân ly; vì từ nay một gia đình năm người sẽ chia rẽ, ba chống hai và hai chống ba; họ sẽ chia rẽ, cha chống con trai, con trai nghịch cha, mẹ chống con gái, con gái nghịch mẹ, mẹ chồng chống nàng dâu, nàng dâu nghịch mẹ chồng!”
Phân Biệt Các Thời Đại
(Mat 16:2-3)
Ngài cũng bảo dân chúng: “Khi thấy mây kéo lên phía tây, các ngươi liền nói: ‘Trời sắp mưa bão!’ thì có mưa bão thật. Khi thấy gió nam thổi, các ngươi nói: ‘Sắp nóng bức!’ thì trời oi bức. Hỡi bọn đạo đức giả, đã biết phân biệt các hiện tượng của trời đất, sao các ngươi không biết phân biệt thời đại hiện nay?”
Giải Hòa
(Mat 5:25-26)
“Tại sao các ngươi không tự mình phán đoán điều gì là phải? Khi người đi hầu tòa với đối phương, dọc đường hãy cố gắng dàn xếp12:58 Giải quyết cho xong với họ, kẻo họ lôi người đến trước quan tòa và quan tòa sẽ giao cho giám ngục bỏ tù12:58 Nt: sẽ giao cho giám ngục, giám ngục sẽ bỏ tù người. Ta bảo cho các ngươi biết, người không thể nào ra khỏi tù cho đến khi trả xong đồng tiền nợ cuối cùng.”
Nếu Không Ăn Năn Sẽ Bị Chết Mất
Chính lúc ấy, có vài người ở đó thuật cho Đức Giê-su nghe vụ Phi-lát giết mấy người Ga-li-lê lấy máu trộn với tế lễ của họ. Ngài đáp: “Các ngươi tưởng những người Ga-li-lê ấy phạm tội nặng hơn tất cả đồng hương13:2 Nt: người Ga-li-lê họ nên bị tàn sát sao? Ta bảo thật, không phải đâu! Nhưng nếu các ngươi chẳng ăn năn thì tất cả sẽ bị hư mất như vậy. Hoặc mười tám người kia bị tháp Si-lô-ê đổ xuống đè chết, các ngươi tưởng họ phạm tội nặng hơn dân chúng Giê-ru-sa-lem sao? Ta bảo thật, không phải đâu! Nhưng nếu các ngươi chẳng ăn năn, thì tất cả sẽ bị hư mất như vậy.”
Ngụ Ngôn Về Cây Vả Không Trái
Đức Giê-su lại kể ngụ ngôn này: “Người kia trồng cây vả trong vườn nho mình, nhưng khi đến hái trái lại chẳng tìm được quả nào. Chủ bèn bảo người trồng nho: ‘Đã ba năm ta đến tìm quả nơi cây vả này, nhưng chẳng thấy gì cả. Vậy hãy đốn cây ấy đi! Sao để nó chiếm đất mà không sinh hoa lợi?’
Nhưng người trồng nho thưa: ‘Thưa chủ, xin cứ để yên nó thêm một năm này nữa, để tôi sẽ đào đất xung quanh và bón phân vào. Có lẽ trong tương lai, nó sẽ ra trái;13:9 Nt: nếu thật nó ra trái trong tương lai nếu không, thì chủ sẽ đốn!’ ”
Chữa Lành Người Đàn Bà Trong Ngày Sa-bát
Đức Giê-su đang dạy dỗ trong một hội đường vào ngày Sa-bát. Kìa, có một người đàn bà vì bị quỷ ám sinh bệnh đã mười tám năm, lưng còng xuống không thể đứng thẳng lên được. Thấy bà, Đức Giê-su gọi tới bảo: “Bà ơi, bà đã được giải thoát khỏi bệnh tật rồi!” Được Ngài đặt tay, bà lập tức đứng thẳng lên và ca ngợi Đức Chúa Trời.
Nổi giận vì thấy Ngài chữa bệnh trong ngày Sa-bát, viên quản lý hội đường bảo đoàn dân: “Đã có sáu ngày để làm việc trong tuần lễ. Vậy anh em hãy đến chữa bệnh13:14 Nt: đến và được chữa lành vào những ngày ấy, chứ đừng chữa bệnh vào ngày Sa-bát.”
Chúa đáp: “Các người đạo đức giả! Vào ngày Sa-bát, không phải tất cả các ngươi đều thả bò lừa khỏi chuồng và dẫn chúng đi uống nước sao? Thế mà bà này là một con gái của Áp-ra-ham đã bị Sa-tan trói buộc suốt mười tám năm, lại không cần được giải phóng khỏi xiềng xích nó vào ngày Sa-bát sao?”
Nghe Ngài giải đáp, tất cả bọn chống đối Ngài hổ thẹn, còn toàn thể dân chúng đều mừng rỡ về mọi việc vinh quang Ngài thực hiện.
Hạt Cải Và Men
(Mat 13:31-33; Mác 4:30-32)
Vì thế, Đức Giê-su dạy: “Nước Đức Chúa Trời ví như điều gì, Ta có thể lấy chi mà ví sánh? Nước Đức Chúa Trời ví như hạt cải người kia đem gieo trong vườn mình. Nó mọc lên thành cây; chim trời làm tổ trên cành nó.”
Ngài lại bảo: “Ta sẽ ví Nước Đức Chúa Trời với điều gì? Nước Đức Chúa Trời ví như men mà một người đàn bà đem trộn13:21 Nt: giấu vào ba đấu bột cho đến khi cả đống bột đều dậy lên.”
Cửa Hẹp
(Mat 7:13-14, 21-23)
Trên đường lên Giê-ru-sa-lem, Đức Giê-su đi qua các thành, các làng mạc dạy dỗ. Một người hỏi: “Lạy Chúa, có phải chỉ có ít người được cứu không?”
Ngài nói cùng họ: “Hãy nỗ lực vào cửa hẹp, vì Ta bảo các ngươi, nhiều người sẽ tìm cách vào nhưng không vào được. Đến khi chủ nhà đứng dậy đóng cửa, các ngươi mới đứng bên ngoài gõ cửa và nói: ‘Thưa chủ, xin mở cửa cho chúng tôi!’ Nhưng chủ sẽ đáp: ‘Ta không biết các ngươi từ đâu đến!’
Lúc ấy các người ấy thưa: ‘Chúng tôi đã ăn uống trước mặt chủ, và chủ đã dạy dỗ trên các đường phố của chúng tôi!’
Nhưng chủ sẽ bảo các ngươi: ‘Ta không biết các ngươi từ đâu đến! Hãy lui ra khỏi ta, tất cả quân gian ác kia!’
Các ngươi sẽ than khóc và rên siết khi thấy Áp-ra-ham, Y-sác, Gia-cốp, và tất cả các tiên tri của Chúa trong Nước Đức Chúa Trời, còn các ngươi phải bị quăng ra ngoài. Những người từ đông, tây, nam, bắc sẽ đến ngồi dự yến tiệc trong Nước Đức Chúa Trời; Thật thế,13:30 Nt: kìa người cuối sẽ trở nên đầu và người đứng đầu sẽ trở nên cuối.”
Chúa Than Vãn Về Thành Phố Giê-ru-sa-lem
(Mat 23:27-39)
Ngay giờ ấy, vài người Pha-ri-si đến thưa với Đức Giê-su: “Thầy nên bỏ đây mà đi nơi khác, vì vua Hê-rốt muốn giết Thầy!”
Ngài đáp: “Hãy đi bảo con cáo ấy rằng: ‘Ngày nay, ngày mai, Ta vẫn đuổi quỷ, chữa bệnh và ngày kia thì Ta sẽ hoàn thành công tác.’ Tuy nhiên, ngày nay, ngày mai và ngày kia Ta cần phải tiếp tục cuộc hành trình, vì một tiên tri của Chúa không thể chết bên ngoài thành Giê-ru-sa-lem.
Giê-ru-sa-lem! Giê-ru-sa-lem! Ngươi giết các tiên tri và ném đá các sứ giả Ta sai đến cùng ngươi. Bao lần Ta ước muốn tập họp đàn con ngươi như gà mẹ túc con mình lại để ấp ủ dưới cánh, mà các ngươi không chịu! Này, nhà cửa các ngươi sẽ bị bỏ hoang! Ta bảo thật, các ngươi sẽ không thấy Ta nữa cho đến khi nào các ngươi nói: ‘Phước cho Đấng nhân danh Chúa mà đến!’ ”
Người Phù Thũng Được Chữa Lành
Một ngày Sa-bát nọ, Đức Giê-su đến dự tiệc14:1 Nt: ăn bánh tại nhà người lãnh đạo Pha-ri-si. Người ta đều chăm chú theo dõi Ngài. Trước mặt Ngài, có người mắc bệnh phù thũng. Đức Giê-su hỏi14:3 Nt: đáp các giáo sư Kinh Luật và các người Pha-ri-si: “Trong ngày Sa-bát, có được phép chữa bệnh không?” Nhưng họ đều im lặng. Rồi Ngài đỡ lấy người bệnh, chữa lành rồi cho về.
Ngài bảo họ: “Có ai trong các ông có con trai hay con bò ngã xuống giếng trong ngày Sa-bát, mà lại không lập tức kéo nó lên hay sao?” Họ không thể nào biện bác được.
Khiêm Nhường
Nhận thấy các khách được mời đều chọn những ghế danh dự, Ngài kể một ngụ ngôn: “Khi có ai mời ngươi dự tiệc cưới, đừng ngồi ghế danh dự, e rằng còn có người khách khác đáng trọng hơn mình. Chủ tiệc sẽ đến bảo: ‘Xin nhường chỗ cho vị này!’ và ngươi phải xấu hổ xuống ngồi ghế dưới cuối cùng. Nhưng khi ngươi được mời hãy ngồi ghế dưới cùng, chủ tiệc sẽ đến nói: ‘Bạn ơi, mời bạn lên ghế cao hơn,’ như thế ngươi sẽ được vinh dự trước mặt toàn thể quan khách. Vì hễ ai tự tôn cao sẽ bị hạ xuống; ai hạ mình xuống sẽ được tôn cao.”
Nên Mời Ai?
Chúa cũng nói với chủ tiệc đã mời Ngài: “Khi ông đãi ăn trưa hay ăn tối, đừng mời bạn hữu, anh em, bà con hay những người láng giềng giàu có, kẻo họ cũng mời lại ông thì ông được đền ơn.14:12 Nt: thưởng Nhưng khi đãi tiệc, hãy mời những người nghèo khổ, bại liệt, què quặt, mù lòa, thì sẽ được phước vì họ không thể nào mời lại để đền ơn ông, còn ông sẽ được đền ơn trong ngày người công chính sống lại.”
Bữa Tiệc Lớn
(Mat 22:1-10; 10:37-38; 5:13; Mác 9:50)
Nghe vậy, một người khách trong bữa tiệc thưa với Ngài: “Phước cho ai được ăn tiệc trong Nước Đức Chúa Trời.”
Ngài đáp: “Một người kia dọn tiệc lớn và mời nhiều khách. Đến giờ khai tiệc, chủ tiệc sai đầy tớ nhắc khách đã được mời: ‘Mời quý vị đến, tiệc đã sẵn sàng!’
Nhưng tất cả nhất loạt từ khước. Người thứ nhất đáp: ‘Tôi mới mua một đám ruộng, tôi buộc phải đi xem, ngài vui lòng cho tôi xin kiếu!’
Người khác nói: ‘Tôi mới mua năm cặp bò, tôi đang đi thử sức chúng, cho tôi xin kiếu!’
Người khác nữa lại nói: ‘Tôi mới cưới vợ, nên tôi không thể nào đến được!’
Đầy tớ về trình với chủ. Chủ nhà nổi giận, ra lệnh cho nó: ‘Ngươi hãy đi nhanh ra các phố, các hẻm trong thành phố, mời những người nghèo khổ, bại liệt, mù lòa, què quặt về đây!’
Rồi đầy tớ thưa: ‘Điều chủ bảo con đã làm xong, nhưng vẫn còn dư chỗ!’
Chủ lại bảo đầy tớ: ‘Ngươi hãy đi ra các đường và các ngõ bên bờ rào ép mời người vào đầy nhà ta! Ta bảo thật, các khách đã được mời trước kia, không một kẻ nào được nếm bữa tiệc của ta!’ ”
Có đoàn dân đông cùng đi với Ngài, Ngài quay lại bảo họ: “Nếu ai đến theo14:26 Nt: đến với Ta mà không ghét cha mẹ, vợ con, anh chị em và chính mạng sống mình, thì không thể nào làm môn đệ Ta. Ai không vác thập tự giá mình mà theo Ta cũng không thể nào làm môn đệ Ta!”
“Ai trong các ngươi muốn xây một ngôi tháp mà không ngồi xuống tính toán chi phí trước, xem mình có đủ tiền để hoàn thành hay không? Nếu không, khi đổ nền xong, nhưng không đủ sức hoàn tất, ai nấy thấy vậy đều chế nhạo rằng: ‘Anh chàng này khởi công xây cất mà không hoàn tất nổi!’
Có ông vua nào đi giao chiến với một vua khác, mà trước hết không ngồi xuống tính toán xem thử với mười ngàn quân có chống nổi với vua kia đang đem hai mươi ngàn quân tấn công hay không? Nếu không, khi địch14:32 Nt: người ấy còn ở xa (chỉ về vua địch) còn ở xa, phải cử một phái đoàn đi cầu hòa. Cũng thế, nếu ai trong các ngươi không từ bỏ tất cả những gì mình có thì không thể nào làm môn đệ Ta.
Muối là vật tốt, nhưng nếu muối mất mặn, thì sẽ lấy gì làm cho muối ấy mặn lại được? Muối ấy cũng không thể dùng để bón đất hay trộn phân, phải đem vứt bỏ ra ngoài. Ai có tai để nghe, hãy lắng nghe!”
Ngụ Ngôn Về Con Chiên Đi Lạc
(Mat 18:12-14)
Bấy giờ, tất cả người thu thuế và người tội lỗi đều đến gần Chúa để nghe Ngài dạy dỗ. Các người Pha-ri-si và giáo sư Kinh Luật lầm bầm: “Ông này tiếp hạng người tội lỗi và ăn uống với họ!”
Đức Giê-su bèn dạy họ ngụ ngôn này: “Có ai trong các ông có một trăm con chiên, mất một con, lại không để chín mươi chín con kia giữa đồng hoang để đi tìm con chiên thất lạc cho kỳ được? Khi tìm được, người liền vui mừng vác lên vai, về đến nhà, mời bạn hữu và láng giềng đến mà nói: ‘Hãy vui với tôi, vì tôi đã tìm được con chiên đi lạc!’ Ta bảo các ông: Cũng thế, thiên đàng sẽ vui mừng về một tội nhân ăn năn hơn là chín mươi chín người công chính không cần ăn năn.
Hoặc có người đàn bà nào có mười quan tiền mất đi một quan, mà lại không thắp đèn, quét nhà; và cẩn thận tìm kiếm cho kỳ được? Khi tìm được, nàng mời bạn hữu và láng giềng đến mà nói: ‘Hãy vui với tôi, vì tôi đã tìm được quan tiền bị mất!’ Ta bảo các ông: ‘Cũng thế, các thiên sứ trước mặt Đức Chúa Trời sẽ vui mừng vì một tội nhân ăn năn.’ ”
Ngài tiếp: “Một người kia có hai con trai. Đứa em thưa với cha: ‘Cha ơi, xin cha cho con phần tài sản15:12 Nt: phần tài sản về phần (con) của con.’ Người Cha chia gia tài cho các con.
Chẳng bao lâu, đứa em thu hết tài sản, lên đường đi đến một nơi xa, ở đó ăn chơi15:13 Nt: sống trác táng, tiêu sạch gia tài mình. Khi nó đã tiêu hết tiền, cả xứ ấy bị nạn đói trầm trọng, nên nó bắt đầu túng ngặt. Nó đi làm thuê cho một người dân bản xứ, và được sai ra đồng chăn15:15 Nt: nuôi heo. Nó mơ ước được ăn vỏ đậu heo ăn để lấp đầy bụng, nhưng chẳng ai cho.
Nó tỉnh ngộ, tự nhủ: ‘Bao nhiêu kẻ làm thuê của cha ta đều có bánh ăn dư dật, mà nơi đây ta lại đang chết đói. Ta sẽ đứng dậy đi về với cha ta và thưa: “Cha ơi, con đã phạm tội với Trời và với cha, không đáng gọi là con của cha nữa. Xin cha coi con15:19 Nt: làm cho con thành như là một người làm thuê của cha.” ’
Rồi nó đứng dậy, trở về với cha mình. Nhưng khi nó còn ở đàng xa, người cha thấy nó thì động lòng thương xót, liền chạy ra ôm cổ nó mà hôn.
Người con thưa: ‘Cha ơi, con đã phạm tội với Trời và với cha, không đáng gọi là con của cha nữa.’
Nhưng cha nó bảo các đầy tớ: ‘Hãy mau mau đem áo dài đẹp nhất mặc cho cậu, đeo nhẫn vào tay, mang dép vào chân. Cũng hãy bắt15:23 Nt: đem con bò tơ mập làm thịt để ăn mừng, vì con ta đây đã chết mà nay sống lại, đã mất mà tìm lại được.’ Vậy họ bắt đầu ăn mừng.
Nhưng người con cả ở ngoài đồng về gần đến nhà, nghe tiếng đàn ca nhảy múa, nên gọi một đầy tớ nhỏ mà hỏi đầu đuôi. Nó đáp: ‘Em cậu mới về, nên ông chủ15:27 Nt: cha cậu hạ con bê mập ăn mừng vì thấy cậu ấy về mạnh khỏe.’
Người con cả nổi giận, không chịu vào nhà, nên cha nó phải ra năn nỉ. Nhưng nó đáp: ‘Bao nhiêu năm qua, con đã phục vụ cha, không bao giờ trái lệnh cha, thế mà cha chẳng bao giờ cho con một con dê để ăn chơi với bạn hữu. Nhưng thằng con kia của cha đã nướng sạch tài sản cha với bọn đĩ điếm, rồi quay về, thì cha lại làm thịt con bò mập mừng nó.’15:30 Nt: cho nó
Cha nó giải thích: ‘Con ơi, con luôn luôn ở với cha, mọi tài sản của cha đều thuộc về con. Nhưng ta phải ăn mừng hoan hỉ vì em con đã chết, mà nay được sống, đã mất mà nay tìm lại được.’ ”
Ngụ Ngôn Về Người Quản Gia Bất Lương
Đức Giê-su cũng phán dạy các môn đệ: “Một người giàu kia có anh quản gia bị tố cáo đã phung phí tài sản của chủ. Chủ gọi anh đến bảo: ‘Anh làm gì mà ta nghe báo cáo về anh như thế? Hãy khai trình sổ sách quản lý của anh, vì anh không còn được làm quản gia nữa!’
Quản gia tự nhủ: ‘Chủ cách chức ta thì ta phải16:3 Ctd: nên làm gì đây? Cuốc đất thì không nổi, ăn xin thì hổ nhục. Ta biết ta phải làm gì để khi ta bị đuổi thì có người tiếp đón ta về nhà.’
Quản gia bèn gọi tất cả con nợ của chủ đến. Anh hỏi người thứ nhất: ‘Ông nợ chủ tôi bao nhiêu?’ Đáp:
‘Một trăm thùng16:6 Mỗi thùng chứa được 45l dầu ô-liu.’ Quản gia bảo: ‘Lấy tờ giấy nợ ngồi xuống đó viết ngay năm chục thùng!’
Rồi anh hỏi người khác: ‘Còn ông nợ bao nhiêu?’ Đáp: ‘Một trăm giạ16:7 Một giạ chứa được 450kg lúa.’ Quản gia bảo: ‘Lấy tờ giấy nợ viết tám chục!’
Chủ bèn khen quản gia bất chính ấy đã hành động tinh khôn; vì con cái đời này xảo quyệt hơn con cái ánh sáng trong việc xử thế. Ta bảo các con, hãy dùng của cải bất chính mà kết bạn để khi của ấy cạn đi, họ sẽ tiếp rước các con vào nhà vĩnh cửu.
Ai trung tín trong việc nhỏ cũng trung tín trong việc lớn. Ai bất chính trong việc nhỏ cũng bất chính trong việc lớn. Vậy, nếu các con không trung tín16:11 Ctd: không đáng tín nhiệm về của cải bất chính thì ai dám giao của cải thật cho các con? Nếu các con không trung tín về của cải của người khác, thì ai dám giao cho các con của cải thuộc phần các con?16:12 Một số bản cổ ghi: “của cải của chúng ta” chỉ về Chúa Cha và Chúa Con
Không một đầy tớ nào có thể phục vụ hai chủ, vì sẽ ghét chủ này, thương chủ kia, hoặc trọng chủ này mà khinh chủ kia. Các con không thể phục vụ Đức Chúa Trời lẫn tiền tài.”16:13 Ctd: thần tài
Các người Pha-ri-si là những kẻ ham tiền nghe mọi lời ấy thì chê cười Ngài. Chúa bảo họ: “Các ông là những người làm ra vẻ công chính trước mặt người ta, nhưng Đức Chúa Trời biết lòng các ông; vì điều người ta đề cao lại là điều ghê tởm trước mặt Đức Chúa Trời.
Kinh Luật và Kinh Tiên Tri được truyền giảng đến đời Giăng. Từ ngày đó, Nước Đức Chúa Trời được truyền giảng và ai cũng cố sức chen lấn mà vào. Nhưng trời đất qua đi còn dễ hơn là xóa bỏ một nét16:17 Ctd: một dấu phảy trong Kinh Luật.
Ai ly dị vợ và cưới vợ khác là phạm tội ngoại tình. Ai cưới đàn bà ly hôn cũng phạm tội ngoại tình.”
Người Giàu Và La-xa-rơ
“Có một người giàu kia thường ăn mặc gấm vóc lụa là,16:19 Nt: thường mặc gấm điều và vải gai mịn hằng ngày tiệc tùng xa xỉ. Cũng có một người nghèo khổ tên La-xa-rơ nằm trước cổng nhà người giàu ấy, mình đầy ghẻ lở. La-xa-rơ mơ ước được hưởng các mảnh vụn từ bàn người giàu rớt xuống, nhưng chỉ có chó đến liếm ghẻ trên người.
Người nghèo chết, các thiên sứ đem đặt vào lòng Áp-ra-ham. Người giàu cũng chết và được chôn cất. Bị khổ hình nơi Âm Phủ, người giàu ngước mắt nhìn lên, thấy Áp-ra-ham ở đàng xa, có La-xa-rơ đang ở trong lòng. Người giàu kêu xin: ‘Tổ phụ Áp-ra-ham ơi, xin thương xót con, sai La-xa-rơ nhúng đầu ngón tay vào nước, thấm mát lưỡi con, vì con bị đau đớn quá trong lửa này!’
Nhưng Áp-ra-ham đáp: ‘Con ơi, hãy nhớ khi còn sống con đã hưởng những điều sung sướng; còn La-xa-rơ phải chịu những điều khổ cực; nhưng bây giờ La-xa-rơ được an ủi, còn con chịu đau đớn. Hơn nữa, giữa chúng ta và con, có một vực thẳm bao la, hai bên cách biệt hẳn, nên ai muốn từ đây qua đó, hoặc từ đó qua đây đều không được.’
Người giàu van xin: ‘Tổ phụ ơi, thế thì xin tổ sai La-xa-rơ đến nhà cha con —vì con còn năm anh em—để người làm chứng cho họ, kẻo họ cũng bị xuống nơi khổ hình này!’
Nhưng Áp-ra-ham đáp: ‘Chúng đã có Môi-se và các tiên tri của Chúa, hãy để chúng nghe lời họ!’
Người giàu cố nài: ‘Tổ phụ ơi, không phải vậy đâu! Nhưng nếu có người chết sống lại đến nói thì họ mới ăn năn!’
Áp-ra-ham đáp: ‘Nếu chúng không chịu nghe Môi-se và các tiên tri của Chúa, thì dù có người chết sống lại cũng chẳng thuyết phục chúng được đâu!’ ”
Các Huấn Thị Khác
(Mat 18:6-7, 21-22; Mác 9:42)
Đức Giê-su dạy các môn đệ: “Việc gây vấp phạm không thể nào không có, nhưng khốn cho kẻ nào gây ra việc ấy. Thà buộc cối đá vào cổ nó mà quăng xuống biển còn hơn là để nó gây cho một trong các kẻ bé mọn này phạm tội. Các con phải cảnh giác! Nếu anh em con phạm tội, hãy khuyến cáo17:3 Nt: quở trách và nếu người ấy ăn năn, hãy tha thứ. Nếu trong một ngày, người ấy phạm lỗi bảy lần với con, rồi bảy lần đến nói: ‘Tôi ăn năn,’ thì con cũng hãy tha thứ!”
Các sứ đồ thưa với Chúa: “Xin Chúa thêm đức tin cho chúng con!”
Chúa đáp: “Nếu các con có đức tin như hạt cải, các con có thể bảo cây dâu này: ‘Hãy tự nhổ gốc lên và xuống trồng dưới biển!’ thì nó cũng vâng lệnh các con.
Ai trong các con có một đầy tớ đi cày hoặc đi chăn, khi nó ở ngoài đồng về, lại bảo nó: ‘Vào ngồi ăn ngay đi!’ Chẳng phải các con bảo nó như thế này sao? ‘Hãy dọn cơm và thắt lưng hầu bàn cho ta ăn uống xong, rồi con hãy ăn uống?’ Người chủ có cám ơn đầy tớ vì nó vâng lệnh không? Các con cũng thế, khi làm xong những điều dặn bảo, hãy nói: ‘Chúng con là những đầy tớ vô dụng, chỉ làm bổn phận17:10 Ctd: chúng con đã làm điều chúng con buộc phải làm của chúng con.’ ”
Mười Người Phung Được Lành Bệnh
Trên đường lên Giê-ru-sa-lem, Đức Giê-su đi qua miền giáp ranh giữa hai miền Sa-ma-ri và Ga-li-lê. Khi Ngài vào một làng kia, có mười người phung17:12 Nt: đàn ông ra đón. Họ đứng đàng xa, lên tiếng kêu xin: “Lạy Thầy17:13 Nt: Chủ Giê-su, xin thương xót chúng con!”
Thấy vậy, Ngài bảo: “Hãy đi trình diện với các thầy tế lễ!”17:14 Theo Luật Môi-se chỉ khi nào được thầy tế lễ khám nghiệm chứng nhận bệnh cùi đã hết và cho phép người bệnh được trở về sống với gia đình và xã hội Khi họ đang đi, thì được sạch bệnh phung.
Một người trong nhóm thấy mình được chữa lành, quay lại, lớn tiếng tôn vinh Đức Chúa Trời, rồi sấp mặt nơi chân Đức Giê-su mà cảm tạ Ngài; đó là một người Sa-ma-ri.
Đức Giê-su hỏi: “Không phải tất cả mười người đều được lành sao? Còn chín người kia đâu? Không thấy ai quay lại tôn vinh Đức Chúa Trời, chỉ có người ngoại quốc này thôi sao?” Rồi Ngài bảo người ấy: “Con hãy đứng dậy, về đi! Đức tin con đã chữa lành con!”
Nước Chúa Được Thiết Lập
(Mat 24:23-28, 37-41)
Các người Pha-ri-si hỏi Chúa: “Bao giờ Nước Đức Chúa Trời mới đến?”17:20 Nt: đến Ngài đáp: “Nước Đức Chúa Trời không đến để người ta có thể quan sát được. Không ai có thể nói: Kìa, Nước Đức Chúa Trời ở đây hoặc ở đó, vì kìa, Nước Đức Chúa Trời ở giữa vòng17:21 Ctd: ở vừa tầm tay các ngươi. Một số bản dịch là: ở trong các ngươi các ông!”
Chúa bảo các môn đệ: “Sẽ có lúc các con mong được thấy một ngày17:22 Nt: Một trong những ngày của Con Người mà không được. Người ta sẽ bảo các con: ‘Kìa, Ngài ở đây!’ ‘Kìa, Ngài ở đó!’ Nhưng các con đừng đi, cũng đừng chạy theo! Vì như tia chớp lòe sáng và chiếu rạng từ phương trời này đến phương trời kia thể nào, thì Con Người, trong ngày Ngài hiện ra cũng sẽ như thế. Nhưng trước hết, Con Người phải chịu đau khổ đủ điều và bị thế hệ này loại bỏ.
Trong thời Nô-ê thể nào thì thời Con Người cũng thể ấy. Người ta ăn, uống, cưới, gả cho đến ngày Nô-ê vào tàu và nước lụt tràn đến hủy diệt tất cả.
Thời của Lót cũng thế, người ta ăn, uống, mua, bán, trồng trọt, xây cất, nhưng đến ngày Lót ra khỏi Sô-đôm, trời mưa lửa và diêm sinh xuống hủy diệt tất cả.
Ngày Con Người hiện đến17:30 Nt: được khải thị, biểu lộ cũng giống như thế. Trong ngày ấy, ai ở trên sân thượng có của cải trong nhà thì đừng xuống lấy; cũng vậy, ai ở ngoài đồng đừng quay về lấy của cải. Hãy nhớ lại vợ của Lót! Hễ ai tìm cách bảo tồn mạng sống thì sẽ mất; nhưng ai chịu mất mạng sống thì sẽ bảo toàn được nó. Ta bảo các con, trong đêm ấy, hai người nằm chung giường, một người sẽ được đem đi, người kia bị bỏ lại; hai người nữ cùng xay cối, một người sẽ được đem đi, người kia bị bỏ lại.”17:36 Một số bản cổ thêm câu 36: “Hai người nam ở ngoài đồng, người này được đem đi, người kia bị bỏ lại.”
Các môn đệ hỏi: “Thưa Chúa, việc ấy xảy ra tại đâu?” Ngài đáp: “Xác chết ở đâu, diều hâu bâu tại đó!”
Ngụ Ngôn Về Thẩm Phán Và Quả Phụ
Đức Giê-su kể cho các môn đệ một ngụ ngôn18:1 Ctd: ẩn dụ để dạy họ phải cầu nguyện luôn và đừng mỏi mệt. Ngài nói: “Trong thành phố kia, có một thẩm phán không kính sợ Đức Chúa Trời, cũng chẳng kiêng nể loài người. Ở đó cũng có một bà góa cứ đến nài nỉ với ông: ‘Xin ngài xét xử công minh cho tôi đối lại kẻ chống nghịch tôi!’
Thẩm phán từ khước đã lâu. Sau đó, ông tự nhủ: ‘Dù ta không sợ Đức Chúa Trời cũng chẳng nể loài người, nhưng vì mụ góa này quấy rầy ta, nên ta sẽ xét xử công minh cho mụ, kẻo mụ cứ trở lại mãi, thì rốt cuộc ta cũng bị bực mình!’ ”18:5 Nt: đánh bầm mắt. Ctd: Kẻo mụ cứ đến mãi thì cuối cùng ta kiệt sức
Chúa bảo: “Các con hãy nghe lời thẩm phán bất lương ấy nói! Lẽ nào Đức Chúa Trời lại không xét xử công minh cho những kẻ được Ngài chọn, là những kẻ ngày đêm kêu xin Ngài mà Ngài còn trì hoãn hay sao?18:7 Ctd: Ngài sẽ kiên nhẫn với họ Ta bảo các con: Ngài sẽ nhanh chóng xét xử công minh cho họ. Tuy nhiên, khi Con Người trở lại, Ngài sẽ còn tìm thấy đức tin như thế trên mặt đất không?”
Ví Dụ Về Người Pha-ri-si Và Kẻ Thu Thuế
Đức Giê-su kể ngụ ngôn này về những kẻ tự cho mình là công chính rồi cậy mình mà khinh dể người khác:18:9 Chỉ hạng người phàm “Có hai người lên đền thờ cầu nguyện, một người Pha-ri-si và một người thu thuế. Người Pha-ri-si đứng cầu nguyện như vầy: ‘Lạy Đức Chúa Trời, tôi tạ ơn Ngài vì tôi đây không phải như bọn người phàm, tham ô, bất lương, gian dâm, hoặc như tên thu thuế này. Tôi kiêng ăn mỗi tuần lễ hai lần.18:12 Vào thứ hai và thứ năm Tôi dâng phần mười tất cả các lợi tức.’
Nhưng người thu thuế đứng đàng xa, không dám ngước mắt lên trời, đấm ngực mà thưa: ‘Lạy Đức Chúa Trời, xin thương xót con là kẻ tội lỗi!’
Ta bảo các con, người này về nhà được kể là công chính chứ không phải người kia. Vì ai tự tôn cao sẽ bị hạ xuống, còn ai tự hạ mình xuống sẽ được tôn cao.”
Trẻ Em Đến Với Chúa
(Mat 19:13-15; Mác 10:13-16)
Người ta đem trẻ em đến với Đức Giê-su để Ngài đặt tay ban phước.18:15 Ctd: đặt tay lên Các môn đệ thấy thế, quở trách họ. Nhưng Đức Giê-su gọi chúng đến bảo: “Hãy để trẻ thơ đến cùng Ta, đừng ngăn cấm chúng nó; vì Nước Đức Chúa Trời thuộc về những người giống như chúng vậy. Thật Ta bảo cho các con biết: Ai không tiếp nhận Nước Đức Chúa Trời như trẻ thơ thì không cách nào vào đó được.”
Một Quan Chức Giàu Có
(Mat 19:16-30; Mác 10:17-31)
Một viên quan hỏi Ngài: “Thưa Thầy nhân lành, tôi phải làm gì để được sự sống vĩnh phúc?”
Đức Giê-su đáp: “Tại sao ông gọi Ta là nhân lành? Không có ai nhân lành ngoại trừ Đức Chúa Trời. Ông đã biết các điều răn: Đừng ngoại tình, đừng giết người, đừng trộm cắp, đừng làm chứng dối, hãy hiếu kính cha mẹ.”
Ông ấy thưa: “Tôi đã giữ tất cả những điều đó từ khi còn trẻ.”
Nghe vậy, Đức Giê-su dạy: “Ông còn thiếu một điều: Hãy bán tất cả tài sản, đem phân phát cho người nghèo khổ, ông sẽ có kho tàng trên trời, rồi hãy đến mà theo Ta.”
Nghe lời ấy, ông ta trở nên buồn rầu, vì ông giàu có lắm. Đức Giê-su nhìn ông bảo: “Người giàu có18:24 Ctd: người bo bo giữ của khó vào Nước Đức Chúa Trời biết bao! Thật thế, lạc đà chui qua lỗ kim còn dễ hơn người giàu vào Nước Đức Chúa Trời.”
Những người nghe câu ấy hỏi Chúa: “Thế thì ai mới được cứu rỗi?” Ngài đáp: “Việc loài người không làm được, Đức Chúa Trời làm được cả!”
Phê-rơ thưa: “Chúng con đã bỏ tất cả những gì mình có để theo Thầy!”
Ngài đáp: “Thật, Ta bảo các con, không ai bỏ nhà cửa hoặc vợ chồng,18:29 Nt: vợ hoặc anh em, hoặc cha mẹ, hoặc con cái vì Nước Đức Chúa Trời, mà lại không lãnh được gấp nhiều lần hơn trong đời này và được sự sống vĩnh phúc trong đời sau!”
Chúa Báo Trước Sự Hy Sinh Của Ngài Lần Thứ Ba
(Mat 20:17-19; Mác 10:32-39)
Đức Giê-su đem mười hai sứ đồ riêng ra mà bảo: “Này, chúng ta lên Giê-ru-sa-lem; tất cả những điều các tiên tri đã viết về Con Người sẽ được ứng nghiệm. Vì Ngài sẽ bị nộp cho người ngoại quốc, bị chế nhạo, mắng nhiếc, phỉ nhổ và sau khi đánh đòn, họ sẽ giết Ngài đi, nhưng đến ngày thứ ba, Ngài sẽ sống lại.”
Nhưng các sứ đồ không hiểu nổi những lời này. Ý nghĩa lời ấy bị giấu kín,18:34 Nt: bị giấu kín đối với họ nên họ không biết Ngài nói gì cả.
Người Hành Khất Mù Được Chữa Lành Ở Giê-ri-cô
(Mat 20:29-34; Mác 10:46-52)
Khi gần đến thành Giê-ri-cô, Đức Giê-su gặp một người mù ngồi ăn xin bên vệ đường. Nghe tiếng đoàn dân đông kéo qua, anh hỏi có việc gì vậy? Họ bảo: “Đức Giê-su, người Na-xa-rét đang đi qua đây!”
Anh mù kêu lớn: “Lạy Đức Giê-su, Con vua Đa-vít, xin thương xót con!”
Những người đi trước quở trách người mù và bảo anh nín đi. Nhưng anh càng kêu to: “Lạy Con vua Đa-vít, xin thương xót con!”
Đức Giê-su dừng lại, truyền đem anh mù đến. Khi anh lại gần, Ngài hỏi: “Con muốn Ta làm gì cho con?” Người mù đáp: “Lạy Chúa, xin cho con được sáng mắt!” Đức Giê-su bảo anh: “Hãy sáng mắt lại! Đức tin con đã chữa lành con!” Lập tức, người mù được sáng mắt, liền đi theo Ngài, tôn vinh Đức Chúa Trời. Tất cả dân chúng chứng kiến việc ấy cũng đều ca ngợi Đức Chúa Trời.
Xa-chê Gặp Chúa
Vào đến Giê-ri-cô, Đức Giê-su đi ngang qua thành phố. Tại đó, có một người tên Xa-chê, làm trưởng đoàn thu thuế rất giàu có. Ông muốn nhìn xem Đức Giê-su là ai nhưng không được, vì dân chúng đông đảo mà ông lại thấp bé. Ông chạy trước leo lên một cây sung,19:4 Các cổ bản Hy-lạp viết từ này nhiều cách khác nhau để có thể nhìn thấy Ngài vì Ngài sắp đi qua đó.
Khi đến chỗ ấy, Đức Giê-su nhìn lên bảo: “Xa-chê, hãy xuống mau vì hôm nay Ta phải ghé lại nhà con!” Xa-chê vội vàng tụt xuống, mừng rỡ tiếp đón Ngài.
Mọi người thấy vậy đều lầm bầm: “Ông ấy vào nhà kẻ tội lỗi mà trọ!”
Nhưng Xa-chê đứng dậy thưa với Chúa: “Lạy Chúa, đây này, con xin phân phát một nửa tài sản của con cho người nghèo khổ, và nếu con có bóc lột ai bất cứ điều gì, con xin bồi thường gấp tư!”
Đức Giê-su bảo Xa-chê: “Hôm nay, sự cứu rỗi đã vào nhà này, vì người cũng là con cháu Áp-ra-ham. Vì Con Người đã đến, tìm và cứu kẻ bị hư mất.”
Ví Dụ Về Mười Mi-na Bạc
(Mat 25:14-30)
Vì lúc ấy, Đức Giê-su tới gần Giê-ru-sa-lem và dân chúng tưởng Nước Đức Chúa Trời sắp xuất hiện đến nơi, nên khi họ đang nghe Ngài dạy, Ngài kể thêm một ngụ ngôn sau đây: “Một thái tử đi phương xa để được phong vương19:12 Nt: nhận một vương quốc cho mình rồi mới về nước. Ông gọi mười đầy tớ đến, giao cho họ mười mi-na bạc19:13 Một đơn vị tiền bạc Hy-lạp tương đương với ba tháng lương và bảo: ‘Hãy kinh doanh cho đến khi ta về!’
Nhưng dân ghét thái tử, nên cử một phái đoàn theo sau đưa thỉnh nguyện: ‘Chúng tôi không muốn thái tử này cai trị chúng tôi.’
Sau khi thụ phong, tân vương quay về, cho gọi những đầy tớ đã được giao bạc đến, để xem mỗi người làm lợi được bao nhiêu.
Đầy tớ thứ nhất đến thưa: ‘Thưa, mi-na bạc của ngài sinh lợi được mười mi-na.’
Vua khen: ‘Được lắm, đầy tớ giỏi của ta. Vì ngươi trung tín trong việc nhỏ nên ngươi sẽ được quản trị mười thành.’
Đầy tớ thứ hai đến trình: ‘Thưa, mi-na bạc của ngài sinh lợi được năm mi-na.’
Vua đáp: ‘Ngươi sẽ được quản trị năm thành!’
Một đầy tớ khác đến thưa: ‘Thưa, đây là mi-na bạc của ngài, con đã gói cất trong khăn, vì con sợ ngài; bởi ngài là người nghiêm ngặt, lấy những gì không đặt, lại gặt những gì không gieo!’
Vua phán: ‘Ta căn cứ vào lời ngươi mà xét xử ngươi, tên đầy tớ gian ác kia! Ngươi đã biết ta nghiêm ngặt, lấy những gì ta không đặt, lại gặt những gì ta không gieo, phải không? Thế sao ngươi không gửi bạc ta vào ngân hàng,19:23 Nt: bàn đổi bạc là nơi người xưa gửi tiền để sinh lợi để khi ta về, ta có thể thu lại cả vốn lẫn lời?’
Rồi vua ra lệnh cho các người hầu cận: ‘Hãy lấy mi-na bạc của nó mà cho người có mười mi-na.’
Họ tâu: ‘Thưa, người ấy đã có mười mi-na rồi!’
Vua phán: ‘Ta bảo cho các ngươi biết, ai đã có sẽ được cho thêm; nhưng ai không có sẽ bị lấy mất luôn điều gì họ có. Còn những tên chống nghịch, không muốn ta cai trị, hãy giải chúng đến đây mà xử tử trước mặt ta.’ ”
Chúa Vào Giê-ru-sa-lem Cách Khải Hoàn
Dạy xong những điều ấy, Đức Giê-su dẫn đầu đoàn dân đi lên Giê-ru-sa-lem. Khi đến gần làng Bết-pha-giê và Bê-tha-ni, bên núi Ô-liu, Ngài sai hai môn đệ đi, và dặn rằng: “Các con hãy vào làng trước mặt, sẽ thấy một con lừa con đang cột ở đó, chưa từng có ai cưỡi. Hãy mở dây dắt nó về đây. Nếu ai hỏi: ‘Tại sao các anh mở lừa ra?’ các con cứ đáp: ‘Vì Chúa cần nó.’ ”
Các môn đệ ấy19:32 Nt: những kẻ được sai đi ra đi, gặp đúng như điều Ngài đã báo trước. Khi họ đang tháo lừa con, các người chủ nó hỏi: “Tại sao các anh tháo lừa con ra?”
Họ đáp: “Vì Chúa cần nó!”
Họ dắt lừa con về cho Đức Giê-su, phủ áo mình trên lưng lừa, rồi đỡ Ngài lên cưỡi. Ngài cưỡi lừa đi, nhiều người trải áo mình ra trên đường.
Lúc đến gần sườn núi Ô-liu, cả đoàn môn đệ đông đảo đều mừng rỡ lớn tiếng ca ngợi Đức Chúa Trời về những việc quyền năng họ đã được chứng kiến. Họ tung hô:
“Phước cho Đức Vua, Đấng nhân danh Chúa mà đến,
Bình an trên trời, vinh quang trên các nơi chí cao!”19:38 Thi 118:26
Vài người Pha-ri-si trong đám đông nói: “Thưa Thầy, xin quở trách các môn đệ Thầy!”
Chúa đáp: “Ta bảo cho các người biết: Nếu họ nín lặng, đá sẽ tung hô!”
Khi đến gần, nhìn thấy thành phố, Ngài khóc cho nó, rằng: “Ước chi hôm nay chính ngươi biết được điều gì đem lại cho mình sự bình an! Nhưng bây giờ, những điều ấy bị che khuất, mắt ngươi không nhìn thấy được. Vì sẽ có ngày, địch quân kéo đến, đắp lũy, bao vây ngươi và đồng loạt tấn công19:43 Nt: dồn ép tất cả các mặt; chúng sẽ phá đổ ngươi và con cái trong thành ngươi ra bình địa, chúng sẽ không để tảng đá nào chồng lên tảng đá nào, vì ngươi đã không nhận biết thời điểm ngươi được thăm viếng.”19:44 Ctd: được Đức Chúa Trời thăm viếng
Dẹp Sạch Đền Thờ
(Mat 21:12-17; Mác 11:15-19; Gi 2:13-22)
Đức Giê-su vào đền thờ, xua đuổi những kẻ buôn bán ở đó, và quở trách họ: “Kinh Thánh chép: ‘Nhà Ta là nhà cầu nguyện, nhưng các ngươi đã biến thành sào huyệt trộm cướp!’ ”
Hằng ngày, Ngài dạy dỗ trong đền thờ; nhưng các thượng tế, các giáo sư Kinh Luật, và các nhà lãnh đạo dân chúng tìm cách giết Ngài, song chưa tìm dược phương kế vì tất cả dân chúng đều say mê nghe Ngài giảng dạy.
Thẩm Quyền Của Chúa Giê-su
(Mat 21:23-27; Mác 11:27-33)
Một hôm, Đức Giê-su đang dạy dỗ dân chúng trong đền thờ và truyền giảng Phúc Âm; các thượng tế, các giáo sư Kinh Luật và các trưởng lão chợt kéo đến, gạn hỏi Ngài: “Xin Thầy cho biết: Thầy lấy thẩm quyền gì để làm những việc này, hoặc ai đã ban cho Thầy quyền ấy?”
Ngài đáp: “Ta cũng hỏi các ông một câu, hãy nói cho Ta biết: Phép báp-tem của Giăng đến từ trời hay từ người ta?”
Họ thảo luận với nhau: “Nếu chúng ta đáp: ‘Từ trời,’ ông ta sẽ hỏi: ‘Vậy tại sao các ông không tin Giăng?’ Còn nếu chúng ta đáp: ‘Từ người ta,’ thì dân chúng sẽ ném đá chúng ta, vì họ tin quyết rằng Giăng là một tiên tri của Chúa.” Họ trả lời không biết từ đâu đến. Đức Giê-su bảo họ: “Ta cũng không nói cho các ông biết bởi thẩm quyền nào mà Ta làm các việc này!”
Ngụ Ngôn Về Vườn Nho Và Các Tá Điền
(Mat 21:33-46; Mác 12:1-17)
Ngài bắt đầu kể ngụ ngôn này cho dân chúng: “Một người kia trồng một vườn nho, cho người làm công thuê, rồi đi xa một thời gian dài. Đến mùa, chủ sai một đầy tớ tới gặp các người làm công để thu phần hoa lợi họ sẽ nộp cho mình. Nhưng các người làm công đánh đập đầy tớ ấy và đuổi về tay không. Chủ sai một đầy tớ khác, nhưng họ cũng đánh đập, chửi mắng rồi đuổi về tay không. Chủ lại sai đầy tớ thứ ba, nhưng họ đánh đập nó trọng thương rồi quăng ra ngoài.
Chủ vườn nho nói: ‘Ta làm gì bây giờ? Ta sẽ sai con trai yêu dấu của ta đi, chắc họ sẽ nể con ta.’
Nhưng khi thấy con trai chủ, các người làm công bàn với nhau: ‘Đây là đứa con thừa tự. Ta hãy giết nó đi, gia tài sẽ thuộc về chúng ta.’ Họ quăng con trai chủ ra bên ngoài vườn nho và giết đi. Vậy, chủ vườn nho sẽ xử họ thế nào? Chủ sẽ đến, diệt bọn người làm công ấy, và giao vườn cho người khác.”
Nghe xong, họ nói: “Đời nào có chuyện ấy!”
Nhìn thẳng họ, Ngài hỏi: “Thế thì câu Kinh Thánh này có ý nghĩa gì:
‘Phiến đá bị các thợ nề loại bỏ
Lại trở nên đá đầu góc nhà?’20:17 Tảng đá quan trọng nhất trong việc xây cất một ngôi nhà
Ai rơi nhằm đá ấy sẽ bị nát vụn; còn đá ấy rơi nhằm ai thì nghiền kẻ ấy ra như bột!”20:18 Thi 118:22
Ngay giờ ấy, các giáo sư Kinh Luật và các thượng tế tìm cách bắt Ngài, vì họ biết Ngài dùng ngụ ngôn này ám chỉ họ, nhưng họ còn sợ dân chúng.
Họ theo dõi Ngài, sai mật thám giả dạng người lương thiện đi rình mò bắt lỗi Ngài trong lời nói để nộp Ngài cho các nhà cầm quyền và tòa thống đốc20:20 Nt: thẩm quyền tổng trấn La Mã. Bọn mật thám gài hỏi Ngài: “Chúng tôi biết Thầy nói và dạy cách chính trực, không thiên vị ai, nhưng trung thực dạy đuờng lối của Đức Chúa Trời. Vậy, chúng tôi có nên đóng thuế cho Sê-sa20:22 Nt: từ ngữ gọi chung các hoàng đế La-mã hay không?”
Nhận thấy mưu kế quỷ quyệt20:23 Nt: sự khéo léo của họ, Ngài bảo: “Hãy đưa Ta xem một đồng tiền! Hình và danh hiệu của ai đây?”
Họ đáp: “Của Sê-sa.” Ngài phán: “Thế thì, những gì của Sê-sa hãy trả cho Sê-sa; những gì của Đức Chúa Trời hãy trả cho Đức Chúa Trời!”
Họ không thể nào bắt lỗi lời Ngài trước mặt dân chúng. Sửng sốt về câu trả lời của Ngài, nên họ đành câm miệng.
Câu Hỏi Về Sự Sống Lại
(Mat 22:23-33; Mác 12:18-27)
Vài người Sa-đu-sê là phái phủ nhận sự sống lại, đến gần hỏi Ngài: “Thưa Thầy, Môi-se đã ghi trong Kinh Luật cho chúng ta: ‘Nếu một người nam có anh cưới vợ rồi chết không con, người đó phải cưới chị dâu để sinh con nối dõi cho anh.’ Gia đình kia có bảy anh em, cậu cả cưới vợ rồi chết không con. Cậu hai, cậu ba cho đến cậu bảy cũng thế, cậu nào cũng lấy nàng rồi chết không con. Rốt cuộc, người đàn bà cũng qua đời. Vậy, trong ngày sống lại, nàng sẽ làm vợ của ai đây? Vì bảy anh em đều là chồng của nàng cả!”
Đức Giê-su đáp: “Người20:34 Nt: con cái ở cõi đời này mới cưới gả, chứ những người được kể là xứng đáng hưởng cõi đời sau và được sống lại từ cõi chết sẽ không còn cưới gả, bởi họ không thể chết được nữa mà giống như20:36 Ctd: ngang hàng với thiên sứ và là con cái của Đức Chúa Trời vì đã được sống lại.20:36 Ctd: họ là con cái của Đức Chúa Trời của sự sống lại Về sự kiện người chết sống lại, chính Môi-se đã cho thấy, qua câu chuyện về bụi gai khi ông gọi Chúa là Đức Chúa Trời của Áp-ra-ham, Đức Chúa Trời của Y-sác và Đức Chúa Trời của Gia-cốp. Ngài không phải là Đức Chúa Trời của người chết nhưng của người sống, vì tất cả đều sống đối với Ngài.”
Vài giáo sư Kinh Luật nhìn nhận: “Thưa Thầy, Thầy nói rất đúng!” Họ không còn dám gài hỏi Ngài điều gì nữa.
Con Đa-vít
(Mat 22:41-46; Mác 12:35-40)
Nhưng Đức Giê-su hỏi lại họ: “Sao người ta gọi Chúa Cứu Thế là con của Đa-vít? Vì chính Đa-vít đã viết trong Thánh Thi:
‘Chúa phán bảo Chúa tôi:
Hãy ngồi bên phải Ta
Cho đến khi Ta bắt các thù địch con làm bục chân con.’
Đa-vít đã gọi Chúa Cứu Thế là Chúa thì sao Ngài lại là con Đa-vít được?”
Trong khi cả dân chúng đang nghe, Ngài dạy các môn đệ: “Hãy đề phòng các giáo sư Kinh Luật, là những kẻ ưa mặc áo dài để đi qua đi lại, thích người ta chào mình giữa chợ, và chọn ngồi những ghế hạng nhất trong hội đường và ghế danh dự nơi bàn tiệc. Họ nuốt nhà cửa của đàn bà góa, lại còn giả bộ cầu nguyện dài dòng! Họ sẽ bị hình phạt nặng nề hơn!”
Tiền Dâng Của Bà Góa
(Mác 12:41-44)
Chúa ngước mắt lên nhìn thấy những người giàu có dâng lễ vật vào thùng đựng tiền dâng. Ngài cũng thấy một bà góa nghèo khổ dâng hai đồng tiền, Ngài nói: “Thật Ta bảo cho các con biết, bà góa nghèo khổ này đã dâng nhiều hơn tất cả, vì những người kia lấy của dư mà dâng, còn bà này dù túng ngặt, đã dâng hết số tiền mình có để nuôi sống.”
Chúa Báo Trước Đền Thờ Sẽ Bị Tàn Phá
(Mat 24:1-2; Mác 13:1-2)
Vài môn đệ nói về đền thờ trang hoàng bằng đá quý và những đồ lễ dâng cho Đức Chúa Trời. Đức Giê-su bảo: “Những gì các con thấy đây sẽ có ngày bị phá đổ, không còn phiến đá nào chồng lên phiến đá khác!”
Thời Đại Cuối Cùng
(Mat 24:3-14; Mác 13:3-13)
Họ hỏi Ngài: “Thưa Thầy, khi nào những biến cố đó sẽ xảy ra và dấu hiệu khi những điều này sắp xảy đến là gì?”
Ngài đáp: “Hãy cảnh giác để các con khỏi bị lừa vào con đường lầm lạc. Vì nhiều kẻ sẽ mạo danh Ta mà đến, tự xưng, ‘Ta đây là Chúa Cứu Thế’21:8 Nt: chính ta đây và bảo ‘ngày tận thế đã gần!’21:8 Nt: thì giờ gần đến Các con đừng theo họ! Khi các con nghe tin chiến tranh và loạn lạc, thì đừng khiếp sợ, vì những việc ấy phải xảy ra trước, nhưng ngày tận thế chưa đến ngay đâu.”
Ngài tiếp: “Dân này sẽ nổi lên chống dân khác; nước nọ nghịch nước kia; sẽ có những trận động đất lớn; nhiều nơi bị nạn dịch và nạn đói xảy ra; cũng có những biến cố kinh hoàng và các dấu lạ lớn trên trời.
Nhưng trước khi các việc ấy xảy ra, người ta sẽ tra tay bắt bớ, bách hại các con, giải nộp các con đến các hội đường và ngục thất; các con sẽ bị đem ra trước các vua chúa, thống đốc vì danh Ta. Đây sẽ là cơ hội để các con làm chứng, nên các con hãy ghi nhớ: Đừng lo nghĩ trước phải đối đáp như thế nào, vì chính Ta sẽ cho các con lời nói21:15 Nt: miệng và sự khôn ngoan mà không một kẻ thù nào có thể chống nổi hoặc bài bác được. Các con sẽ bị cha mẹ, anh em, bà con, bạn hữu phản nộp; họ sẽ giết một số người trong các con. Các con sẽ bị mọi người ghen ghét vì danh Ta. Nhưng không một sợi tóc nào trên đầu các con sẽ bị mất. Nhờ kiên trì các con sẽ giữ được linh hồn mình.”21:19 Ctd: hãy bảo tồn mạng sống mình bởi sự nhẫn nại của các con
Giê-ru-sa-lem Sẽ Bị Tiêu Diệt
(Mat 24:15-21; Mác 13:14-19)
“Khi thấy Giê-ru-sa-lem bị quân thù bao vây, các con biết nó sắp bị hoang tàn đến nơi rồi. Ai đang ở trong vùng Giu-đê, hãy trốn lên núi; ai đang ở trong thành, hãy ra ngoài thành; ai đang ở ngoài đồng, đừng vào trong thành. Vì đó là những ngày đoán phạt, đúng như lời Kinh Thánh đã ghi chép. Trong những ngày ấy, thật khốn cho đàn bà mang thai hoặc có con đang bú, vì đất nước này sẽ bị đại họa và thịnh nộ sẽ giáng xuống dân tộc này; người thì ngã dưới lưỡi gươm, kẻ thì bị bắt đày đi khắp các nước. Giê-ru-sa-lem sẽ bị các dân tộc ngoại quốc dày xéo cho đến khi thời kỳ ngoại bang chấm dứt.
Sẽ có dấu lạ xuất hiện trên mặt trời, mặt trăng và các ngôi sao. Còn dưới đất, các dân lo lắng hoang mang vì biển cả gầm thét nổi sóng gió. Người ta ngất xỉu vì khiếp sợ và phập phồng chờ đợi các biến cố xảy ra trên thế giới; vì quyền năng trên các tầng trời sẽ bị rung chuyển. Lúc ấy, người ta sẽ thấy Con Người ngự đến trong một đám mây, đầy quyền năng và vinh quang vô cùng. Khi những việc này bắt đầu, các con hãy đứng thẳng và ngước đầu lên vì sự cứu chuộc các con đến gần rồi.”
Ngụ Ngôn Về Cây Vả
(Mat 14:32-35; Mác 13:28-31)
Đức Giê-su kể cho họ nghe ngụ ngôn này: “Các con hãy nhìn cây vả và tất cả cây cối. Khi các cây trổ lá, các con biết mùa hè gần tới. Cũng thế, khi các con thấy các biến cố này xảy ra, các con biết Nước Đức Chúa Trời đã gần đến.
Thật Ta bảo cho các con biết: Thế hệ này không qua đi cho đến khi những biến cố ấy xảy ra. Trời đất sẽ qua đi, nhưng lời Ta chẳng bao giờ qua đi.
Hãy cẩn thận, kẻo sự ăn chơi, say sưa và mải lo mưu sinh tràn ngập lòng các con, đến nỗi ngày ấy tới bất thình lình trên các con như bẫy sập, vì ngày ấy cũng sẽ đến trên tất cả mọi người khắp thế giới. Hãy luôn luôn cảnh giác và cầu nguyện để các con có thể thoát khỏi mọi điều sắp xảy ra và trình diện21:36 Nt: đứng trước mặt Con Người.”
Ban ngày, Đức Giê-su cứ dạy dỗ trong đền thờ, còn buổi tối, Ngài ra ở trên núi Ô-liu. Mỗi sáng, tất cả dân chúng đều đến đền thờ để nghe Ngài giảng dạy.
Âm Mưu Nghịch Đức Giê-su
Gần đến kỳ lễ Bánh Không Men, tức là lễ Vượt Qua. Các thượng tế, và các giáo sư Kinh Luật tìm cách22:2 Ctd: tìm xem có cách nào giết Chúa vì sợ dân chúng. Sa-tan nhập vào Giu-đa gọi là Ích-ca-ri-ốt, một trong mười hai sứ đồ. Giu-đa đi bàn tính với các thượng tế và các viên chỉ huy vệ binh đền thờ22:4 Nt: các vị chỉ huy quân lính về cách mà hắn có thể nộp Ngài cho họ. Họ mừng lắm, đồng ý trả tiền cho hắn. Giu-đa ưng thuận, tìm dịp nộp Ngài cho họ khi không có mặt đoàn dân đông.
Đến ngày ăn bánh không men, tức là ngày phải giết chiên con lễ Vượt Qua, Đức Giê-su sai Phê-rơ và Giăng:
“Các con hãy đi sửa soạn cho chúng ta ăn lễ Vượt Qua!” Họ thưa: “Thầy muốn chúng con sửa soạn tại đâu?”
Ngài đáp: “Này, khi vào thành, các con sẽ gặp một người đàn ông vác bình nước. Cứ theo người ấy đến nhà nào người vào, và nói với chủ nhà: ‘Thầy bảo: Phòng khách là nơi Ta ăn lễ Vượt Qua với các môn đệ Ta ở đâu?’ Chủ nhà sẽ chỉ cho các con một phòng rộng lớn trên lầu, đã xếp đặt sẵn sàng. Các con hãy sửa soạn tại đó!”
Các môn đệ ra đi, gặp mọi điều đúng như Ngài đã báo trước, và họ sửa soạn lễ Vượt Qua.
Đến giờ, Đức Giê-su ngồi vào bàn ăn với các sứ đồ và bảo họ: “Ta rất muốn ăn lễ Vượt Qua này với các con trước khi bị nạn, vì Ta bảo cho các con biết, Ta sẽ không ăn lễ Vượt Qua nữa cho đến khi lễ ấy được ứng nghiệm trong Nước Đức Chúa Trời.”
Ngài cầm một cái chén, tạ ơn và bảo: “Hãy cầm chén này, chia nhau uống, vì Ta bảo các con, từ nay Ta sẽ không uống nước nho nữa cho đến khi Nước Đức Chúa Trời hiện đến.”
Ngài lấy một cái bánh, tạ ơn rồi bẻ ra, chia cho các môn đệ mà bảo: “Đây là thân thể Ta, được ban phát ra vì các con. Hãy làm điều này để nhớ đến Ta!”
Khi ăn tối xong, Ngài cũng làm như thế, cầm chén, bảo: “Chén này là giao ước mới trong huyết Ta chịu đổ ra vì các con. Nhưng kìa, bàn tay kẻ phản bội đang đặt trên bàn với Ta. Vì thật Con Người phải đi đúng như đã ấn định, nhưng khốn nạn cho kẻ phản Ngài!” Các sứ đồ bàn luận với nhau xem ai là kẻ sẽ phản Ngài.
Họ cũng tranh cãi nhau, xem trong đám họ, ai lớn nhất. Nhưng Ngài nói: “Các vua chúa dân ngoại thường thống trị thần dân; còn những người cầm quyền thì được gọi là ‘ân nhân.’ Nhưng các con thì khác, người lớn trong các con phải trở nên nhỏ,22:26 Nt: người lớn hơn trong các con hãy trở thành người nhỏ hơn và ai lãnh đạo thì phải phục vụ. Vì người ngồi ăn và người phục vụ,22:27 Ctd: người phục vụ ai lớn hơn? Không phải là người ngồi ăn sao? Nhưng chính Ta đang sống giữa các con như một người phục vụ. Các con là những người đã kiên trì theo Ta qua những cuộc thử thách của Ta, nên Ta lập các con lên cai quản Nước Ta, cũng như Cha đã lập Ta cai quản, để các con được ăn uống cùng bàn với Ta trong Nước Ta, và các con sẽ ngồi trên ngai để xét xử mười hai bộ tộc Y-sơ-ra-ên.
Si-môn, Si-môn, này Sa-tan đòi sàng sảy hết thảy các con như lúa mì, nhưng chính Ta đã cầu nguyện cho con để đức tin con không bị lung lạc; khi con hồi phục, hãy làm cho anh em mình vững mạnh.”
Phê-rơ thưa: “Lạy Chúa, con sẵn lòng theo Chúa, đồng tù đồng chết!”22:33 Nt: con sẵn sàng đi với Chúa vào cả trong tù lẫn sự chết
Nhưng Ngài đáp: “Phê-rơ ơi, Ta bảo cho con biết, hôm nay khi gà chưa gáy, con sẽ chối không biết Ta ba lần!”
Ngài lại hỏi họ: “Khi Ta sai các con ra đi, không bạc, không bao, không giày dép, các con có thiếu gì không?” Họ thưa: “Dạ không!”
Ngài bảo tiếp: “Nhưng bây giờ, ai có túi bạc hãy lấy đem đi; ai có bao cũng vậy; ai không có gươm hãy bán áo mà mua. Vì Ta bảo các con, lời Kinh Thánh này phải được ứng nghiệm nơi bản thân Ta:22:37 Nt: trong ta ‘Người bị liệt vào hàng kẻ phạm pháp;’22:37 Isa 53:13 thật vậy, lời chép về Ta đang được ứng nghiệm.”
Họ thưa: “Lạy Chúa, chúng con có hai thanh gươm đây.” Ngài đáp: “Thế là đủ rồi!”
Chúa Cầu Nguyện Trên Núi Ô-liu
(Mat 26:36-46; Mác 14:32-42)
Chúa ra đi, lên núi Ô-liu theo thói quen; các môn đệ đều đi theo. Đến nơi, Ngài bảo họ: “Các con hãy cầu nguyện, để khỏi sa vào bẫy cám dỗ!” Chúa đi riêng ra, cách chỗ các môn đệ khoảng ném một viên đá, quỳ gối, cầu nguyện: “Lạy Cha, nếu Cha muốn, xin cất chén này khỏi Con! Dầu vậy, xin đừng theo ý Con, nhưng xin ý Cha được nên!” Một thiên sứ từ trời hiện đến thêm sức cho Ngài. Trong cơn thống khổ, Ngài cầu nguyện càng khẩn thiết, mồ hôi Ngài trở nên như những giọt máu rơi xuống đất. 22:43-44 Một số văn bản cổ không có câu 43 và 44
Cầu nguyện xong, Ngài đứng dậy, đến với các môn đệ, thấy họ đang ngủ vì sầu thảm. Ngài gọi họ: “Sao các con ngủ? Hãy dậy cầu nguyện để các con khỏi sa vào bẫy cám dỗ!”
Chúa Bị Phản Bội
(Mat 26:47-56; Mác 14:43-50; Gi 18:3-11)
Ngài còn đang nói, bỗng một đám đông kéo đến, dẫn đầu là Giu-đa,22:47 Nt: một người tên Giu-đa một trong mười hai sứ đồ. Hắn lại gần Đức Giê-su mà hôn Ngài. Nhưng Đức Giê-su bảo: “Giu-đa ơi, con phản bội Con Người bằng cái hôn sao?”
Thấy những sự việc diễn biến như vậy,22:49 Nt: thấy điều sắp xảy ra các môn đệ22:49 Nt: những kẻ ở quanh Ngài hỏi: “Lạy Chúa, chúng con nên lấy gươm đánh không?” Một môn đệ chém một đầy tớ của vị trưởng tế, đứt mất vành tai bên mặt.
Nhưng Đức Giê-su bảo: “Thôi, đừng đánh nữa!” rồi đưa tay chữa lành người đầy tớ.
Sau đó, Đức Giê-su bảo các thượng tế, các viên chỉ huy vệ binh đền thờ và các trưởng lão: “Sao các ông mang gươm đao và gậy gộc đến bắt Ta như đi bắt kẻ cướp? Thường ngày Ta ở trong đền thờ với các ông, sao các ông không tra tay bắt Ta? Nhưng đây là giờ của các ông và của quyền lực tối tăm.”
Phê-rơ Chối Chúa
(Mat 26:57-58, 69-75; Mác 14:53-54, 66-72; Gi 18:12-18, 25-27)
Bọn ấy bắt Đức Giê-su điệu đi và giải đến dinh trưởng tế. Phê-rơ theo sau Ngài xa xa. Khi bọn ấy nhóm lửa giữa sân dinh, ngồi quây quần với nhau, Phê-rơ cùng ngồi với họ. Bỗng một người tớ gái thấy Phê-rơ đang ngồi bên ánh lửa, nhìn ông và nói: “Người này cùng bọn với ông ấy!”
Nhưng Phê-rơ chối: “Này chị, tôi đâu có biết ông ta!”
Một lúc sau, có người22:58 Nt: người đàn ông trông thấy Phê-rơ lại bảo: “Anh cũng là người của bọn đó!” Nhưng Phê-rơ chối: “Không phải đâu, anh ơi!”
Độ một giờ sau, lại có người khác quả quyết: “Đúng rồi, tên này cũng theo22:59 Nt: ở với ông ấy, vì nó là người Ga-li-lê.”
Nhưng Phê-rơ đáp: “Anh ơi, anh nói gì tôi không hiểu!” Ngay khi Phê-rơ còn đang nói thì gà liền gáy. Chúa quay lại, nhìn Phê-rơ; ông sực nhớ lời Chúa đã bảo: “Hôm nay, khi gà chưa gáy, con sẽ chối Ta ba lần.” Phê-rơ liền đi ra ngoài, khóc lóc đắng cay.
Chúa Bị Tra Tấn
(Mat 26:67-68; Mác 14:65)
Bấy giờ, những kẻ bắt giữ Chúa chế nhạo và đánh đập Ngài, bịt mắt Ngài hỏi giễu:22:64 Nt: hỏi phạm thượng “Nói tiên tri đi, đoán thử ai đánh anh đó!” Họ còn dùng nhiều điều khác nhục mạ Ngài.
Đến sáng, hội đồng trưởng lão của dân gồm các thượng tế và các giáo sư Kinh Luật họp lại. Họ giải Chúa ra trước hội đồng và hỏi: “Nếu anh là Chúa Cứu Thế, hãy khai cho chúng ta biết!” Nhưng Ngài đáp: “Ta nói, các ông cũng không tin. Ta có hỏi, các ông cũng chẳng trả lời. Nhưng từ nay về sau Con Người sẽ ngự bên phải Đức Chúa Trời quyền năng.”22:69 Nt: bên hữu của quyền năng của Đức Chúa Trời
Tất cả đều hỏi: “Vậy, anh có phải là Con Đức Chúa Trời không?” Ngài đáp: “Thì chính các ông nói đó!”22:70 Nt: tự ngươi nói ra chính là ta
Họ bảo nhau: “Chúng ta đâu cần tang chứng22:71 Nt: lời chứng nữa vì chính chúng ta đã nghe tận tai lời từ miệng hắn!”
Trước Tòa Phi-lát
(Mat 27:1-2, 11-26; Mác 15:1-15; Gi 18:28–19:16)
Lúc ấy, cả đám đông đứng dậy, giải Ngài đến thống đốc Phi-lát. Họ bắt đầu tố cáo Ngài rằng: “Chúng tôi phát hiện tên này xúi giục dân chúng chống nộp thuế cho Sê-sa, và tự xưng là Chúa Cứu Thế, tức là Vua!”
Phi-lát tra hỏi: “Ngươi có phải là Vua dân Do Thái không?” Ngài đáp: “Chính thống đốc nói đó!”
Phi-lát bảo các thượng tế và dân chúng: “Ta chẳng thấy người này phạm tội ác nào cả!”
Nhưng họ cứ nằng nặc tố: “Tên này sách động quần chúng, thuyết giáo khắp cả vùng Giu-đê, bắt đầu từ Ga-li-lê rồi đến tận đây.”
Nghe vậy, Phi-lát điều tra xem Ngài có phải là người Ga-li-lê không. Biết Ngài thuộc thẩm quyền vua Hê-rốt, Phi-lát sai giải Ngài qua cho vua23:7 Nt: Hê-rốt (mấy ngày đó, vua Hê-rốt đang ở tại Giê-ru-sa-lem).
Thấy Đức Giê-su, vua Hê-rốt mừng lắm, vì từ lâu đã nghe đồn về Ngài, vua mong ước được gặp và hy vọng được xem Ngài làm dấu lạ.23:8 Nt: Vua hy vọng xem Ngài thực hiện một phép lạ nào đó Vua tra vấn Ngài nhiều câu, nhưng Ngài không đáp một lời. Các thượng tế và các giáo sư Kinh Luật đứng tại đó tố cáo Ngài kịch liệt. Vua Hê-rốt cùng binh sĩ khinh miệt và chế giễu Ngài, khoác cho Ngài chiếc áo sặc sỡ rồi sai giải Ngài trả về cho Phi-lát. Phi-lát và Hê-rốt vốn thù nhau nhưng ngày hôm đó trở thành bạn.
Phi-lát triệu tập các thượng tế, các nhà lãnh đạo cùng dân chúng và bảo: “Các ngươi giải nộp người này cho ta như một kẻ xúi dân nổi loạn, nhưng điều tra trước mặt các ngươi, ta chẳng thấy người này phạm tội ác nào như lời các ngươi tố cáo. Vua Hê-rốt cũng thế,23:15 Nt: cũng chẳng vì đã giao trả người về cho ta. Vậy, người này không làm gì đáng chết cả, nên ta sẽ đánh đòn rồi thả ra.”23:16 Một số cổ bản có thêm câu 17: “Bây giờ ông buộc phải thả cho họ một người trong dịp lễ”
Nhưng họ đồng thanh gào thét: “Diệt nó đi! Thả Ba-ra-ba cho chúng tôi!” Ba-ra-ba đang bị tù vì tội nổi loạn trong thành và giết người.
Phi-lát muốn thả Đức Giê-su, nên lại nói với dân chúng. Nhưng dân chúng la hét: “Đóng đinh nó lên thập tự giá! Đóng đinh nó lên thập tự giá!”
Phi-lát nói với dân chúng lần thứ ba: “Nhưng người này đã làm điều ác gì? Ta xét người này không làm gì đáng chết cả. Vì vậy, đánh đòn xong, ta sẽ thả đi!”
Nhưng dân chúng lại la hét áp đảo đòi phải đóng đinh Ngài cho được. Tiếng gào thét của họ đã thắng. Phi-lát tuyên án theo yêu sách của họ, phóng thích tên tù mà họ đòi tha dù phạm tội nổi loạn và giết người, nhưng giao Đức Giê-su cho họ làm gì mặc ý.
Chúa Bị Đóng Đinh Trên Cây Thập Tự
(Mat 27:32-56; Mác 15:21-41; Gi 19:17-30)
Lúc giải Ngài đi, họ bắt một người miền Sy-ren tên là Si-môn từ vùng quê lên, buộc vác23:26 Nt: đặt lên anh thập tự giá đi sau Đức Giê-su. Một đoàn người rất đông theo Ngài gồm dân chúng và các phụ nữ đang đấm ngực, thương khóc Ngài. Đức Giê-su quay lại bảo họ: “Hỡi con gái Giê-ru-sa-lem! Đừng khóc cho Ta, nhưng hãy khóc cho bản thân và con cái các con! Vì sẽ có ngày người ta nói: ‘Phước cho đàn bà hiếm muộn, cho dạ không sinh đẻ, cho vú không con bú!’
Lúc đó người ta sẽ,
Khởi sự kêu các núi ‘Hãy đổ xuống chúng tôi!’
Và gọi các đồi: ‘Hãy phủ lên chúng tôi!’
Vì nếu cây tươi bị đối xử thế này, thì số phận cây khô còn ra sao nữa?”
Họ cũng giải theo hai phạm nhân để xử tử với Ngài. Đến một nơi gọi là Đồi Sọ, họ đóng đinh Ngài trên thập tự giá cùng với hai tên tử tội, một tên bên phải, một tên bên trái. Đức Giê-su cầu nguyện: “Lạy Cha, xin tha thứ cho họ, vì họ không biết mình đang làm gì!” Họ bắt thăm chia nhau áo của Ngài.
Dân chúng đứng xem. Nhưng các người lãnh đạo phỉ báng Ngài: “Nó đã cứu người khác, hãy để nó tự cứu mình, nếu nó đúng là Chúa Cứu Thế, Đấng Đức Chúa Trời chọn lựa!”
Các binh sĩ cũng chế giễu Ngài, đến gần đưa giấm lên cho Ngài, và nói: “Nếu anh là Vua dân Do Thái, hãy tự cứu mình đi!”
Trên đầu Ngài có một tấm bảng ghi: “Đây là Vua dân Do Thái.”
Một trong hai tên tử tội đang bị treo trên thập tự giá cũng phỉ báng Ngài: “Ông không phải là Chúa Cứu Thế sao? Hãy tự cứu mình và cứu luôn chúng tôi đi!”
Nhưng tên cướp kia quở trách nó.23:40 Nt: đáp lại và quở “Bị cùng một hình phạt mà mày không sợ Đức Chúa Trời sao? Mày và tao bị xử thật công minh vì hình ta chịu xứng với tội ta làm. Nhưng Người này không làm điều gì trái!”
Tên cướp tiếp: “Lạy Đức Giê-su, khi vào đến Nước Ngài, xin nhớ đến con!”
Chúa đáp: “Thật Ta bảo cho con biết, hôm nay con sẽ ở với Ta trong Ba-ra-đi.”23:43 Ctd: thiên đàng
Lúc ấy khoảng giữa trưa,23:44 Nt: giờ thứ sáu nhưng khắp đất đều tối đen cho đến ba giờ chiều,23:44 Nt: giờ thứ chín Mặt trời ngưng sáng. Bức màn trong đền thờ bị xé làm hai ngay chính giữa. Đức Giê-su kêu lớn: “Lạy Cha, Con xin giao thác linh hồn23:46 Nt: tâm linh con trong tay Cha!” Nói xong, Ngài trút linh hồn.
Viên đội trưởng thấy những việc xảy ra, thì tôn vinh Đức Chúa Trời mà rằng: “Chắc chắn, Người này vô tội!”23:47 Ctd: công chính Tất cả đoàn dân tụ tập để theo dõi23:48 Nt: sự xem các diễn tiến, được chứng kiến sự việc xảy ra, thì đấm ngực quay về nhà. Tất cả những người quen biết Ngài và các phụ nữ đã theo Ngài từ Ga-li-lê đều đứng xa xa theo dõi mọi sự.
Chúa Được An Táng
(Mat 27:57-61; Mác 15:42-47; Gi 19:38-42)
Có một người tên Giô-sép, quê ở thành A-ri-ma-thê thuộc Giu-đê, nghị viên hội đồng Do Thái, là người tốt và công chính, đang trông chờ Nước Đức Chúa Trời. Ông không tán đồng quyết định và hành động của hội đồng. Ông đến yết kiến Phi-lát, xin thi thể Đức Giê-su, rồi hạ thi thể xuống, khâm liệm bằng vải gai và an táng trong một ngôi mộ đục trong đá, chưa bao giờ dùng chôn cất ai. Hôm ấy là ngày chuẩn bị lễ Vượt Qua, sắp đến ngày Sa-bát.
Các phụ nữ đã theo Ngài từ Ga-li-lê xuống cũng đi cùng, thấy ngôi mộ và cách họ mai táng thi thể Ngài, rồi trở về chuẩn bị hương liệu và dầu thơm. Ngày Sa-bát, họ nghỉ ngơi theo luật định.
Chúa Phục Sinh
(Mat 28:1-10; Mác 16:1-8; Gi 20:1-10)
Ngày thứ nhất trong tuần lễ, khi còn mờ sáng, các bà ấy đem hương liệu đã chuẩn bị đến mộ Chúa. Họ thấy24:2 Nt: tìm thấy tảng đá đã lăn khỏi cửa mộ, và khi bước vào họ không tìm thấy thi thể Chúa Giê-su đâu cả. Đang lúc bối rối, họ bỗng thấy hai người đàn ông xuất hiện, mặc áo sáng chói đứng bên họ, nên họ khiếp sợ, cúi mặt xuống đất. Nhưng hai người ấy hỏi: “Sao các bà tìm người sống giữa vòng kẻ chết? Ngài không còn ở đây, nhưng đã sống lại rồi! Hãy nhớ lại lời Ngài phán dặn các bà khi còn ở xứ Ga-li-lê: ‘Con Người phải bị nộp vào tay bọn người tội ác, phải chịu đóng đinh trên thập tự giá và đến ngày thứ ba thì sống lại.’ ” Họ nhớ lại lời Ngài đã phán.
Từ mộ ra về, họ báo tin này cho mười một sứ đồ và tất cả các môn đệ khác. Các phụ nữ gồm có: Ma-ri Ma-đơ-len, Giô-a-na và Ma-ri mẹ của Gia-cơ và các phụ nữ khác. Họ thuật lại mọi việc ấy cho các sứ đồ. Nhưng các sứ đồ cho các lời ấy là vô lý24:11 Nt: các lời này đối với họ có vẻ điên dại nên không tin. Song Phê-rơ đứng dậy, chạy ra mộ, cúi nhìn vào bên trong, chỉ thấy tấm vải liệm mà thôi. Ông quay về, kinh ngạc về những việc đã xảy ra.
Chúa Hiện Đến Với Hai Môn Đệ
(Mác 16:12-18; Mat 28:16-20; Gi 20:19-23; Công 1:6-8)
Cùng một ngày ấy, có hai môn đệ lên đường đến làng Em-ma-út, cách Giê-ru-sa-lem khoảng mười hai cây số.24:13 Nt: 60 Sta-đi-a; 60 Ếch-ta-đơ là 11km rưỡi Họ trò chuyện với nhau về mọi việc vừa xảy ra, họ đang bàn luận, thì chính Đức Giê-su đến gần, cùng đi chung với họ. Nhưng mắt họ bị che khuất, không nhận ra Ngài.
Ngài hỏi: “Các anh vừa đi vừa bàn luận chuyện gì vậy?” Họ đứng lại, sắc mặt buồn bã. Một trong hai người—tên Cơ-lê-ô-ba—trả lời: “Chắc chỉ có mình ông là khách lạ ở Giê-ru-sa-lem không hay biết các việc xảy ra mấy ngày qua sao?”
Ngài hỏi: “Việc gì vậy?” Họ thưa: “Đó là việc xảy ra cho Đức Giê-su người Na-xa-rét, một nhà tiên tri từ lời nói đến hành động đều đầy quyền năng trước mặt Đức Chúa Trời và toàn dân, thể nào các thượng tế và các nhà lãnh đạo dân ta đã giao nộp Ngài để xử tử và đóng đinh trên thập tự giá. Chúng tôi từng hy vọng Ngài sẽ cứu dân Y-sơ-ra-ên. Dù sao, việc xảy ra đã ba ngày rồi! Nhưng, có mấy phụ nữ trong vòng chúng tôi đã làm chúng tôi ngạc nhiên quá chừng. Lúc sáng sớm, họ viếng mộ, song không thấy thi thể Ngài đâu cả, liền trở về báo tin và bảo họ thấy có thiên sứ hiện ra, quả quyết Ngài đang sống. Có mấy người trong đám chúng tôi cũng đi viếng mộ, thấy mọi việc đúng như các bà đã nói, còn Ngài thì họ không thấy đâu cả!”
Ngài trách: “Các anh sao tối trí, và sao chậm tin mọi điều các nhà tiên tri đã nói! Chẳng phải Chúa Cứu Thế phải bị thống khổ thể ấy mới bước vào vinh quang của Ngài sao?” Rồi bắt đầu từ Môi-se và qua tất cả các tiên tri Ngài giải nghĩa những điều về Ngài trong cả Kinh Thánh cho họ.
Đến gần làng Em-ma-út24:28 Ctd: làng họ định đi tới Ngài tỏ vẻ muốn đi xa hơn, nhưng họ nài ép Ngài: “Xin hãy ở lại với chúng tôi, vì trời đã xế chiều và gần tối rồi!” Vậy Ngài vào nhà ở lại với họ.
Khi đang ngồi ăn với họ, Ngài cầm bánh, chúc tạ rồi bẻ ra đưa cho họ. Lúc ấy, mắt họ bừng mở, nhận ra Ngài, nhưng Ngài biến đi,24:31 Nt: biến đi khỏi không còn thấy nữa. Họ bảo nhau: “Khi nãy đi đường, Thầy đã nói chuyện với chúng ta và giải thích24:32 Nt: mở Kinh Thánh cho chúng ta Kinh Thánh, lòng chúng ta đã chẳng như thiêu như đốt sao?”
Ngay giờ ấy, họ đứng dậy, quay về Giê-ru-sa-lem, gặp mười một sứ đồ và các người khác đang tụ tập với nhau, họ nói: “Chúa thật đã sống lại! Ngài đã hiện ra cho Si-môn!”24:34 Nt: được Si-môn thấy Rồi hai môn đệ thuật lại việc đã xảy ra dọc đường, và họ đã nhận ra Ngài khi Ngài bẻ bánh.
Họ còn đang nói về các việc ấy, chính Đức Giê-su đã đứng giữa họ mà bảo: “Bình an cho các con!”
Nhưng họ kinh hãi và khiếp sợ vì tưởng mình thấy ma. Chúa tiếp: “Tại sao các con hoảng hốt và lòng các con nghi ngờ như thế? Hãy xem tay Ta và chân Ta, vì thật chính Ta đây! Hãy sờ Ta xem! Ma chẳng có xương có thịt như các con thấy Ta có đây!”
Chúa bảo xong, lại đưa tay chân cho họ xem. Thấy họ vẫn chưa tin vì vừa vui mừng vừa kinh ngạc, Ngài hỏi: “Tại đây các con có gì ăn không?” Họ đưa cho Ngài một miếng cá khô.24:42 Có cổ bản thêm “và mật ong.” Ngài cầm lấy, ăn trước mặt họ, rồi bảo: “Đây là những lời Ta đã nói với các con trong khi Ta còn ở với các con: ‘Tất cả những điều chép về Ta trong Kinh Luật Môi-se, các Kinh Tiên Tri và các Thánh Thi phải được ứng nghiệm.’
Lúc ấy, Ngài mở trí cho họ hiểu Kinh Thánh, và bảo: Kinh Thánh đã ghi: ‘Chúa Cứu Thế phải chịu đau đớn đến ngày thứ ba phải sống lại từ cõi chết. Hãy nhân danh Ngài truyền giảng cho tất cả các dân tộc ăn năn để được tha tội, bắt đầu từ Giê-ru-sa-lem.’ Các con là nhân chứng về các điều ấy. Kìa, Ta ban cho các con điều Cha Ta đã hứa; nhưng các con hãy đợi trong thành cho đến khi các con được mặc lấy quyền năng từ trời!”24:49 Nt: từ trên cao
Chúa Thăng Thiên
(Mác 16:19-20; Công 1:9-11)
Chúa dẫn các môn đệ đến làng Bê-tha-ni rồi đưa tay lên ban phước lành cho họ. Đang khi ban phước, Ngài rời khỏi họ và được cất lên trời.24:51 Ctd: rời họ Họ thờ lạy Ngài, rồi quay về Giê-ru-sa-lem, lòng rất vui mừng.24:52 Nt: với niềm hân hoan lớn Họ ở luôn trong đền thờ, tiếp tục ca ngợi Đức Chúa Trời.
1
Explanatory Preface Now many have undertaken to compile an account of the things that have been fulfilled among us,
like the accounts passed on to us by those who were eyewitnesses and servants of the word from the beginning.
So it seemed good to me as well, because I have followed all things carefully from the beginning, to write an orderly account for you, most excellent Theophilus,
so that you may know for certain the things you were taught.
Birth Announcement of John the Baptist During the reign of Herod king of Judea, there lived a priest named Zechariah who belonged to the priestly division of Abijah, and he had a wife named Elizabeth, who was a descendant of Aaron.
They were both righteous in the sight of God, following all the commandments and ordinances of the Lord blamelessly.
But they did not have a child, because Elizabeth was barren, and they were both very old.
Now while Zechariah was serving as priest before God when his division was on duty,
he was chosen by lot, according to the custom of the priesthood, to enter the holy place of the Lord and burn incense.
Now the whole crowd of people were praying outside at the hour of the incense offering.
An angel of the Lord, standing on the right side of the altar of incense, appeared to him.
And Zechariah, visibly shaken when he saw the angel, was seized with fear.
But the angel said to him,“Do not be afraid, Zechariah, for your prayer has been heard, and your wife Elizabeth will bear you a son; you will name him John.
Joy and gladness will come to you, and many will rejoice at his birth,
for he will be great in the sight of the Lord. He must never drink wine or strong drink, and he will be filled with the Holy Spirit, even before his birth.
He will turn many of the people of Israel to the Lord their God.
And he will go as forerunner before the Lord in the spirit and power of Elijah, to turn the hearts of the fathers back to their children and the disobedient to the wisdom of the just, to make ready for the Lord a people prepared for him.”
Zechariah said to the angel,“How can I be sure of this? For I am an old man, and my wife is old as well.”
The angel answered him,“I am Gabriel, who stands in the presence of God, and I was sent to speak to you and to bring you this good news.
And now, because you did not believe my words, which will be fulfilled in their time, you will be silent, unable to speak, until the day these things take place.”
Now the people were waiting for Zechariah, and they began to wonder why he was delayed in the holy place.
When he came out, he was not able to speak to them. They realized that he had seen a vision in the holy place, because he was making signs to them and remained unable to speak.
When his time of service was over, he went to his home.
After some time his wife Elizabeth became pregnant, and for five months she kept herself in seclusion. She said,
“This is what the Lord has done for me at the time when he has been gracious to me, to take away my disgrace among people.”
Birth Announcement of Jesus the Messiah In the sixth month of Elizabeth’s pregnancy, the angel Gabriel was sent by God to a town of Galilee called Nazareth,
to a virgin engaged to a man whose name was Joseph, a descendant of David, and the virgin’s name was Mary.
The angel came to her and said,“Greetings, favored one, the Lord is with you!”
But she was greatly troubled by his words and began to wonder about the meaning of this greeting.
So the angel said to her,“Do not be afraid, Mary, for you have found favor with God!
Listen: You will become pregnant and give birth to a son, and you will name him Jesus.
He will be great, and will be called the Son of the Most High, and the Lord God will give him the throne of his father David.
He will reign over the house of Jacob forever, and his kingdom will never end.”
Mary said to the angel,“How will this be, since I have not been intimate with a man?”
The angel replied,“The Holy Spirit will come upon you, and the power of the Most High will overshadow you. Therefore the child to be born will be holy; he will be called the Son of God.
“And look, your relative Elizabeth has also become pregnant with a son in her old age– although she was called barren, she is now in her sixth month!
For nothing will be impossible with God.”
So Mary said,“Yes, I am a servant of the Lord; let this happen to me according to your word.” Then the angel departed from her.
Mary and Elizabeth In those days Mary got up and went hurriedly into the hill country, to a town of Judah,
and entered Zechariah’s house and greeted Elizabeth.
When Elizabeth heard Mary’s greeting, the baby leaped in her womb, and Elizabeth was filled with the Holy Spirit.
She exclaimed with a loud voice,“Blessed are you among women, and blessed is the child in your womb!
And who am I that the mother of my Lord should come and visit me?
For the instant the sound of your greeting reached my ears, the baby in my womb leaped for joy.
And blessed is she who believed that what was spoken to her by the Lord would be fulfilled.”
Mary’s Hymn of Praise And Mary said,“My soul exalts the Lord,
and my spirit has begun to rejoice in God my Savior,
because he has looked upon the humble state of his servant. For from now on all generations will call me blessed,
because he who is mighty has done great things for me, and holy is his name;
from generation to generation he is merciful to those who fear him.
He has demonstrated power with his arm; he has scattered those whose pride wells up from the sheer arrogance of their hearts.
He has brought down the mighty from their thrones, and has lifted up those of lowly position;
he has filled the hungry with good things, and has sent the rich away empty.
He has helped his servant Israel, remembering his mercy,
as he promised to our ancestors, to Abraham and to his descendants forever.”
So Mary stayed with Elizabeth about three months and then returned to her home.
The Birth of John Now the time came for Elizabeth to have her baby, and she gave birth to a son.
Her neighbors and relatives heard that the Lord had shown great mercy to her, and they rejoiced with her.
On the eighth day they came to circumcise the child, and they wanted to name him Zechariah after his father.
But his mother replied,“No! He must be named John.”
They said to her,“But none of your relatives bears this name.”
So they made signs to the baby’s father, inquiring what he wanted to name his son.
He asked for a writing tablet and wrote,“His name is John.” And they were all amazed.
Immediately Zechariah’s mouth was opened and his tongue released, and he spoke, blessing God.
All their neighbors were filled with fear, and throughout the entire hill country of Judea all these things were talked about.
All who heard these things kept them in their hearts, saying,“What then will this child be?” For the Lord’s hand was indeed with him.
Zechariah’s Praise and Prediction Then his father Zechariah was filled with the Holy Spirit and prophesied,
“Blessed be the Lord God of Israel, because he has come to help and has redeemed his people.
For he has raised up a horn of salvation for us in the house of his servant David,
as he spoke through the mouth of his holy prophets from long ago,
that we should be saved from our enemies, and from the hand of all who hate us.
He has done this to show mercy to our ancestors, and to remember his holy covenant–
the oath that he swore to our ancestor Abraham. This oath grants
that we, being rescued from the hand of our enemies, may serve him without fear,
in holiness and righteousness before him for as long as we live.
And you, child, will be called the prophet of the Most High. For you will go before the Lord to prepare his ways,
to give his people knowledge of salvation through the forgiveness of their sins.
Because of our God’s tender mercy the dawn will break upon us from on high
to give light to those who sit in darkness and in the shadow of death, to guide our feet into the way of peace.”
And the child kept growing and becoming strong in spirit, and he was in the wilderness until the day he was revealed to Israel.
2
The Census and the Birth of Jesus Now in those days a decree went out from Caesar Augustus to register all the empire for taxes.
This was the first registration, taken when Quirinius was governor of Syria.
Everyone went to his own town to be registered.
So Joseph also went up from the town of Nazareth in Galilee to Judea, to the city of David called Bethlehem, because he was of the house and family line of David.
He went to be registered with Mary, who was promised in marriage to him, and who was expecting a child.
While they were there, the time came for her to deliver her child.
And she gave birth to her firstborn son and wrapped him in strips of cloth and laid him in a manger, because there was no place for them in the inn.
The Shepherds’ Visit Now there were shepherds nearby living out in the field, keeping guard over their flock at night.
An angel of the Lord appeared to them, and the glory of the Lord shone around them, and they were absolutely terrified.
But the angel said to them,“Do not be afraid! Listen carefully, for I proclaim to you good news that brings great joy to all the people:
Today your Savior is born in the city of David. He is Christ the Lord.
This will be a sign for you: You will find a baby wrapped in strips of cloth and lying in a manger.”
Suddenly a vast, heavenly army appeared with the angel, praising God and saying,
“Glory to God in the highest, and on earth peace among people with whom he is pleased!”
When the angels left them and went back to heaven, the shepherds said to one another,“Let us go over to Bethlehem and see this thing that has taken place, that the Lord has made known to us.”
So they hurried off and located Mary and Joseph, and found the baby lying in a manger.
When they saw him, they related what they had been told about this child,
and all who heard it were astonished at what the shepherds said.
But Mary treasured up all these words, pondering in her heart what they might mean.
So the shepherds returned, glorifying and praising God for all they had heard and seen; everything was just as they had been told.
At the end of eight days, when he was circumcised, he was named Jesus, the name given by the angel before he was conceived in the womb.
Jesus’ Presentation at the Temple Now when the time came for their purification according to the law of Moses, Joseph and Mary brought Jesus up to Jerusalem to present him to the Lord
(just as it is written in the law of the Lord,“Every firstborn male will be set apart to the Lord”),
and to offer a sacrifice according to what is specified in the law of the Lord, a pair of doves or two young pigeons.
The Prophecy of Simeon Now there was a man in Jerusalem named Simeon who was righteous and devout, looking for the restoration of Israel, and the Holy Spirit was upon him.
It had been revealed to him by the Holy Spirit that he would not die before he had seen the Lord’s Christ.
So Simeon, directed by the Spirit, came into the temple courts, and when the parents brought in the child Jesus to do for him what was customary according to the law,
Simeon took him in his arms and blessed God, saying,
“Now, according to your word, Sovereign Lord, permit your servant to depart in peace.
For my eyes have seen your salvation
that you have prepared in the presence of all peoples:
a light, for revelation to the Gentiles, and for glory to your people Israel.”
So the child’s father and mother were amazed at what was said about him.
Then Simeon blessed them and said to his mother Mary,“Listen carefully: This child is destined to be the cause of the falling and rising of many in Israel and to be a sign that will be rejected.
Indeed, as a result of him the thoughts of many hearts will be revealed– and a sword will pierce your own soul as well!”
The Testimony of Anna There was also a prophetess, Anna the daughter of Phanuel, of the tribe of Asher. She was very old, having been married to her husband for seven years until his death.
She had lived as a widow since then for eighty-four years. She never left the temple, worshiping with fasting and prayer night and day.
At that moment, she came up to them and began to give thanks to God and to speak about the child to all who were waiting for the redemption of Jerusalem.
So when Joseph and Mary had performed everything according to the law of the Lord, they returned to Galilee, to their own town of Nazareth.
And the child grew and became strong, filled with wisdom, and the favor of God was upon him.
Jesus in the Temple Now Jesus’ parents went to Jerusalem every year for the Feast of the Passover.
When he was twelve years old, they went up according to custom.
But when the feast was over, as they were returning home, the boy Jesus stayed behind in Jerusalem. His parents did not know it,
but(because they assumed that he was in their group of travelers) they went a day’s journey. Then they began to look for him among their relatives and acquaintances.
When they did not find him, they returned to Jerusalem to look for him.
After three days they found him in the temple courts, sitting among the teachers, listening to them and asking them questions.
And all who heard Jesus were astonished at his understanding and his answers.
When his parents saw him, they were overwhelmed. His mother said to him,“Child, why have you treated us like this? Look, your father and I have been looking for you anxiously.”
But he replied,“Why were you looking for me? Didn’t you know that I must be in my Father’s house?”
Yet his parents did not understand the remark he made to them.
Then he went down with them and came to Nazareth, and was obedient to them. But his mother kept all these things in her heart.
And Jesus increased in wisdom and in stature, and in favor with God and with people.
3
The Ministry of John the Baptist In the fifteenth year of the reign of Tiberius Caesar, when Pontius Pilate was governor of Judea, and Herod was tetrarch of Galilee, and his brother Philip was tetrarch of the region of Iturea and Trachonitis, and Lysanias was tetrarch of Abilene,
during the high priesthood of Annas and Caiaphas, the word of God came to John the son of Zechariah in the wilderness.
He went into all the region around the Jordan River, preaching a baptism of repentance for the forgiveness of sins.
As it is written in the book of the words of the prophet Isaiah,“The voice of one shouting in the wilderness:‘Prepare the way for the Lord, make his paths straight.
Every valley will be filled, and every mountain and hill will be brought low, and the crooked will be made straight, and the rough ways will be made smooth,
and all humanity will see the salvation of God.’”
So John said to the crowds that came out to be baptized by him,“You offspring of vipers! Who warned you to flee from the coming wrath?
Therefore produce fruit that proves your repentance, and don’t begin to say to yourselves,‘We have Abraham as our father.’ For I tell you that God can raise up children for Abraham from these stones!
Even now the ax is laid at the root of the trees, and every tree that does not produce good fruit will be cut down and thrown into the fire.”
So the crowds were asking him,“What then should we do?”
John answered them,“The person who has two tunics must share with the person who has none, and the person who has food must do likewise.”
Tax collectors also came to be baptized, and they said to him,“Teacher, what should we do?”
He told them,“Collect no more than you are required to.”
Then some soldiers also asked him,“And as for us– what should we do?” He told them,“Take money from no one by violence or by false accusation, and be content with your pay.”
While the people were filled with anticipation and they all wondered whether perhaps John could be the Christ,
John answered them all,“I baptize you with water, but one more powerful than I am is coming– I am not worthy to untie the strap of his sandals. He will baptize you with the Holy Spirit and fire.
His winnowing fork is in his hand to clean out his threshing floor and to gather the wheat into his storehouse, but the chaff he will burn up with inextinguishable fire.”
And in this way, with many other exhortations, John proclaimed good news to the people.
But when John rebuked Herod the tetrarch because of Herodias, his brother’s wife, and because of all the evil deeds that he had done,
Herod added this to them all: He locked up John in prison.
The Baptism of Jesus Now when all the people were baptized, Jesus also was baptized. And while he was praying, the heavens opened,
and the Holy Spirit descended on him in bodily form like a dove. And a voice came from heaven,“You are my one dear Son; in you I take great delight.”
The Genealogy of Jesus So Jesus, when he began his ministry, was about thirty years old. He was the son(as was supposed) of Joseph, the son of Heli,
the son of Matthat, the son of Levi, the son of Melchi, the son of Jannai, the son of Joseph,
the son of Mattathias, the son of Amos, the son of Nahum, the son of Esli, the son of Naggai,
the son of Maath, the son of Mattathias, the son of Semein, the son of Josech, the son of Joda,
the son of Joanan, the son of Rhesa, the son of Zerubbabel, the son of Shealtiel, the son of Neri,
the son of Melchi, the son of Addi, the son of Cosam, the son of Elmadam, the son of Er,
the son of Joshua, the son of Eliezer, the son of Jorim, the son of Matthat, the son of Levi,
the son of Simeon, the son of Judah, the son of Joseph, the son of Jonam, the son of Eliakim,
the son of Melea, the son of Menna, the son of Mattatha, the son of Nathan, the son of David,
the son of Jesse, the son of Obed, the son of Boaz, the son of Sala, the son of Nahshon,
the son of Amminadab, the son of Admin, the son of Arni, the son of Hezron, the son of Perez, the son of Judah,
the son of Jacob, the son of Isaac, the son of Abraham, the son of Terah, the son of Nahor,
the son of Serug, the son of Reu, the son of Peleg, the son of Eber, the son of Shelah,
the son of Cainan, the son of Arphaxad, the son of Shem, the son of Noah, the son of Lamech,
the son of Methuselah, the son of Enoch, the son of Jared, the son of Mahalalel, the son of Kenan,
the son of Enosh, the son of Seth, the son of Adam, the son of God.
4
The Temptation of Jesus Then Jesus, full of the Holy Spirit, returned from the Jordan River and was led by the Spirit in the wilderness,
where for forty days he endured temptations from the devil. He ate nothing during those days, and when they were completed, he was famished.
The devil said to him,“If you are the Son of God, command this stone to become bread.”
Jesus answered him,“It is written,‘Man does not live by bread alone.’”
Then the devil led him up to a high place and showed him in a flash all the kingdoms of the world.
And he said to him,“To you I will grant this whole realm– and the glory that goes along with it, for it has been relinquished to me, and I can give it to anyone I wish.
So then, if you will worship me, all this will be yours.”
Jesus answered him,“It is written,‘You are to worship the Lord your God and serve only him.’”
Then the devil brought him to Jerusalem, had him stand on the highest point of the temple, and said to him,“If you are the Son of God, throw yourself down from here,
for it is written,‘He will command his angels concerning you, to protect you,’
and‘with their hands they will lift you up, so that you will not strike your foot against a stone.’”
Jesus answered him,“It is said,‘You are not to put the Lord your God to the test.’”
So when the devil had completed every temptation, he departed from him until a more opportune time.
The Beginning of Jesus’ Ministry in Galilee Then Jesus, in the power of the Spirit, returned to Galilee, and news about him spread throughout the surrounding countryside.
He began to teach in their synagogues and was praised by all.
Rejection at Nazareth Now Jesus came to Nazareth, where he had been brought up, and went into the synagogue on the Sabbath day, as was his custom. He stood up to read,
and the scroll of the prophet Isaiah was given to him. He unrolled the scroll and found the place where it was written,
“The Spirit of the Lord is upon me, because he has anointed me to proclaim good news to the poor. He has sent me to proclaim release to the captives and the regaining of sight to the blind, to set free those who are oppressed,
to proclaim the year of the Lord’s favor.”
Then he rolled up the scroll, gave it back to the attendant, and sat down. The eyes of everyone in the synagogue were fixed on him.
Then he began to tell them,“Today this scripture has been fulfilled even as you heard it being read.”
All were speaking well of him, and were amazed at the gracious words coming out of his mouth. They said,“Isn’t this Joseph’s son?”
Jesus said to them,“No doubt you will quote to me the proverb,‘Physician, heal yourself!’ and say,‘What we have heard that you did in Capernaum, do here in your hometown too.’”
And he added,“I tell you the truth, no prophet is acceptable in his hometown.
But in truth I tell you, there were many widows in Israel in Elijah’s days, when the sky was shut up three and a half years, and there was a great famine over all the land.
Yet Elijah was sent to none of them, but only to a woman who was a widow at Zarephath in Sidon.
And there were many lepers in Israel in the time of the prophet Elisha, yet none of them was cleansed except Naaman the Syrian.”
When they heard this, all the people in the synagogue were filled with rage.
They got up, forced him out of the town, and brought him to the brow of the hill on which their town was built, so that they could throw him down the cliff.
But he passed through the crowd and went on his way.
Ministry in Capernaum So he went down to Capernaum, a town in Galilee, and on the Sabbath he began to teach the people.
They were amazed at his teaching, because he spoke with authority.
Now in the synagogue there was a man who had the spirit of an unclean demon, and he cried out with a loud voice,
“Ha! Leave us alone, Jesus the Nazarene! Have you come to destroy us? I know who you are– the Holy One of God.”
But Jesus rebuked him:“Silence! Come out of him!” Then, after the demon threw the man down in their midst, he came out of him without hurting him.
They were all amazed and began to say to one another,“What’s happening here? For with authority and power he commands the unclean spirits, and they come out!”
So the news about him spread into all areas of the region.
After Jesus left the synagogue, he entered Simon’s house. Now Simon’s mother-in-law was suffering from a high fever, and they asked Jesus to help her.
So he stood over her, commanded the fever, and it left her. Immediately she got up and began to serve them.
As the sun was setting, all those who had any relatives sick with various diseases brought them to Jesus. He placed his hands on every one of them and healed them.
Demons also came out of many, crying out,“You are the Son of God!” But he rebuked them, and would not allow them to speak, because they knew that he was the Christ.
The next morning Jesus departed and went to a deserted place. Yet the crowds were seeking him, and they came to him and tried to keep him from leaving them.
But Jesus said to them,“I must proclaim the good news of the kingdom of God to the other towns too, for that is what I was sent to do.”
So he continued to preach in the synagogues of Judea.
5
The Call of the Disciples Now Jesus was standing by the Lake of Gennesaret, and the crowd was pressing around him to hear the word of God.
He saw two boats by the lake, but the fishermen had gotten out of them and were washing their nets.
He got into one of the boats, which was Simon’s, and asked him to put out a little way from the shore. Then Jesus sat down and taught the crowds from the boat.
When he had finished speaking, he said to Simon,“Put out into the deep water and lower your nets for a catch.”
Simon answered,“Master, we worked hard all night and caught nothing! But at your word I will lower the nets.”
When they had done this, they caught so many fish that their nets started to tear.
So they motioned to their partners in the other boat to come and help them. And they came and filled both boats, so that they were about to sink.
But when Simon Peter saw it, he fell down at Jesus’ knees, saying,“Go away from me, Lord, for I am a sinful man!”
For Peter and all who were with him were astonished at the catch of fish that they had taken,
and so were James and John, Zebedee’s sons, who were Simon’s business partners. Then Jesus said to Simon,“Do not be afraid; from now on you will be catching people!”
So when they had brought their boats to shore, they left everything and followed him.
Healing a Leper While Jesus was in one of the towns, a man came to him who was covered with leprosy. When he saw Jesus, he bowed down with his face to the ground and begged him,“Lord, if you are willing, you can make me clean.”
So he stretched out his hand and touched him, saying,“I am willing. Be clean!” And immediately the leprosy left him.
Then he ordered the man to tell no one, but commanded him,“Go and show yourself to a priest, and bring the offering for your cleansing, as Moses commanded, as a testimony to them.”
But the news about him spread even more, and large crowds were gathering together to hear him and to be healed of their illnesses.
Yet Jesus himself frequently withdrew to the wilderness and prayed.
Healing and Forgiving a Paralytic Now on one of those days, while he was teaching, there were Pharisees and teachers of the law sitting nearby(who had come from every village of Galilee and Judea and from Jerusalem), and the power of the Lord was with him to heal.
Just then some men showed up, carrying a paralyzed man on a stretcher. They were trying to bring him in and place him before Jesus.
But since they found no way to carry him in because of the crowd, they went up on the roof and let him down on the stretcher through the roof tiles right in front of Jesus.
When Jesus saw their faith he said,“Friend, your sins are forgiven.”
Then the experts in the law and the Pharisees began to think to themselves,“Who is this man who is uttering blasphemies? Who can forgive sins but God alone?”
When Jesus perceived their hostile thoughts, he said to them,“Why are you raising objections within yourselves?
Which is easier, to say,‘Your sins are forgiven,’ or to say,‘Stand up and walk’?
But so that you may know that the Son of Man has authority on earth to forgive sins”– he said to the paralyzed man–“I tell you, stand up, take your stretcher and go home.”
Immediately he stood up before them, picked up the stretcher he had been lying on, and went home, glorifying God.
Then astonishment seized them all, and they glorified God. They were filled with awe, saying,“We have seen incredible things today.”
The Call of Levi; Eating with Sinners After this, Jesus went out and saw a tax collector named Levi sitting at the tax booth.“Follow me,” he said to him.
And he got up and followed him, leaving everything behind.
Then Levi gave a great banquet in his house for Jesus, and there was a large crowd of tax collectors and others sitting at the table with them.
But the Pharisees and their experts in the law complained to his disciples, saying,“Why do you eat and drink with tax collectors and sinners?”
Jesus answered them,“Those who are well don’t need a physician, but those who are sick do.
I have not come to call the righteous, but sinners to repentance.”
The Superiority of the New Then they said to him,“John’s disciples frequently fast and pray, and so do the disciples of the Pharisees, but yours continue to eat and drink.”
So Jesus said to them,“You cannot make the wedding guests fast while the bridegroom is with them, can you?
But those days are coming, and when the bridegroom is taken from them, at that time they will fast.”
He also told them a parable:“No one tears a patch from a new garment and sews it on an old garment. If he does, he will have torn the new, and the piece from the new will not match the old.
And no one pours new wine into old wineskins. If he does, the new wine will burst the skins and will be spilled, and the skins will be destroyed.
Instead new wine must be poured into new wineskins.
No one after drinking old wine wants the new, for he says,‘The old is good enough.’”
6
Lord of the Sabbath Jesus was going through the grain fields on a Sabbath, and his disciples picked some heads of wheat, rubbed them in their hands, and ate them.
But some of the Pharisees said,“Why are you doing what is against the law on the Sabbath?”
Jesus answered them,“Haven’t you read what David did when he and his companions were hungry–
how he entered the house of God, took and ate the sacred bread, which is not lawful for any to eat but the priests alone, and gave it to his companions?”
Then he said to them,“The Son of Man is lord of the Sabbath.”
Healing a Withered Hand On another Sabbath, Jesus entered the synagogue and was teaching. Now a man was there whose right hand was withered.
The experts in the law and the Pharisees watched Jesus closely to see if he would heal on the Sabbath, so that they could find a reason to accuse him.
But he knew their thoughts, and said to the man who had the withered hand,“Get up and stand here.” So he rose and stood there.
Then Jesus said to them,“I ask you, is it lawful to do good on the Sabbath or to do evil, to save a life or to destroy it?”
After looking around at them all, he said to the man,“Stretch out your hand.” The man did so, and his hand was restored.
But they were filled with mindless rage and began debating with one another what they would do to Jesus.
Choosing the Twelve Apostles Now it was during this time that Jesus went out to the mountain to pray, and he spent all night in prayer to God.
When morning came, he called his disciples and chose twelve of them, whom he also named apostles:
Simon(whom he named Peter), and his brother Andrew; and James, John, Philip, Bartholomew,
Matthew, Thomas, James the son of Alphaeus, Simon who was called the Zealot,
Judas the son of James, and Judas Iscariot, who became a traitor.
The Sermon on the Plain Then he came down with them and stood on a level place. And a large number of his disciples had gathered along with a vast multitude from all over Judea, from Jerusalem, and from the seacoast of Tyre and Sidon. They came to hear him and to be healed of their diseases,
and those who suffered from unclean spirits were cured.
The whole crowd was trying to touch him, because power was coming out from him and healing them all.
Then he looked up at his disciples and said:“Blessed are you who are poor, for the kingdom of God belongs to you.
“Blessed are you who hunger now, for you will be satisfied.“Blessed are you who weep now, for you will laugh.
“Blessed are you when people hate you, and when they exclude you and insult you and reject you as evil on account of the Son of Man!
Rejoice in that day, and jump for joy, because your reward is great in heaven. For their ancestors did the same things to the prophets.
“But woe to you who are rich, for you have received your comfort already.
“Woe to you who are well satisfied with food now, for you will be hungry.“Woe to you who laugh now, for you will mourn and weep.
“Woe to you when all people speak well of you, for their ancestors did the same things to the false prophets.
“But I say to you who are listening: Love your enemies, do good to those who hate you,
bless those who curse you, pray for those who mistreat you.
To the person who strikes you on the cheek, offer the other as well, and from the person who takes away your coat, do not withhold your tunic either.
Give to everyone who asks you, and do not ask for your possessions back from the person who takes them away.
Treat others in the same way that you would want them to treat you.
“If you love those who love you, what credit is that to you? For even sinners love those who love them.
And if you do good to those who do good to you, what credit is that to you? Even sinners do the same.
And if you lend to those from whom you hope to be repaid, what credit is that to you? Even sinners lend to sinners, so that they may be repaid in full.
But love your enemies, and do good, and lend, expecting nothing back. Then your reward will be great, and you will be sons of the Most High, because he is kind to ungrateful and evil people.
Be merciful, just as your Father is merciful.
Do Not Judge Others“Do not judge, and you will not be judged; do not condemn, and you will not be condemned; forgive, and you will be forgiven.
Give, and it will be given to you: A good measure, pressed down, shaken together, running over, will be poured into your lap. For the measure you use will be the measure you receive.”
He also told them a parable:“Someone who is blind cannot lead another who is blind, can he? Won’t they both fall into a pit?
A disciple is not greater than his teacher, but everyone when fully trained will be like his teacher.
Why do you see the speck in your brother’s eye, but fail to see the beam of wood in your own?
How can you say to your brother,‘Brother, let me remove the speck from your eye,’ while you yourself don’t see the beam in your own? You hypocrite! First remove the beam from your own eye, and then you can see clearly to remove the speck from your brother’s eye.
“For no good tree bears bad fruit, nor again does a bad tree bear good fruit,
for each tree is known by its own fruit. For figs are not gathered from thorns, nor are grapes picked from brambles.
The good person out of the good treasury of his heart produces good, and the evil person out of his evil treasury produces evil, for his mouth speaks from what fills his heart.
“Why do you call me‘Lord, Lord,’ and don’t do what I tell you?
“Everyone who comes to me and listens to my words and puts them into practice– I will show you what he is like:
He is like a man building a house, who dug down deep, and laid the foundation on bedrock. When a flood came, the river burst against that house but could not shake it, because it had been well built.
But the person who hears and does not put my words into practice is like a man who built a house on the ground without a foundation. When the river burst against that house, it collapsed immediately, and was utterly destroyed!”
7
Healing the Centurion’s Slave After Jesus had finished teaching all this to the people, he entered Capernaum.
A centurion there had a slave who was highly regarded, but who was sick and at the point of death.
When the centurion heard about Jesus, he sent some Jewish elders to him, asking him to come and heal his slave.
When they came to Jesus, they urged him earnestly,“He is worthy to have you do this for him,
because he loves our nation, and even built our synagogue.”
So Jesus went with them. When he was not far from the house, the centurion sent friends to say to him,“Lord, do not trouble yourself, for I am not worthy to have you come under my roof!
That is why I did not presume to come to you. Instead, say the word, and my servant must be healed.
For I too am a man set under authority, with soldiers under me. I say to this one,‘Go!’ and he goes, and to another,‘Come!’ and he comes, and to my slave,‘Do this!’ and he does it.”
When Jesus heard this, he was amazed at him. He turned and said to the crowd that followed him,“I tell you, not even in Israel have I found such faith!”
So when those who had been sent returned to the house, they found the slave well.
Raising a Widow’s Son Soon afterward Jesus went to a town called Nain, and his disciples and a large crowd went with him.
As he approached the town gate, a man who had died was being carried out, the only son of his mother(who was a widow), and a large crowd from the town was with her.
When the Lord saw her, he had compassion for her and said to her,“Do not weep.”
Then he came up and touched the bier, and those who carried it stood still. He said,“Young man, I say to you, get up!”
So the dead man sat up and began to speak, and Jesus gave him back to his mother.
Fear seized them all, and they began to glorify God, saying,“A great prophet has appeared among us!” and“God has come to help his people!”
This report about Jesus circulated throughout Judea and all the surrounding country.
Jesus and John the Baptist John’s disciples informed him about all these things. So John called two of his disciples
and sent them to Jesus to ask,“Are you the one who is to come, or should we look for another?”
When the men came to Jesus, they said,“John the Baptist has sent us to you to ask,‘Are you the one who is to come, or should we look for another?’”
At that very time Jesus cured many people of diseases, sicknesses, and evil spirits, and granted sight to many who were blind.
So he answered them,“Go tell John what you have seen and heard: The blind see, the lame walk, lepers are cleansed, the deaf hear, the dead are raised, the poor have good news proclaimed to them.
Blessed is anyone who takes no offense at me.”
When John’s messengers had gone, Jesus began to speak to the crowds about John:“What did you go out into the wilderness to see? A reed shaken by the wind?
What did you go out to see? A man dressed in soft clothing? Look, those who wear soft clothing and live in luxury are in the royal palaces!
What did you go out to see? A prophet? Yes, I tell you, and more than a prophet.
This is the one about whom it is written,‘Look, I am sending my messenger ahead of you, who will prepare your way before you.’
I tell you, among those born of women no one is greater than John. Yet the one who is least in the kingdom of God is greater than he is.”
(Now all the people who heard this, even the tax collectors, acknowledged God’s justice, because they had been baptized with John’s baptism.
However, the Pharisees and the experts in religious law rejected God’s purpose for themselves, because they had not been baptized by John.)
“To what then should I compare the people of this generation, and what are they like?
They are like children sitting in the marketplace and calling out to one another,‘We played the flute for you, yet you did not dance; we wailed in mourning, yet you did not weep.’
For John the Baptist has come eating no bread and drinking no wine, and you say,‘He has a demon!’
The Son of Man has come eating and drinking, and you say,‘Look at him, a glutton and a drunk, a friend of tax collectors and sinners!’
But wisdom is vindicated by all her children.”
Jesus’ Anointing Now one of the Pharisees asked Jesus to have dinner with him, so he went into the Pharisee’s house and took his place at the table.
Then when a woman of that town, who was a sinner, learned that Jesus was dining at the Pharisee’s house, she brought an alabaster jar of perfumed oil.
As she stood behind him at his feet, weeping, she began to wet his feet with her tears. She wiped them with her hair, kissed them, and anointed them with the perfumed oil.
Now when the Pharisee who had invited him saw this, he said to himself,“If this man were a prophet, he would know who and what kind of woman this is who is touching him, that she is a sinner.”
So Jesus answered him,“Simon, I have something to say to you.” He replied,“Say it, Teacher.”
“A certain creditor had two debtors; one owed him five hundred silver coins, and the other fifty.
When they could not pay, he canceled the debts of both. Now which of them will love him more?”
Simon answered,“I suppose the one who had the bigger debt canceled.” Jesus said to him,“You have judged rightly.”
Then, turning toward the woman, he said to Simon,“Do you see this woman? I entered your house. You gave me no water for my feet, but she has wet my feet with her tears and wiped them with her hair.
You gave me no kiss of greeting, but from the time I entered she has not stopped kissing my feet.
You did not anoint my head with oil, but she has anointed my feet with perfumed oil.
Therefore I tell you, her sins, which were many, are forgiven, thus she loved much; but the one who is forgiven little loves little.”
Then Jesus said to her,“Your sins are forgiven.”
But those who were at the table with him began to say among themselves,“Who is this, who even forgives sins?”
He said to the woman,“Your faith has saved you; go in peace.”
8
Jesus’ Ministry and the Help of Women Some time afterward he went on through towns and villages, preaching and proclaiming the good news of the kingdom of God. The twelve were with him,
and also some women who had been healed of evil spirits and disabilities: Mary(called Magdalene), from whom seven demons had gone out,
and Joanna the wife of Cuza(Herod’s household manager), Susanna, and many others who provided for them out of their own resources.
The Parable of the Sower While a large crowd was gathering and people were coming to Jesus from one town after another, he spoke to them in a parable:
“A sower went out to sow his seed. And as he sowed, some fell along the path and was trampled on, and the wild birds devoured it.
Other seed fell on rock, and when it came up, it withered because it had no moisture.
Other seed fell among the thorns, and they grew up with it and choked it.
But other seed fell on good soil and grew, and it produced a hundred times as much grain.” As he said this, he called out,“The one who has ears to hear had better listen!”
Then his disciples asked him what this parable meant.
He said,“You have been given the opportunity to know the secrets of the kingdom of God, but for others they are in parables, so that although they see they may not see, and although they hear they may not understand.
“Now the parable means this: The seed is the word of God.
Those along the path are the ones who have heard; then the devil comes and takes away the word from their hearts, so that they may not believe and be saved.
Those on the rock are the ones who receive the word with joy when they hear it, but they have no root. They believe for a while, but in a time of testing fall away.
As for the seed that fell among thorns, these are the ones who hear, but as they go on their way they are choked by the worries and riches and pleasures of life, and their fruit does not mature.
But as for the seed that landed on good soil, these are the ones who, after hearing the word, cling to it with an honest and good heart, and bear fruit with steadfast endurance.
Showing the Light“No one lights a lamp and then covers it with a jar or puts it under a bed, but puts it on a lampstand so that those who come in can see the light.
For nothing is hidden that will not be revealed, and nothing concealed that will not be made known and brought to light.
So listen carefully, for whoever has will be given more, but whoever does not have, even what he thinks he has will be taken from him.”
Jesus’ True Family Now Jesus’ mother and his brothers came to him, but they could not get near him because of the crowd.
So he was told,“Your mother and your brothers are standing outside, wanting to see you.”
But he replied to them,“My mother and my brothers are those who hear the word of God and do it.”
Stilling of a Storm One day Jesus got into a boat with his disciples and said to them,“Let’s go across to the other side of the lake.” So they set out,
and as they sailed he fell asleep. Now a violent windstorm came down on the lake, and the boat started filling up with water, and they were in danger.
They came and woke him, saying,“Master, Master, we are about to die!” So he got up and rebuked the wind and the raging waves; they died down, and it was calm.
Then he said to them,“Where is your faith?” But they were afraid and amazed, saying to one another,“Who then is this? He commands even the winds and the water, and they obey him!”
Healing of a Demoniac So they sailed over to the region of the Gerasenes, which is opposite Galilee.
As Jesus stepped ashore, a certain man from the town met him who was possessed by demons. For a long time this man had worn no clothes and had not lived in a house, but among the tombs.
When he saw Jesus, he cried out, fell down before him, and shouted with a loud voice,“Leave me alone, Jesus, Son of the Most High God! I beg you, do not torment me!”
For Jesus had started commanding the evil spirit to come out of the man.(For it had seized him many times, so he would be bound with chains and shackles and kept under guard. But he would break the restraints and be driven by the demon into deserted places.)
Jesus then asked him,“What is your name?” He said,“Legion,” because many demons had entered him.
And they began to beg him not to order them to depart into the abyss.
Now a large herd of pigs was feeding there on the hillside, and the demonic spirits begged Jesus to let them go into them. He gave them permission.
So the demons came out of the man and went into the pigs, and the herd of pigs rushed down the steep slope into the lake and drowned.
When the herdsmen saw what had happened, they ran off and spread the news in the town and countryside.
So the people went out to see what had happened, and they came to Jesus. They found the man from whom the demons had gone out, sitting at Jesus’ feet, clothed and in his right mind, and they were afraid.
Those who had seen it told them how the man who had been demon-possessed had been healed.
Then all the people of the Gerasenes and the surrounding region asked Jesus to leave them alone, for they were seized with great fear. So he got into the boat and left.
The man from whom the demons had gone out begged to go with him, but Jesus sent him away, saying,
“Return to your home, and declare what God has done for you.” So he went away, proclaiming throughout the whole town what Jesus had done for him.
Restoration and Healing Now when Jesus returned, the crowd welcomed him, because they were all waiting for him.
Then a man named Jairus, who was a leader of the synagogue, came up. Falling at Jesus’ feet, he pleaded with him to come to his house,
because he had an only daughter, about twelve years old, and she was dying. As Jesus was on his way, the crowds pressed around him.
Now a woman was there who had been suffering from a hemorrhage for twelve years but could not be healed by anyone.
She came up behind Jesus and touched the edge of his cloak, and at once the bleeding stopped.
Then Jesus asked,“Who was it who touched me?” When they all denied it, Peter said,“Master, the crowds are surrounding you and pressing against you!”
But Jesus said,“Someone touched me, for I know that power has gone out from me.”
When the woman saw that she could not escape notice, she came trembling and fell down before him. In the presence of all the people, she explained why she had touched him and how she had been immediately healed.
Then he said to her,“Daughter, your faith has made you well. Go in peace.”
While he was still speaking, someone from the synagogue leader’s house came and said,“Your daughter is dead; do not trouble the teacher any longer.”
But when Jesus heard this, he told him,“Do not be afraid; just believe, and she will be healed.”
Now when he came to the house, Jesus did not let anyone go in with him except Peter, John, and James, and the child’s father and mother.
Now they were all wailing and mourning for her, but he said,“Stop your weeping; she is not dead but asleep!”
And they began making fun of him, because they knew that she was dead.
But Jesus gently took her by the hand and said,“Child, get up.”
Her spirit returned, and she got up immediately. Then he told them to give her something to eat.
Her parents were astonished, but he ordered them to tell no one what had happened.
9
The Sending of the Twelve Apostles After Jesus called the twelve together, he gave them power and authority over all demons and to cure diseases,
and he sent them out to proclaim the kingdom of God and to heal the sick.
He said to them,“Take nothing for your journey– no staff, no bag, no bread, no money, and do not take an extra tunic.
Whatever house you enter, stay there until you leave the area.
Wherever they do not receive you, as you leave that town, shake the dust off your feet as a testimony against them.”
Then they departed and went throughout the villages, proclaiming the good news and healing people everywhere.
Herod’s Confusion about Jesus Now Herod the tetrarch heard about everything that was happening, and he was thoroughly perplexed, because some people were saying that John had been raised from the dead,
while others were saying that Elijah had appeared, and still others that one of the prophets of long ago had risen.
Herod said,“I had John beheaded, but who is this about whom I hear such things?” So Herod wanted to learn about Jesus.
The Feeding of the Five Thousand When the apostles returned, they told Jesus everything they had done. Then he took them with him and they withdrew privately to a town called Bethsaida.
But when the crowds found out, they followed him. He welcomed them, spoke to them about the kingdom of God, and cured those who needed healing.
Now the day began to draw to a close, so the twelve came and said to Jesus,“Send the crowd away, so they can go into the surrounding villages and countryside and find lodging and food, because we are in an isolated place.”
But he said to them,“You give them something to eat.” They replied,“We have no more than five loaves and two fish– unless we go and buy food for all these people.”
(Now about five thousand men were there.) Then he said to his disciples,“Have them sit down in groups of about fifty each.”
So they did as Jesus directed, and the people all sat down.
Then he took the five loaves and the two fish, and looking up to heaven he gave thanks and broke them. He gave them to the disciples to set before the crowd.
They all ate and were satisfied, and what was left over was picked up– twelve baskets of broken pieces.
Peter’s Confession Once when Jesus was praying by himself, and his disciples were nearby, he asked them,“Who do the crowds say that I am?”
They answered,“John the Baptist; others say Elijah; and still others that one of the prophets of long ago has risen.”
Then he said to them,“But who do you say that I am?” Peter answered,“The Christ of God.”
But he forcefully commanded them not to tell this to anyone,
saying,“The Son of Man must suffer many things and be rejected by the elders, chief priests, and experts in the law, and be killed, and on the third day be raised.”
A Call to Discipleship Then he said to them all,“If anyone wants to become my follower, he must deny himself, take up his cross daily, and follow me.
For whoever wants to save his life will lose it, but whoever loses his life because of me will save it.
For what does it benefit a person if he gains the whole world but loses or forfeits himself?
For whoever is ashamed of me and my words, the Son of Man will be ashamed of that person when he comes in his glory and in the glory of the Father and of the holy angels.
But I tell you most certainly, there are some standing here who will not experience death before they see the kingdom of God.”
The Transfiguration Now about eight days after these sayings, Jesus took with him Peter, John, and James, and went up the mountain to pray.
As he was praying, the appearance of his face was transformed, and his clothes became very bright, a brilliant white.
Then two men, Moses and Elijah, began talking with him.
They appeared in glorious splendor and spoke about his departure that he was about to carry out at Jerusalem.
Now Peter and those with him were quite sleepy, but as they became fully awake, they saw his glory and the two men standing with him.
Then as the men were starting to leave, Peter said to Jesus,“Master, it is good for us to be here. Let us make three shelters, one for you and one for Moses and one for Elijah”– not knowing what he was saying.
As he was saying this, a cloud came and overshadowed them, and they were afraid as they entered the cloud.
Then a voice came from the cloud, saying,“This is my Son, my Chosen One. Listen to him!”
After the voice had spoken, Jesus was found alone. So they kept silent and told no one at that time anything of what they had seen.
Healing a Boy with an Unclean Spirit Now on the next day, when they had come down from the mountain, a large crowd met him.
Then a man from the crowd cried out,“Teacher, I beg you to look at my son– he is my only child!
A spirit seizes him, and he suddenly screams; it throws him into convulsions and causes him to foam at the mouth. It hardly ever leaves him alone, torturing him severely.
I begged your disciples to cast it out, but they could not do so.”
Jesus answered,“You unbelieving and perverse generation! How much longer must I be with you and endure you? Bring your son here.”
As the boy was approaching, the demon threw him to the ground and shook him with convulsions. But Jesus rebuked the unclean spirit, healed the boy, and gave him back to his father.
Then they were all astonished at the mighty power of God.Another Prediction of Jesus’ Suffering But while the entire crowd was amazed at everything Jesus was doing, he said to his disciples,
“Take these words to heart, for the Son of Man is going to be betrayed into the hands of men.”
But they did not understand this statement; its meaning had been concealed from them, so that they could not grasp it. Yet they were afraid to ask him about this statement.
Concerning the Greatest Now an argument started among the disciples as to which of them might be the greatest.
But when Jesus discerned their innermost thoughts, he took a child, had him stand by his side,
and said to them,“Whoever welcomes this child in my name welcomes me, and whoever welcomes me welcomes the one who sent me, for the one who is least among you all is the one who is great.”
On the Right Side John answered,“Master, we saw someone casting out demons in your name, and we tried to stop him because he is not a disciple along with us.”
But Jesus said to him,“Do not stop him, for whoever is not against you is for you.”
Rejection in Samaria Now when the days drew near for him to be taken up, Jesus set out resolutely to go to Jerusalem.
He sent messengers on ahead of him. As they went along, they entered a Samaritan village to make things ready in advance for him,
but the villagers refused to welcome him, because he was determined to go to Jerusalem.
Now when his disciples James and John saw this, they said,“Lord, do you want us to call fire to come down from heaven and consume them?”
But Jesus turned and rebuked them,
and they went on to another village.
Challenging Professed Followers As they were walking along the road, someone said to him,“I will follow you wherever you go.”
Jesus said to him,“Foxes have dens and the birds in the sky have nests, but the Son of Man has no place to lay his head.”
Jesus said to another,“Follow me.” But he replied,“Lord, first let me go and bury my father.”
But Jesus said to him,“Let the dead bury their own dead, but as for you, go and proclaim the kingdom of God.”
Yet another said,“I will follow you, Lord, but first let me say goodbye to my family.”
Jesus said to him,“No one who puts his hand to the plow and looks back is fit for the kingdom of God.”
10
The Mission of the Seventy-Two After this the Lord appointed seventy-two others and sent them on ahead of him two by two into every town and place where he himself was about to go.
He said to them,“The harvest is plentiful, but the workers are few. Therefore ask the Lord of the harvest to send out workers into his harvest.
Go! I am sending you out like lambs surrounded by wolves.
Do not carry a money bag, a traveler’s bag, or sandals, and greet no one on the road.
Whenever you enter a house, first say,‘May peace be on this house!’
And if a peace-loving person is there, your peace will remain on him, but if not, it will return to you.
Stay in that same house, eating and drinking what they give you, for the worker deserves his pay. Do not move around from house to house.
Whenever you enter a town and the people welcome you, eat what is set before you.
Heal the sick in that town and say to them,‘The kingdom of God has come upon you!’
But whenever you enter a town and the people do not welcome you, go into its streets and say,
‘Even the dust of your town that clings to our feet we wipe off against you. Nevertheless know this: The kingdom of God has come.’
I tell you, it will be more bearable on that day for Sodom than for that town!
“Woe to you, Chorazin! Woe to you, Bethsaida! For if the miracles done in you had been done in Tyre and Sidon, they would have repented long ago, sitting in sackcloth and ashes.
But it will be more bearable for Tyre and Sidon in the judgment than for you!
And you, Capernaum, will you be exalted to heaven? No, you will be thrown down to Hades!
“The one who listens to you listens to me, and the one who rejects you rejects me, and the one who rejects me rejects the one who sent me.”
Then the seventy-two returned with joy, saying,“Lord, even the demons submit to us in your name!”
So he said to them,“I saw Satan fall like lightning from heaven.
Look, I have given you authority to tread on snakes and scorpions and on the full force of the enemy, and nothing will hurt you.
Nevertheless, do not rejoice that the spirits submit to you, but rejoice that your names stand written in heaven.”
On that same occasion Jesus rejoiced in the Holy Spirit and said,“I praise you, Father, Lord of heaven and earth, because you have hidden these things from the wise and intelligent, and revealed them to little children. Yes, Father, for this was your gracious will.
All things have been given to me by my Father. No one knows who the Son is except the Father, or who the Father is except the Son and anyone to whom the Son decides to reveal him.”
Then Jesus turned to his disciples and said privately,“Blessed are the eyes that see what you see!
For I tell you that many prophets and kings longed to see what you see but did not see it, and to hear what you hear but did not hear it.”
The Parable of the Good Samaritan Now an expert in religious law stood up to test Jesus, saying,“Teacher, what must I do to inherit eternal life?”
He said to him,“What is written in the law? How do you understand it?”
The expert answered,“Love the Lord your God with all your heart, with all your soul, with all your strength, and with all your mind, and love your neighbor as yourself.”
Jesus said to him,“You have answered correctly; do this, and you will live.”
But the expert, wanting to justify himself, said to Jesus,“And who is my neighbor?”
Jesus replied,“A man was going down from Jerusalem to Jericho, and fell into the hands of robbers, who stripped him, beat him up, and went off, leaving him half dead.
Now by chance a priest was going down that road, but when he saw the injured man he passed by on the other side.
So too a Levite, when he came up to the place and saw him, passed by on the other side.
But a Samaritan who was traveling came to where the injured man was, and when he saw him, he felt compassion for him.
He went up to him and bandaged his wounds, pouring olive oil and wine on them. Then he put him on his own animal, brought him to an inn, and took care of him.
The next day he took out two silver coins and gave them to the innkeeper, saying,‘Take care of him, and whatever else you spend, I will repay you when I come back this way.’
Which of these three do you think became a neighbor to the man who fell into the hands of the robbers?”
The expert in religious law said,“The one who showed mercy to him.” So Jesus said to him,“Go and do the same.”
Jesus and Martha Now as they went on their way, Jesus entered a certain village where a woman named Martha welcomed him as a guest.
She had a sister named Mary, who sat at the Lord’s feet and listened to what he said.
But Martha was distracted with all the preparations she had to make, so she came up to him and said,“Lord, don’t you care that my sister has left me to do all the work alone? Tell her to help me.”
But the Lord answered her,“Martha, Martha, you are worried and troubled about many things,
but one thing is needed. Mary has chosen the best part; it will not be taken away from her.”
11
Instructions on Prayer Now Jesus was praying in a certain place. When he stopped, one of his disciples said to him,“Lord, teach us to pray, just as John taught his disciples.”
So he said to them,“When you pray, say: Father, may your name be honored; may your kingdom come.
Give us each day our daily bread,
and forgive us our sins, for we also forgive everyone who sins against us. And do not lead us into temptation.”
Then he said to them,“Suppose one of you has a friend, and you go to him at midnight and say to him,‘Friend, lend me three loaves of bread,
because a friend of mine has stopped here while on a journey, and I have nothing to set before him.’
Then he will reply from inside,‘Do not bother me. The door is already shut, and my children and I are in bed. I cannot get up and give you anything.’
I tell you, even though the man inside will not get up and give him anything because he is his friend, yet because of the first man’s sheer persistence he will get up and give him whatever he needs.
“So I tell you: Ask, and it will be given to you; seek, and you will find; knock, and the door will be opened for you.
For everyone who asks receives, and the one who seeks finds, and to the one who knocks, the door will be opened.
What father among you, if your son asks for a fish, will give him a snake instead of a fish?
Or if he asks for an egg, will give him a scorpion?
If you then, although you are evil, know how to give good gifts to your children, how much more will the heavenly Father give the Holy Spirit to those who ask him!”
Jesus and Beelzebul Now he was casting out a demon that was mute. When the demon had gone out, the man who had been mute began to speak, and the crowds were amazed.
But some of them said,“By the power of Beelzebul, the ruler of demons, he casts out demons!”
Others, to test him, began asking for a sign from heaven.
But Jesus, realizing their thoughts, said to them,“Every kingdom divided against itself is destroyed, and a divided household falls.
So if Satan too is divided against himself, how will his kingdom stand? I ask you this because you claim that I cast out demons by Beelzebul.
Now if I cast out demons by Beelzebul, by whom do your sons cast them out? Therefore they will be your judges.
But if I cast out demons by the finger of God, then the kingdom of God has already overtaken you.
When a strong man, fully armed, guards his own palace, his possessions are safe.
But when a stronger man attacks and conquers him, he takes away the first man’s armor on which the man relied and divides up his plunder.
Whoever is not with me is against me, and whoever does not gather with me scatters.
Response to Jesus’ Work“When an unclean spirit goes out of a person, it passes through waterless places looking for rest but not finding any. Then it says,‘I will return to the home I left.’
When it returns, it finds the house swept clean and put in order.
Then it goes and brings seven other spirits more evil than itself, and they go in and live there, so the last state of that person is worse than the first.”
As he said these things, a woman in the crowd spoke out to him,“Blessed is the womb that bore you and the breasts at which you nursed!”
But he replied,“Blessed rather are those who hear the word of God and obey it!”
The Sign of Jonah As the crowds were increasing, Jesus began to say,“This generation is a wicked generation; it looks for a sign, but no sign will be given to it except the sign of Jonah.
For just as Jonah became a sign to the people of Nineveh, so the Son of Man will be a sign to this generation.
The queen of the South will rise up at the judgment with the people of this generation and condemn them, because she came from the ends of the earth to hear the wisdom of Solomon– and now, something greater than Solomon is here!
The people of Nineveh will stand up at the judgment with this generation and condemn it, because they repented when Jonah preached to them– and now, something greater than Jonah is here!
Internal Light“No one after lighting a lamp puts it in a hidden place or under a basket, but on a lampstand, so that those who come in can see the light.
Your eye is the lamp of your body. When your eye is healthy, your whole body is full of light, but when it is diseased, your body is full of darkness.
Therefore see to it that the light in you is not darkness.
If then your whole body is full of light, with no part in the dark, it will be as full of light as when the light of a lamp shines on you.”
Rebuking the Pharisees and Experts in the Law As he spoke, a Pharisee invited Jesus to have a meal with him, so he went in and took his place at the table.
The Pharisee was astonished when he saw that Jesus did not first wash his hands before the meal.
But the Lord said to him,“Now you Pharisees clean the outside of the cup and the plate, but inside you are full of greed and wickedness.
You fools! Didn’t the one who made the outside make the inside as well?
But give from your heart to those in need, and then everything will be clean for you.
“But woe to you Pharisees! You give a tenth of your mint, rue, and every herb, yet you neglect justice and love for God! But you should have done these things without neglecting the others.
Woe to you Pharisees! You love the best seats in the synagogues and elaborate greetings in the marketplaces!
Woe to you! You are like unmarked graves, and people walk over them without realizing it!”
One of the experts in religious law answered him,“Teacher, when you say these things you insult us too.”
But Jesus replied,“Woe to you experts in religious law as well! You load people down with burdens difficult to bear, yet you yourselves refuse to touch the burdens with even one of your fingers!
Woe to you! You build the tombs of the prophets whom your ancestors killed.
So you testify that you approve of the deeds of your ancestors, because they killed the prophets and you build their tombs!
For this reason also the wisdom of God said,‘I will send them prophets and apostles, some of whom they will kill and persecute,’
so that this generation may be held accountable for the blood of all the prophets that has been shed since the beginning of the world,
from the blood of Abel to the blood of Zechariah, who was killed between the altar and the sanctuary. Yes, I tell you, it will be charged against this generation.
Woe to you experts in religious law! You have taken away the key to knowledge! You did not go in yourselves, and you hindered those who were going in.”
When he went out from there, the experts in the law and the Pharisees began to oppose him bitterly, and to ask him hostile questions about many things,
plotting against him, to catch him in something he might say.
12
Fear God, Not People Meanwhile, when many thousands of the crowd had gathered so that they were trampling on one another, Jesus began to speak first to his disciples,“Be on your guard against the yeast of the Pharisees, which is hypocrisy.
Nothing is hidden that will not be revealed, and nothing is secret that will not be made known.
So then whatever you have said in the dark will be heard in the light, and what you have whispered in private rooms will be proclaimed from the housetops.
“I tell you, my friends, do not be afraid of those who kill the body, and after that have nothing more they can do.
But I will warn you whom you should fear: Fear the one who, after the killing, has authority to throw you into hell. Yes, I tell you, fear him!
Aren’t five sparrows sold for two pennies? Yet not one of them is forgotten before God.
In fact, even the hairs on your head are all numbered. Do not be afraid; you are more valuable than many sparrows.
“I tell you, whoever acknowledges me before men, the Son of Man will also acknowledge before God’s angels.
But the one who denies me before men will be denied before God’s angels.
And everyone who speaks a word against the Son of Man will be forgiven, but the person who blasphemes against the Holy Spirit will not be forgiven.
But when they bring you before the synagogues, the rulers, and the authorities, do not worry about how you should make your defense or what you should say,
for the Holy Spirit will teach you at that moment what you must say.”
The Parable of the Rich Landowner Then someone from the crowd said to him,“Teacher, tell my brother to divide the inheritance with me.”
But Jesus said to him,“Man, who made me a judge or arbitrator between you two?”
Then he said to them,“Watch out and guard yourself from all types of greed, because one’s life does not consist in the abundance of his possessions.”
He then told them a parable:“The land of a certain rich man produced an abundant crop,
so he thought to himself,‘What should I do, for I have nowhere to store my crops?’
Then he said,‘I will do this: I will tear down my barns and build bigger ones, and there I will store all my grain and my goods.
And I will say to myself,“You have plenty of goods stored up for many years; relax, eat, drink, celebrate!”’
But God said to him,‘You fool! This very night your life will be demanded back from you, but who will get what you have prepared for yourself?’
So it is with the one who stores up riches for himself, but is not rich toward God.”
Exhortation Not to Worry Then Jesus said to his disciples,“Therefore I tell you, do not worry about your life, what you will eat, or about your body, what you will wear.
For there is more to life than food, and more to the body than clothing.
Consider the ravens: They do not sow or reap, they have no storeroom or barn, yet God feeds them. How much more valuable are you than the birds!
And which of you by worrying can add an hour to his life?
So if you cannot do such a very little thing as this, why do you worry about the rest?
Consider how the flowers grow; they do not work or spin. Yet I tell you, not even Solomon in all his glory was clothed like one of these!
And if this is how God clothes the wild grass, which is here today and tomorrow is tossed into the fire to heat the oven, how much more will he clothe you, you people of little faith!
So do not be overly concerned about what you will eat and what you will drink, and do not worry about such things.
For all the nations of the world pursue these things, and your Father knows that you need them.
Instead, pursue his kingdom, and these things will be given to you as well.
“Do not be afraid, little flock, for your Father is well pleased to give you the kingdom.
Sell your possessions and give to the poor. Provide yourselves purses that do not wear out– a treasure in heaven that never decreases, where no thief approaches and no moth destroys.
For where your treasure is, there your heart will be also.
Call to Faithful Stewardship“Get dressed for service and keep your lamps burning;
be like people waiting for their master to come back from the wedding celebration, so that when he comes and knocks they can immediately open the door for him.
Blessed are those slaves whom their master finds alert when he returns! I tell you the truth, he will dress himself to serve, have them take their place at the table, and will come and wait on them!
Even if he comes in the second or third watch of the night and finds them alert, blessed are those slaves!
But understand this: If the owner of the house had known at what hour the thief was coming, he would not have let his house be broken into.
You also must be ready, because the Son of Man will come at an hour when you do not expect him.”
Then Peter said,“Lord, are you telling this parable for us or for everyone?”
The Lord replied,“Who then is the faithful and wise manager, whom the master puts in charge of his household servants, to give them their allowance of food at the proper time?
Blessed is that slave whom his master finds at work when he returns.
I tell you the truth, the master will put him in charge of all his possessions.
But if that slave should say to himself,‘My master is delayed in returning,’ and he begins to beat the other slaves, both men and women, and to eat, drink, and get drunk,
then the master of that slave will come on a day when he does not expect him and at an hour he does not foresee, and will cut him in two, and assign him a place with the unfaithful.
That servant who knew his master’s will but did not get ready or do what his master asked will receive a severe beating.
But the one who did not know his master’s will and did things worthy of punishment will receive a light beating. From everyone who has been given much, much will be required, and from the one who has been entrusted with much, even more will be asked.
Not Peace, but Division“I have come to bring fire on the earth– and how I wish it were already kindled!
I have a baptism to undergo, and how distressed I am until it is finished!
Do you think I have come to bring peace on earth? No, I tell you, but rather division!
For from now on there will be five in one household divided, three against two and two against three.
They will be divided, father against son and son against father, mother against daughter and daughter against mother, mother-in-law against her daughter-in-law and daughter-in-law against mother-in-law.”
Reading the Signs Jesus also said to the crowds,“When you see a cloud rising in the west, you say at once,‘A rainstorm is coming,’ and it does.
And when you see the south wind blowing, you say,‘There will be scorching heat,’ and there is.
You hypocrites! You know how to interpret the appearance of the earth and the sky, but how can you not know how to interpret the present time?
Clear the Debts“And why don’t you judge for yourselves what is right?
As you are going with your accuser before the magistrate, make an effort to settle with him on the way, so that he will not drag you before the judge, and the judge hand you over to the officer, and the officer throw you into prison.
I tell you, you will never get out of there until you have paid the very last cent!”
13
A Call to Repent Now there were some present on that occasion who told him about the Galileans whose blood Pilate had mixed with their sacrifices.
He answered them,“Do you think these Galileans were worse sinners than all the other Galileans, because they suffered these things?
No, I tell you! But unless you repent, you will all perish as well!
Or those eighteen who were killed when the tower in Siloam fell on them, do you think they were worse offenders than all the others who live in Jerusalem?
No, I tell you! But unless you repent you will all perish as well!”
Warning to Israel to Bear Fruit Then Jesus told this parable:“A man had a fig tree planted in his vineyard, and he came looking for fruit on it and found none.
So he said to the worker who tended the vineyard,‘For three years now, I have come looking for fruit on this fig tree, and each time I inspect it I find none. Cut it down! Why should it continue to deplete the soil?’
But the worker answered him,‘Sir, leave it alone this year too, until I dig around it and put fertilizer on it.
Then if it bears fruit next year, very well, but if not, you can cut it down.’”
Healing on the Sabbath Now he was teaching in one of the synagogues on the Sabbath,
and a woman was there who had been disabled by a spirit for eighteen years. She was bent over and could not straighten herself up completely.
When Jesus saw her, he called her to him and said,“Woman, you are freed from your infirmity.”
Then he placed his hands on her, and immediately she straightened up and praised God.
But the president of the synagogue, indignant because Jesus had healed on the Sabbath, said to the crowd,“There are six days on which work should be done! So come and be healed on those days, and not on the Sabbath day.”
Then the Lord answered him,“You hypocrites! Does not each of you on the Sabbath untie his ox or his donkey from its stall, and lead it to water?
Then shouldn’t this woman, a daughter of Abraham whom Satan bound for eighteen long years, be released from this imprisonment on the Sabbath day?”
When he said this all his adversaries were humiliated, but the entire crowd was rejoicing at all the wonderful things he was doing.
On the Kingdom of God Thus Jesus asked,“What is the kingdom of God like? To what should I compare it?
It is like a mustard seed that a man took and sowed in his garden. It grew and became a tree, and the wild birds nested in its branches.”
Again he said,“To what should I compare the kingdom of God?
It is like yeast that a woman took and mixed with three measures of flour until all the dough had risen.”
The Narrow Door Then Jesus traveled throughout towns and villages, teaching and making his way toward Jerusalem.
Someone asked him,“Lord, will only a few be saved?” So he said to them,
“Exert every effort to enter through the narrow door, because many, I tell you, will try to enter and will not be able to.
Once the head of the house gets up and shuts the door, then you will stand outside and start to knock on the door and beg him,‘Lord, let us in!’ But he will answer you,‘I don’t know where you come from.’
Then you will begin to say,‘We ate and drank in your presence, and you taught in our streets.’
But he will reply,‘I don’t know where you come from! Go away from me, all you evildoers!’
There will be weeping and gnashing of teeth when you see Abraham, Isaac, Jacob, and all the prophets in the kingdom of God but you yourselves thrown out.
Then people will come from east and west, and from north and south, and take their places at the banquet table in the kingdom of God.
But indeed, some are last who will be first, and some are first who will be last.”
Going to Jerusalem At that time, some Pharisees came up and said to Jesus,“Get away from here, because Herod wants to kill you.”
But he said to them,“Go and tell that fox,‘Look, I am casting out demons and performing healings today and tomorrow, and on the third day I will complete my work.
Nevertheless I must go on my way today and tomorrow and the next day, because it is impossible that a prophet should be killed outside Jerusalem.’
O Jerusalem, Jerusalem, you who kill the prophets and stone those who are sent to you! How often I have longed to gather your children together as a hen gathers her chicks under her wings, but you would have none of it!
Look, your house is forsaken! And I tell you, you will not see me until you say,‘Blessed is the one who comes in the name of the Lord!’”
14
Healing Again on the Sabbath Now one Sabbath when Jesus went to dine at the house of a leader of the Pharisees, they were watching him closely.
There right in front of him was a man whose body was swollen with fluid.
So Jesus asked the experts in religious law and the Pharisees,“Is it lawful to heal on the Sabbath or not?”
But they remained silent. So Jesus took hold of the man, healed him, and sent him away.
Then he said to them,“Which of you, if you have a son or an ox that has fallen into a well on a Sabbath day, will not immediately pull him out?”
But they could not reply to this.
On Seeking Seats of Honor Then when Jesus noticed how the guests chose the places of honor, he told them a parable. He said to them,
“When you are invited by someone to a wedding feast, do not take the place of honor, because a person more distinguished than you may have been invited by your host.
So the host who invited both of you will come and say to you,‘Give this man your place.’ Then, ashamed, you will begin to move to the least important place.
But when you are invited, go and take the least important place, so that when your host approaches he will say to you,‘Friend, move up here to a better place.’ Then you will be honored in the presence of all who share the meal with you.
For everyone who exalts himself will be humbled, but the one who humbles himself will be exalted.”
He said also to the man who had invited him,“When you host a dinner or a banquet, don’t invite your friends or your brothers or your relatives or rich neighbors so you can be invited by them in return and get repaid.
But when you host an elaborate meal, invite the poor, the crippled, the lame, and the blind.
Then you will be blessed, because they cannot repay you, for you will be repaid at the resurrection of the righteous.”
The Parable of the Great Banquet When one of those at the meal with Jesus heard this, he said to him,“Blessed is everyone who will feast in the kingdom of God!”
But Jesus said to him,“A man once gave a great banquet and invited many guests.
At the time for the banquet he sent his slave to tell those who had been invited,‘Come, because everything is now ready.’
But one after another they all began to make excuses. The first said to him,‘I have bought a field, and I must go out and see it. Please excuse me.’
Another said,‘I have bought five yoke of oxen, and I am going out to examine them. Please excuse me.’
Another said,‘I just got married, and I cannot come.’
So the slave came back and reported this to his master. Then the master of the household was furious and said to his slave,‘Go out quickly to the streets and alleys of the city, and bring in the poor, the crippled, the blind, and the lame.’
Then the slave said,‘Sir, what you instructed has been done, and there is still room.’
So the master said to his slave,‘Go out to the highways and country roads and urge people to come in, so that my house will be filled.
For I tell you, not one of those individuals who were invited will taste my banquet!’”
Counting the Cost Now large crowds were accompanying Jesus, and turning to them he said,
“If anyone comes to me and does not hate his own father and mother, and wife and children, and brothers and sisters, and even his own life, he cannot be my disciple.
Whoever does not carry his own cross and follow me cannot be my disciple.
For which of you, wanting to build a tower, doesn’t sit down first and compute the cost to see if he has enough money to complete it?
Otherwise, when he has laid a foundation and is not able to finish the tower, all who see it will begin to make fun of him.
They will say,‘This man began to build and was not able to finish!’
Or what king, going out to confront another king in battle, will not sit down first and determine whether he is able with ten thousand to oppose the one coming against him with twenty thousand?
If he cannot succeed, he will send a representative while the other is still a long way off and ask for terms of peace.
In the same way therefore not one of you can be my disciple if he does not renounce all his own possessions.
“Salt is good, but if salt loses its flavor, how can its flavor be restored?
It is of no value for the soil or for the manure pile; it is to be thrown out. The one who has ears to hear had better listen!”
15
The Parable of the Lost Sheep and Coin Now all the tax collectors and sinners were coming to hear him.
But the Pharisees and the experts in the law were complaining,“This man welcomes sinners and eats with them.”
So Jesus told them this parable:
“Which one of you, if he has a hundred sheep and loses one of them, would not leave the ninety-nine in the open pasture and go look for the one that is lost until he finds it?
Then when he has found it, he places it on his shoulders, rejoicing.
Returning home, he calls together his friends and neighbors, telling them,‘Rejoice with me, because I have found my sheep that was lost.’
I tell you, in the same way there will be more joy in heaven over one sinner who repents than over ninety-nine righteous people who have no need to repent.
“Or what woman, if she has ten silver coins and loses one of them, does not light a lamp, sweep the house, and search thoroughly until she finds it?
Then when she has found it, she calls together her friends and neighbors, saying,‘Rejoice with me, for I have found the coin that I had lost.’
In the same way, I tell you, there is joy in the presence of God’s angels over one sinner who repents.”
The Parable of the Compassionate Father Then Jesus said,“A man had two sons.
The younger of them said to his father,‘Father, give me the share of the estate that will belong to me.’ So he divided his assets between them.
After a few days, the younger son gathered together all he had and left on a journey to a distant country, and there he squandered his wealth with a wild lifestyle.
Then after he had spent everything, a severe famine took place in that country, and he began to be in need.
So he went and worked for one of the citizens of that country, who sent him to his fields to feed pigs.
He was longing to eat the carob pods the pigs were eating, but no one gave him anything.
But when he came to his senses he said,‘How many of my father’s hired workers have food enough to spare, but here I am dying from hunger!
I will get up and go to my father and say to him,“Father, I have sinned against heaven and against you.
I am no longer worthy to be called your son; treat me like one of your hired workers.”’
So he got up and went to his father. But while he was still a long way from home his father saw him, and his heart went out to him; he ran and hugged his son and kissed him.
Then his son said to him,‘Father, I have sinned against heaven and against you; I am no longer worthy to be called your son.’
But the father said to his slaves,‘Hurry! Bring the best robe, and put it on him! Put a ring on his finger and sandals on his feet!
Bring the fattened calf and kill it! Let us eat and celebrate,
because this son of mine was dead, and is alive again– he was lost and is found!’ So they began to celebrate.
“Now his older son was in the field. As he came and approached the house, he heard music and dancing.
So he called one of the slaves and asked what was happening.
The slave replied,‘Your brother has returned, and your father has killed the fattened calf because he got his son back safe and sound.’
But the older son became angry and refused to go in. His father came out and appealed to him,
but he answered his father,‘Look! These many years I have worked like a slave for you, and I never disobeyed your commands. Yet you never gave me even a goat so that I could celebrate with my friends!
But when this son of yours came back, who has devoured your assets with prostitutes, you killed the fattened calf for him!’
Then the father said to him,‘Son, you are always with me, and everything that belongs to me is yours.
It was appropriate to celebrate and be glad, for your brother was dead, and is alive; he was lost and is found.’”
16
The Parable of the Clever Steward Jesus also said to the disciples,“There was a rich man who was informed of accusations that his manager was wasting his assets.
So he called the manager in and said to him,‘What is this I hear about you? Turn in the account of your administration, because you can no longer be my manager.’
Then the manager said to himself,‘What should I do, since my master is taking my position away from me? I’m not strong enough to dig, and I’m too ashamed to beg.
I know what to do so that when I am put out of management, people will welcome me into their homes.’
So he contacted his master’s debtors one by one. He asked the first,‘How much do you owe my master?’
The man replied,‘A hundred measures of olive oil.’ The manager said to him,‘Take your bill, sit down quickly, and write fifty.’
Then he said to another,‘And how much do you owe?’ The second man replied,‘A hundred measures of wheat.’ The manager said to him,‘Take your bill, and write eighty.’
The master commended the dishonest manager because he acted shrewdly. For the people of this world are more shrewd in dealing with their contemporaries than the people of light.
And I tell you, make friends for yourselves by how you use worldly wealth, so that when it runs out you will be welcomed into the eternal homes.
“The one who is faithful in a very little is also faithful in much, and the one who is dishonest in a very little is also dishonest in much.
If then you haven’t been trustworthy in handling worldly wealth, who will entrust you with the true riches?
And if you haven’t been trustworthy with someone else’s property, who will give you your own?
No servant can serve two masters, for either he will hate the one and love the other, or he will be devoted to the one and despise the other. You cannot serve God and money.”
More Warnings about the Pharisees The Pharisees(who loved money) heard all this and ridiculed him.
But Jesus said to them,“You are the ones who justify yourselves in men’s eyes, but God knows your hearts. For what is highly prized among men is utterly detestable in God’s sight.
“The law and the prophets were in force until John; since then, the good news of the kingdom of God has been proclaimed, and everyone is urged to enter it.
But it is easier for heaven and earth to pass away than for one tiny stroke of a letter in the law to become void.
“Everyone who divorces his wife and marries someone else commits adultery, and the one who marries a woman divorced from her husband commits adultery.
The Rich Man and Lazarus“There was a rich man who dressed in purple and fine linen and who feasted sumptuously every day.
But at his gate lay a poor man named Lazarus whose body was covered with sores,
who longed to eat what fell from the rich man’s table. In addition, the dogs came and licked his sores.
“Now the poor man died and was carried by the angels to Abraham’s side. The rich man also died and was buried.
And in Hades, as he was in torment, he looked up and saw Abraham far off with Lazarus at his side.
So he called out,‘Father Abraham, have mercy on me, and send Lazarus to dip the tip of his finger in water and cool my tongue, because I am in anguish in this fire.’
But Abraham said,‘Child, remember that in your lifetime you received your good things and Lazarus likewise bad things, but now he is comforted here and you are in anguish.
Besides all this, a great chasm has been fixed between us, so that those who want to cross over from here to you cannot do so, and no one can cross from there to us.’
So the rich man said,‘Then I beg you, father– send Lazarus to my father’s house
(for I have five brothers) to warn them so that they don’t come into this place of torment.’
But Abraham said,‘They have Moses and the prophets; they must respond to them.’
Then the rich man said,‘No, father Abraham, but if someone from the dead goes to them, they will repent.’
He replied to him,‘If they do not respond to Moses and the prophets, they will not be convinced even if someone rises from the dead.’”
17
Sin, Forgiveness, Faith, and Service Jesus said to his disciples,“Stumbling blocks are sure to come, but woe to the one through whom they come!
It would be better for him to have a millstone tied around his neck and be thrown into the sea than for him to cause one of these little ones to sin.
Watch yourselves! If your brother sins, rebuke him. If he repents, forgive him.
Even if he sins against you seven times in a day, and seven times returns to you saying,‘I repent,’ you must forgive him.”
The apostles said to the Lord,“Increase our faith!”
So the Lord replied,“If you had faith the size of a mustard seed, you could say to this black mulberry tree,‘Be pulled out by the roots and planted in the sea,’ and it would obey you.
“Would any one of you say to your slave who comes in from the field after plowing or shepherding sheep,‘Come at once and sit down for a meal’?
Won’t the master instead say to him,‘Get my dinner ready, and make yourself ready to serve me while I eat and drink. Then you may eat and drink’?
He won’t thank the slave because he did what he was told, will he?
So you too, when you have done everything you were commanded to do, should say,‘We are slaves undeserving of special praise; we have only done what was our duty.’”
The Grateful Leper Now on the way to Jerusalem, Jesus was passing along between Samaria and Galilee.
As he was entering a village, ten men with leprosy met him. They stood at a distance,
raised their voices and said,“Jesus, Master, have mercy on us.”
When he saw them he said,“Go and show yourselves to the priests.” And as they went along, they were cleansed.
Then one of them, when he saw he was healed, turned back, praising God with a loud voice.
He fell with his face to the ground at Jesus’ feet and thanked him.(Now he was a Samaritan.)
Then Jesus said,“Were not ten cleansed? Where are the other nine?
Was no one found to turn back and give praise to God except this foreigner?”
Then he said to the man,“Get up and go your way. Your faith has made you well.”
The Coming of the Kingdom Now at one point the Pharisees asked Jesus when the kingdom of God was coming, so he answered,“The kingdom of God is not coming with signs to be observed,
nor will they say,‘Look, here it is!’ or‘There!’ For indeed, the kingdom of God is in your midst.”
The Coming of the Son of Man Then he said to the disciples,“The days are coming when you will desire to see one of the days of the Son of Man, and you will not see it.
Then people will say to you,‘Look, there he is!’ or‘Look, here he is!’ Do not go out or chase after them.
For just like the lightning flashes and lights up the sky from one side to the other, so will the Son of Man be in his day.
But first he must suffer many things and be rejected by this generation.
Just as it was in the days of Noah, so too it will be in the days of the Son of Man.
People were eating, they were drinking, they were marrying, they were being given in marriage– right up to the day Noah entered the ark. Then the flood came and destroyed them all.
Likewise, just as it was in the days of Lot, people were eating, drinking, buying, selling, planting, building;
but on the day Lot went out from Sodom, fire and sulfur rained down from heaven and destroyed them all.
It will be the same on the day the Son of Man is revealed.
On that day, anyone who is on the roof, with his goods in the house, must not come down to take them away, and likewise the person in the field must not turn back.
Remember Lot’s wife!
Whoever tries to keep his life will lose it, but whoever loses his life will preserve it.
I tell you, in that night there will be two people in one bed; one will be taken and the other left.
There will be two women grinding grain together; one will be taken and the other left.”
Then the disciples said to him,“Where, Lord?” He replied to them,“Where the dead body is, there the vultures will gather.”
18
Prayer and the Parable of the Persistent Widow Then Jesus told them a parable to show them they should always pray and not lose heart.
He said,“In a certain city there was a judge who neither feared God nor respected people.
There was also a widow in that city who kept coming to him and saying,‘Give me justice against my adversary.’
For a while he refused, but later on he said to himself,‘Though I neither fear God nor have regard for people,
yet because this widow keeps on bothering me, I will give her justice, or in the end she will wear me out by her unending pleas.’”
And the Lord said,“Listen to what the unrighteous judge says!
Won’t God give justice to his chosen ones, who cry out to him day and night? Will he delay long to help them?
I tell you, he will give them justice speedily. Nevertheless, when the Son of Man comes, will he find faith on earth?”
The Parable of the Pharisee and Tax Collector Jesus also told this parable to some who were confident that they were righteous and looked down on everyone else.
“Two men went up to the temple to pray, one a Pharisee and the other a tax collector.
The Pharisee stood and prayed about himself like this:‘God, I thank you that I am not like other people: extortionists, unrighteous people, adulterers– or even like this tax collector.
I fast twice a week; I give a tenth of everything I get.’
The tax collector, however, stood far off and would not even look up to heaven, but beat his breast and said,‘God, be merciful to me, sinner that I am!’
I tell you that this man went down to his home justified rather than the Pharisee. For everyone who exalts himself will be humbled, but he who humbles himself will be exalted.”
Jesus and Little Children Now people were even bringing their babies to him for him to touch. But when the disciples saw it, they began to scold those who brought them.
But Jesus called for the children, saying,“Let the little children come to me and do not try to stop them, for the kingdom of God belongs to such as these.
I tell you the truth, whoever does not receive the kingdom of God like a child will never enter it.”
The Wealthy Ruler Now a certain leader asked him,“Good teacher, what must I do to inherit eternal life?”
Jesus said to him,“Why do you call me good? No one is good except God alone.
You know the commandments:‘Do not commit adultery, do not murder, do not steal, do not give false testimony, honor your father and mother.’”
The man replied,“I have wholeheartedly obeyed all these laws since my youth.”
When Jesus heard this, he said to him,“One thing you still lack. Sell all that you have and give the money to the poor, and you will have treasure in heaven. Then come, follow me.”
But when the man heard this he became very sad, for he was extremely wealthy.
When Jesus noticed this, he said,“How hard it is for the rich to enter the kingdom of God!
In fact, it is easier for a camel to go through the eye of a needle than for a rich person to enter the kingdom of God.”
Those who heard this said,“Then who can be saved?”
He replied,“What is impossible for mere humans is possible for God.”
And Peter said,“Look, we have left everything we own to follow you!
Then Jesus said to them,“I tell you the truth, there is no one who has left home or wife or brothers or parents or children for the sake of God’s kingdom
who will not receive many times more in this age– and in the age to come, eternal life.”
Another Prediction of Jesus’ Passion Then Jesus took the twelve aside and said to them,“Look, we are going up to Jerusalem, and everything that is written about the Son of Man by the prophets will be accomplished.
For he will be handed over to the Gentiles; he will be mocked, mistreated, and spat on.
They will flog him severely and kill him. Yet on the third day he will rise again.”
But the twelve understood none of these things. This saying was hidden from them, and they did not grasp what Jesus meant.
Healing a Blind Man As Jesus approached Jericho, a blind man was sitting by the road begging.
When he heard a crowd going by, he asked what was going on.
They told him,“Jesus the Nazarene is passing by.”
So he called out,“Jesus, Son of David, have mercy on me!”
And those who were in front scolded him to get him to be quiet, but he shouted even more,“Son of David, have mercy on me!”
So Jesus stopped and ordered the beggar to be brought to him. When the man came near, Jesus asked him,
“What do you want me to do for you?” He replied,“Lord, let me see again.”
Jesus said to him,“Receive your sight; your faith has healed you.”
And immediately he regained his sight and followed Jesus, praising God. When all the people saw it, they too gave praise to God.
19
Jesus and Zacchaeus Jesus entered Jericho and was passing through it.
Now a man named Zacchaeus was there; he was a chief tax collector and was rich.
He was trying to get a look at Jesus, but being a short man he could not see over the crowd.
So he ran on ahead and climbed up into a sycamore tree to see him, because Jesus was going to pass that way.
And when Jesus came to that place, he looked up and said to him,“Zacchaeus, come down quickly, because I must stay at your house today.”
So he came down quickly and welcomed Jesus joyfully.
And when the people saw it, they all complained,“He has gone in to be the guest of a man who is a sinner.”
But Zacchaeus stopped and said to the Lord,“Look, Lord, half of my possessions I now give to the poor, and if I have cheated anyone of anything, I am paying back four times as much!”
Then Jesus said to him,“Today salvation has come to this household, because he too is a son of Abraham!
For the Son of Man came to seek and to save the lost.”
The Parable of the Ten Minas While the people were listening to these things, Jesus proceeded to tell a parable, because he was near to Jerusalem, and because they thought that the kingdom of God was going to appear immediately.
Therefore he said,“A nobleman went to a distant country to receive for himself a kingdom and then return.
And he summoned ten of his slaves, gave them ten minas, and said to them,‘Do business with these until I come back.’
But his citizens hated him and sent a delegation after him, saying,‘We do not want this man to be king over us!’
When he returned after receiving the kingdom, he summoned these slaves to whom he had given the money. He wanted to know how much they had earned by trading.
So the first one came before him and said,‘Sir, your mina has made ten minas more.’
And the king said to him,‘Well done, good slave! Because you have been faithful in a very small matter, you will have authority over ten cities.’
Then the second one came and said,‘Sir, your mina has made five minas.’
So the king said to him,‘And you are to be over five cities.’
Then another slave came and said,‘Sir, here is your mina that I put away for safekeeping in a piece of cloth.
For I was afraid of you, because you are a severe man. You withdraw what you did not deposit and reap what you did not sow.’
The king said to him,‘I will judge you by your own words, you wicked slave! So you knew, did you, that I was a severe man, withdrawing what I didn’t deposit and reaping what I didn’t sow?
Why then didn’t you put my money in the bank, so that when I returned I could have collected it with interest?’
And he said to his attendants,‘Take the mina from him, and give it to the one who has ten.’
But they said to him,‘Sir, he has ten minas already!’
‘I tell you that everyone who has will be given more, but from the one who does not have, even what he has will be taken away.
But as for these enemies of mine who did not want me to be their king, bring them here and slaughter them in front of me!’”
The Triumphal Entry After Jesus had said this, he continued on ahead, going up to Jerusalem.
Now when he approached Bethphage and Bethany, at the place called the Mount of Olives, he sent two of the disciples,
telling them,“Go to the village ahead of you. When you enter it, you will find a colt tied there that has never been ridden. Untie it and bring it here.
If anyone asks you,‘Why are you untying it?’ just say,‘The Lord needs it.’”
So those who were sent ahead found it exactly as he had told them.
As they were untying the colt, its owners asked them,“Why are you untying that colt?”
They replied,“The Lord needs it.”
Then they brought it to Jesus, threw their cloaks on the colt, and had Jesus get on it.
As he rode along, they spread their cloaks on the road.
As he approached the road leading down from the Mount of Olives, the whole crowd of his disciples began to rejoice and praise God with a loud voice for all the mighty works they had seen:
“Blessed is the king who comes in the name of the Lord! Peace in heaven and glory in the highest!”
But some of the Pharisees in the crowd said to him,“Teacher, rebuke your disciples.”
He answered,“I tell you, if they keep silent, the very stones will cry out!”
Jesus Weeps for Jerusalem under Judgment Now when Jesus approached and saw the city, he wept over it,
saying,“If you had only known on this day, even you, the things that make for peace! But now they are hidden from your eyes.
For the days will come upon you when your enemies will build an embankment against you and surround you and close in on you from every side.
They will demolish you– you and your children within your walls– and they will not leave within you one stone on top of another, because you did not recognize the time of your visitation from God.”
Cleansing the Temple Then Jesus entered the temple courts and began to drive out those who were selling things there,
saying to them,“It is written,‘My house will be a house of prayer,’ but you have turned it into a den of robbers!”
Jesus was teaching daily in the temple courts. The chief priests and the experts in the law and the prominent leaders among the people were seeking to assassinate him,
but they could not find a way to do it, for all the people hung on his words.
20
The Authority of Jesus Now one day, as Jesus was teaching the people in the temple courts and proclaiming the gospel, the chief priests and the experts in the law with the elders came up
and said to him,“Tell us: By what authority are you doing these things? Or who is it who gave you this authority?”
He answered them,“I will also ask you a question, and you tell me:
John’s baptism– was it from heaven or from people?”
So they discussed it with one another, saying,“If we say,‘From heaven,’ he will say,‘Why did you not believe him?’
But if we say,‘From people,’ all the people will stone us, because they are convinced that John was a prophet.”
So they replied that they did not know where it came from.
Then Jesus said to them,“Neither will I tell you by whose authority I do these things.”
The Parable of the Tenants Then he began to tell the people this parable:“A man planted a vineyard, leased it to tenant farmers, and went on a journey for a long time.
When harvest time came, he sent a slave to the tenants so that they would give him his portion of the crop. However, the tenants beat his slave and sent him away empty-handed.
So he sent another slave. They beat this one too, treated him outrageously, and sent him away empty-handed.
So he sent still a third. They even wounded this one, and threw him out.
Then the owner of the vineyard said,‘What should I do? I will send my one dear son; perhaps they will respect him.’
But when the tenants saw him, they said to one another,‘This is the heir; let’s kill him so the inheritance will be ours!’
So they threw him out of the vineyard and killed him. What then will the owner of the vineyard do to them?
He will come and destroy those tenants and give the vineyard to others.” When the people heard this, they said,“May this never happen!”
But Jesus looked straight at them and said,“Then what is the meaning of that which is written:‘The stone the builders rejected has become the cornerstone’?
Everyone who falls on this stone will be broken to pieces, and the one on whom it falls will be crushed.”
Then the experts in the law and the chief priests wanted to arrest him that very hour, because they realized he had told this parable against them. But they were afraid of the people.
Paying Taxes to Caesar Then they watched him carefully and sent spies who pretended to be sincere. They wanted to take advantage of what he might say so that they could deliver him up to the authority and jurisdiction of the governor.
Thus they asked him,“Teacher, we know that you speak and teach correctly, and show no partiality, but teach the way of God in accordance with the truth.
Is it right for us to pay the tribute tax to Caesar or not?”
But Jesus perceived their deceit and said to them,
“Show me a denarius. Whose image and inscription are on it?” They said,“Caesar’s.”
So he said to them,“Then give to Caesar the things that are Caesar’s, and to God the things that are God’s.”
Thus they were unable in the presence of the people to trap him with his own words. And stunned by his answer, they fell silent.
Marriage and the Resurrection Now some Sadducees(who contend that there is no resurrection) came to him.
They asked him,“Teacher, Moses wrote for us that if a man’s brother dies leaving a wife but no children, that man must marry the widow and father children for his brother.
Now there were seven brothers. The first one married a woman and died without children.
The second
and then the third married her, and in this same way all seven died, leaving no children.
Finally the woman died too.
In the resurrection, therefore, whose wife will the woman be? For all seven had married her.”
So Jesus said to them,“The people of this age marry and are given in marriage.
But those who are regarded as worthy to share in that age and in the resurrection from the dead neither marry nor are given in marriage.
In fact, they can no longer die, because they are equal to angels and are sons of God, since they are sons of the resurrection.
But even Moses revealed that the dead are raised in the passage about the bush, where he calls the Lord the God of Abraham and the God of Isaac and the God of Jacob.
Now he is not God of the dead, but of the living, for all live before him.”
Then some of the experts in the law answered,“Teacher, you have spoken well!”
For they did not dare any longer to ask him anything.
The Messiah: David’s Son and Lord But he said to them,“How is it that they say that the Christ is David’s son?
For David himself says in the book of Psalms,‘The Lord said to my lord,“Sit at my right hand,
until I make your enemies a footstool for your feet.”’
If David then calls him‘Lord,’ how can he be his son?”
Jesus Warns the Disciples against Pride As all the people were listening, Jesus said to his disciples,
“Beware of the experts in the law. They like walking around in long robes, and they love elaborate greetings in the marketplaces and the best seats in the synagogues and the places of honor at banquets.
They devour widows’ property, and as a show make long prayers. They will receive a more severe punishment.”
21
The Widow’s Offering Jesus looked up and saw the rich putting their gifts into the offering box.
He also saw a poor widow put in two small copper coins.
He said,“I tell you the truth, this poor widow has put in more than all of them.
For they all offered their gifts out of their wealth. But she, out of her poverty, put in everything she had to live on.”
The Signs of the End of the Age Now while some were speaking about the temple, how it was adorned with beautiful stones and offerings, Jesus said,
“As for these things that you are gazing at, the days will come when not one stone will be left on another. All will be torn down!”
So they asked him,“Teacher, when will these things happen? And what will be the sign that these things are about to take place?”
He said,“Watch out that you are not misled. For many will come in my name, saying,‘I am he,’ and,‘The time is near.’ Do not follow them!
And when you hear of wars and rebellions, do not be afraid. For these things must happen first, but the end will not come at once.”
Persecution of Disciples Then he said to them,“Nation will rise up in arms against nation, and kingdom against kingdom.
There will be great earthquakes, and famines and plagues in various places, and there will be terrifying sights and great signs from heaven.
But before all this, they will seize you and persecute you, handing you over to the synagogues and prisons. You will be brought before kings and governors because of my name.
This will be a time for you to serve as witnesses.
Therefore be resolved not to rehearse ahead of time how to make your defense.
For I will give you the words along with the wisdom that none of your adversaries will be able to withstand or contradict.
You will be betrayed even by parents, brothers, relatives, and friends, and they will have some of you put to death.
You will be hated by everyone because of my name.
Yet not a hair of your head will perish.
By your endurance you will gain your lives.
The Desolation of Jerusalem“But when you see Jerusalem surrounded by armies, then know that its desolation has come near.
Then those who are in Judea must flee to the mountains. Those who are inside the city must depart. Those who are out in the country must not enter it,
because these are days of vengeance, to fulfill all that is written.
Woe to those who are pregnant and to those who are nursing their babies in those days! For there will be great distress on the earth and wrath against this people.
They will fall by the edge of the sword and be led away as captives among all nations. Jerusalem will be trampled down by the Gentiles until the times of the Gentiles are fulfilled.
The Arrival of the Son of Man“And there will be signs in the sun and moon and stars, and on the earth nations will be in distress, anxious over the roaring of the sea and the surging waves.
People will be fainting from fear and from the expectation of what is coming on the world, for the powers of the heavens will be shaken.
Then they will see the Son of Man arriving in a cloud with power and great glory.
But when these things begin to happen, stand up and raise your heads, because your redemption is drawing near.”
The Parable of the Fig Tree Then he told them a parable:“Look at the fig tree and all the other trees.
When they sprout leaves, you see for yourselves and know that summer is now near.
So also you, when you see these things happening, know that the kingdom of God is near.
I tell you the truth, this generation will not pass away until all these things take place.
Heaven and earth will pass away, but my words will never pass away.
Be Ready!“But be on your guard so that your hearts are not weighed down with dissipation and drunkenness and the worries of this life, and that day close down upon you suddenly like a trap.
For it will overtake all who live on the face of the whole earth.
But stay alert at all times, praying that you may have strength to escape all these things that must happen, and to stand before the Son of Man.”
So every day Jesus was teaching in the temple courts, but at night he went and stayed on the Mount of Olives.
And all the people came to him early in the morning to listen to him in the temple courts.
22
Judas’ Decision to Betray Jesus Now the Feast of Unleavened Bread, which is called the Passover, was approaching.
The chief priests and the experts in the law were trying to find some way to execute Jesus, for they were afraid of the people.
Then Satan entered Judas, the one called Iscariot, who was one of the twelve.
He went away and discussed with the chief priests and officers of the temple guard how he might betray Jesus, handing him over to them.
They were delighted and arranged to give him money.
So Judas agreed and began looking for an opportunity to betray Jesus when no crowd was present.
The Passover Then the day for the feast of Unleavened Bread came, on which the Passover lamb had to be sacrificed.
Jesus sent Peter and John, saying,“Go and prepare the Passover for us to eat.”
They said to him,“Where do you want us to prepare it?”
He said to them,“Listen, when you have entered the city, a man carrying a jar of water will meet you. Follow him into the house that he enters,
and tell the owner of the house,‘The Teacher says to you,“Where is the guest room where I may eat the Passover with my disciples?”’
Then he will show you a large furnished room upstairs. Make preparations there.”
So they went and found things just as he had told them, and they prepared the Passover.
The Lord’s Supper Now when the hour came, Jesus took his place at the table and the apostles joined him.
And he said to them,“I have earnestly desired to eat this Passover with you before I suffer.
For I tell you, I will not eat it again until it is fulfilled in the kingdom of God.”
Then he took a cup, and after giving thanks he said,“Take this and divide it among yourselves.
For I tell you that from now on I will not drink of the fruit of the vine until the kingdom of God comes.”
Then he took bread, and after giving thanks he broke it and gave it to them, saying,“This is my body which is given for you. Do this in remembrance of me.”
And in the same way he took the cup after they had eaten, saying,“This cup that is poured out for you is the new covenant in my blood.
A Final Discourse“But look, the hand of the one who betrays me is with me on the table.
For the Son of Man is to go just as it has been determined, but woe to that man by whom he is betrayed!”
So they began to question one another as to which of them it could possibly be who would do this.
A dispute also started among them over which of them was to be regarded as the greatest.
So Jesus said to them,“The kings of the Gentiles lord it over them, and those in authority over them are called‘benefactors.’
Not so with you; instead the one who is greatest among you must become like the youngest, and the leader like the one who serves.
For who is greater, the one who is seated at the table, or the one who serves? Is it not the one who is seated at the table? But I am among you as one who serves.
“You are the ones who have remained with me in my trials.
Thus I grant to you a kingdom, just as my Father granted to me,
that you may eat and drink at my table in my kingdom, and you will sit on thrones judging the twelve tribes of Israel.
“Simon, Simon, pay attention! Satan has demanded to have you all, to sift you like wheat,
but I have prayed for you, Simon, that your faith may not fail. When you have turned back, strengthen your brothers.”
But Peter said to him,“Lord, I am ready to go with you both to prison and to death!”
Jesus replied,“I tell you, Peter, the rooster will not crow today until you have denied three times that you know me.”
Then Jesus said to them,“When I sent you out with no money bag, or traveler’s bag, or sandals, you didn’t lack anything, did you?” They replied,“Nothing.”
He said to them,“But now, the one who has a money bag must take it, and likewise a traveler’s bag too. And the one who has no sword must sell his cloak and buy one.
For I tell you that this scripture must be fulfilled in me,‘And he was counted with the transgressors.’ For what is written about me is being fulfilled.”
So they said,“Look, Lord, here are two swords.” Then he told them,“It is enough.”
On the Mount of Olives Then Jesus went out and made his way, as he customarily did, to the Mount of Olives, and the disciples followed him.
When he came to the place, he said to them,“Pray that you will not fall into temptation.”
He went away from them about a stone’s throw, knelt down, and prayed,
“Father, if you are willing, take this cup away from me. Yet not my will but yours be done.”[
Then an angel from heaven appeared to him and strengthened him.
And in his anguish he prayed more earnestly, and his sweat was like drops of blood falling to the ground.]
When he got up from prayer, he came to the disciples and found them sleeping, exhausted from grief.
So he said to them,“Why are you sleeping? Get up and pray that you will not fall into temptation!”
Betrayal and Arrest While he was still speaking, suddenly a crowd appeared, and the man named Judas, one of the twelve, was leading them. He walked up to Jesus to kiss him.
But Jesus said to him,“Judas, would you betray the Son of Man with a kiss?”
When those who were around him saw what was about to happen, they said,“Lord, should we use our swords?”
Then one of them struck the high priest’s slave, cutting off his right ear.
But Jesus said,“Enough of this!” And he touched the man’s ear and healed him.
Then Jesus said to the chief priests, the officers of the temple guard, and the elders who had come out to get him,“Have you come out with swords and clubs like you would against an outlaw?
Day after day when I was with you in the temple courts, you did not arrest me. But this is your hour, and that of the power of darkness!”
Jesus’ Condemnation and Peter’s Denials Then they arrested Jesus, led him away, and brought him into the high priest’s house. But Peter was following at a distance.
When they had made a fire in the middle of the courtyard and sat down together, Peter sat down among them.
Then a slave girl, seeing him as he sat in the firelight, stared at him and said,“This man was with him too!”
But Peter denied it:“Woman, I don’t know him!”
Then a little later someone else saw him and said,“You are one of them too.” But Peter said,“Man, I am not!”
And after about an hour still another insisted,“Certainly this man was with him, because he too is a Galilean.”
But Peter said,“Man, I don’t know what you’re talking about!” At that moment, while he was still speaking, a rooster crowed.
Then the Lord turned and looked straight at Peter, and Peter remembered the word of the Lord, how he had said to him,“Before a rooster crows today, you will deny me three times.”
And he went outside and wept bitterly.
Now the men who were holding Jesus under guard began to mock him and beat him.
They blindfolded him and asked him repeatedly,“Prophesy! Who hit you?”
They also said many other things against him, reviling him.
When day came, the council of the elders of the people gathered together, both the chief priests and the experts in the law. Then they led Jesus away to their council
and said,“If you are the Christ, tell us.” But he said to them,“If I tell you, you will not believe,
and if I ask you, you will not answer.
But from now on the Son of Man will be seated at the right hand of the power of God.”
So they all said,“Are you the Son of God, then?” He answered them,“You say that I am.”
Then they said,“Why do we need further testimony? We have heard it ourselves from his own lips!”
23
Jesus Brought Before Pilate Then the whole group of them rose up and brought Jesus before Pilate.
They began to accuse him, saying,“We found this man subverting our nation, forbidding us to pay the tribute tax to Caesar and claiming that he himself is Christ, a king.”
So Pilate asked Jesus,“Are you the king of the Jews?” He replied,“You say so.”
Then Pilate said to the chief priests and the crowds,“I find no basis for an accusation against this man.”
But they persisted in saying,“He incites the people by teaching throughout all Judea. It started in Galilee and ended up here!”
Jesus Brought Before Herod Now when Pilate heard this, he asked whether the man was a Galilean.
When he learned that he was from Herod’s jurisdiction, he sent him over to Herod, who also happened to be in Jerusalem at that time.
When Herod saw Jesus, he was very glad, for he had long desired to see him, because he had heard about him and was hoping to see him perform some miraculous sign.
So Herod questioned him at considerable length; Jesus gave him no answer.
The chief priests and the experts in the law were there, vehemently accusing him.
Even Herod with his soldiers treated him with contempt and mocked him. Then, dressing him in elegant clothes, Herod sent him back to Pilate.
That very day Herod and Pilate became friends with each other, for prior to this they had been enemies.
Jesus Brought Before the Crowd Then Pilate called together the chief priests, the leaders, and the people,
and said to them,“You brought me this man as one who was misleading the people. When I examined him before you, I did not find this man guilty of anything you accused him of doing.
Neither did Herod, for he sent him back to us. Look, he has done nothing deserving death.
I will therefore have him flogged and release him.”
But they all shouted out together,“Take this man away! Release Barabbas for us!”
(This was a man who had been thrown into prison for an insurrection started in the city, and for murder.)
Pilate addressed them once again because he wanted to release Jesus.
But they kept on shouting,“Crucify, crucify him!”
A third time he said to them,“Why? What wrong has he done? I have found him guilty of no crime deserving death. I will therefore flog him and release him.”
But they were insistent, demanding with loud shouts that he be crucified. And their shouts prevailed.
So Pilate decided that their demand should be granted.
He released the man they asked for, who had been thrown in prison for insurrection and murder. But he handed Jesus over to their will.
The Crucifixion As they led him away, they seized Simon of Cyrene, who was coming in from the country. They placed the cross on his back and made him carry it behind Jesus.
A great number of the people followed him, among them women who were mourning and wailing for him.
But Jesus turned to them and said,“Daughters of Jerusalem, do not weep for me, but weep for yourselves and for your children.
For this is certain: The days are coming when they will say,‘Blessed are the barren, the wombs that never bore children, and the breasts that never nursed!’
Then they will begin to say to the mountains,‘Fall on us!’ and to the hills,‘Cover us!’
For if such things are done when the wood is green, what will happen when it is dry?”
Two other criminals were also led away to be executed with him.
So when they came to the place that is called“The Skull,” they crucified him there, along with the criminals, one on his right and one on his left.
[But Jesus said,“Father, forgive them, for they don’t know what they are doing.”] Then they threw dice to divide his clothes.
The people also stood there watching, but the leaders ridiculed him, saying,“He saved others. Let him save himself if he is the Christ of God, his chosen one!”
The soldiers also mocked him, coming up and offering him sour wine,
and saying,“If you are the king of the Jews, save yourself!”
There was also an inscription over him,“This is the king of the Jews.”
One of the criminals who was hanging there railed at him, saying,“Aren’t you the Christ? Save yourself and us!”
But the other rebuked him, saying,“Don’t you fear God, since you are under the same sentence of condemnation?
And we rightly so, for we are getting what we deserve for what we did, but this man has done nothing wrong.”
Then he said,“Jesus, remember me when you come in your kingdom.”
And Jesus said to him,“I tell you the truth, today you will be with me in paradise.”
It was now about noon, and darkness came over the whole land until three in the afternoon,
because the sun’s light failed. The temple curtain was torn in two.
Then Jesus, calling out with a loud voice, said,“Father, into your hands I commit my spirit!” And after he said this he breathed his last.
Now when the centurion saw what had happened, he praised God and said,“Certainly this man was innocent!”
And all the crowds that had assembled for this spectacle, when they saw what had taken place, returned home beating their breasts.
And all those who knew Jesus stood at a distance, and the women who had followed him from Galilee saw these things.
Jesus’ Burial Now there was a man named Joseph who was a member of the council, a good and righteous man.
(He had not consented to their plan and action.) He was from the Judean town of Arimathea, and was looking forward to the kingdom of God.
He went to Pilate and asked for the body of Jesus.
Then he took it down, wrapped it in a linen cloth, and placed it in a tomb cut out of the rock, where no one had yet been buried.
It was the day of preparation and the Sabbath was beginning.
The women who had accompanied Jesus from Galilee followed, and they saw the tomb and how his body was laid in it.
Then they returned and prepared aromatic spices and perfumes. On the Sabbath they rested according to the commandment.
24
The Resurrection Now on the first day of the week, at early dawn, the women went to the tomb, taking the aromatic spices they had prepared.
They found that the stone had been rolled away from the tomb,
but when they went in, they did not find the body of the Lord Jesus.
While they were perplexed about this, suddenly two men stood beside them in dazzling attire.
The women were terribly frightened and bowed their faces to the ground, but the men said to them,“Why do you look for the living among the dead?
He is not here, but has been raised! Remember how he told you, while he was still in Galilee,
that the Son of Man must be delivered into the hands of sinful men, and be crucified, and on the third day rise again.”
Then the women remembered his words,
and when they returned from the tomb they told all these things to the eleven and to all the rest.
Now it was Mary Magdalene, Joanna, Mary the mother of James, and the other women with them who told these things to the apostles.
But these words seemed like pure nonsense to them, and they did not believe them.
But Peter got up and ran to the tomb. He bent down and saw only the strips of linen cloth; then he went home, wondering what had happened.
Jesus Walks the Road to Emmaus Now that very day two of them were on their way to a village called Emmaus, about seven miles from Jerusalem.
They were talking to each other about all the things that had happened.
While they were talking and debating these things, Jesus himself approached and began to accompany them
(but their eyes were kept from recognizing him).
Then he said to them,“What are these matters you are discussing so intently as you walk along?” And they stood still, looking sad.
Then one of them, named Cleopas, answered him,“Are you the only visitor to Jerusalem who doesn’t know the things that have happened there in these days?”
He said to them,“What things?”“The things concerning Jesus the Nazarene,” they replied,“a man who, with his powerful deeds and words, proved to be a prophet before God and all the people;
and how our chief priests and leaders handed him over to be condemned to death, and crucified him.
But we had hoped that he was the one who was going to redeem Israel. Not only this, but it is now the third day since these things happened.
Furthermore, some women of our group amazed us. They were at the tomb early this morning,
and when they did not find his body, they came back and said they had seen a vision of angels, who said he was alive.
Then some of those who were with us went to the tomb, and found it just as the women had said, but they did not see him.”
So he said to them,“You foolish people– how slow of heart to believe all that the prophets have spoken!
Wasn’t it necessary for the Christ to suffer these things and enter into his glory?”
Then beginning with Moses and all the prophets, he interpreted to them the things written about himself in all the scriptures.
So they approached the village where they were going. He acted as though he wanted to go farther,
but they urged him,“Stay with us, because it is getting toward evening and the day is almost done.” So he went in to stay with them.
When he had taken his place at the table with them, he took the bread, blessed and broke it, and gave it to them.
At this point their eyes were opened and they recognized him. Then he vanished out of their sight.
They said to each other,“Didn’t our hearts burn within us while he was speaking with us on the road, while he was explaining the scriptures to us?”
So they got up that very hour and returned to Jerusalem. They found the eleven and those with them gathered together
and saying,“The Lord has really risen, and has appeared to Simon!”
Then they told what had happened on the road, and how they recognized him when he broke the bread.
Jesus Makes a Final Appearance While they were saying these things, Jesus himself stood among them and said to them,“Peace be with you.”
But they were startled and terrified, thinking they saw a ghost.
Then he said to them,“Why are you frightened, and why do doubts arise in your hearts?
Look at my hands and my feet; it’s me! Touch me and see; a ghost does not have flesh and bones like you see I have.”
When he had said this, he showed them his hands and his feet.
And while they still could not believe it(because of their joy) and were amazed, he said to them,“Do you have anything here to eat?”
So they gave him a piece of broiled fish,
and he took it and ate it in front of them.
Jesus’ Final Commission Then he said to them,“These are my words that I spoke to you while I was still with you, that everything written about me in the law of Moses and the prophets and the psalms must be fulfilled.”
Then he opened their minds so they could understand the scriptures,
and said to them,“Thus it stands written that the Christ would suffer and would rise from the dead on the third day,
and repentance for the forgiveness of sins would be proclaimed in his name to all nations, beginning from Jerusalem.
You are witnesses of these things.
And look, I am sending you what my Father promised. But stay in the city until you have been clothed with power from on high.”
Jesus’ Departure Then Jesus led them out as far as Bethany, and lifting up his hands, he blessed them.
Now during the blessing he departed and was taken up into heaven.
So they worshiped him and returned to Jerusalem with great joy,
and were continually in the temple courts blessing God.