- New Vietnamese Bible 2014
Mác
Phúc Âm MÁC
Mác
Mác
Phúc Âm
MÁC
Giới Thiệu
Sách Phúc Âm Mác bắt đầu bằng câu giới thiệu: “Phúc Âm về Chúa Cứu Thế Giê-su, Con Đức Chúa Trời.” Chúa Giê-su được mô tả như là một người của hành động và thẩm quyền. Ngài có thẩm quyền trong việc dạy dỗ, đuổi quỷ, tha thứ tội lỗi. Chúa Giê-su cũng tuyên xưng rằng Ngài là Con Người đến thế gian dâng hiến mạng sống của mình để cứu chuộc loài người ra khỏi tội lỗi.
Mác trình bày Chúa Giê-su như là một nhân vật của hành động nhiều hơn là lời nói và sự dạy dỗ của Ngài. Sau một phần ngắn về Giăng Báp-tít, lễ Báp-tem, sự cám dỗ, Mác bước ngay vào chức vụ dạy dỗ và chữa bệnh của Chúa Giê-su. Với thời gian trôi qua, các môn đệ của Chúa Giê-su ngày càng hiểu rõ Ngài hơn trong khi đó sự chống đối, thù nghịch của các kẻ thù của Ngài cũng gia tăng. Các chương cuối của sách nói về những biến cố trong tuần lễ cuối cùng của cuộc đời tại thế của Chúa Giê-su, đặc biệt là án phạt đóng đinh và sự phục sinh.
Bố Cục
1. Khởi đầu của Phúc Âm 1:1-13
2. Chức vụ của Chúa Giê-su tại Ga-li-lê 1:14–9:50
3. Hành trình từ Ga-li-lê đến Giê-ru-sa-lem 10:1-52
4. Tuần lễ cuối cùng tại Giê-ru-sa-lem 11:1–15:47
5. Sự phục sinh của Chúa Giê-su 16:1-8
6. Sự xuất hiện và thăng thiên của Chúa Giê-su 16:9-20
Chức Vụ Của Giăng Báp-tít
(Mat 3:1-12, 17; Lu 3:1-9, 15-17; Gi 1:19-28)
Khởi đầu1:1 Ctd: Ban đầu Phúc Âm. Một số học giả cho rằng câu này là tựa đề của sách Phúc Âm Mác Phúc Âm về Chúa Cứu Thế Giê-su,1:1 Nt: “Xristos”, Đấng được xức dầu Con Đức Chúa Trời.1:1 Một số bản cổ không có Con Đức Chúa Trời
Như có chép trong sách tiên tri I-sa:
“Này, Ta sẽ sai sứ giả Ta đến trước Con,
Người sẽ dọn đường cho Con.”1:2 Mal 3:1
Có tiếng kêu vang trong đồng hoang:1:3 Isa 40:3
“Hãy sửa soạn đường Chúa,
Đắp thẳng các lối Ngài.”
Giăng Báp-tít xuất hiện trong đồng hoang, truyền giảng về phép báp-tem bày tỏ lòng ăn năn để được Chúa tha tội. Tất cả dân chúng thành Giê-ru-sa-lem và xứ Giu-đê lũ lượt kéo đến cùng người. Sau khi xưng tội, họ được Giăng làm phép báp-tem dưới sông Giô-đanh. Giăng mặc áo lông lạc đà, thắt dây lưng da, ăn châu chấu và mật ong rừng. Người truyền giảng rằng: “Đấng đến sau ta, có quyền lực hơn ta, ta cũng không đáng quỳ xuống tháo quai dép Ngài. Chính ta làm lễ báp-tem cho các người bằng nước, nhưng Ngài sẽ làm phép báp-tem cho các người bằng Đức Thánh Linh.”
Đức Giê-su Chịu Phép Báp-tem
(Mat 3:13-17; Lu 3:21-22)
Trong thời gian này,1:9 Ctd: trong những ngày đó Đức Giê-su từ thành Na-xa-rét xứ Ga-li-lê đến để Giăng làm phép báp-tem dưới sông Giô-đanh. Vừa bước ra khỏi nước, Đức Giê-su thấy các tầng trời mở ra và Đức Thánh Linh giáng trên Ngài như dạng chim bồ câu. Rồi có tiếng từ trời phán: “Con là Con yêu dấu của Ta, đẹp lòng Ta hoàn toàn.”
Đức Giê-su Thắng Thử Thách
(Mat 4:1-11; Lu 4:1-13)
Ngay lúc ấy, Đức Thánh Linh thúc đẩy Ngài vào trong đồng hoang. Ngài ở trong đồng hoang với dã thú bốn mươi ngày, chịu Sa-tan cám dỗ, sau đó có thiên sứ đến phục vụ Ngài.
Đức Giê-su Truyền Giảng Tại Miền Ga-li-lê
(Mat 4:12-17; Lu 4:14-15)
Sau khi Giăng bị tù, Đức Giê-su đến miền Ga-li-lê, truyền giảng Phúc Âm của Đức Chúa Trời. Ngài phán: “Giờ đã điểm, Nước Đức Chúa Trời đã đến gần, hãy ăn năn và tin nhận Phúc Âm.”
Bốn Môn Đệ Đầu Tiên
(Mat 4:18-22; Lu 5:1-11)
Một hôm Đức Giê-su đi dọc theo bờ biển Ga-li-lê, Ngài thấy Si-môn và em là An-rê đang chài lưới dưới biển vì họ làm nghề đánh cá. Ngài gọi họ: “Hãy theo Ta, Ta sẽ khiến các người trở nên tay đánh lưới cứu người.”1:17 Ctd: thành ngữ này có nghĩa là dẫn người về với Chúa như ngư phủ lưới cá Họ liền bỏ lưới đi theo Ngài.
Đi một quãng nữa, Ngài thấy Gia-cơ con trai của Xê-bê-đê với em là Giăng đang vá lưới trên thuyền. Ngài liền gọi họ. Hai người rời Xê-bê-đê cha mình và mấy người bạn chài trên thuyền, đi theo Ngài.
Đức Giê-su Đuổi Tà Linh
(Lu 4:31-37)
Sau đó, Đức Giê-su và các môn đệ đến thành Ca-pha-na-um. Nhằm ngày Sa-bát Ngài vào hội đường bắt đầu giảng dạy. Người ta đều ngạc nhiên về sự dạy dỗ của Ngài, vì Ngài giảng dạy có thẩm quyền khác hẳn các giáo sư Kinh Luật. Ngay lúc ấy, trong hội đường, một người bị tà linh ám la lên: “Ông Giê-su Na-xa-rét ơi, ông muốn làm gì chúng tôi đây? Ông đến để diệt chúng tôi sao? Tôi biết ông là ai, là Đấng Thánh của Đức Chúa Trời.”
Đức Giê-su nghiêm trách nó: “Im đi! Hãy xuất khỏi người này.” Tà linh vật mạnh người ấy, thét lên rồi ra khỏi.
Mọi người có mặt đều kinh hoàng, nên bàn với nhau: “Cái gì vậy? Giáo lý mới lạ quá! Người dạy thì có quyền uy, đến cả tà linh cũng phải vâng lệnh.” Tức thì, danh tiếng Ngài đồn ra khắp miền Ga-li-lê.
Chúa Chữa Bịnh Cho Nhạc Mẫu Của Phê-rơ
(Mat 8:14-17; Lu 4:38-39)
Vừa ra khỏi hội đường, Đức Giê-su đi với Gia-cơ và Giăng đến nhà Si-môn và An-rê. Bà gia Si-môn sốt nặng đang nằm trên giường, họ liền cho Ngài hay. Ngài đến gần, cầm tay đỡ bà dậy, cơn sốt liền dứt, rồi bà đứng dậy phục vụ họ.
Chúa Chữa Bịnh Nhiều Người
(Mat 8:16-17; Lu 4:40-41)
Đến chiều khi mặt trời lặn, người ta đem cho Ngài cả người đau lẫn người bị quỷ ám. Dân cả thành tụ họp trước cửa. Ngài chữa lành nhiều người, đủ các chứng bệnh khác nhau, đuổi nhiều quỷ khỏi người bị ám, và không cho phép quỷ nói gì, vì chúng biết Ngài là ai.
Truyền Giảng Phúc Âm Tại Ga-li-lê
(Lu 4:42-44)
Trời vừa mờ sáng Ngài dậy sớm, đi vào nơi vắng vẻ để cầu nguyện. Si-môn cùng đồng bạn đi kiếm Ngài. Gặp được rồi, họ thưa: “Mọi người đang tìm Thầy.”
Nhưng Ngài đáp: “Chúng ta hãy vào các làng xã quanh đây, Ta còn phải truyền giảng ở đó nữa; chính vì việc này mà Ta đến.” Rồi Ngài truyền giảng tại các hội đường khắp miền Ga-li-lê và đuổi các quỷ.
Chúa Chữa Người Phung
(Mat 8:1-4; Lu 5:12-16)
Một người phung đến quỳ xuống, khẩn cầu Ngài: “Nếu Thầy muốn, Thầy có thể chữa tôi lành.”
Đức Giê-su động lòng thương xót, đưa tay sờ người và bảo rằng: “Ta muốn, hãy lành đi.” Lập tức bệnh phung biến mất, người phung được lành.
Ngài liền cho người đi và nghiêm dặn: “Đừng nói việc này cho ai cả, nhưng hãy đến trình diện cùng thầy tế lễ và dâng lễ theo như luật Môi-se đã định để chứng tỏ cho họ biết là anh đã được sạch.” Nhưng người ấy đi loan báo việc này khắp nơi. Tin này đồn ra đến nỗi Đức Giê-su không thể nào vào thành cách công khai nhưng phải ở lại trong đồng hoang. Dân chúng khắp nơi kéo đến với Ngài.
Chúa Chữa Lành Người Bại
(Mat 9:1-8; Lu 5:17-26)
Mấy ngày sau, Đức Giê-su trở lại thành Ca-pha-na-um. Nghe tin Ngài ở nhà, dân chúng kéo về đông đảo đến nỗi ngoài cửa cũng không còn chỗ và Ngài dạy đạo cho họ. Có bốn người khiêng một người bại liệt đến cho Ngài. Vì quá đông họ không thể đến gần, nên dỡ mái nhà ngay trên chỗ Ngài, và khi đã dỡ được một lỗ trống họ dòng cái cáng đưa người bại liệt xuống. Thấy đức tin của họ, Đức Giê-su bảo người bại: “Này con, tội lỗi con đã được tha.”
Mấy giáo sư Kinh Luật ngồi đó lý luận trong lòng: “Tại sao ông này nói vậy? Phạm thượng quá! Ngoài Đức Chúa Trời không ai có quyền tha tội!”
Lập tức, tâm trí2:8 Nt: trong tâm linh Đức Giê-su nhận biết ngay họ đang lý luận thầm như vậy nên phán: “Tại sao các ông lý luận trong lòng như thế? Bảo rằng: ‘Tội con đã được tha,’ hay là: ‘Hãy đứng dậy mang cáng con về đi,’ điều nào dễ hơn? Nhưng để các ông biết trên thế gian Con Người có quyền tha tội, Ngài bảo kẻ bại liệt: ‘Này con, hãy đứng dậy mang cáng con về nhà.’ ” Người bại liệt liền đứng dậy mang cáng đi ra trước mắt mọi người đến nỗi ai nấy đều ngạc nhiên và tôn vinh Đức Chúa Trời: “Chúng ta chưa bao giờ thấy việc như thế này.”
Chúa Gọi Lê-vi
(Mat 9:9-13; Lu 5:27-32)
Đức Giê-su lại đi ra dọc bờ biển, cả đám đông kéo đến với Ngài và Ngài dạy bảo họ. Thế rồi, đang khi đi, Ngài thấy Lê-vi con An-phê ngồi tại trạm thu thuế, thì bảo: “Hãy theo Ta.” Người đứng dậy theo Ngài.
Sau đó Đức Giê-su ngồi ăn tại nhà Lê-vi, có nhiều người thu thuế và những kẻ bị coi là tội nhân cùng ngồi ăn với Ngài và môn đệ, vì nhiều người đã theo Ngài. Các giáo sư Kinh Luật thuộc phái Pha-ri-si thấy Ngài ăn chung với những người thu thuế và những kẻ tội lỗi2:16 Theo quan điểm của người Do Thái vì họ không giữ nghi thức tôn giáo nên nói với các môn đệ Ngài: “Tại sao ông ấy ăn uống chung với bọn thu thuế và kẻ tội lỗi?”
Khi nghe điều đó, Đức Giê-su đáp: “Không phải người mạnh khỏe cần thầy thuốc, mà là người đau ốm; Ta đến không phải để kêu gọi người công chính nhưng gọi kẻ tội lỗi.”
Vấn Đề Lệ Kiêng Ăn
(Mat 9:14-17; Lu 5:33-39)
Đang khi các môn đệ của Giăng và những người Pha-ri-si vẫn giữ lệ kiêng ăn, có người đến hỏi Ngài: “Tại sao môn đệ của Giăng và môn đệ của người Pha-ri-si đều kiêng ăn, còn môn đệ của Thầy lại không?”
Đức Giê-su đáp: “Có thể nào các chàng phụ rể2:19 Nt: các con của phòng hoa chúc kiêng ăn khi chàng rể còn ở với họ? Bao lâu chàng rể còn ở với họ, bấy lâu họ khỏi phải kiêng ăn. Đến khi chàng rể đi rồi, lúc ấy họ mới kiêng.
Không ai vá miếng vải mới vào áo cũ, vì miếng vải mới sẽ chằng rách áo cũ, và chỗ rách sẽ càng tệ hơn. Cũng không ai đổ rượu mới vào bầu da cũ, nếu vậy rượu sẽ làm nứt bầu, rượu chảy hết mà bầu cũng hỏng. Rượu mới phải đổ vào bầu da mới.”
Chúa Của Ngày Sa-bát
(Mat 12:1-8; Lu 6:1-5)
Một ngày Sa-bát kia Đức Giê-su đi ngang qua cánh đồng lúa mì. Đang khi đi các môn đệ bắt đầu bứt vài bông lúa. Mấy người Pha-ri-si nói với Ngài: “Kìa! Sao họ dám phạm luật trong ngày Sa-bát?”
Ngài đáp: “Các ông chưa bao giờ đọc đến chuyện vua Đa-vít đã làm trong khi vua và toán thuộc hạ lâm cảnh thiếu thốn và đói sao? Thể nào, vào thời thầy thượng tế A-bi-tha, vua vào nhà thờ Đức Chúa Trời ăn bánh trưng bày trên bàn thờ,2:26 Ctd: bánh dâng trên bàn thờ là bánh không ai được phép ăn ngoài các thầy tế lễ, và lại còn phân phát cho những người theo mình nữa.”
Rồi Ngài bảo họ: “Ngày Sa-bát được thiết lập cho nhân loại chứ không phải nhân loại cho ngày Sa-bát. Thế thì Con Người chính là Chúa của ngày Sa-bát.”
Người Teo Tay
(Mat 12:9-14; Lu 6:6-11)
Lần khác, Đức Giê-su đi vào hội đường, gặp3:1 Nt: gặp tại đó một người bị teo tay. Họ theo dõi xem Ngài có chữa lành cho người đó trong ngày Sa-bát không để tố cáo Ngài. Ngài bảo người teo tay: “Hãy đứng dậy đến giữa đây.”
Rồi Ngài hỏi: “Trong ngày Sa-bát nên làm điều thiện hay điều ác? Cứu người hay giết người?” Nhưng họ đều im lặng.
Ngài nhìn mọi người quanh mình, cảm thấy tức giận và buồn phiền vì lòng họ chai đá. Ngài bảo người teo tay: “Hãy duỗi tay ra.” Người duỗi tay ra, tay được lành lặn. Những người Pha-ri-si bỏ đi ra, liền họp với đảng viên Hê-rốt âm mưu để giết Ngài.
Đoàn Dân Trên Bờ Biển
Đức Giê-su và các môn đệ lánh về phía bờ biển. Một đoàn dân đông từ các miền Ga-li-lê, Giu-đa, Giê-ru-sa-lem, I-đơ-mia, bên kia sông Giô-đanh, miền xung quanh Ty-rơ và Sy-đôn kéo đến cùng Ngài vì họ đã nghe rất nhiều việc Ngài làm. Vì đông người nên Ngài dặn môn đệ chuẩn bị sẵn một chiếc thuyền con phòng khi bị lấn ép. Vì Ngài đã chữa lành nhiều người, nên những người bệnh tật chen lấn cốt để sờ vào Ngài. Mỗi khi tà linh thấy Ngài, chúng đều quỳ xuống trước mặt Ngài, la lớn: “Thầy là Con Đức Chúa Trời.” Nhưng Ngài nghiêm cấm chúng tiết lộ điều đó.3:12 Nt: bày tỏ Ngài
Chúa Chọn Mười Hai Sứ-đồ
(Mat 10:1-4; Lu 6:12-16)
Đức Giê-su lên núi, gọi3:13 Gọi đến với Ngài những người Ngài3:13 Muốn chọn và họ đến với Ngài. Ngài thiết lập Mười Hai Sứ Đồ,3:14 Nhiều bản cổ thêm: mà Ngài gọi là các sứ đồ cho họ theo bên cạnh Ngài, để Ngài sai đi truyền giảng và ban cho quyền uy đuổi quỷ. Đây là mười hai người Ngài đã lập: Si-môn, Ngài đặt tên là Phê-rơ; Gia-cơ con Xê-bê-đê, và Giăng là em Gia-cơ, Ngài gọi họ là Bô-a-nẹt, nghĩa là con của sấm sét; An-rê, Phi-líp, Ba-thê-lê-mi, Ma-thi-ơ, Thô-ma, Gia-cơ con của An-phê, Tha-đê, Si-môn người thuộc đảng Ca-na-an, và Giu-đa Ích-ca-ri-ốt, là kẻ phản Ngài.
Chúa Giê-su Và Quỷ Vương
(Mat 12:22-32; Lu 11:14-23)
Khi Đức Giê-su về đến nhà, dân chúng lại tụ họp đông đảo, đến nỗi Ngài và môn đệ không thể dùng bữa được. Thân nhân Ngài nghe vậy tìm đến canh chừng Ngài, vì họ bảo rằng Ngài bị quẫn trí.
Nhưng các giáo sư Kinh Luật từ Giê-ru-sa-lem đến lại nói: “Ông ấy bị quỷ Bê-ên-xê-bun ám và cậy quỷ vương mà trừ quỷ.”
Đức Giê-su kêu họ đến, dùng ngụ ngôn giải thích: “Làm sao Sa-tan có thể trừ Sa-tan được? Một nước tự chia rẽ thì nước ấy không sao đứng vững được, một nhà tự chia rẽ thì sẽ không đứng vững được. Nếu Sa-tan tự chống nghịch và chia rẽ thì không tồn tại được nhưng sẽ bị tiêu diệt. Không ai có thể vào nhà một người mạnh để cướp của mà không trói người mạnh kia trước, phải trói nó trước rồi mới cướp được.”
Tội Phạm Đến Đức Thánh Linh
(Lu 12:10)
“Ta quả quyết với các ông: Mọi tội lỗi loài người phạm đều có thể tha được, kể cả những lời phạm thượng. Nhưng ai phạm thượng chống Đức Thánh Linh thì sẽ chẳng bao giờ được tha mà phải mắc tội muôn đời.”
Sở dĩ Ngài nói như vậy vì họ cho rằng Ngài bị tà linh ám.
Mẹ Và Các Em Chúa
(Mat 12:46-50; Lu 8:19-21)
Mẹ và các em Ngài đến đứng bên ngoài cho người gọi Ngài. Đoàn dân đông ngồi quanh Ngài, họ thưa với Ngài: “Kìa, mẹ và các em Thầy đang ở ngoài kia tìm Thầy.”
Ngài đáp: “Ai là mẹ Ta? Ai là anh em Ta?”
Rồi Ngài quay lại nhìn những người ngồi chung quanh, mà bảo: “Đây là mẹ Ta và anh em Ta? Vì người nào làm theo ý Đức Chúa Trời đều là anh em, chị em, và mẹ Ta.”
Ngụ Ngôn Người Gieo Giống
(Mat 13:1-9; Lu 8:4-8)
Một lần khác, Đức Giê-su khởi sự giảng dạy nơi bờ biển. Một đoàn dân rất đông tụ tập quanh Ngài nên Ngài phải xuống ngồi trên một chiếc thuyền đậu dưới nước, còn cả đám đông ở trên bờ. Ngài dùng ngụ ngôn dạy họ nhiều điều; trong lúc dạy, Ngài bảo họ rằng: “Hãy nghe đây! Một nông dân đi ra gieo giống. Khi gieo, có hạt rơi trên đường mòn, chim đến ăn hết. Hạt khác rơi vào nơi có đá, chỉ có ít đất nên liền mọc ngay. Vì đất không được dày, lúc mặt trời mọc lên, thì bị sém nắng và không có rễ nên phải khô héo. Hạt khác nữa rơi nhằm chỗ gai góc, gai mọc rậm lên làm nghẹt ngòi không kết hạt được. Còn hạt rơi vào nơi đất tốt thì lớn lên, nẩy nở ra và kết quả, một hạt ra ba chục, hạt khác sáu chục, và hạt khác một trăm.”
Rồi Ngài bảo: “Ai có tai để nghe, hãy lắng nghe!”
Mục Đích Của Ngụ Ngôn
(Mat 13:10-17; Lu 8:9-10)
Khi còn lại một mình Đức Giê-su, mười hai sứ đồ và những người khác hỏi Ngài về ngụ ngôn ấy. Ngài đáp: “Sự huyền nhiệm Nước Đức Chúa Trời đã được ban cho các con. Nhưng đối với người ngoài thì dùng ngụ ngôn mà dạy mọi sự. Để:
‘Họ xem thì vẫn xem mà không thấy,
Nghe thì vẫn nghe mà không hiểu,
E họ hối cải và được tha tội chăng.’ ”
Ý Nghĩa Ngụ Ngôn
(Mat 13:18-23; Lu 8:11-15)
Rồi Ngài bảo họ: “Các con không hiểu nổi ngụ ngôn này thì làm sao có thể hiểu được tất cả các ngụ ngôn khác? Người gieo giống là người gieo Đạo. Một số người như hạt giống trên con đường mòn, là nơi Đạo được gieo, họ vừa nghe xong liền bị Sa-tan đến cướp lấy Đạo đã gieo trong lòng. Một số người khác như hạt giống nơi có đá, vừa nghe Đạo họ liền vui mừng tiếp nhận. Nhưng trong lòng không có rễ, chỉ tạm bợ, khi gặp hoạn nạn, bắt bớ vì Đạo, họ liền vấp ngã. Một số người khác nữa như hạt giống nơi gai góc, họ nghe Đạo nhưng nỗi lo lắng về đời này, sự quyến rũ của giàu sang, và những dục vọng khác nữa nhập vào lòng khiến Đạo nghẹt ngòi không kết quả được. Còn số người khác như hạt giống nơi đất tốt, nghe Đạo thì nhận lấy và kết quả, một hạt ra ba chục, hạt khác sáu chục và hạt khác nữa một trăm.”
Ngụ Ngôn Về Cây Đèn
(Lu 8:16-18)
Ngài cũng phán dạy: “Có ai thắp đèn lại để dưới cái thùng hoặc dưới gầm giường không? Chẳng phải cái đèn được đặt trên giá đèn sao? Vì chẳng việc gì giấu kín mà lại không để tiết lộ ra, cũng chẳng việc gì giữ bí mật mà không để phơi bày. Nếu ai có tai để nghe, hãy lắng nghe.”
Ngài tiếp lời: “Hãy chú tâm đến những điều mình nghe, hễ các con đong đấu nào, thì được đong lại đấu ấy, và còn thêm nữa. Vì ai có sẽ được cho thêm, còn ai không có, sẽ mất luôn cả phần đang có.”
Ngụ Ngôn Về Hạt Giống
Ngài lại bảo: “Nước Đức Chúa Trời cũng ví như một người kia gieo hạt giống xuống đất. Dù ngủ hay thức, dù ngày hay đêm, hạt giống cứ mọc lên, đâm chồi nẩy lộc thể nào người ấy cũng không hay biết. Vì đất tự nó sinh hoa màu, trước hết là cây non, lớn lên trổ hoa, rồi kết hạt. Khi lúa chín, người cho4:29 Nt: đem liềm gặt hái ngay vì đã đến mùa thu hoạch.”
Ngụ Ngôn Về Hạt Cải
(Mat 13:31-32; Lu 13:18-19)
Ngài lại bảo: “Chúng ta nên ví Nước Đức Chúa Trời với gì, hay nên dùng ngụ ngôn nào để trình bày? Nước Đức Chúa Trời ví như trường hợp hạt cải, lúc gieo xuống đất thì nhỏ hơn hết thảy các loại hạt trên đất. Nhưng khi gieo rồi, hạt mọc thành cây, lớn hơn mọi thứ rau, cành lá sum sê đến nỗi chim trời có thể làm tổ dưới tàn cây.”
Ngài dùng nhiều ngụ ngôn như thế để dạy Đạo tùy theo khả năng tiếp nhận của họ. Ngài chẳng dạy họ điều gì mà không dùng ngụ ngôn, nhưng khi ở riêng Ngài giải thích tất cả cho các môn đệ.
Dẹp Yên Bão Tố
(Mat 8:23-27; Lu 8:22-25)
Chiều hôm ấy, Ngài bảo các môn đệ: “Chúng ta hãy qua bờ bên kia.” Ngài vẫn còn ở dưới thuyền, các môn đệ đưa Ngài đi, tách khỏi đoàn dân, cũng có các thuyền khác cùng theo. Bỗng một cơn bão lớn nổi lên, sóng ập vào thuyền, đến nỗi thuyền ngập nước, nhưng Ngài đang ở phía sau lái, dựa gối mà ngủ. Môn đệ đánh thức Ngài dậy: “Thầy ơi, Thầy không lo chúng ta chết cả sao?”
Ngài thức dậy, quở gió và bảo biển: “Hãy êm đi, lặng đi!” Gió liền yên, và biển lặng như tờ.
Rồi Ngài bảo các môn đệ: “Sao các con sợ đến thế? Không có đức tin sao?”
Họ khiếp sợ bảo nhau: “Người là ai mà đến gió và biển cũng vâng lệnh?”
Người Bị Quỷ Ám Và Đàn Heo
(Mat 8:28-34; Lu 8:26-39)
Đức Giê-su cùng môn đệ5:1 Họ đến bờ biển bên kia thuộc địa phận của người Giê-ra-sê. Một người bị tà linh ám từ nghĩa địa chạy ra đón khi Ngài vừa bước ra khỏi thuyền. Hắn sống nơi mồ mả, dù dùng dây xích cũng không ai xiềng hắn được. Đã nhiều lần bị cùm, bị xích, song hắn bẻ xích phá cùm, chẳng ai trị nổi. Suốt ngày đêm hắn lang thang nơi nghĩa địa và trên đồi hoang, la hét và lấy đá rạch mình.
Khi thấy Đức Giê-su từ đằng xa hắn chạy đến quỳ lạy Ngài, kêu lớn lên rằng: “Lạy Đức Giê-su, Con Đức Chúa Trời Chí Cao, tôi có làm gì đến Ngài đâu? Tôi cầu Trời xin Ngài đừng hành hạ tôi;” vì Đức Giê-su vừa bảo rằng: “Hỡi tà linh, hãy xuất khỏi người này.”
Rồi Ngài lại hỏi: “Tên mày là gì?” Quỷ đáp: “Tên tôi là đạo binh, vì chúng tôi đông.” Quỷ nài xin Ngài đừng đuổi chúng ra khỏi vùng ấy.
Bấy giờ có đàn heo rất đông đang ăn trên đồi, các quỷ van nài Ngài: “Xin cho chúng tôi đến nhập vào bầy heo kia.” Ngài cho phép. Các tà linh xuất khỏi người bị ám và nhập vào bầy heo ước chừng hai ngàn con, cả bầy lao đầu qua bờ đá, rơi xuống biển chết chìm hết.
Những kẻ chăn heo chạy trốn và đồn tin này khắp thành phố và thôn xóm gần đó. Dân chúng đến để xem việc gì đã xảy ra. Khi họ đến cùng Đức Giê-su và thấy người bị quỷ ám đang ngồi đó, quần áo chỉnh tề, tâm trí tỉnh táo, thì sợ hãi. Những người chứng kiến thuật lại cho họ nghe việc đã xảy đến cho người bị quỷ ám và bầy heo. Họ nài xin Ngài rời khỏi vùng đất của họ.
Khi Ngài bước lên thuyền, người vốn bị quỷ ám xin theo Ngài, nhưng Ngài không cho, lại bảo: “Con hãy về nhà, đến với họ hàng thân thuộc và thuật cho họ nghe mọi việc Đức Chúa Trời đã làm và thương xót con.” Người ấy đi khắp vùng Mười Thành kể lại những việc mà Đức Giê-su đã làm cho mình. Ai nấy đều kinh ngạc.
Con Gái Giai-ru Và Người Đàn Bà Bị Bệnh Băng Huyết
(Mat 9:18-26; Lu 8:40-56)
Khi Đức Giê-su đi thuyền qua bờ bên kia, một đoàn dân đông đảo tụ họp đón Ngài dọc theo bờ biển. Viên quản lý hội đường5:22 Nt: một trong nhiều quản lý tên là Giai-ru đến, vừa thấy Đức Giê-su; người quỳ xuống nơi chân Ngài. Ông nài xin: “Con gái nhỏ tôi đang hấp hối, xin Thầy đến đặt tay cứu cho nó sống.” Ngài đi với ông, và đoàn dân rất đông kéo theo lấn ép Ngài.
Trong đám đông, có một người đàn bà bị bệnh băng huyết đã mười hai năm. Bà đã chịu khổ chạy chữa qua tay nhiều thầy thuốc, tốn hết tiền nhưng bệnh không khỏi, lại còn nặng hơn nữa. Nghe nói về Đức Giê-su, bà chen vào đám đông theo sau Ngài để sờ vào áo Ngài. Vì bà tự nhủ: “Tôi mà sờ được áo Ngài, thế nào cũng lành bệnh.” Lập tức máu cầm lại và bà cảm biết mình đã được chữa lành.
Đức Giê-su nhận biết ngay có một luồng năng lực vừa ra khỏi Ngài, nên quay lại phía đám đông hỏi: “Ai đã sờ vào áo Ta?”
Các môn đệ Ngài thưa rằng: “Thầy thấy đám đông lấn ép mà sao Thầy còn hỏi: Ai sờ đến Ta?”
Và Ngài nhìn quanh để xem người đã đụng vào mình. Người đàn bà nhận biết việc đã xảy ra cho mình thì run rẩy, sợ hãi, đến quỳ dưới chân Ngài mà trình bày tất cả sự thật. Ngài bảo bà: “Con ơi, đức tin con đã chữa lành cho con, hãy về bình yên, khỏe mạnh hết đau yếu.”5:34 Bệnh con dứt rồi, hãy sống mạnh mẽ
Ngài còn đang nói, người nhà của Giai-ru, viên quản lý hội đường, đến nói rằng: “Con gái chủ qua đời rồi, còn phiền Thầy làm chi?”
Nhưng Đức Giê-su chẳng quan tâm đến lời đó. Ngài bảo viên quản lý hội đường: “Đừng sợ, chỉ tin mà thôi.”
Ngài chẳng cho ai theo mình, ngoại trừ Phê-rơ, Gia-cơ và Giăng là em Gia-cơ. Khi đến nhà viên quản lý hội đường, Ngài thấy cả nhà huyên náo, đầy tiếng người khóc lóc, kể lể. Vừa bước vào nhà, Ngài bảo mọi người: “Tại sao lại khóc lóc ồn ào? Cháu không chết đâu, chỉ ngủ mà thôi!” Họ chế nhạo Ngài, nhưng Ngài bảo mọi người lui ra, chỉ cho cha mẹ và các môn đệ theo Ngài vào nơi đứa bé đang nằm. Cầm tay nó, Ngài gọi: “Ta-li-tha-cum,” nghĩa là: “Bé gái ơi, Ta truyền cho con, hãy dậy.”
Cô bé liền chỗi dậy, bước đi vì đã lên mười hai tuổi. Ai nấy đều sững sờ kinh ngạc vô cùng. Ngài cấm ngặt họ không được tiết lộ việc này cho bất cứ ai và bảo cho cô bé ăn.
Đức Giê-su Trở Về Na-xa-rét
(Mat 13:53-58; Lu 4:16-30)
Đức Giê-su rời khỏi nơi đó trở về quê hương, các môn đệ cùng theo Ngài. Đến ngày Sa-bát, Ngài bắt đầu giảng dạy trong hội đường, nhiều người nghe Ngài giảng nên ngạc nhiên hỏi: “Nhờ đâu ông này được như vậy? Sao ông ấy sáng suốt đến thế? Sao ông ấy có thể làm được những phép lạ như vậy? Ông này chẳng phải là người thợ mộc, con trai bà Ma-ri, anh em với Gia-cơ, Giô-sép, Giu-đa và Si-môn sao? Các em ông ấy chẳng ở giữa vòng chúng ta đây sao?” Vì thế họ bực tức với Ngài.
Đức Giê-su bảo họ: “Có tiên tri nào được tôn trọng tại quê hương, giữa vòng bà con, và nhà mình đâu!” Tại đó Ngài không thể làm được việc quyền năng nào, ngoại trừ đặt tay chữa lành một vài người bệnh. Chúa ngạc nhiên vì lòng không tin của họ.
Công Tác Của Mười Hai Sứ Đồ
(Mat 10:5-15; Lu 9:1-6)
Đức Giê-su đi khắp các làng quanh đó giảng dạy. Ngài gọi mười hai sứ đồ đến, sai họ đi từng toán hai người và ban cho họ quyền uy trên các tà linh.
Ngài truyền bảo họ đừng mang gì theo khi đi đường, ngoại trừ một cây gậy; không lương thực, không túi xách, không một đồng xu giắt lưng,6:8 Nt: trong dây thắt lưng nhưng chỉ mang dép và đừng mặc hai áo choàng. Ngài dặn: “Hễ nhà nào các con vào hãy cứ ở đó cho đến khi ra đi. Nơi nào không tiếp hoặc không chịu nghe lời các con, hãy ra khỏi chỗ đó, phủi bụi nơi chân mình để làm bằng chứng cảnh cáo6:11 Ctd: làm chứng nghịch họ.”
Các sứ đồ lên đường, truyền giảng Phúc Âm, kêu gọi người ta ăn năn hối cải. Họ đuổi nhiều quỷ, xức dầu và chữa lành nhiều người bệnh.
Cái Chết Của Giăng Báp-tít
(Mat 14:1-12; Lu 9:7-9)
Vua Hê-rốt nghe đồn về Đức Giê-su vì danh tiếng Ngài đồn ra khắp nơi. Một số người nói: “Giăng chết rồi mà nay sống lại, nên mới làm được những phép lạ ấy.”
Một số khác bảo: “Đấy là Ê-li,” một số khác nữa nói: “Đây là một tiên tri cũng như các tiên tri của Chúa.”
Nhưng khi nghe vậy, vua Hê-rốt bảo rằng: “Đây chính là Giăng mà ta đã truyền chém, nay sống lại.”
Số là vua Hê-rốt đã sai bắt Giăng xiềng vào ngục, vì cớ Hê-rô-đia, vợ của Phi-líp, em vua và vua đã cưới nàng. Vì Giăng đã can vua không nên lấy Hê-rô-đia, vợ Phi-líp, em mình, một việc làm trái luật. Nên bà Hê-rô-đia căm giận muốn giết Giăng nhưng không làm gì được. Vì vua Hê-rốt sợ Giăng, biết ông là người chính trực và thánh thiện, nên tìm cách bảo vệ ông. Vua rất thích nghe lời Giăng, dù mỗi khi nghe, Vua thường bối rối.
Thời cơ đã đến: Nhân lễ sinh nhật, vua Hê-rốt mở tiệc thết triều thần, bá quan văn võ và các thân hào, nhân sĩ miền Ga-li-lê. Con gái bà Hê-rô-đia vào trình diễn một vũ khúc làm vua Hê-rốt và các khách dự tiệc say mê, nên vua bảo nàng rằng: “Con muốn gì, cứ xin trẫm sẽ ban cho.” Vua lại còn thề: “Con xin gì trẫm cũng ban, dù cả nửa giang san cũng được.”
Cô gái liền ra hỏi mẹ: “Con nên xin gì đây?” Mẹ cô bảo: “Cái đầu của Giăng Báp-tít.”
Cô gái vội vã trở vào, tâu với vua: “Xin bệ hạ cái đầu của Giăng Báp-tít để trên mâm.”
Vua rất buồn, nhưng đã lỡ thề trước mặt quan khách nên không thể từ chối. Vua liền sai một đao phủ, truyền đem đầu Giăng đến. Người ấy vào ngục chém đầu Giăng, rồi để đầu trên mâm mà đem cho cô gái, và cô gái trao lại cho mẹ. Hay tin ấy, các môn đệ của Giăng đến lấy thi hài người về chôn cất.
Chúa Hóa Bánh Cho Năm Ngàn Người Ăn
(Mat 14:13-21; Lu 9:10-17; Gi 6:1-14)
Các sứ đồ nhóm họp cùng Đức Giê-su và tường trình cho Ngài mọi điều họ đã thực hiện và dạy. Ngài bảo họ rằng: “Các con hãy lui vào nơi thanh vắng để nghỉ ngơi một chút.” Vì kẻ đi người lại đông đúc, đến nỗi họ không có thì giờ ăn uống.
Ngài và các môn đệ lên thuyền đi đến một nơi thanh vắng. Nhiều người thấy vậy và nhận biết chỗ đó nên từ các thành thị kéo nhau chạy bộ tới trước. Vừa ra khỏi thuyền, Ngài thấy đoàn dân đông đúc thì động lòng thương xót, vì họ như chiên không có người chăn. Ngài bắt đầu dạy họ nhiều điều.
Trời đã xế chiều, các môn đệ đến thưa với Ngài rằng: “Đây là nơi vắng vẻ và đã gần tối, xin Thầy cho dân chúng về để họ vào các làng xóm quanh đây mua gì để ăn.”
Nhưng Ngài đáp: “Chính các con hãy cho họ ăn.” Môn đệ thưa: “Chúng con phải đi mua đến hai trăm đồng đê-na-ri6:37 Trị giá khoảng một năm lương của một nhân công bánh cho họ ăn sao?”
Ngài bảo: “Các con đi xem thử ở đây có bao nhiêu bánh?” Khi đã xem xét xong, họ thưa: “Có năm cái bánh và hai con cá.”
Ngài truyền cho các môn đệ bảo dân chúng ngồi thành từng nhóm trên cỏ xanh. Họ ngồi xuống từng nhóm, nhóm thì một trăm, nhóm thì năm mươi. Đức Giê-su cầm năm cái bánh và hai con cá, ngước mắt lên trời, cảm tạ Đức Chúa Trời rồi bẻ bánh đưa cho các môn đệ để phân phát cho dân chúng, Ngài cũng chia hai con cá cho mọi người. Ai nấy đều ăn no nê. Bánh và cá còn thừa đựng đầy mười hai giỏ. Trong số người ăn có khoảng năm ngàn người đàn ông.
Chúa Đi Trên Mặt Biển
(Mat 14:22-33; Gi 6:15-21)
Đức Giê-su liền truyền cho các môn đệ lên thuyền, qua phía thành Bết-sai-đa trước, rồi Ngài giải tán dân chúng. Khi họ đã ra về, Ngài lên núi cầu nguyện.
Tối đến, thuyền ra giữa biển, còn một mình Ngài trên bờ. Ngài thấy các môn đệ chèo chống vất vả vì gió ngược. Khoảng bốn giờ sáng đêm ấy Ngài đi bộ trên mặt biển đến cùng họ và định vượt qua họ. Các môn đệ thấy Ngài đi trên mặt biển thì tưởng là ma nên kêu la thất thanh, vì ai nấy đều trông thấy và hoảng sợ.
Nhưng Ngài liền bảo họ: “Hãy yên tâm, Ta đây, đừng sợ!” Ngài vừa bước lên thuyền với họ thì gió lặng yên. Mọi người đều kinh ngạc, vì họ vẫn không hiểu phép lạ hóa bánh và lòng họ còn cứng cỏi.
Chúa Chữa Bệnh Tại Ghê-nê-sa-rết
(Mat 14:34-36)
Qua bờ bên kia, Đức Giê-su và các môn đệ cặp bến Ghê-nê-sa-rết. Vừa ra khỏi thuyền, dân chúng đã nhận biết Ngài. Họ chạy ngược xuôi khắp vùng, hễ nghe Ngài ở đâu thì khiêng những người bệnh nằm trên cáng đến đó. Bất cứ nơi nào Ngài đến, dù làng mạc, thành phố hay thôn quê, người ta đều đem người bệnh lại các khu họp chợ và nài xin Ngài cho họ chỉ sờ vào gấu áo Ngài. Bao nhiêu người sờ đến Ngài, đều được lành cả.
Tranh Luận Về Tục Lệ
(Mat 15:1-9)
Có mấy người Pha-ri-si và các giáo sư Kinh Luật từ Giê-ru-sa-lem xuống, họp nhau cùng đến gặp Đức Giê-su. Họ thấy vài môn đệ của Ngài dùng bữa nhưng tay không thanh sạch, nghĩa là không rửa tay trước khi ăn. (Người Pha-ri-si và cả dân Do Thái đều không ăn nếu không rửa tay theo tục lệ cổ truyền. Khi ở chợ về, nếu không nhúng hẳn tay vào nước theo lệ thanh sạch, họ cũng không ăn. Họ còn giữ nhiều tục lệ khác như thanh tẩy chén bát, bình đất và đồ đồng.) Nên người Pha-ri-si và các giáo sư Kinh Luật chất vấn Ngài: “Tại sao môn-đệ Thầy không giữ lệ của người xưa, dùng tay không thanh sạch mà ăn như thế?”
Ngài đáp: “I-sa đã nói tiên tri rất đúng về các ông, những kẻ đạo đức giả rằng:
‘Dân này tôn kính Ta bằng môi miệng
Nhưng lòng chúng nó xa cách Ta.
Họ thờ phượng Ta thật vô ích,
Dạy giới luật con người như là giáo lý,’
Gạt bỏ điều răn của Đức Chúa Trời
Để giữ tục lệ của loài người.”7:8 Isa 29:13
Ngài còn thêm rằng: “Các ông đã khéo léo gạt bỏ điều răn của Đức Chúa Trời để giữ tục lệ của mình, vì Môi-se đã nói: ‘Hãy hiếu kính cha mẹ ngươi’7:10 Xuất 20:12; Phục 5:16 và ‘ai nguyền rủa cha mẹ thì phải bị xử tử,’7:10 Xuất 21:17; Lê 20:9 nhưng các ông lại bảo: ‘Một người thưa với cha mẹ rằng những gì mình có để phụng dưỡng cha mẹ thì đã kể là co-ban’ (nghĩa là đã dâng cho Đức Chúa Trời). Các ông không còn cho người ấy báo hiếu cha mẹ nữa. Vì giữ các tục lệ cổ truyền, các ông đã làm cho đạo của Đức Chúa Trời trở thành vô hiệu. Các ông còn làm nhiều điều tương tự khác nữa.”
Ô Uế Và Tinh Sạch
(Mat 15:10-20)
Sau đó Ngài lại gọi dân chúng đến và phán dạy: “Hết thảy hãy lắng nghe Ta và tìm hiểu: Người ta bị ô uế không phải vì những gì từ ngoài vào, nhưng những gì từ trong ra mới làm cho người ô uế. Nếu ai có tai để nghe, hãy lắng nghe.”7:16 Nhiều bản cổ không có câu 16
Khi Ngài rời khỏi đám đông và vào trong nhà, môn đệ hỏi Ngài về ngụ ngôn ấy. Ngài bảo họ: “Đến các con mà cũng không hiểu được à? Sao các con chẳng biết rằng không vật gì từ ngoài vào có thể làm ô uế con người được. Vì nó không vào trong tâm hồn người ta, chỉ xuống bụng rồi bài tiết ra nơi kín đáo.” Như vậy Chúa tuyên bố tất cả thực phẩm đều thanh sạch.
Ngài lại tiếp: “Chính điều phát xuất từ tâm địa mới làm cho người bị ô uế, vì từ bên trong, vì từ tâm hồn con người mà ra những ác tưởng, gian dâm, trộm cắp, sát nhân, ngoại tình, tham lam, độc ác, lừa dối, phóng đãng, ganh ghét, phỉ báng, kiêu căng, ngông cuồng. Tất cả những việc xấu xa này đều phát xuất từ bên trong và làm ô uế con người.”
Người Đàn Bà Ca-na-an
(Mat 15:21-28)
Sau đó, Ngài rời nơi ấy để vào miền Ty-rơ. Ngài vào một ngôi nhà, không muốn cho ai biết, nhưng không sao giấu được. Vừa nghe Ngài đến, một người đàn bà có con gái nhỏ bị tà linh ám đến quỳ dưới chân Ngài. Bà là người Hy Lạp thuộc sắc dân Sy-ri Phê-ni-xi. Bà van xin Ngài đuổi quỷ ra khỏi con gái mình.
Ngài bảo bà rằng: “Hãy để con cái ăn no nê đã, vì không lẽ lấy bánh của con mà ném cho chó con.”
Bà thưa: “Lạy Chúa, đúng như vậy, nhưng chó con dưới bàn ăn những miếng bánh vụn của con cái.”
Chúa bảo bà: “Bà đã nói thế thì hãy về đi, quỷ đã ra khỏi con gái bà rồi.”
Về đến nhà, bà thấy con gái mình đang nằm trên giường và quỷ đã ra khỏi.
Đức Giê-su Chữa Người Điếc Và Ngọng
Đức Giê-su lại rời thành phố miền Ty-rơ đi ngang qua thành Sy-đôn hướng đến vùng biển Ga-li-lê để vào miền Mười Thành. Người ta đem đến cho Ngài một người điếc và ngọng, nài xin Ngài đặt tay chữa trị.
Ngài dắt anh ấy ra khỏi đám đông rồi đặt ngón tay vào lỗ tai và nhổ nước miếng thấm vào lưỡi anh. Ngài ngước mắt lên trời, thở dài và bảo người: “Ép-pha-ta!” Nghĩa là: “Hãy mở ra.” Tức thì tai anh mở ra, lưỡi được thong thả và anh nói rõ ràng.
Ngài cấm dân chúng không được thuật chuyện đó với ai, nhưng Ngài càng cấm họ lại càng đồn ra. Dân chúng vô cùng ngạc nhiên và nói: “Ngài làm điều gì cũng tốt lành, khiến cả kẻ điếc nghe và người câm nói được.”
Chúa Hóa Bánh Cho Bốn Ngàn Người Ăn
(Mat 15:32-39)
Trong khoảng thời gian đó, lại có một đoàn dân đông đảo tụ tập và cũng không có gì ăn nên Đức Giê-su gọi các môn đệ đến bảo: “Ta thương xót đoàn dân này vì họ đã ở với Ta ba ngày mà không có gì ăn. Nếu Ta để họ nhịn đói về nhà, chắc họ sẽ ngất xỉu dọc đường vì có một số người từ xa đến.”
Các môn đệ thưa: “Trong miền hoang vắng này tìm đâu ra bánh cho họ ăn.”
Ngài hỏi: “Các con có mấy cái bánh?” Họ thưa: “Dạ bảy cái.”
Ngài truyền cho đoàn dân ngồi xuống đất, rồi lấy bảy cái bánh, cảm tạ Đức Chúa Trời, bẻ ra, đưa cho các môn đệ phân phát cho dân chúng. Họ cũng có vài con cá nhỏ; Ngài ban phước rồi bảo môn đệ đem phân phát. Ai nấy đều ăn no, còn những miếng bánh thừa người ta thu được bảy giỏ. Số người ăn ước chừng bốn ngàn. Rồi Ngài cho họ về, còn Ngài và các môn đệ liền lên thuyền sang vùng Đa-ma-nu-tha.
Dấu Lạ Từ Trời
(Mat 16:1-4)
Một số người Pha-ri-si đến tìm cách tranh luận với Ngài, xin Ngài làm một dấu lạ từ trời để thử Ngài. Ngài than thở trong lòng:8:12 Nt: thở dài trong tâm linh “Tại sao thế hệ này đòi xem dấu lạ? Ta quả quyết cùng các ông, thế hệ này sẽ chẳng được dấu lạ nào.” Rồi Ngài rời họ, lên thuyền trở lại sang bờ bên kia.
Men Của Người Pha-ri-si
(Mat 16:5-12)
Các môn đệ quên đem bánh theo, trong thuyền chỉ có một cái bánh. Ngài răn dạy họ: “Hãy thận trọng, đề phòng men của người Pha-ri-si và của đảng Hê-rốt.”
Họ bàn cãi với nhau tại mình không có bánh.
Biết điều đó, Ngài bảo họ: “Sao các con bàn cãi vì không có bánh? Sao các con vẫn chưa biết, chưa hiểu? Lòng các con vẫn còn cứng cỏi thế? Sao có mắt mà không thấy, có tai mà không nghe? Các con chẳng nhớ gì sao? Khi Ta phân phát năm cái bánh cho năm ngàn người, các con thu được bao nhiêu giỏ đầy bánh thừa?” Họ thưa: “Mười hai giỏ!”
“Còn khi Ta phân phát bảy cái bánh cho bốn ngàn người, các con thu được bao nhiêu giỏ đầy bánh thừa?” Họ thưa: “Bảy giỏ!” Ngài bảo họ: “Vậy mà các con chưa hiểu sao?”
Đức Giê-su Chữa Lành Người Mù Ở Bết-sai-đa
Đức Giê-su và môn đệ vào thành Bết-sai-đa, người ta đem đến cho Ngài một người mù, xin Ngài đặt tay chữa lành. Ngài nắm tay người mù dắt ra khỏi làng, phun nước miếng vào mắt và đặt tay trên người anh rồi hỏi: “Anh có thấy gì không?”
Người mù ngước nhìn, và thưa rằng: “Tôi thấy người ta như cây cối đi qua đi lại.”
Ngài lại đặt tay trên đôi mắt anh; anh ngước nhìn lên, mắt liền được sáng, thấy rõ mọi vật. Ngài bảo anh về nhà và dặn rằng: “Đừng trở vào trong làng.”
Phê-rơ Xưng Nhận Đức Giê-su Là Chúa Cứu Thế
(Mat 16:13-20; Lu 9:18-21)
Đức Giê-su và các môn đệ đi đến các làng thuộc vùng Sê-sa-rê Phi-líp. Dọc đường, Ngài hỏi: “Người ta nói Ta là ai?”
Họ đáp: “Có người nói Thầy là Giăng Báp-tít, người cho là Ê-li, cũng có người bảo là một trong các tiên tri của Chúa.”
Ngài lại hỏi: “Còn các con nói Ta là ai?” Phê-rơ thưa rằng: “Thầy là Chúa Cứu Thế.”
Ngài nghiêm cấm các môn đệ không được nói cho ai biết về Ngài.
Đức Giê-su Báo Trước Về Cái Chết Của Ngài
(Mat 16:21-28; Lu 9:22-27)
Rồi Đức Giê-su bắt đầu dạy họ: “Con Người phải chịu nhiều khốn khổ, sẽ bị các trưởng lão, các thượng tế, các giáo sư Kinh Luật khai trừ, giết chết, rồi sau ba ngày sẽ sống lại.” Ngài nói điều này cách công khai; Phê-rơ mời riêng Ngài ra can gián.
Nhưng Ngài quay lại nhìn các môn đệ, rồi quở Phê-rơ: “Sa-tan, hãy lui ra sau Ta, vì con không lưu tâm đến việc Đức Chúa Trời, nhưng chỉ nghĩ đến việc loài người.”
Điều Kiện Để Làm Môn Đệ Chúa
Sau đó, Đức Giê-su gọi dân chúng và các môn đệ đến truyền dạy rằng: “Nếu ai muốn theo làm môn đệ Ta phải từ bỏ bản thân mình, vác thập tự giá mình mà theo Ta. Vì người nào muốn cứu mạng sống8:35 Nt: Psyche có hai nghĩa linh hồn hoặc mạng sống mình, thì sẽ mất, nhưng ai vì Ta và Phúc Âm mà mất mạng sẽ cứu được mạng mình. Vì nếu một người được cả thế gian mà mất linh hồn thì ích lợi gì? Vì người sẽ lấy gì để đánh đổi linh hồn mình lại? Vì nếu ai hổ thẹn về Ta và đạo Ta giữa dòng dõi gian dâm tội lỗi này, thì Con Người cũng sẽ hổ thẹn về người đó khi Ngài trở lại trong vinh quang của Cha Ngài với các thiên sứ thánh của Ngài.”
Vinh Quang Của Đức Giê-su Thể Hiện
(Mat 17:1-13; Lu 9:28-36)
Rồi Ngài bảo họ: “Ta quả quyết với các con, một số trong những người đang đứng đây sẽ không chết9:1 Nếm sự chết cho đến khi thấy Nước Đức Chúa Trời thể hiện trong quyền năng.”
Sáu ngày sau, Đức Giê-su đem riêng Phê-rơ, Gia-cơ và Giăng lên một ngọn núi cao, rồi Ngài hóa hình9:2 Nt: biến hình trước mặt họ. Y phục Ngài trở nên sáng chói và trắng tinh, không một ai trên đời có thể làm trắng như vậy. Ê-li và Môi-se hiện ra cùng họ và hầu chuyện với Đức Giê-su.
Phê-rơ thưa cùng Đức Giê-su: “Thưa Thầy, chúng ta ở đây thật tốt. Chúng con xin dựng ba trại, một cho Thầy, một cho Môi-se và một cho Ê-li.” Phê-rơ không biết mình nói gì, vì họ đều kinh hoàng.
Rồi một đám mây kéo đến che phủ họ và từ trong mây có tiếng phán: “Đây là Con yêu dấu của Ta, hãy nghe lời người.”
Họ chợt nhìn quanh, nhưng không thấy ai cả, chỉ còn một mình Đức Giê-su.
Khi xuống núi, Ngài cấm họ không được nói với ai điều mình vừa thấy, cho đến ngày Con Người từ cõi chết sống lại. Họ vâng giữ lời ấy, nhưng tự hỏi: “Sống lại từ cõi chết” có nghĩa gì?
Sau đó các môn đệ hỏi Ngài: “Sao các giáo sư Kinh Luật bảo Ê-li phải đến trước?”
Ngài đáp: “Thật thế, Ê-li đã đến trước để phục hồi mọi việc. Vậy, sao cũng có chép về Con Người rằng Ngài phải chịu nhiều đau khổ và bạc đãi? Ta cho các con biết: Ê-li đã đến rồi và họ đối xử với người theo ý họ, như Kinh Thánh đã ghi chép về người.”
Đứa Trẻ Bị Quỷ Ám
(Mat 17:14-21; Lu 9:37-43)
Khi xuống đến chỗ các môn đệ khác, Đức Giê-su và ba môn đệ thấy đoàn dân đông vây quanh, cũng có các giáo sư Kinh Luật đang tranh luận với các môn đệ ấy. Vừa thấy Ngài, cả đám đông rất ngạc nhiên chạy đến đón.
Ngài hỏi các môn đệ: “Các con đang tranh luận với họ việc gì thế?”
Một người trong đám đông lên tiếng: “Thưa Thầy, tôi đem con trai tôi đến với Thầy, nó bị quỷ câm ám. Bất cứ ở đâu quỷ nhập vào là vật nó ngã xuống, làm nó sùi bọt mép, nghiến răng rồi cứng đờ ra. Tôi có xin môn đệ Thầy đuổi quỷ ấy, nhưng họ không trừ nổi.”
Ngài đáp: “Thế hệ này sao vô tín quá! Ta phải ở với các ngươi cho đến chừng nào? Ta phải chịu đựng các ngươi cho đến bao giờ? Hãy đem nó đến cho Ta.”
Họ đem đứa trẻ đến cùng Ngài. Vừa thấy Ngài, quỷ liền vật nó dữ dội; nó ngã xuống đất lăn lộn, sùi bọt mép.
Ngài hỏi cha nó: “Nó bị bệnh thế này đã bao lâu rồi?” Người cha thưa: “Từ lúc cháu còn bé, đã nhiều lần quỷ đẩy cháu vào lửa và xô xuống nước để giết cháu. Dù sao, nếu được, xin Thầy thương tình giúp chúng tôi.”
Đức Giê-su bảo: “Sao ông lại nói ‘nếu được?’ Ai tin thì mọi việc đều được cả.”
Cha đứa bé liền kêu lớn: “Tôi tin, xin Thầy giúp tôi có lòng tin.”
Thấy đoàn dân đông chạy đến, Đức Giê-su quở tà linh: “Quỷ câm và điếc kia, Ta truyền cho mày phải ra khỏi đứa trẻ này, không được nhập lại nữa.”
Quỷ câm rú lên một tiếng, vật ngã đứa trẻ rồi ra khỏi. Đứa trẻ bất động như chết nên nhiều người nói: “Nó chết rồi!” Nhưng Đức Giê-su cầm tay nó, đỡ dậy nên nó đứng lên.
Khi Ngài vào nhà, các môn đồ hỏi riêng Ngài: “Tại sao chúng con không trừ được quỷ ấy?”
Ngài bảo họ: “Loại quỷ này phải cầu nguyện9:29 Có cổ bản khác: cầu nguyện và kiêng ăn mới đuổi được.”
Đức Giê-su Lại Báo Trước Về Sự Thương Khó Của Ngài
(Mat 17:22-23; Lu 9:43-45)
Từ nơi đó, Đức Giê-su và các môn đệ băng ngang qua xứ Ga-li-lê, Ngài không muốn cho ai biết. Ngài đã dạy các môn đệ rằng: “Con Người sắp bị nộp vào tay người ta, sẽ bị giết và sau khi chết ba ngày, Người sẽ sống lại.” Nhưng các môn đệ không hiểu lời ấy, lại sợ không dám hỏi Ngài.
Ai Cao Trọng Hơn Trong Nước Đức Chúa Trời
(Mat 18:1-5; Lu 9:46-48)
Họ đến thành Ca-pha-na-um, vào nhà rồi, Ngài hỏi họ: “Trên đường, các con tranh luận gì với nhau?” Nhưng họ đều im lặng vì khi đi đường đã tranh luận với nhau ai là người lớn hơn hết.
Ngài ngồi xuống, gọi mười hai môn đệ lại và bảo: “Nếu ai muốn làm đầu thì phải làm rốt và phục dịch mọi người.”
Ngài đem một em bé để đứng giữa các môn đệ, rồi ôm nó vào lòng bảo: “Nếu ai vì danh Ta tiếp nhận một đứa trẻ như đứa này tức là tiếp Ta; còn ai tiếp Ta thì không phải chỉ tiếp Ta nhưng cũng tiếp Đấng đã sai Ta.”
Không Thù Là Bạn
(Lu 9:49-50)
Giăng thưa cùng Ngài: “Thưa Thầy, chúng con thấy một người nhân danh Thầy đuổi quỷ, chúng con đã tìm cách ngăn cản, vì người ấy không theo chúng ta.”
Nhưng Đức Giê-su đáp: “Đừng ngăn cản vì chẳng có ai nhân danh Ta làm phép lạ lại nói xấu Ta được. Ai không nghịch với chúng ta là thuận với chúng ta. Ai nhân danh Ta cho các con uống một chén nước vì các con thuộc về Chúa Cứu Thế, Ta quả quyết cùng các con, người ấy sẽ không mất phần thưởng của mình đâu.”
Cám Dỗ
(Mat 18:6-9; Lu 17:1-2)
“Còn ai gây cho một trong những đứa trẻ này đã tin Ta, phạm tội, thì thà buộc cối đá vào cổ người ấy mà quăng xuống biển còn hơn. Còn nếu tay con gây cho con phạm tội, hãy chặt nó đi; thà cụt một tay mà được sự sống còn hơn là đủ cả hai tay mà phải vào hỏa ngục, trong lửa chẳng hề tắt. (Nơi đó sâu bọ sẽ chẳng hề chết và lửa sẽ không hề tắt.)9:44 Các bản Hy-lạp cổ không có câu này Còn nếu chân con gây cho con phạm tội, hãy chặt nó đi; thà cụt một chân mà được sự sống còn hơn là đủ hai chân mà bị quăng vào hỏa ngục. (Nơi đó sâu bọ sẽ chẳng hề chết và lửa sẽ không hề tắt.)9:46 Các bản Hy-lạp cổ không có câu này Còn nếu mắt con gây cho con phạm tội, hãy móc đi; thà bị chột mắt mà vào Nước Đức Chúa Trời còn hơn là đủ hai mắt mà bị quăng xuống hỏa ngục, là nơi sâu bọ chẳng hề chết và lửa không hề tắt. Vì mỗi người sẽ bị muối bằng lửa.
Muối vốn tốt lành, nhưng nếu mất chất mặn đi, các con lấy gì làm cho mặn lại? Hãy có muối trong mình và sống hòa bình với nhau.”
Vấn Đề Ly Dị
(Mat 19:1-12; Lu 16:18)
Từ nơi đó, Đức Giê-su đi vào vùng đất Giu-đê phía bên kia sông Giô-đanh. Đoàn dân đông lại họp nhau đến với Ngài, và như thường lệ Ngài dạy dỗ họ.
Các người Pha-ri-si đến hỏi như vầy để gài bẫy Ngài: “Đàn ông có được phép ly dị vợ không?”
Ngài đáp: “Môi-se truyền dạy các ông điều gì?”
Họ thưa: “Môi-se cho phép viết giấy ly dị để bỏ vợ.”
Đức Giê-su bảo họ: “Chính vì lòng các ông chai lì nên người đã viết cho các ông điều luật đó. Nhưng từ lúc ban đầu trong cuộc sáng tạo, Đức Chúa Trời đã dựng nên một nam và một nữ. Vì thế người nam phải lìa cha mẹ mình để kết hợp với vợ, và cả hai sẽ trở nên một thân.10:8 Nt: Thịt Như vậy họ không còn là hai nữa mà là một thân. Thế thì, khi Đức Chúa Trời đã kết hợp, loài người đừng phân rẽ.”
Khi vào nhà, các môn đệ lại hỏi Ngài về việc ấy. Ngài trả lời: “Người nào bỏ vợ để cưới người khác là phạm tội ngoại tình đối với vợ. Còn nếu đàn bà bỏ chồng để lấy chồng khác thì cũng phạm tội ngoại tình.”
Đức Giê-su Ban Phước Cho Con Trẻ
(Mat 19:13-15; Lu 18:15-17)
Người ta đem trẻ con đến cùng Đức Giê-su để Ngài đặt tay10:13 rờ trên chúng nhưng các môn đệ khiển trách họ. Thấy vậy, Đức Giê-su bất bình nên bảo: “Hãy để con trẻ đến cùng Ta, đừng ngăn cản chúng, vì Nước Đức Chúa Trời thuộc về những ai giống như các con trẻ đó. Ta nói thật cùng các con, ai không tiếp nhận Nước Đức Chúa Trời như một trẻ thơ thì chẳng được vào đó.” Rồi Ngài ôm các con trẻ vào lòng, đặt tay ban phước cho chúng.
Người Giàu
(Mat 19:16-30; Lu 18:18-30)
Khi Ngài vừa lên đường có một người chạy đến quỳ trước mặt Ngài và hỏi: “Thưa Thầy nhân lành, tôi phải làm gì để được hưởng sự sống vĩnh phúc?”
Ngài bảo người: “Tại sao anh gọi Ta là nhân lành, không có ai nhân lành trừ một mình Đức Chúa Trời. Anh đã biết các điều răn: ‘Đừng giết người, đừng ngoại tình, đừng ăn cắp, đừng làm chứng dối, đừng lường gạt, phải hiếu kính cha mẹ.’ ”
Người ấy đáp: “Thưa Thầy, tôi đã giữ những luật này từ khi còn nhỏ.”
Đức Giê-su nhìn anh, thấy thương và bảo: “Ngươi còn thiếu một điều, hãy đi bán hết những gì ngươi có đem cho kẻ nghèo, ngươi sẽ có kho tàng trên trời, rồi hãy đến theo Ta.”
Khi nghe như vậy, mặt mày người ủ rũ, buồn rầu bỏ đi vì người có nhiều tài sản lắm.
Đức Giê-su nhìn quanh và bảo các môn đệ: “Người giàu rất khó vào Nước Đức Chúa Trời!”
Các môn đệ ngạc nhiên khi nghe những lời ấy nên Ngài nhắc lại: “Hỡi các con, vào Nước Đức Chúa Trời thật là khó! Lạc đà chui qua lỗ kim còn dễ hơn người giàu vào Nước Đức Chúa Trời.”
Các môn đệ quá ngạc nhiên, thưa cùng Ngài: “Như thế thì ai có thể được cứu?”
Đức Giê-su nhìn họ bảo: “Đối với loài người thì không thể được, nhưng với Đức Chúa Trời thì khác, vì Đức Chúa Trời làm được mọi sự.”
Phê-rơ phân trần: “Thưa Thầy, chúng con đã từ bỏ tất cả để theo Thầy.”
Đức Giê-su đáp: “Ta quả quyết cùng các con, không một người nào vì Ta và Phúc Âm từ bỏ gia đình, anh em, chị em, cha mẹ, con cái, ruộng đất, mà chẳng lãnh được trong đời này gấp trăm lần nhà cửa, anh em, chị em, mẹ con và ruộng đất, cùng sự bắt bớ và sự sống vĩnh phúc. Nhưng nhiều người ở hàng đầu sẽ xuống cuối và người cuối sẽ lên đầu.”
Đức Giê-su Báo Trước Về Sự Chết Và Sự Sống Lại Của Ngài Lần Thứ Ba
(Mat 20:17-19; Lu 18:31-34)
Trên đường lên Giê-ru-sa-lem, Đức Giê-su đi trước dẫn đầu họ. Các môn đệ ngạc nhiên, và những kẻ tháp tùng thì sợ hãi. Ngài đem mười hai sứ đồ riêng ra mà nói cho họ những việc sẽ xảy đến cho mình. Ngài bảo: “Này, chúng ta lên Giê-ru-sa-lem, và Con Người sẽ bị nộp cho các thượng tế và các giáo sư Kinh Luật, họ sẽ lên án xử tử Người và nộp cho dân ngoại quốc. Họ sẽ chế nhạo, nhổ trên Người, đánh đập và giết Người đi. Ba ngày sau Người sẽ sống lại.”
Lời Thỉnh Cầu Của Gia-cơ Và Giăng
(Mat 20:20-28)
Gia-cơ và Giăng, hai con trai của Xê-bê-đê, đến cùng Đức Giê-su mà thỉnh cầu: “Thưa Thầy, chúng con mong ước Thầy ban cho những điều chúng con cầu xin.”
Ngài hỏi: “Các con muốn Ta làm điều gì cho các con?”
Họ thưa: “Khi Thầy được hiển vinh xin cho chúng con một đứa ngồi bên phải, một đứa ngồi bên trái Thầy.”
Nhưng Đức Giê-su bảo họ: “Các con không biết điều mình xin. Các con có thể uống được chén Ta phải uống và chịu được báp-tem mà Ta phải chịu không?”
Họ trả lời: “Thưa được.” Đức Giê-su bảo họ: “Chén Ta uống các con sẽ uống, báp-tem Ta chịu các con sẽ chịu; nhưng ngồi bên phải hay bên trái của Ta thì không tự Ta cho được. Địa vị đó đã dành cho người được chuẩn bị trước.”
Mười môn đệ kia nghe được điều đó thì giận Gia-cơ và Giăng. Đức Giê-su gọi họ đến mà bảo: “Các con biết những kẻ được coi là người cai trị của dân ngoại thì thống trị dân, còn các quan lớn thì dùng quyền thế để cai trị. Nhưng giữa vòng các con thì không phải như vậy, vì ai muốn làm lớn phải làm tôi tớ các con. Còn ai muốn làm đầu trong các con, thì phải làm nô lệ cho mọi người. Vì Con Người đã đến không phải để được phục vụ nhưng để phục vụ và hiến dâng mạng sống mình làm giá chuộc nhiều người.”
Người Mù Ở Giê-ri-cô
(Mat 20:29-34; Lu 18:35-43)
Họ đến Giê-ri-cô. Khi Đức Giê-su và môn đệ cùng đoàn dân rời Giê-ri-cô, một người mù tên Ba-ti-mê, con trai của Ti-mê đang ngồi ăn xin bên đường. Nghe nói đó là Giê-su người Na-xa-rét thì anh ấy kêu lên: “Đức Giê-su, Con vua Đa-vít, xin thương xót con!”
Nhiều kẻ quở mắng anh ấy, bảo phải im lặng, nhưng anh càng kêu lớn hơn nữa: “Lạy Con vua Đa-vít, xin thương xót con!”
Đức Giê-su dừng lại, bảo: “Gọi người ấy đến đây.” Họ kêu người mù và bảo: “Hãy yên tâm, đứng dậy, Thầy gọi anh đó.” Người ấy bật dậy, vứt áo và đến cùng Đức Giê-su.
Ngài hỏi: “Ngươi muốn Ta giúp điều gì?” Người mù thưa: “Thưa Thầy, con muốn sáng mắt trở lại!”
Ngài bảo: “Hãy đi đi, đức tin của ngươi đã chữa lành ngươi.” Lập tức người ấy thấy được và đi theo Ngài.
Đức Giê-su Vào Thành Giê-ru-sa-lem
(Mat 21:1-11; Lu 19:28-40; Gi 12:12-19)
Khi họ gần đến Bết-pha-giê và Bê-tha-ni tại núi Ô-liu gần thành Giê-ru-sa-lem, Đức Giê-su sai hai môn đệ đi trước, và dặn rằng: “Hãy vào làng đối diện các con, vừa đến nơi các con sẽ thấy một con lừa con chưa ai cưỡi đang cột tại đó. Hãy mở ra và dắt về đây. Nếu có ai hỏi: ‘Tại sao các anh làm vậy?’ Hãy bảo họ: ‘Chúa cần dùng nó, rồi sẽ trả lại đây ngay.’ ”
Họ đi và thấy một con lừa con đang cột trước cửa một căn nhà bên đường. Họ mở lừa ra. Vài người trong số người đứng đó hỏi: “Các anh mở lừa con này làm gì?” Hai môn đệ trả lời như Đức Giê-su đã dặn, thì người ta để cho họ đi. Họ đem lừa về cho Đức Giê-su, trải áo mình trên nó, rồi Ngài ngồi lên. Nhiều người trải áo mình trên đường, người khác trải lá cây vừa chặt ngoài đồng. Người đi trước, kẻ theo sau đều tung hô:
“Hô-sa-na!11:9 Xin Chúa cứu
Phước cho Đấng nhân danh Chúa mà đến!
Phước cho vương quốc sắp đến của vua Đa-vít, tổ phụ chúng ta!
Hô-sa-na trên nơi chí cao!”
Đức Giê-su đến Giê-ru-sa-lem, đi vào đền thờ và quan sát mọi vật chung quanh. Lúc ấy trời đã tối nên Ngài và mười hai môn đệ đi về Bê-tha-ni.
Cây Vả Chết Khô
(Mat 21:18-19)
Ngày hôm sau, khi họ rời làng Bê-tha-ni, Đức Giê-su cảm thấy đói. Từ xa Ngài thấy một cây vả đầy lá nên đến tìm xem thử có trái nào không, nhưng khi đến nơi Ngài chỉ thấy lá vì lúc ấy chưa phải là mùa vả. Đức Giê-su bảo cây vả rằng: “Từ nay về sau sẽ không một ai ăn trái của mày nữa.” Và các môn đệ Ngài đều nghe lời ấy.
Đức Giê-su Vào Đền Thờ
(Mat 21:12-17; Lu 19:45-48; Gi 2:13-22)
Họ đến Giê-ru-sa-lem, khi vào đền thờ Đức Giê-su bắt đầu đuổi những người mua bán trong đền thờ. Ngài lật đổ bàn của bọn đổi tiền và ghế của những kẻ bán bồ câu. Ngài cấm không cho ai đem đồ vật qua lại trong đền thờ. Rồi Ngài truyền dạy họ: “Không phải Kinh Thánh đã chép rằng:
‘Nhà Ta sẽ gọi là
Nhà cầu nguyện cho mọi dân tộc sao?’
Nhưng các ngươi đã biến thành hang trộm cướp!”
Các thượng tế và các giáo sư Kinh Luật nghe được điều này thì tìm cách diệt Ngài vì họ sợ Ngài, bởi cả đoàn dân ngưỡng mộ sự giáo huấn của Ngài.
Tối đến, Đức Giê-su và các môn đệ rời khỏi thành phố.
Bài Học Cây Vả
(Mat 21:20-22)
Sáng hôm sau, khi đi ngang qua đó, họ thấy cây vả đã chết khô đến tận rễ. Phê-rơ nhớ lại nên thưa cùng Đức Giê-su: “Thưa Thầy xem kìa, cây vả mà Thầy quở đã chết khô rồi.”
Đức Giê-su trả lời: “Hãy có đức tin nơi Đức Chúa Trời. Thật, Ta nói cùng các con, ai bảo ngọn núi này: Hãy cất lên và ném xuống biển mà lòng không chút nghi ngờ, nhưng tin những gì mình nói sẽ xảy ra thì sẽ đạt được. Vì thế, Ta bảo các con, bất cứ điều gì các con cầu nguyện và nài xin, hãy tin mình đã được thì các con sẽ được như vậy. Khi đang đứng cầu nguyện, nếu có điều gì bất bình với ai, các con hãy tha thứ, để Cha các con trên trời cũng tha thứ lỗi lầm cho các con. Nếu các con không tha lỗi cho người khác, thì Cha các con ở trên trời cũng không tha thứ những lỗi lầm cho các con.”11:26 Một số bản cổ không có câu này
Thẩm Quyền Của Đức Giê-su
(Mat 21:23-27; Lu 20:1-8)
Họ lại lên Giê-ru-sa-lem. Khi Đức Giê-su đang đi trong đền thờ, các thượng tế, các giáo sư Kinh Luật, và các trưởng lão đến hỏi Ngài: “Bởi thẩm quyền nào Thầy làm những việc này? Ai cho Thầy thẩm quyền để có thể làm những việc đó?”
Đức Giê-su trả lời: “Ta hỏi các ông một câu, các ông hãy trả lời cho Ta, rồi Ta sẽ tỏ cho các ông rõ bởi thẩm quyền nào Ta làm những việc này: ‘Giăng nhận thẩm quyền làm phép báp-tem từ Trời, hay từ người? Hãy trả lời cho Ta.’ ”
Họ bàn luận với nhau: “Nếu chúng ta trả lời ‘từ Đức Chúa Trời’ thì người sẽ nói: ‘Vậy tại sao các người không tin lời Giăng?’ Nhưng chúng ta không thể nói: ‘Từ người?’ (Họ sợ dân chúng, vì mọi người đều tin rằng Giăng chính là vị tiên tri.)
Nên họ trả lời Ngài: ‘Chúng tôi không biết.’ ” Đức Giê-su bảo: “Ta cũng sẽ không nói cho các người bởi thẩm quyền nào Ta làm những việc này.”
Ngụ Ngôn Về Các Quản Gia Của Vườn Nho
(Mat 21:33-46; Lu 20:9-19)
Bấy giờ Đức Giê-su bắt đầu dùng ngụ ngôn nói với họ: “Một người kia trồng một vườn nho, dựng rào chung quanh, đào hầm ép rượu, và xây một tháp canh. Người ấy giao cho các người làm công rồi đi xa. Đến mùa nho, chủ vườn sai một đầy tớ đến cùng các người làm công để thâu phần hoa lợi. Nhưng các người làm công bắt đầy tớ ấy đánh đập rồi đuổi về tay không. Chủ vườn sai một đầy tớ khác, các người làm công nhục mạ và đánh nó bể đầu. Chủ sai một đầy tớ khác nhưng bị chúng giết chết và nhiều người khác nữa, kẻ thì bị chúng đánh đập, người bị chúng giết đi.
Cuối cùng, còn lại con trai yêu dấu của mình, chủ sai con đến cùng họ, tự nhủ: ‘Chúng sẽ kính nể con ta.’
Nhưng bọn người làm công bàn với nhau: ‘Đây là con thừa tự, hãy giết nó đi thì tài sản này sẽ về tay chúng ta.’ Chúng bắt người con trai, giết đi và ném thây ra ngoài vườn nho.
Vậy, chủ vườn nho sẽ làm gì? Người sẽ đến diệt bọn chúng và giao vườn cho những người làm công khác. Các ông chưa đọc lời Kinh Thánh này sao?
‘Viên đá bị thợ nề loại bỏ,
Lại trở thành phiến đá đầu góc nhà;
Chúa đã làm điều này,
Và là việc kỳ diệu trước mắt chúng ta.’ ”12:11 Thi 118:22-23
Các lãnh tụ Do Thái tìm cách bắt Ngài, vì họ biết Ngài kể ngụ ngôn này để ám chỉ họ, nhưng vì sợ dân chúng nên bỏ Ngài mà đi.
Nộp Thuế Cho Ai?
(Mat 22:15-22; Lu 20:20-26)
Vài người Pha-ri-si và đảng viên Hê-rốt được sai đến để gài bẫy Đức Giê-su trong lời nói của Ngài. Họ đến hỏi Ngài: “Thưa Thầy, chúng tôi biết Thầy là người chân thật, không vị nể ai, vì Thầy không xem bề ngoài của người ta, nhưng trung thực dạy đường lối của Đức Chúa Trời. Xin Thầy cho biết nộp thuế cho Sê-sa đúng hay là không đúng? Chúng tôi có nên nộp thuế hay không?” Nhận biết dã tâm của họ, Ngài đáp: “Tại sao các ông thử Ta? Hãy đem cho Ta xem một đồng tiền.”12:15 Đê-na-ri: một đơn vị tiền tệ trị giá một ngày công Họ đem đến cho Ngài một đồng tiền. Ngài hỏi: “Hình và hiệu này của ai?” Họ đáp: “Của Sê-sa.”
Ngài bảo: “Những gì của Sê-sa hãy trả cho Sê-sa, những gì của Đức Chúa Trời hãy trả cho Đức Chúa Trời.” Và họ ngạc nhiên về Ngài.
Câu Hỏi Về Sự Sống Lại
(Mat 22:23-33; Lu 20:27-40)
Các người thuộc phái Sa-đu-sê là những người cho rằng không có sự sống lại, đến hỏi Đức Giê-su: “Thưa Thầy, Môi-se đã viết cho chúng tôi rằng nếu một người chết để vợ lại nhưng không có con, người em trai phải cưới người vợ góa để có con nối dõi cho anh. Có bảy anh em kia, anh cả cưới vợ rồi chết nhưng không có con. Người em trai kế lấy người vợ góa đó, rồi cũng chết không con. Người thứ ba cũng vậy. Cả bảy người không ai để lại đứa con nào. Cuối cùng, người đàn bà cũng chết. Trong ngày phục sinh, khi họ sống lại, nàng sẽ là vợ của ai? Vì cả bảy anh em đều đã lấy nàng làm vợ.”
Đức Giê-su bảo: “Các ông lầm rồi! Các ông vẫn chưa hiểu Kinh Thánh và quyền năng của Đức Chúa Trời sao? Khi những kẻ chết sống lại sẽ không còn cưới vợ, lấy chồng nhưng giống như thiên sứ trên trời. Về việc kẻ chết sống lại, các ông không đọc kinh sách Môi-se nói về bụi gai, thế nào Đức Chúa Trời đã bảo ông: ‘Ta là Đức Chúa Trời của Áp-ra-ham, Đức Chúa Trời của Y-sác, và Đức Chúa Trời của Gia-cốp sao?’ Ngài là Đức Chúa Trời của người sống, chứ không phải của kẻ chết. Các ông lầm to.”
Điều Răn Lớn
(Mat 22:34-40; Lu 10:25-28)
Một trong các giáo sư Kinh Luật đến đó nghe họ tranh luận và thấy Ngài trả lời rất hay, nên hỏi Ngài: “Trong tất cả các điều răn, điều nào lớn nhất?”
Đức Giê-su đáp: “Đây là điều lớn nhất: ‘Hỡi Y-sơ-ra-ên, hãy lắng nghe! Chúa, Đức Chúa Trời chúng ta là Chúa duy nhất. Ngươi phải hết lòng, hết linh hồn, hết trí, hết sức mà yêu kính Chúa là Đức Chúa Trời ngươi.’ Đây là điều răn thứ hai: ‘Hãy yêu thương người khác như chính mình.’ Không có điều răn nào lớn hơn hai điều này.”
Giáo sư Kinh Luật nói cùng Ngài: “Thưa Thầy, Thầy nói đúng, chỉ có một Đức Chúa Trời, ngoài ra không có Đấng nào khác. Còn yêu kính Chúa hết lòng, hết trí, hết sức và yêu thương người khác như mình quan trọng hơn là dâng các tế lễ thiêu và mọi tế lễ khác.”
Thấy người ấy trả lời khôn ngoan, Đức Giê-su bảo rằng: “Ông không xa Nước Đức Chúa Trời đâu!” Không còn ai dám chất vấn Ngài nữa.
Câu Hỏi Về Đấng Cứu Thế
(Mat 22:41-46; Lu 20:41-44)
Khi giảng dạy trong đền thờ, Đức Giê-su hỏi: “Tại sao các giáo sư Kinh Luật lại nói rằng Chúa Cứu Thế là con vua Đa-vít? Chính Đa-vít bởi Đức Thánh Linh nói rằng:
‘Chúa12:36 Ctd: Đức Chúa Trời phán cùng Chúa tôi:
Hãy ngồi bên phải Ta,
Cho đến khi Ta đặt kẻ thù con
Dưới chân con.’
Chính Đa-vít xưng Ngài bằng Chúa, lẽ nào Chúa Cứu Thế lại là con của vua?” Đám đông nghe Ngài cách thích thú.
Cảnh Giác Về Các Giáo Sư Kinh Luật
(Mat 23:1-36; Lu 20:45-47)
Đang khi dạy dỗ, Ngài bảo: “Hãy coi chừng các giáo sư Kinh Luật là những kẻ thích mặc áo dài đi đây đó, và thích được cúi chào giữa chợ, muốn dành ghế chính trong các hội đường và chỗ danh dự trong các đám tiệc. Họ chiếm đoạt nhà của những người góa bụa và làm bộ đọc những lời cầu nguyện dài. Họ sẽ bị hình phạt nặng hơn.”
Người Quả Phụ Dâng Hiến
(Lu 21:1-4)
Đức Giê-su ngồi đối diện rương đựng tiền dâng, Ngài quan sát cách những người đến bỏ tiền vào rương. Lắm người giàu có bỏ rất nhiều tiền, cũng có một bà góa nghèo đến dâng hai đồng tiền nhỏ, trị giá một xu.
Ngài gọi các môn đệ đến và bảo họ: “Thật, Ta nói cùng các con, bà góa nghèo này đã bỏ vào thùng nhiều hơn hết thảy những người khác. Vì mọi người lấy phần dư để đem dâng, còn bà góa nghèo này đã dâng tất cả những gì mình có, là tất cả những gì bà ấy có để sống.”
Đức Giê-su Nói Về Đền Thờ Bị Phá Hủy
(Mat 24:1-2; Lu 21:5-6)
Khi Đức Giê-su rời đền thờ, một môn đệ thưa với Ngài: “Thưa Thầy, xem kìa, các khối đá khổng lồ và những công trình kiến trúc vĩ đại quá!”
Đức Giê-su bảo: “Con có thấy những công trình kiến trúc to lớn đó không? Rồi sẽ không còn một khối đá nào chồng trên khối đá nào mà không bị đổ xuống.”
Hoạn Nạn Và Bắt Bớ
(Mat 24:3-14; Lu 21:7-19)
Khi Ngài đang ngồi trên núi Ô-liu đối diện với đền thờ thì Phê-rơ, Gia-cơ, Giăng và An-rê đến hỏi riêng Ngài: “Xin Thầy nói cho chúng con biết khi nào những việc ấy sẽ xảy ra và có dấu hiệu gì báo trước tất cả những điều này sẽ kết thúc.”
Đức Giê-su bắt đầu bảo họ: “Hãy coi chừng, đừng để ai lừa gạt các con. Có nhiều người sẽ mạo danh Ta đến nói rằng: ‘Chính Ta là Đấng đó’ và họ sẽ lừa gạt nhiều người. Khi các con nghe về chiến tranh và tin đồn về chiến tranh thì đừng hoảng hốt, điều này phải xảy đến nhưng chưa phải là tận thế. Dân này sẽ nổi lên chống dân khác, nước nọ sẽ chống nước kia, nhiều nơi sẽ có động đất, sẽ có đói kém, đó chỉ là khởi đầu của cơn đau chuyển bụng.
Chính các con phải coi chừng. Các con sẽ bị nộp cho các hội đồng, bị đánh đập trong các hội đường và vì Ta, các con sẽ phải đứng trước các thống đốc và vua để làm chứng. Nhưng trước đó Phúc Âm phải được truyền giảng cho muôn dân. Khi họ dẫn các con đi nộp, đừng lo trước những điều mình sẽ nói, nhưng hãy nói những gì các con được ban cho trong giờ đó, vì những điều các con nói không phải do các con nhưng bởi Đức Thánh Linh.
Anh sẽ nộp em để bị giết, cha nộp con và con cái nổi lên chống cha mẹ làm cho cha mẹ bị giết. Vì danh Ta, các con sẽ bị mọi người ghen ghét, nhưng ai kiên trì cho đến cuối cùng sẽ được cứu.
Tai Họa Khủng Khiếp
(Mat 24:15-28; Lu 21:20-24)
Nhưng khi các con thấy sự tàn phá ghê tởm xảy ra nơi không nên xảy ra (ai đọc phải hiểu), thì ai ở trong miền Giu-đê phải trốn lên núi, ai ở trên mái nhà đừng xuống, cũng đừng vào nhà để lấy vật gì; ai ở ngoài đồng cũng đừng quay lại lấy áo. Khốn khổ cho những người đang mang thai và những ai có con thơ còn bú trong những ngày ấy. Hãy cầu xin cho việc này đừng xảy ra vào mùa đông. Vào những ngày đó sẽ có hoạn nạn mà từ thuở ban đầu, tức từ lúc Đức Chúa Trời sáng tạo vũ trụ cho đến bây giờ chưa hề có như vậy, và sẽ không bao giờ xảy ra nữa. Nếu Chúa không giảm bớt các ngày ấy, không còn một ai sống sót. Nhưng vì cớ những người được chọn, là những người Ngài đã chọn, Ngài đã giảm các ngày ấy. Lúc bấy giờ, nếu có ai bảo các con: ‘Chúa Cứu Thế đây này!’ hay ‘Kìa Ngài ở đó!’ thì đừng tin. Vì sẽ có những Chúa Cứu Thế giả và tiên tri giả nổi lên, làm dấu lạ phép mầu để lừa dối, nếu có thể được, ngay cả những người được chọn. Hãy coi chừng vì Ta đã báo trước mọi điều đó cho các con.
Con Người Xuất Hiện
(Mat 24:29-31; Lu 21:25-28)
Trong những ngày ấy, sau cơn hoạn nạn,
Mặt trời sẽ tối,
Mặt trăng sẽ hết sáng,
Các ngôi sao từ trời sẽ rơi xuống
Và những quyền năng trên không trung bị rúng động.
Bấy giờ người ta sẽ thấy Con Người ngự đến giữa các đám mây với vinh quang và quyền năng vĩ đại, rồi Ngài sẽ sai thiên sứ đi tập họp những người được chọn khắp bốn phương, từ chân trời đến góc biển.13:27 Từ bốn gió, từ khắp tận cùng đất và tận cùng bầu trời
Bài Học Về Cây Vả
(Mat 24:32-35; Lu 21:29-33)
Hãy học bài học nơi cây vả: khi cây đâm chồi nẩy lộc,13:28 Khi nhánh non mọc ra và nứt lộc thì các con biết gần đến mùa hè. Cũng vậy, khi các con thấy những điềm này xảy ra thì biết rằng Ngài đã đến gần nơi ngưỡng cửa. Ta nói thật cùng các con, thế hệ này sẽ không qua đi trước khi những việc đó xảy đến. Trời đất sẽ qua đi nhưng những lời Ta phán sẽ không bao giờ qua đâu.”
Ngày Và Giờ
(Mat 24:36-44)
Về ngày hay giờ ấy không ai biết được, ngay cả thiên sứ trên trời lẫn Con cũng vậy, ngoại trừ Cha. Hãy coi chừng, hãy tỉnh thức vì các con không biết khi nào giờ đó sẽ đến. Cũng như một người kia lên đường đi xa, khi rời nhà, người giao quyền cho các đầy tớ cai quản công việc nhà, chia cho mỗi người một việc và dặn người gác cửa canh chừng.
Vậy hãy thức canh, vì các con không biết khi nào chủ nhà đến, hoặc chiều tối, lúc nửa đêm, khi gà gáy hay ban mai, kẻo khi chủ về bất ngờ, bắt gặp các con đang ngủ. Những gì Ta bảo các con, Ta cũng bảo cho mọi người: “Hãy tỉnh thức!”
Các Thầy Tế Lễ Lập Mưu Chống Đức Giê-su
(Mat 26:1-5; Lu 22:1-2; Gi 11:45-53)
Hai ngày trước lễ Vượt Qua và lễ Bánh Không Men, các thượng tế và các giáo sư Kinh Luật lập mưu để bắt giết Đức Giê-su. Họ bàn rằng: “Không nên làm trong kỳ lễ, kẻo gây náo động trong dân chúng.”
Đức Giê-su Được Xức Dầu Tại Bê-tha-ni
(Mat 26:6-13; Gi 12:1-8)
Tại Bê-tha-ni, trong nhà của Si-môn, một người phung, Đức Giê-su đang ngồi tại bàn ăn, một phụ nữ mang đến một bình ngọc đựng dầu cam tùng nguyên chất rất đắt tiền, đập bình ra, đổ dầu thơm xức đầu Ngài.
Nhưng có mấy người tức giận nói với nhau: “Sao lại phí dầu thơm như vậy? Dầu này có thể đem bán được hơn ba trăm đồng đê-na-ri để cho kẻ nghèo,” rồi họ trách người phụ nữ.
Nhưng Đức Giê-su bảo: “Hãy để mặc bà, tại sao các con làm phiền bà ấy? Bà đã làm một việc tốt đẹp cho Ta. Vì các con vẫn có người nghèo ở với mình luôn và khi muốn, các con có thể làm phước cho họ, nhưng các con không có Ta mãi. Bà đã làm điều mình có thể làm, đã xức dầu thân thể Ta trước để mai táng. Thật Ta bảo các con, khắp thế giới hễ nơi nào Phúc Âm được truyền giảng, việc bà đã làm cũng sẽ được nhắc lại để tưởng nhớ người.”
Giu-đa Đồng Ý Phản Chúa
(Mat 26:14-16; Lu 22:3-6)
Giu-đa Ích-ca-ri-ốt, một trong mười hai sứ đồ, đến gặp các thượng tế để phản nộp Đức Giê-su. Nghe vậy họ mừng lắm và hứa cho Giu-đa tiền bạc, còn Giu-đa tìm dịp phản nộp Ngài.
Đức Giê-su Cùng Môn Đệ Đi Dự Lễ Vượt Qua
(Mat 26:17-25; Lu 22:7-14, 21-23; Gi 13:21-30)
Ngày đầu tiên của kỳ lễ Bánh Không Men, khi người ta dâng tế chiên con lễ Vượt Qua, các môn đồ thưa với Đức Giê-su: “Thầy muốn chúng con đi sửa soạn cho Thầy ăn lễ Vượt Qua ở đâu?”
Ngài sai hai môn đồ đi và dặn họ: “Hãy vào trong thành, một người xách vò nước sẽ gặp các con, hãy theo người, và khi người vào nhà nào, các con hãy nói cùng chủ nhà ấy: ‘Thầy hỏi: Phòng dành cho khách để Ta ăn lễ Vượt Qua với các môn đệ Ta ở đâu?’ Người sẽ chỉ cho các con một phòng rộng trên lầu đã được sắp đặt sẵn. Hãy dọn cho chúng ta tại đó.”
Các môn đệ đi vào thành, gặp mọi điều như Ngài đã nói, và họ sửa soạn cho lễ Vượt Qua.
Chiều tối, Ngài cùng đến với mười hai sứ đồ. Khi đang ngồi ăn, Đức Giê-su bảo họ: “Ta nói thật cùng các con, một người trong vòng các con, là người đang ăn với Ta, sẽ phản bội Ta.”
Họ buồn rầu, từng người một hỏi Ngài: “Thưa Thầy, không phải con chứ?”
Ngài nói với họ: “Ấy là một trong mười hai người, người chấm vào cùng đĩa với Ta. Vì Con Người đi như lời Kinh Thánh đã chép về Ngài, nhưng khốn thay cho kẻ phản bội Con Người! Thà nó đừng sinh ra thì hơn.”
Lễ Tiệc Thánh
(Mat 26:26-30; Lu 22:14-20; 1Cô 11:23-25)
Đang khi ăn, Đức Giê-su lấy bánh, chúc phước, bẻ ra và đưa cho các môn đệ. Ngài bảo: “Hãy nhận lấy, đây là thân thể Ta.”
Ngài cũng lấy chén, tạ ơn rồi trao cho họ, và tất cả đều uống.
Ngài nói: “Đây là huyết giao ước đổ ra cho nhiều người. Thật, Ta nói cùng các con, Ta sẽ không uống nước nho này nữa cho đến ngày Ta uống nước nho mới trong Nước Đức Chúa Trời.”
Sau khi đã hát thánh ca Đức Giê-su và các môn đệ đi ra để lên núi Ô-liu.
Đức Giê-su Báo Trước Việc Phê-rơ Chối Ngài
(Mat 26:31-35; Lu 22:31-34; Gi 13:36-38)
Đức Giê-su bảo các môn đệ: “Tất cả các con đều sẽ vấp ngã, như lời Kinh Thánh đã chép:
‘Ta sẽ đánh người chăn
Thì chiên sẽ bị tan lạc.’14:27 Xa 13:7
Nhưng sau khi Ta sống lại, Ta sẽ đi đến Ga-li-lê trước các con.”
Phê-rơ thưa với Ngài: “Dù mọi người sẽ vấp ngã, nhưng con sẽ không.”
Đức Giê-su bảo ông: “Thật, Thầy bảo con, đêm nay trước khi gà gáy hai lần, con sẽ chối Ta ba lần.”
Nhưng Phê-rơ càng quả quyết: “Dù phải chết với Thầy, con cũng không chối Thầy đâu.” Tất cả các môn đệ đều nói như vậy.
Đức Giê-su Cầu Nguyện Tại Ghết-sê-ma-nê
(Mat 26:36-46; Lu 22:39-46)
Họ đi đến một chỗ gọi là Ghết-sê-ma-nê, rồi Ngài bảo các môn đệ: “Các con hãy ngồi đây, trong khi Ta cầu nguyện.” Ngài đem Phê-rơ, Gia-cơ và Giăng theo và bắt đầu cảm thấy hãi hùng và đau buồn. Ngài bảo họ: “Linh hồn Ta buồn bã cho đến chết, hãy đợi ở đây và thức canh.”
Ngài đi xa thêm một quãng, sấp mình xuống đất và cầu nguyện rằng: Nếu có thể được, xin cho giờ này qua khỏi con. Ngài thưa: “A-ba, Cha, mọi sự Cha có thể làm được, xin cất chén này khỏi con; nhưng không theo ý con, mà theo ý Cha.”
Ngài trở lại thấy họ đang ngủ, nên bảo Phê-rơ: “Si-môn, ngủ rồi ư? Con không thể thức được một giờ sao? Phải tỉnh thức và cầu nguyện để các con khỏi sa vào sự cám dỗ, vì tâm linh thì mong muốn nhưng thể xác lại yếu đuối.”
Ngài lại đi và cầu nguyện như trước. Ngài trở lại thấy họ đang ngủ vì mắt họ nặng trĩu và họ không biết trả lời Ngài thế nào.
Ngài trở lại lần thứ ba và bảo họ: “Các con còn ngủ và nghỉ ngơi sao? Đủ rồi! Đã đến giờ Con Người bị nộp vào tay kẻ có tội. Đứng dậy, chúng ta đi! Kìa, kẻ phản Ta đã đến.”
Đức Giê-su Bị Bắt
(Mat 26:47-56; Lu 22:47-53; Gi 18:3-12)
Ngay khi Ngài còn đang nói, Giu-đa, là một trong số mười hai sứ đồ, đến cùng với một đám đông cầm gươm và gậy do các thượng tế, giáo sư Kinh Luật và các trưởng lão sai đến.
Kẻ phản bội cho họ một dấu hiệu này: “Hễ tôi hôn ai, chính là người đó, hãy bắt lấy và dẫn đi cho cẩn thận.” Vừa đến, Giu-đa lập tức tới gần Ngài và nói: “Chào Thầy!” rồi hôn Ngài. Chúng ra tay bắt Ngài. Một trong những người đứng đó rút gươm ra, đánh đầy tớ của vị trưởng tế, chém đứt tai nó.
Đức Giê-su bảo họ: “Các ngươi cầm gươm và gậy đến bắt Ta như bắt kẻ cướp vậy sao? Hằng ngày Ta ở cùng các ngươi, giảng dạy trong đền thờ mà các ngươi không bắt. Nhưng việc xảy ra, để lời Kinh Thánh được ứng nghiệm.” Tất cả đều bỏ Ngài chạy trốn.
Một thanh niên theo Ngài, trên người chỉ choàng tấm vải, và chúng bắt chàng, nhưng chàng bỏ lại tấm vải, trần truồng chạy thoát thân.
Đức Giê-su Trước Tòa Công Luận
(Mat 26:57-68; Lu 22:54-55, 63-71; Gi 18:13-14, 19-24)
Họ dẫn Đức Giê-su đến vị trưởng tế. Tất cả các thượng tế, các trưởng lão và các giáo sư Kinh Luật đều họp tại đó. Phê-rơ theo Ngài xa xa, vào tới trong sân của vị trưởng tế, ngồi sưởi chung với đám cảnh vệ bên đống lửa.
Các thượng tế và cả hội đồng tìm chứng cớ chống Đức Giê-su để xử tử Ngài, nhưng họ không tìm được gì. Nhiều người vu cáo chống Ngài, nhưng lời chứng của họ không hợp nhau.
Có mấy người đứng lên vu cáo Ngài rằng: “Chúng tôi nghe hắn nói: ‘Ta sẽ phá hủy đền thờ xây cất bằng tay này, trong ba ngày Ta sẽ dựng một đền thờ khác không do tay người xây cất.’ ” Nhưng lời chứng của họ cũng không hợp nhau.
Vị trưởng tế đứng lên giữa họ, hỏi Đức Giê-su: “Anh không đáp lại những lời tố cáo của những người này sao?” Nhưng Ngài im lặng, không trả lời chi cả. Vị trưởng tế lại hỏi: “Anh có phải là Chúa Cứu Thế, Con Đức Chúa Trời Phúc Lành14:61 Ctd: Đấng Phúc Lành không?”
Đức Giê-su đáp: “Chính Ta! Rồi các ông sẽ thấy Con Người ngự bên phải Đấng Quyền Năng14:62 Ctd: Đức Chúa Trời Quyền Năng hiện xuống trên mây trời.”
Vị trưởng tế xé áo mình, tuyên bố: “Còn cần nhân chứng làm gì nữa? Quý vị đã nghe lời phạm thượng. Quý vị thấy thế nào?” Mọi người đều lên án Ngài đáng tội chết. Có mấy người bắt đầu nhổ vào Ngài, che mặt Ngài, đấm Ngài và nói với Ngài: “Hãy nói tiên tri đi!” Đám cảnh vệ cũng nắm lấy Ngài, tát Ngài.
Phê-rơ Chối Chúa
(Mat 26:69-75; Lu 22:56-62; Gi 18:15-18, 25-27)
Khi Phê-rơ đang ở dưới sân, một trong những đầy tớ gái của vị trưởng tế đến, thấy Phê-rơ đang ngồi sưởi, nhìn kỹ ông rồi nói: “Anh cũng ở với ông Giê-su, người Na-xa-rét.”
Nhưng Phê-rơ chối: “Tôi không biết, cũng không hiểu chị nói gì.” Rồi ông đi ra sân trước; lúc ấy gà gáy.
Đứa đầy tớ gái thấy ông tại đó, lại bắt đầu nói với những người đứng chung quanh: “Người này thuộc đám đó.” Nhưng ông lại chối. Một lúc sau, những người đứng quanh đó lại nói với Phê-rơ: “Đúng rồi, anh thuộc đám đó, vì anh cũng là người Ga-li-lê.”
Ông bắt đầu rủa rồi thề: “Tôi không biết người các ông nói là ai.”
Tức thì gà gáy lần thứ hai. Phê-rơ nhớ lại lời Đức Giê-su đã bảo mình: “Trước khi gà gáy hai lần, con sẽ chối Ta ba lần.” Ông liền khóc nức nở.
Đức Giê-su Ứng Hầu Trước Phi-lát
(Mat 27:1-2, 11-14; Lu 23:1-5; Gi 18:28-38)
Vào lúc sáng sớm, các thượng tế cùng các trưởng lão, các giáo sư Kinh Luật và cả hội đồng họp hội nghị với nhau. Họ cho trói Đức Giê-su và dẫn đi nộp cho Phi-lát.
Phi-lát hỏi Ngài: “Anh có phải là Vua dân Do Thái không?” Ngài đáp: “Chính ông nói điều đó.”
Các thượng tế tố cáo Ngài nhiều điều. Phi-lát lại hỏi: “Anh không trả lời gì sao? Xem đấy, họ tố cáo anh nhiều điều.”
Nhưng Đức Giê-su chẳng trả lời thêm, khiến Phi-lát càng ngạc nhiên.
Đức Giê-su Bị Kết Án Tử Hình
(Mat 27:15-26; Lu 23:13-25; Gi 18:39; 19:16)
Vào dịp lễ, Phi-lát thường phóng thích một tù nhân do dân chúng yêu cầu. Có một người tên Ba-ra-ba bị tù cùng với những người nổi loạn. Người này đã can tội sát nhân trong một cuộc nổi dậy. Đám đông kéo đến, xin Phi-lát làm cho họ như thường lệ.
Nhưng Phi-lát trả lời: “Các ngươi có muốn ta tha Vua dân Do Thái cho các ngươi không?” Vì ông biết do lòng ganh ghét mà các thượng tế đã nộp Ngài. Nhưng các thượng tế xúi giục đám đông xin tha Ba-ra-ba.
Phi-lát đáp lại chúng: “Các ngươi muốn ta làm gì với người mà các ngươi gọi là Vua dân Do Thái?”
Họ lại la lên: “Hãy đóng đinh hắn!”
Phi-lát nói: “Tại sao? Người này đã làm điều ác gì?” Nhưng chúng càng la lên: “Hãy đóng đinh hắn!”
Vì muốn làm vừa lòng đám đông nên Phi-lát tha Ba-ra-ba cho họ. Sau khi đánh đòn Đức Giê-su, ông giao Ngài cho họ đem đi đóng đinh.
Quân Lính Chế Giễu Đức Giê-su
(Mat 27:27-31; Gi 19:2-3)
Quân lính dẫn Ngài vào bên trong công đường (tức là dinh thống đốc); và tập họp tất cả đội quân tại đó. Họ khoác cho Ngài một chiếc áo đỏ tía và đội cho Ngài một mão đan bằng gai. Họ chào Ngài: “Hoan hô Vua dân Do Thái!” Họ lấy cây sậy đánh vào đầu Ngài, nhổ trên Ngài, và quỳ lạy Ngài. Sau khi chế giễu, họ lột áo tía ra, mặc áo của Ngài lại và dẫn đi để đóng đinh.
Đức Giê-su Bị Đóng Đinh
(Mat 27:32-44; Lu 23:26-43; Gi 19:17-27)
Họ ép buộc Si-môn, người Sy-ren, cha của A-léc-xan-đơ và Ru-phu, vừa từ ngoài đồng về ngang qua đó vác thập tự giá cho Ngài. Họ đem Ngài đến một nơi gọi là đồi Gô-gô-tha, nghĩa là đồi Sọ. Họ cho Ngài uống rượu pha với một dược, nhưng Ngài không uống. Họ đóng đinh Ngài, rồi chia nhau áo của Ngài, bắt thăm để xem ai được phần nào.
Vào lúc chín giờ sáng15:25 Nt: giờ thứ ba họ đóng đinh Ngài. Bảng án kết tội Ngài ghi: “Vua Dân Do Thái.” Họ cũng đóng đinh hai tên cướp chung với Ngài, một tên bên phải, một tên bên trái. Lời Kinh Thánh được ứng nghiệm như vầy: “Ngài bị kể như những phạm nhân.”15:28 Isa 53:12 Một số văn bản cổ không có câu 28 Những kẻ đi ngang qua đó phỉ báng Ngài, lắc đầu nói rằng: “Ê! Người đòi phá hủy đền thờ và cất lại trong ba ngày, hãy tự cứu mình, và xuống khỏi thập tự giá đi!”
Các thượng tế và các giáo sư Kinh Luật cũng làm như vậy, họ chế nhạo Ngài và nói với nhau: “Hắn cứu kẻ khác mà không tự cứu mình được, bây giờ hãy để Chúa Cứu Thế, Vua dân Y-sơ-ra-ên, xuống khỏi thập tự giá cho chúng ta thấy và tin.” Hai tên cướp bị đóng đinh chung với Ngài cũng mắng nhiếc Ngài.
Đức Giê-su Chết
(Mat 27:45-56; Lu 23:44-49; Gi 19:28-30)
Từ giữa trưa15:33 Giờ thứ sáu đến ba giờ chiều,15:33 Giờ thứ chín tối tăm bao trùm khắp đất. Vào lúc ba giờ chiều, Đức Giê-su kêu lớn tiếng: “Ê-lô-i, Ê-lô-i, la-ma sa-bách-tha-ni?”, nghĩa là: “Đức Chúa Trời tôi ôi, Đức Chúa Trời tôi ôi, sao Ngài lìa bỏ tôi?”
Mấy người đang đứng đó nghe vậy, nói rằng: “Xem kìa, hắn gọi Ê-li.”
Một người chạy đi lấy miếng bọt biển thấm đầy giấm, gắn trên đầu cây sậy đưa cho Ngài uống, nói rằng: “Hãy để yên! Coi Ê-li có đến đem hắn xuống không?”
Nhưng Đức Giê-su kêu lên một tiếng lớn rồi tắt thở.
Bức màn trong đền thờ bị xé làm đôi từ trên xuống dưới. Viên đội trưởng đứng đối diện với Ngài, thấy Ngài tắt thở như thế thì nói: “Người này thật là Con Đức Chúa Trời!”
Cũng có những phụ nữ từ đàng xa nhìn xem, trong số ấy có Ma-ri Ma-đơ-len, Ma-ri mẹ của Gia-cơ nhỏ và của Giô-sê, và Sa-lô-mê, là những người đã theo và phục vụ Ngài khi còn ở Ga-li-lê, và nhiều phụ nữ khác là những người cùng lên Giê-ru-sa-lem với Ngài.
Lễ An Táng Đức Giê-su
(Mat 27:57-61; Lu 23:50-56; Gi 19:38-42)
Đến chiều tối, vì là ngày chuẩn bị trước ngày Sa-bát, Giô-sép người A-ri-ma-thê, một nghị viên đáng kính của hội đồng quốc gia, cũng là người đang trông đợi Nước Đức Chúa Trời, mạnh dạn đi đến gặp Phi-lát để xin thi thể Đức Giê-su. Phi-lát ngạc nhiên là Ngài đã chết rồi nên cho gọi viên đội trưởng đến hỏi xem Ngài đã chết lâu chưa. Được viên đội trưởng xác nhận, ông mới giao thi thể cho Giô-sép. Sau khi mua một tấm vải gai, ông đem Ngài xuống, quấn vải quanh thi hài, và đặt Ngài trong mộ đã được đục trong đá; rồi ông lăn một tảng đá chận cửa mộ. Ma-ri Ma-đơ-len và Ma-ri mẹ Giô-sép đều thấy nơi mai táng Ngài.
Chúa Giê-su Sống Lại
(Mat 28:1-8; Lu 24:1-12; Gi 20:1-10)
Sau ngày Sa-bát, Ma-ri Ma-đơ-len, Ma-ri mẹ Gia-cơ và Sa-lô-mê mua hương liệu để đến xức thi hài Đức Giê-su. Sáng sớm ngày thứ nhất trong tuần lễ, họ đến mộ khi mặt trời vừa mọc. Họ nói với nhau: “Ai sẽ lăn tảng đá ra khỏi cửa mộ cho chúng ta,” vì tảng đá lớn lắm. Nhưng khi nhìn lên, họ thấy tảng đá đã được lăn đi rồi. Vào trong mộ, họ thấy một thanh niên mặc áo trắng ngồi bên phải. Họ kinh hãi lắm.
Người ấy nói với họ: “Đừng sợ, các bà tìm Đức Giê-su người Na-xa-rét đã bị đóng đinh. Ngài sống lại rồi, không còn ở đây. Hãy xem chỗ người ta đặt Ngài. Hãy đi nói cho các môn đệ của Ngài và cho Phê-rơ hay rằng Ngài đi trước các ông tới Ga-li-lê; tại đó các ông sẽ thấy Ngài như Ngài đã bảo các ông.”
Ra khỏi mộ, họ bỏ chạy vì run rẩy và kinh khiếp; họ không dám nói gì với ai vì sợ hãi.16:8 Nhiều bản cổ sao đến đây là hết sách Phúc Âm theo Mác
(Phần Kết Luận Dài) Đức Giê-su Hiện Ra Cùng Ma-ri Ma-đơ-len
(Mat 28:9-10; Gi 20:11-18)
Sau khi sống lại vào sáng sớm ngày thứ nhất trong tuần lễ, Đức Giê-su hiện ra trước hết cho Ma-ri Ma-đơ-len là người đã được Ngài trừ khỏi bảy quỷ dữ. Bà ấy đi báo tin cho những người đã từng ở với Ngài đang buồn rầu và khóc lóc. Khi nghe rằng Ngài đang sống và bà ấy đã thấy Ngài, họ không tin.
Đức Giê-su Hiện Ra Cùng Hai Môn Đệ
(Lu 24:13-35)
Sau các việc này, Ngài hiện ra trong một dạng khác cho hai người trong số các môn đệ đang trên đường về vùng quê. Họ trở lại báo cho những người kia nhưng chẳng ai tin họ.
Đức Giê-su Hiện Ra Cùng Mười Một Môn Đệ
(Mat 28:16-20; Lu 24:36-49; Gi 20:19-23; Công 1:6-8)
Sau đó, Đức Giê-su hiện ra cho mười một môn đệ khi họ đang ăn. Ngài trách sự vô tín và cứng lòng của họ vì họ không tin lời những người đã thấy Ngài sống lại.
Ngài bảo họ: “Hãy đi khắp thế giới, truyền giảng Phúc Âm cho mọi người. Ai tin và chịu phép báp-tem sẽ được cứu rỗi, ai không tin sẽ bị đoán phạt. Những người tin sẽ được các dấu lạ này kèm theo: Họ sẽ nhân danh Ta đuổi quỷ, nói các ngôn ngữ mới, bắt rắn, và nếu uống nhằm chất độc, cũng không bị hại; họ đặt tay trên người bệnh thì người bệnh sẽ được lành.”
Đức Giê-su Thăng Thiên
(Lu 24:50-53; Công 1:9-11)
Vậy sau khi nói chuyện với họ, Chúa Giê-su được cất lên trời và ngự bên phải Đức Chúa Trời. Còn các môn đệ của Ngài ra đi truyền giảng khắp nơi, Chúa cùng làm việc với họ và xác chứng lời họ bằng nhiều dấu lạ kèm theo. A-men.
Phần Kết Luận Ngắn
Mấy người đàn bà báo tin cho Phê-rơ và những người đang ở với ông tất cả những gì đã được dặn bảo.
Sau việc này, chính Đức Giê-su sai các môn đệ đi từ đông sang tây với sứ điệp thánh và bất diệt của sự cứu rỗi đời đời. A-men.
1
The Ministry of John the Baptist The beginning of the gospel of Jesus Christ, the Son of God.
As it is written in the prophet Isaiah,“Look, I am sending my messenger ahead of you, who will prepare your way,
the voice of one shouting in the wilderness,‘Prepare the way for the Lord, make his paths straight.’”
In the wilderness John the baptizer began preaching a baptism of repentance for the forgiveness of sins.
People from the whole Judean countryside and all of Jerusalem were going out to him, and he was baptizing them in the Jordan River as they confessed their sins.
John wore a garment made of camel’s hair with a leather belt around his waist, and he ate locusts and wild honey.
He proclaimed,“One more powerful than I am is coming after me; I am not worthy to bend down and untie the strap of his sandals.
I baptize you with water, but he will baptize you with the Holy Spirit.”
The Baptism and Temptation of Jesus Now in those days Jesus came from Nazareth in Galilee and was baptized by John in the Jordan River.
And just as Jesus was coming up out of the water, he saw the heavens splitting apart and the Spirit descending on him like a dove.
And a voice came from heaven:“You are my one dear Son; in you I take great delight.”
The Spirit immediately drove him into the wilderness.
He was in the wilderness forty days, enduring temptations from Satan. He was with wild animals, and angels were ministering to his needs.
Preaching in Galilee and the Call of the Disciples Now after John was imprisoned, Jesus went into Galilee and proclaimed the gospel of God.
He said,“The time is fulfilled and the kingdom of God is near. Repent and believe the gospel!”
As he went along the Sea of Galilee, he saw Simon and Andrew, Simon’s brother, casting a net into the sea(for they were fishermen).
Jesus said to them,“Follow me, and I will turn you into fishers of people!”
They left their nets immediately and followed him.
Going on a little farther, he saw James, the son of Zebedee, and John his brother in their boat mending nets.
Immediately he called them, and they left their father Zebedee in the boat with the hired men and followed him.
Jesus’ Authority Then they went to Capernaum. When the Sabbath came, Jesus went into the synagogue and began to teach.
The people there were amazed by his teaching, because he taught them like one who had authority, not like the experts in the law.
Just then there was a man in their synagogue with an unclean spirit, and he cried out,
“Leave us alone, Jesus the Nazarene! Have you come to destroy us? I know who you are– the Holy One of God!”
But Jesus rebuked him:“Silence! Come out of him!”
After throwing him into convulsions, the unclean spirit cried out with a loud voice and came out of him.
They were all amazed so that they asked each other,“What is this? A new teaching with authority! He even commands the unclean spirits and they obey him.”
So the news about him spread quickly throughout all the region around Galilee.
Healings at Simon’s House Now as soon as they left the synagogue, they entered Simon and Andrew’s house, with James and John.
Simon’s mother-in-law was lying down, sick with a fever, so they spoke to Jesus at once about her.
He came and raised her up by gently taking her hand. Then the fever left her and she began to serve them.
When it was evening, after sunset, they brought to him all who were sick and demon-possessed.
The whole town gathered by the door.
So he healed many who were sick with various diseases and drove out many demons. But he would not permit the demons to speak, because they knew him.
Praying and Preaching Then Jesus got up early in the morning when it was still very dark, departed, and went out to a deserted place, and there he spent time in prayer.
Simon and his companions searched for him.
When they found him, they said,“Everyone is looking for you.”
He replied,“Let us go elsewhere, into the surrounding villages, so that I can preach there too. For that is what I came out here to do.”
So he went into all of Galilee preaching in their synagogues and casting out demons.
Cleansing a Leper Now a leper came to him and fell to his knees, asking for help.“If you are willing, you can make me clean,” he said.
Moved with compassion, Jesus stretched out his hand and touched him, saying,“I am willing. Be clean!”
The leprosy left him at once, and he was clean.
Immediately Jesus sent the man away with a very strong warning.
He told him,“See that you do not say anything to anyone, but go, show yourself to a priest, and bring the offering that Moses commanded for your cleansing, as a testimony to them.”
But as the man went out he began to announce it publicly and spread the story widely, so that Jesus was no longer able to enter any town openly but stayed outside in remote places. Still they kept coming to him from everywhere.
2
Healing and Forgiving a Paralytic Now after some days, when he returned to Capernaum, the news spread that he was at home.
So many gathered that there was no longer any room, not even by the door, and he preached the word to them.
Some people came bringing to him a paralytic, carried by four of them.
When they were not able to bring him in because of the crowd, they removed the roof above Jesus. Then, after tearing it out, they lowered the stretcher the paralytic was lying on.
When Jesus saw their faith, he said to the paralytic,“Son, your sins are forgiven.”
Now some of the experts in the law were sitting there, turning these things over in their minds:
“Why does this man speak this way? He is blaspheming! Who can forgive sins but God alone?”
Now immediately, when Jesus realized in his spirit that they were contemplating such thoughts, he said to them,“Why are you thinking such things in your hearts?
Which is easier, to say to the paralytic,‘Your sins are forgiven,’ or to say,‘Stand up, take your stretcher, and walk’?
But so that you may know that the Son of Man has authority on earth to forgive sins,”– he said to the paralytic–
“I tell you, stand up, take your stretcher, and go home.”
And immediately the man stood up, took his stretcher, and went out in front of them all. They were all amazed and glorified God, saying,“We have never seen anything like this!”
The Call of Levi; Eating with Sinners Jesus went out again by the sea. The whole crowd came to him, and he taught them.
As he went along, he saw Levi, the son of Alphaeus, sitting at the tax booth.“Follow me,” he said to him. And he got up and followed him.
As Jesus was having a meal in Levi’s home, many tax collectors and sinners were eating with Jesus and his disciples, for there were many who followed him.
When the experts in the law and the Pharisees saw that he was eating with sinners and tax collectors, they said to his disciples,“Why does he eat with tax collectors and sinners?”
When Jesus heard this he said to them,“Those who are healthy don’t need a physician, but those who are sick do. I have not come to call the righteous, but sinners.”
The Superiority of the New Now John’s disciples and the Pharisees were fasting. So they came to Jesus and said,“Why do the disciples of John and the disciples of the Pharisees fast, but your disciples don’t fast?”
Jesus said to them,“The wedding guests cannot fast while the bridegroom is with them, can they? As long as they have the bridegroom with them they do not fast.
But the days are coming when the bridegroom will be taken from them, and at that time they will fast.
No one sews a patch of unshrunk cloth on an old garment; otherwise, the patch pulls away from it, the new from the old, and the tear becomes worse.
And no one pours new wine into old wineskins; otherwise, the wine will burst the skins, and both the wine and the skins will be destroyed. Instead new wine is poured into new wineskins.”
Lord of the Sabbath Jesus was going through the grain fields on a Sabbath, and his disciples began to pick some heads of wheat as they made their way.
So the Pharisees said to him,“Look, why are they doing what is against the law on the Sabbath?”
He said to them,“Have you never read what David did when he was in need and he and his companions were hungry–
how he entered the house of God when Abiathar was high priest and ate the sacred bread, which is against the law for any but the priests to eat, and also gave it to his companions?”
Then he said to them,“The Sabbath was made for people, not people for the Sabbath.
For this reason the Son of Man is lord even of the Sabbath.”
3
Healing a Withered Hand Then Jesus entered the synagogue again, and a man was there who had a withered hand.
They watched Jesus closely to see if he would heal him on the Sabbath, so that they could accuse him.
So he said to the man who had the withered hand,“Stand up among all these people.”
Then he said to them,“Is it lawful to do good on the Sabbath, or evil, to save a life or destroy it?” But they were silent.
After looking around at them in anger, grieved by the hardness of their hearts, he said to the man,“Stretch out your hand.” He stretched it out, and his hand was restored.
So the Pharisees went out immediately and began plotting with the Herodians, as to how they could assassinate him.
Crowds by the Sea Then Jesus went away with his disciples to the sea, and a great multitude from Galilee followed him. And from Judea,
Jerusalem, Idumea, beyond the Jordan River, and around Tyre and Sidon a great multitude came to him when they heard about the things he had done.
Because of the crowd, he told his disciples to have a small boat ready for him so the crowd would not press toward him.
For he had healed many, so that all who were afflicted with diseases pressed toward him in order to touch him.
And whenever the unclean spirits saw him, they fell down before him and cried out,“You are the Son of God.”
But he sternly ordered them not to make him known.
Appointing the Twelve Apostles Now Jesus went up the mountain and called for those he wanted, and they came to him.
He appointed twelve(whom he named apostles), so that they would be with him and he could send them to preach
and to have authority to cast out demons.
He appointed twelve: To Simon he gave the name Peter;
to James and his brother John, the sons of Zebedee, he gave the name Boanerges(that is,“sons of thunder”);
and Andrew, Philip, Bartholomew, Matthew, Thomas, James the son of Alphaeus, Thaddaeus, Simon the Zealot,
and Judas Iscariot, who betrayed him.
Jesus and Beelzebul Now Jesus went home, and a crowd gathered so that they were not able to eat.
When his family heard this they went out to restrain him, for they said,“He is out of his mind.”
The experts in the law who came down from Jerusalem said,“He is possessed by Beelzebul,” and,“By the ruler of demons he casts out demons!”
So he called them and spoke to them in parables:“How can Satan cast out Satan?
If a kingdom is divided against itself, that kingdom will not be able to stand.
If a house is divided against itself, that house will not be able to stand.
And if Satan rises against himself and is divided, he is not able to stand and his end has come.
But no one is able to enter a strong man’s house and steal his property unless he first ties up the strong man. Then he can thoroughly plunder his house.
I tell you the truth, people will be forgiven for all sins, even all the blasphemies they utter.
But whoever blasphemes against the Holy Spirit will never be forgiven, but is guilty of an eternal sin”
(because they said,“He has an unclean spirit”).
Jesus’ True Family Then Jesus’ mother and his brothers came. Standing outside, they sent word to him, to summon him.
A crowd was sitting around him and they said to him,“Look, your mother and your brothers are outside looking for you.”
He answered them and said,“Who are my mother and my brothers?”
And looking at those who were sitting around him in a circle, he said,“Here are my mother and my brothers!
For whoever does the will of God is my brother and sister and mother.”
4
The Parable of the Sower Again he began to teach by the lake. Such a large crowd gathered around him that he got into a boat on the lake and sat there while the whole crowd was on the shore by the lake.
He taught them many things in parables, and in his teaching said to them:
“Listen! A sower went out to sow.
And as he sowed, some seed fell along the path, and the birds came and devoured it.
Other seed fell on rocky ground where it did not have much soil. It sprang up at once because the soil was not deep.
When the sun came up it was scorched, and because it did not have sufficient root, it withered.
Other seed fell among the thorns, and they grew up and choked it, and it did not produce grain.
But other seed fell on good soil and produced grain, sprouting and growing; some yielded thirty times as much, some sixty, and some a hundred times.”
And he said,“Whoever has ears to hear had better listen!”
The Purpose of Parables When he was alone, those around him with the twelve asked him about the parables.
He said to them,“The secret of the kingdom of God has been given to you. But to those outside, everything is in parables,
so that although they look they may look but not see, and although they hear they may hear but not understand, so they may not repent and be forgiven.”
He said to them,“Don’t you understand this parable? Then how will you understand any parable?
The sower sows the word.
These are the ones on the path where the word is sown: Whenever they hear, immediately Satan comes and snatches the word that was sown in them.
These are the ones sown on rocky ground: As soon as they hear the word, they receive it with joy.
But they have no root in themselves and do not endure. Then, when trouble or persecution comes because of the word, immediately they fall away.
Others are the ones sown among thorns: They are those who hear the word,
but worldly cares, the seductiveness of wealth, and the desire for other things come in and choke the word, and it produces nothing.
But these are the ones sown on good soil: They hear the word and receive it and bear fruit, one thirty times as much, one sixty, and one a hundred.”
The Parable of the Lamp He also said to them,“A lamp isn’t brought to be put under a basket or under a bed, is it? Isn’t it to be placed on a lampstand?
For nothing is hidden except to be revealed, and nothing concealed except to be brought to light.
If anyone has ears to hear, he had better listen!”
And he said to them,“Take care about what you hear. The measure you use will be the measure you receive, and more will be added to you.
For whoever has will be given more, but whoever does not have, even what he has will be taken from him.”
The Parable of the Growing Seed He also said,“The kingdom of God is like someone who spreads seed on the ground.
He goes to sleep and gets up, night and day, and the seed sprouts and grows, though he does not know how.
By itself the soil produces a crop, first the stalk, then the head, then the full grain in the head.
And when the grain is ripe, he sends in the sickle because the harvest has come.”
The Parable of the Mustard Seed He also asked,“To what can we compare the kingdom of God, or what parable can we use to present it?
It is like a mustard seed that when sown in the ground, even though it is the smallest of all the seeds in the ground–
when it is sown, it grows up, becomes the greatest of all garden plants, and grows large branches so that the wild birds can nest in its shade.”
The Use of Parables So with many parables like these, he spoke the word to them, as they were able to hear.
He did not speak to them without a parable. But privately he explained everything to his own disciples.
Stilling of a Storm On that day, when evening came, Jesus said to his disciples,“Let’s go across to the other side of the lake.”
So after leaving the crowd, they took him along, just as he was, in the boat, and other boats were with him.
Now a great windstorm developed and the waves were breaking into the boat, so that the boat was nearly swamped.
But he was in the stern, sleeping on a cushion. They woke him up and said to him,“Teacher, don’t you care that we are about to die?”
So he got up and rebuked the wind, and said to the sea,“Be quiet! Calm down!” Then the wind stopped, and it was dead calm.
And he said to them,“Why are you cowardly? Do you still not have faith?”
They were overwhelmed by fear and said to one another,“Who then is this? Even the wind and sea obey him!”
5
Healing of a Demoniac So they came to the other side of the lake, to the region of the Gerasenes.
Just as Jesus was getting out of the boat, a man with an unclean spirit came from the tombs and met him.
He lived among the tombs, and no one could bind him anymore, not even with a chain.
For his hands and feet had often been bound with chains and shackles, but he had torn the chains apart and broken the shackles in pieces. No one was strong enough to subdue him.
Each night and every day among the tombs and in the mountains, he would cry out and cut himself with stones.
When he saw Jesus from a distance, he ran and bowed down before him.
Then he cried out with a loud voice,“Leave me alone, Jesus, Son of the Most High God! I implore you by God– do not torment me!”
(For Jesus had said to him,“Come out of that man, you unclean spirit!”)
Jesus asked him,“What is your name?” And he said,“My name is Legion, for we are many.”
He begged Jesus repeatedly not to send them out of the region.
There on the hillside, a great herd of pigs was feeding.
And the demonic spirits begged him,“Send us into the pigs. Let us enter them.”
Jesus gave them permission. So the unclean spirits came out and went into the pigs. Then the herd rushed down the steep slope into the lake, and about two thousand were drowned in the lake.
Now the herdsmen ran off and spread the news in the town and countryside, and the people went out to see what had happened.
They came to Jesus and saw the demon-possessed man sitting there, clothed and in his right mind– the one who had the“Legion”– and they were afraid.
Those who had seen what had happened to the demon-possessed man reported it, and they also told about the pigs.
Then they began to beg Jesus to leave their region.
As he was getting into the boat the man who had been demon-possessed asked if he could go with him.
But Jesus did not permit him to do so. Instead, he said to him,“Go to your home and to your people and tell them what the Lord has done for you, that he had mercy on you.”
So he went away and began to proclaim in the Decapolis what Jesus had done for him, and all were amazed.
Restoration and Healing When Jesus had crossed again in a boat to the other side, a large crowd gathered around him, and he was by the sea.
Then one of the synagogue leaders, named Jairus, came up, and when he saw Jesus, he fell at his feet.
He asked him urgently,“My little daughter is near death. Come and lay your hands on her so that she may be healed and live.”
Jesus went with him, and a large crowd followed and pressed around him.
Now a woman was there who had been suffering from a hemorrhage for twelve years.
She had endured a great deal under the care of many doctors and had spent all that she had. Yet instead of getting better, she grew worse.
When she heard about Jesus, she came up behind him in the crowd and touched his cloak,
for she kept saying,“If only I touch his clothes, I will be healed.”
At once the bleeding stopped, and she felt in her body that she was healed of her disease.
Jesus knew at once that power had gone out from him. He turned around in the crowd and said,“Who touched my clothes?”
His disciples said to him,“You see the crowd pressing against you and you say,‘Who touched me?’”
But he looked around to see who had done it.
Then the woman, with fear and trembling, knowing what had happened to her, came and fell down before him and told him the whole truth.
He said to her,“Daughter, your faith has made you well. Go in peace, and be healed of your disease.”
While he was still speaking, people came from the synagogue leader’s house saying,“Your daughter has died. Why trouble the teacher any longer?”
But Jesus, paying no attention to what was said, told the synagogue leader,“Do not be afraid; just believe.”
He did not let anyone follow him except Peter, James, and John, the brother of James.
They came to the house of the synagogue leader where he saw noisy confusion and people weeping and wailing loudly.
When he entered he said to them,“Why are you distressed and weeping? The child is not dead but asleep!”
And they began making fun of him. But he forced them all outside, and he took the child’s father and mother and his own companions and went into the room where the child was.
Then, gently taking the child by the hand, he said to her,“Talitha koum,” which means,“Little girl, I say to you, get up.”
The girl got up at once and began to walk around(she was twelve years old). They were completely astonished at this.
He strictly ordered that no one should know about this, and told them to give her something to eat.
6
Rejection at Nazareth Now Jesus left that place and came to his hometown, and his disciples followed him.
When the Sabbath came, he began to teach in the synagogue. Many who heard him were astonished, saying,“Where did he get these ideas? And what is this wisdom that has been given to him? What are these miracles that are done through his hands?
Isn’t this the carpenter, the son of Mary and brother of James, Joses, Judas, and Simon? And aren’t his sisters here with us?” And so they took offense at him.
Then Jesus said to them,“A prophet is not without honor except in his hometown, and among his relatives, and in his own house.”
He was not able to do a miracle there, except to lay his hands on a few sick people and heal them.
And he was amazed because of their unbelief. Then he went around among the villages and taught.
Sending Out the Twelve Apostles Jesus called the twelve and began to send them out two by two. He gave them authority over the unclean spirits.
He instructed them to take nothing for the journey except a staff– no bread, no bag, no money in their belts–
and to put on sandals but not to wear two tunics.
He said to them,“Wherever you enter a house, stay there until you leave the area.
If a place will not welcome you or listen to you, as you go out from there, shake the dust off your feet as a testimony against them.”
So they went out and preached that all should repent.
They cast out many demons and anointed many sick people with olive oil and healed them.
The Death of John the Baptist Now King Herod heard this, for Jesus’ name had become known. Some were saying,“John the baptizer has been raised from the dead, and because of this, miraculous powers are at work in him.”
Others said,“He is Elijah.” Others said,“He is a prophet, like one of the prophets from the past.”
But when Herod heard this, he said,“John, whom I beheaded, has been raised!”
For Herod himself had sent men, arrested John, and bound him in prison on account of Herodias, his brother Philip’s wife, because Herod had married her.
For John had repeatedly told Herod,“It is not lawful for you to have your brother’s wife.”
So Herodias nursed a grudge against him and wanted to kill him. But she could not
because Herod stood in awe of John and protected him, since he knew that John was a righteous and holy man. When Herod heard him, he was thoroughly baffled, and yet he liked to listen to John.
But a suitable day came, when Herod gave a banquet on his birthday for his court officials, military commanders, and leaders of Galilee.
When his daughter Herodias came in and danced, she pleased Herod and his dinner guests. The king said to the girl,“Ask me for whatever you want and I will give it to you.”
He swore to her,“Whatever you ask I will give you, up to half my kingdom.”
So she went out and said to her mother,“What should I ask for?” Her mother said,“The head of John the baptizer.”
Immediately she hurried back to the king and made her request:“I want the head of John the Baptist on a platter immediately.”
Although it grieved the king deeply, he did not want to reject her request because of his oath and his guests.
So the king sent an executioner at once to bring John’s head, and he went and beheaded John in prison.
He brought his head on a platter and gave it to the girl, and the girl gave it to her mother.
When John’s disciples heard this, they came and took his body and placed it in a tomb.
The Feeding of the Five Thousand Then the apostles gathered around Jesus and told him everything they had done and taught.
He said to them,“Come with me privately to an isolated place and rest a while”(for many were coming and going, and there was no time to eat).
So they went away by themselves in a boat to some remote place.
But many saw them leaving and recognized them, and they hurried on foot from all the towns and arrived there ahead of them.
As Jesus came ashore he saw the large crowd and he had compassion on them, because they were like sheep without a shepherd. So he taught them many things.
When it was already late, his disciples came to him and said,“This is an isolated place and it is already very late.
Send them away so that they can go into the surrounding countryside and villages and buy something for themselves to eat.”
But he answered them,“You give them something to eat.” And they said,“Should we go and buy bread for two hundred silver coins and give it to them to eat?”
He said to them,“How many loaves do you have? Go and see.” When they found out, they said,“Five– and two fish.”
Then he directed them all to sit down in groups on the green grass.
So they reclined in groups of hundreds and fifties.
He took the five loaves and the two fish, and looking up to heaven, he gave thanks and broke the loaves. He gave them to his disciples to serve the people, and he divided the two fish among them all.
They all ate and were satisfied,
and they picked up the broken pieces and fish that were left over, twelve baskets full.
Now there were five thousand men who ate the bread.
Walking on Water Immediately Jesus made his disciples get into the boat and go on ahead to the other side, to Bethsaida, while he dispersed the crowd.
After saying goodbye to them, he went to the mountain to pray.
When evening came, the boat was in the middle of the sea and he was alone on the land.
He saw them straining at the oars, because the wind was against them. As the night was ending, he came to them walking on the sea, for he wanted to pass by them.
When they saw him walking on the water they thought he was a ghost. They cried out,
for they all saw him and were terrified. But immediately he spoke to them:“Have courage! It is I. Do not be afraid.”
Then he went up with them into the boat, and the wind ceased. They were completely astonished,
because they did not understand about the loaves, but their hearts were hardened.
Healing the Sick After they had crossed over, they came to land at Gennesaret and anchored there.
As they got out of the boat, people immediately recognized Jesus.
They ran through that whole region and began to bring the sick on mats to wherever he was rumored to be.
And wherever he would go– into villages, towns, or countryside– they would place the sick in the marketplaces, and would ask him if they could just touch the edge of his cloak, and all who touched it were healed.
7
Breaking Human Traditions Now the Pharisees and some of the experts in the law who came from Jerusalem gathered around him.
And they saw that some of Jesus’ disciples ate their bread with unclean hands, that is, unwashed.
(For the Pharisees and all the Jews do not eat unless they perform a ritual washing, holding fast to the tradition of the elders.
And when they come from the marketplace, they do not eat unless they wash. They hold fast to many other traditions: the washing of cups, pots, kettles, and dining couches.)
The Pharisees and the experts in the law asked him,“Why do your disciples not live according to the tradition of the elders, but eat with unwashed hands?”
He said to them,“Isaiah prophesied correctly about you hypocrites, as it is written:‘This people honors me with their lips, but their heart is far from me.
They worship me in vain, teaching as doctrine the commandments of men.’
Having no regard for the command of God, you hold fast to human tradition.”
He also said to them,“You neatly reject the commandment of God in order to set up your tradition.
For Moses said,‘Honor your father and your mother,’ and,‘Whoever insults his father or mother must be put to death.’
But you say that if anyone tells his father or mother,‘Whatever help you would have received from me is corban’(that is, a gift for God),
then you no longer permit him to do anything for his father or mother.
Thus you nullify the word of God by your tradition that you have handed down. And you do many things like this.”
Then he called the crowd again and said to them,“Listen to me, everyone, and understand.
There is nothing outside of a person that can defile him by going into him. Rather, it is what comes out of a person that defiles him.”
Now when Jesus had left the crowd and entered the house, his disciples asked him about the parable.
He said to them,“Are you so foolish? Don’t you understand that whatever goes into a person from outside cannot defile him?
For it does not enter his heart but his stomach, and then goes out into the sewer.”(This means all foods are clean.)
He said,“What comes out of a person defiles him.
For from within, out of the human heart, come evil ideas, sexual immorality, theft, murder,
adultery, greed, evil, deceit, debauchery, envy, slander, pride, and folly.
All these evils come from within and defile a person.”
A Syrophoenician Woman’s Faith After Jesus left there, he went to the region of Tyre. When he went into a house, he did not want anyone to know, but he was not able to escape notice.
Instead, a woman whose young daughter had an unclean spirit immediately heard about him and came and fell at his feet.
The woman was a Greek, of Syrophoenician origin. She asked him to cast the demon out of her daughter.
He said to her,“Let the children be satisfied first, for it is not right to take the children’s bread and to throw it to the dogs.”
She answered,“Yes, Lord, but even the dogs under the table eat the children’s crumbs.”
Then he said to her,“Because you said this, you may go. The demon has left your daughter.”
She went home and found the child lying on the bed, and the demon gone.
Healing a Deaf Mute Then Jesus went out again from the region of Tyre and came through Sidon to the Sea of Galilee in the region of the Decapolis.
They brought to him a deaf man who had difficulty speaking, and they asked him to place his hands on him.
After Jesus took him aside privately, away from the crowd, he put his fingers in the man’s ears, and after spitting, he touched his tongue.
Then he looked up to heaven and said with a sigh,“Ephphatha”(that is,“Be opened”).
And immediately the man’s ears were opened, his tongue loosened, and he spoke plainly.
Jesus ordered them not to tell anyone. But as much as he ordered them not to do this, they proclaimed it all the more.
People were completely astounded and said,“He has done everything well. He even makes the deaf hear and the mute speak.”
8
The Feeding of the Four Thousand In those days there was another large crowd with nothing to eat. So Jesus called his disciples and said to them,
“I have compassion on the crowd, because they have already been here with me three days, and they have nothing to eat.
If I send them home hungry, they will faint on the way, and some of them have come from a great distance.”
His disciples answered him,“Where can someone get enough bread in this desolate place to satisfy these people?”
He asked them,“How many loaves do you have?” They replied,“Seven.”
Then he directed the crowd to sit down on the ground. After he took the seven loaves and gave thanks, he broke them and began giving them to the disciples to serve. So they served the crowd.
They also had a few small fish. After giving thanks for these, he told them to serve these as well.
Everyone ate and was satisfied, and they picked up the broken pieces left over, seven baskets full.
There were about four thousand who ate. Then he dismissed them.
Immediately he got into a boat with his disciples and went to the district of Dalmanutha.
The Demand for a Sign Then the Pharisees came and began to argue with Jesus, asking for a sign from heaven to test him.
Sighing deeply in his spirit he said,“Why does this generation look for a sign? I tell you the truth, no sign will be given to this generation.”
Then he left them, got back into the boat, and went to the other side.
The Yeast of the Pharisees and Herod Now they had forgotten to take bread, except for one loaf they had with them in the boat.
And Jesus ordered them,“Watch out! Beware of the yeast of the Pharisees and the yeast of Herod!”
So they began to discuss with one another about having no bread.
When he learned of this, Jesus said to them,“Why are you arguing about having no bread? Do you still not see or understand? Have your hearts been hardened?
Though you have eyes, don’t you see? And though you have ears, can’t you hear? Don’t you remember?
When I broke the five loaves for the five thousand, how many baskets full of pieces did you pick up?” They replied,“Twelve.”
“When I broke the seven loaves for the four thousand, how many baskets full of pieces did you pick up?” They replied,“Seven.”
Then he said to them,“Do you still not understand?”
A Two-stage Healing Then they came to Bethsaida. They brought a blind man to Jesus and asked him to touch him.
He took the blind man by the hand and brought him outside of the village. Then he spit on his eyes, placed his hands on his eyes and asked,“Do you see anything?”
Regaining his sight he said,“I see people, but they look like trees walking.”
Then Jesus placed his hands on the man’s eyes again. And he opened his eyes, his sight was restored, and he saw everything clearly.
Jesus sent him home, saying,“Do not even go into the village.”
Peter’s Confession Then Jesus and his disciples went to the villages of Caesarea Philippi. On the way he asked his disciples,“Who do people say that I am?”
They said,“John the Baptist, others say Elijah, and still others, one of the prophets.”
He asked them,“But who do you say that I am?” Peter answered him,“You are the Christ.”
Then he warned them not to tell anyone about him.
First Prediction of Jesus’ Death and Resurrection Then Jesus began to teach them that the Son of Man must suffer many things and be rejected by the elders, chief priests, and experts in the law, and be killed, and after three days rise again.
He spoke openly about this. So Peter took him aside and began to rebuke him.
But after turning and looking at his disciples, he rebuked Peter and said,“Get behind me, Satan. You are not setting your mind on God’s interests, but on man’s.”
Following Jesus Then Jesus called the crowd, along with his disciples, and said to them,“If anyone wants to become my follower, he must deny himself, take up his cross, and follow me.
For whoever wants to save his life will lose it, but whoever loses his life because of me and because of the gospel will save it.
For what benefit is it for a person to gain the whole world, yet forfeit his life?
What can a person give in exchange for his life?
For if anyone is ashamed of me and my words in this adulterous and sinful generation, the Son of Man will also be ashamed of him when he comes in the glory of his Father with the holy angels.”
9
And he said to them,“I tell you the truth, there are some standing here who will not experience death before they see the kingdom of God come with power.”
The Transfiguration Six days later Jesus took with him Peter, James, and John and led them alone up a high mountain privately. And he was transfigured before them,
and his clothes became radiantly white, more so than any launderer in the world could bleach them.
Then Elijah appeared before them along with Moses, and they were talking with Jesus.
So Peter said to Jesus,“Rabbi, it is good for us to be here. Let us make three shelters– one for you, one for Moses, and one for Elijah.”
(For they were afraid, and he did not know what to say.)
Then a cloud overshadowed them, and a voice came from the cloud,“This is my one dear Son. Listen to him!”
Suddenly when they looked around, they saw no one with them any more except Jesus.
As they were coming down from the mountain, he gave them orders not to tell anyone what they had seen until after the Son of Man had risen from the dead.
They kept this statement to themselves, discussing what this rising from the dead meant.
Then they asked him,“Why do the experts in the law say that Elijah must come first?”
He said to them,“Elijah does indeed come first, and restores all things. And why is it written that the Son of Man must suffer many things and be despised?
But I tell you that Elijah has certainly come, and they did to him whatever they wanted, just as it is written about him.”
The Disciples’ Failure to Heal When they came to the disciples, they saw a large crowd around them and experts in the law arguing with them.
When the whole crowd saw him, they were amazed and ran at once and greeted him.
He asked them,“What are you arguing about with them?”
A member of the crowd said to him,“Teacher, I brought you my son, who is possessed by a spirit that makes him mute.
Whenever it seizes him, it throws him down, and he foams at the mouth, grinds his teeth, and becomes rigid. I asked your disciples to cast it out, but they were not able to do so.”
He answered them,“You unbelieving generation! How much longer must I be with you? How much longer must I endure you? Bring him to me.”
So they brought the boy to him. When the spirit saw him, it immediately threw the boy into a convulsion. He fell on the ground and rolled around, foaming at the mouth.
Jesus asked his father,“How long has this been happening to him?” And he said,“From childhood.
It has often thrown him into fire or water to destroy him. But if you are able to do anything, have compassion on us and help us.”
Then Jesus said to him,“‘If you are able?’ All things are possible for the one who believes.”
Immediately the father of the boy cried out and said,“I believe; help my unbelief!”
Now when Jesus saw that a crowd was quickly gathering, he rebuked the unclean spirit, saying to it,“Mute and deaf spirit, I command you, come out of him and never enter him again.”
It shrieked, threw him into terrible convulsions, and came out. The boy looked so much like a corpse that many said,“He is dead!”
But Jesus gently took his hand and raised him to his feet, and he stood up.
Then, after he went into the house, his disciples asked him privately,“Why couldn’t we cast it out?”
He told them,“This kind can come out only by prayer.”
Second Prediction of Jesus’ Death and Resurrection They went out from there and passed through Galilee. But Jesus did not want anyone to know,
for he was teaching his disciples and telling them,“The Son of Man will be betrayed into the hands of men. They will kill him, and after three days he will rise.”
But they did not understand this statement and were afraid to ask him.
Questions About the Greatest Then they came to Capernaum. After Jesus was inside the house he asked them,“What were you discussing on the way?”
But they were silent, for on the way they had argued with one another about who was the greatest.
After he sat down, he called the twelve and said to them,“If anyone wants to be first, he must be last of all and servant of all.”
He took a little child and had him stand among them. Taking him in his arms, he said to them,
“Whoever welcomes one of these little children in my name welcomes me, and whoever welcomes me does not welcome me but the one who sent me.”
On Jesus’ Side John said to him,“Teacher, we saw someone casting out demons in your name, and we tried to stop him because he was not following us.”
But Jesus said,“Do not stop him, because no one who does a miracle in my name will be able soon afterward to say anything bad about me.
For whoever is not against us is for us.
For I tell you the truth, whoever gives you a cup of water because you bear Christ’s name will never lose his reward.
“If anyone causes one of these little ones who believe in me to sin, it would be better for him to have a huge millstone tied around his neck and to be thrown into the sea.
If your hand causes you to sin, cut it off! It is better for you to enter into life crippled than to have two hands and go into hell, to the unquenchable fire.
If your foot causes you to sin, cut it off! It is better to enter life lame than to have two feet and be thrown into hell.
If your eye causes you to sin, tear it out! It is better to enter into the kingdom of God with one eye than to have two eyes and be thrown into hell,
where their worm never dies and the fire is never quenched.
Everyone will be salted with fire.
Salt is good, but if it loses its saltiness, how can you make it salty again? Have salt in yourselves, and be at peace with each other.”
10
Divorce Then Jesus left that place and went to the region of Judea and beyond the Jordan River. Again crowds gathered to him, and again, as was his custom, he taught them.
Then some Pharisees came, and to test him they asked,“Is it lawful for a man to divorce his wife?”
He answered them,“What did Moses command you?”
They said,“Moses permitted a man to write a certificate of dismissal and to divorce her.”
But Jesus said to them,“He wrote this commandment for you because of your hard hearts.
But from the beginning of creation he made them male and female.
For this reason a man will leave his father and mother,
and the two will become one flesh. So they are no longer two, but one flesh.
Therefore what God has joined together, let no one separate.”
In the house once again, the disciples asked him about this.
So he told them,“Whoever divorces his wife and marries another commits adultery against her.
And if she divorces her husband and marries another, she commits adultery.”
Jesus and Little Children Now people were bringing little children to him for him to touch, but the disciples scolded those who brought them.
But when Jesus saw this, he was indignant and said to them,“Let the little children come to me and do not try to stop them, for the kingdom of God belongs to such as these.
I tell you the truth, whoever does not receive the kingdom of God like a child will never enter it.”
After he took the children in his arms, he placed his hands on them and blessed them.
The Rich Man Now as Jesus was starting out on his way, someone ran up to him, fell on his knees, and said,“Good teacher, what must I do to inherit eternal life?”
Jesus said to him,“Why do you call me good? No one is good except God alone.
You know the commandments:‘Do not murder, do not commit adultery, do not steal, do not give false testimony, do not defraud, honor your father and mother.’”
The man said to him,“Teacher, I have wholeheartedly obeyed all these laws since my youth.”
As Jesus looked at him, he felt love for him and said,“You lack one thing. Go, sell whatever you have and give the money to the poor, and you will have treasure in heaven. Then come, follow me.”
But at this statement, the man looked sad and went away sorrowful, for he was very rich.
Then Jesus looked around and said to his disciples,“How hard it is for the rich to enter the kingdom of God!”
The disciples were astonished at these words. But again Jesus said to them,“Children, how hard it is to enter the kingdom of God!
It is easier for a camel to go through the eye of a needle than for a rich person to enter the kingdom of God.”
They were even more astonished and said to one another,“Then who can be saved?”
Jesus looked at them and replied,“This is impossible for mere humans, but not for God; all things are possible for God.”
Peter began to speak to him,“Look, we have left everything to follow you!”
Jesus said,“I tell you the truth, there is no one who has left home or brothers or sisters or mother or father or children or fields for my sake and for the sake of the gospel
who will not receive in this age a hundred times as much– homes, brothers, sisters, mothers, children, fields, all with persecutions– and in the age to come, eternal life.
But many who are first will be last, and the last first.”
Third Prediction of Jesus’ Death and Resurrection They were on the way, going up to Jerusalem. Jesus was going ahead of them, and they were amazed, but those who followed were afraid. He took the twelve aside again and began to tell them what was going to happen to him.
“Look, we are going up to Jerusalem, and the Son of Man will be handed over to the chief priests and experts in the law. They will condemn him to death and will turn him over to the Gentiles.
They will mock him, spit on him, flog him severely, and kill him. Yet after three days, he will rise again.”
The Request of James and John Then James and John, the sons of Zebedee, came to him and said,“Teacher, we want you to do for us whatever we ask.”
He said to them,“What do you want me to do for you?”
They said to him,“Permit one of us to sit at your right hand and the other at your left in your glory.”
But Jesus said to them,“You don’t know what you are asking! Are you able to drink the cup I drink or be baptized with the baptism I experience?”
They said to him,“We are able.” Then Jesus said to them,“You will drink the cup I drink, and you will be baptized with the baptism I experience,
but to sit at my right or at my left is not mine to give. It is for those for whom it has been prepared.”
Now when the other ten heard this, they became angry with James and John.
Jesus called them and said to them,“You know that those who are recognized as rulers of the Gentiles lord it over them, and those in high positions use their authority over them.
But it is not this way among you. Instead whoever wants to be great among you must be your servant,
and whoever wants to be first among you must be the slave of all.
For even the Son of Man did not come to be served but to serve, and to give his life as a ransom for many.”
Healing Blind Bartimaeus They came to Jericho. As Jesus and his disciples and a large crowd were leaving Jericho, Bartimaeus the son of Timaeus, a blind beggar, was sitting by the road.
When he heard that it was Jesus the Nazarene, he began to shout,“Jesus, Son of David, have mercy on me!”
Many scolded him to get him to be quiet, but he shouted all the more,“Son of David, have mercy on me!”
Jesus stopped and said,“Call him.” So they called the blind man and said to him,“Have courage! Get up! He is calling you.”
He threw off his cloak, jumped up, and came to Jesus.
Then Jesus said to him,“What do you want me to do for you?” The blind man replied,“Rabbi, let me see again.”
Jesus said to him,“Go, your faith has healed you.” Immediately he regained his sight and followed him on the road.
11
The Triumphal Entry Now as they approached Jerusalem, near Bethphage and Bethany, at the Mount of Olives, Jesus sent two of his disciples
and said to them,“Go to the village ahead of you. As soon as you enter it, you will find a colt tied there that has never been ridden. Untie it and bring it here.
If anyone says to you,‘Why are you doing this?’ say,‘The Lord needs it and will send it back here soon.’”
So they went and found a colt tied at a door, outside in the street, and untied it.
Some people standing there said to them,“What are you doing, untying that colt?”
They replied as Jesus had told them, and the bystanders let them go.
Then they brought the colt to Jesus, threw their cloaks on it, and he sat on it.
Many spread their cloaks on the road and others spread branches they had cut in the fields.
Both those who went ahead and those who followed kept shouting,“Hosanna! Blessed is the one who comes in the name of the Lord!
Blessed is the coming kingdom of our father David! Hosanna in the highest!”
Then Jesus entered Jerusalem and went to the temple. And after looking around at everything, he went out to Bethany with the twelve since it was already late.
Cursing of the Fig Tree Now the next day, as they went out from Bethany, he was hungry.
After noticing in the distance a fig tree with leaves, he went to see if he could find any fruit on it. When he came to it he found nothing but leaves, for it was not the season for figs.
He said to it,“May no one ever eat fruit from you again.” And his disciples heard it.
Cleansing the Temple Then they came to Jerusalem. Jesus entered the temple area and began to drive out those who were selling and buying in the temple courts. He turned over the tables of the money changers and the chairs of those selling doves,
and he would not permit anyone to carry merchandise through the temple courts.
Then he began to teach them and said,“Is it not written:‘My house will be called a house of prayer for all nations’? But you have turned it into a den of robbers!”
The chief priests and the experts in the law heard it and they considered how they could assassinate him, for they feared him, because the whole crowd was amazed by his teaching.
When evening came, Jesus and his disciples went out of the city.
The Withered Fig Tree In the morning as they passed by, they saw the fig tree withered from the roots.
Peter remembered and said to him,“Rabbi, look! The fig tree you cursed has withered.”
Jesus said to them,“Have faith in God.
I tell you the truth, if someone says to this mountain,‘Be lifted up and thrown into the sea,’ and does not doubt in his heart but believes that what he says will happen, it will be done for him.
For this reason I tell you, whatever you pray and ask for, believe that you have received it, and it will be yours.
Whenever you stand praying, if you have anything against anyone, forgive him, so that your Father in heaven will also forgive you your sins.”
The Authority of Jesus They came again to Jerusalem. While Jesus was walking in the temple courts, the chief priests, the experts in the law, and the elders came up to him
and said,“By what authority are you doing these things? Or who gave you this authority to do these things?”
Jesus said to them,“I will ask you one question. Answer me and I will tell you by what authority I do these things:
John’s baptism– was it from heaven or from people? Answer me.”
They discussed with one another, saying,“If we say,‘From heaven,’ he will say,‘Then why did you not believe him?’
But if we say,‘From people–’”(they feared the crowd, for they all considered John to be truly a prophet).
So they answered Jesus,“We don’t know.” Then Jesus said to them,“Neither will I tell you by what authority I am doing these things.”
12
The Parable of the Tenants Then he began to speak to them in parables:“A man planted a vineyard. He put a fence around it, dug a pit for its winepress, and built a watchtower. Then he leased it to tenant farmers and went on a journey.
At harvest time he sent a slave to the tenants to collect from them his portion of the crop.
But those tenants seized his slave, beat him, and sent him away empty-handed.
So he sent another slave to them again. This one they struck on the head and treated outrageously.
He sent another, and that one they killed. This happened to many others, some of whom were beaten, others killed.
He had one left, his one dear son. Finally he sent him to them, saying,‘They will respect my son.’
But those tenants said to one another,‘This is the heir. Come, let’s kill him and the inheritance will be ours!’
So they seized him, killed him, and threw his body out of the vineyard.
What then will the owner of the vineyard do? He will come and destroy those tenants and give the vineyard to others.
Have you not read this scripture:‘The stone the builders rejected has become the cornerstone.
This is from the Lord, and it is marvelous in our eyes’?”
Now they wanted to arrest him(but they feared the crowd), because they realized that he told this parable against them. So they left him and went away.
Paying Taxes to Caesar Then they sent some of the Pharisees and Herodians to trap him with his own words.
When they came they said to him,“Teacher, we know that you are truthful and do not court anyone’s favor, because you show no partiality but teach the way of God in accordance with the truth. Is it right to pay taxes to Caesar or not? Should we pay or shouldn’t we?”
But he saw through their hypocrisy and said to them,“Why are you testing me? Bring me a denarius and let me look at it.”
So they brought one, and he said to them,“Whose image is this, and whose inscription?” They replied,“Caesar’s.”
Then Jesus said to them,“Give to Caesar the things that are Caesar’s, and to God the things that are God’s.” And they were utterly amazed at him.
Marriage and the Resurrection Sadducees(who say there is no resurrection) also came to him and asked him,
“Teacher, Moses wrote for us:‘If a man’s brother dies and leaves a wife but no children, that man must marry the widow and father children for his brother.’
There were seven brothers. The first one married, and when he died he had no children.
The second married her and died without any children, and likewise the third.
None of the seven had children. Finally, the woman died too.
In the resurrection, when they rise again, whose wife will she be? For all seven had married her.”
Jesus said to them,“Aren’t you deceived for this reason, because you don’t know the scriptures or the power of God?
For when they rise from the dead, they neither marry nor are given in marriage, but are like angels in heaven.
Now as for the dead being raised, have you not read in the book of Moses, in the passage about the bush, how God said to him,‘I am the God of Abraham, the God of Isaac, and the God of Jacob’?
He is not the God of the dead but of the living. You are badly mistaken!”
The Greatest Commandment Now one of the experts in the law came and heard them debating. When he saw that Jesus answered them well, he asked him,“Which commandment is the most important of all?”
Jesus answered,“The most important is:‘Listen, Israel, the Lord our God, the Lord is one.
Love the Lord your God with all your heart, with all your soul, with all your mind, and with all your strength.’
The second is:‘Love your neighbor as yourself.’ There is no other commandment greater than these.”
The expert in the law said to him,“That is true, Teacher; you are right to say that he is one, and there is no one else besides him.
And to love him with all your heart, with all your mind, and with all your strength and to love your neighbor as yourself is more important than all burnt offerings and sacrifices.”
When Jesus saw that he had answered thoughtfully, he said to him,“You are not far from the kingdom of God.” Then no one dared any longer to question him.
The Messiah: David’s Son and Lord While Jesus was teaching in the temple courts, he said,“How is it that the experts in the law say that the Christ is David’s son?
David himself, by the Holy Spirit, said,‘The Lord said to my lord,“Sit at my right hand, until I put your enemies under your feet.”’
If David himself calls him‘Lord,’ how can he be his son?” And the large crowd was listening to him with delight.
Warnings About Experts in the Law In his teaching Jesus also said,“Watch out for the experts in the law. They like walking around in long robes and elaborate greetings in the marketplaces,
and the best seats in the synagogues and the places of honor at banquets.
They devour widows’ property, and as a show make long prayers. These men will receive a more severe punishment.”
The Widow’s Offering Then he sat down opposite the offering box, and watched the crowd putting coins into it. Many rich people were throwing in large amounts.
And a poor widow came and put in two small copper coins, worth less than a penny.
He called his disciples and said to them,“I tell you the truth, this poor widow has put more into the offering box than all the others.
For they all gave out of their wealth. But she, out of her poverty, put in what she had to live on, everything she had.”
13
The Destruction of the Temple Now as Jesus was going out of the temple courts, one of his disciples said to him,“Teacher, look at these tremendous stones and buildings!”
Jesus said to him,“Do you see these great buildings? Not one stone will be left on another. All will be torn down!”
Signs of the End of the Age So while he was sitting on the Mount of Olives opposite the temple, Peter, James, John, and Andrew asked him privately,
“Tell us, when will these things happen? And what will be the sign that all these things are about to take place?”
Jesus began to say to them,“Watch out that no one misleads you.
Many will come in my name, saying,‘I am he,’ and they will mislead many.
When you hear of wars and rumors of wars, do not be alarmed. These things must happen, but the end is still to come.
For nation will rise up in arms against nation, and kingdom against kingdom. There will be earthquakes in various places, and there will be famines. These are but the beginning of birth pains.
Persecution of Disciples“You must watch out for yourselves. You will be handed over to councils and beaten in the synagogues. You will stand before governors and kings because of me, as a witness to them.
First the gospel must be preached to all nations.
When they arrest you and hand you over for trial, do not worry about what to speak. But say whatever is given you at that time, for it is not you speaking, but the Holy Spirit.
Brother will hand over brother to death, and a father his child. Children will rise against parents and have them put to death.
You will be hated by everyone because of my name. But the one who endures to the end will be saved.
The Abomination of Desolation“But when you see the abomination of desolation standing where it should not be”(let the reader understand),“then those in Judea must flee to the mountains.
The one on the roof must not come down or go inside to take anything out of his house.
The one in the field must not turn back to get his cloak.
Woe to those who are pregnant and to those who are nursing their babies in those days!
Pray that it may not be in winter.
For in those days there will be suffering unlike anything that has happened from the beginning of the creation that God created until now, or ever will happen.
And if the Lord had not cut short those days, no one would be saved. But because of the elect, whom he chose, he has cut them short.
Then if anyone says to you,‘Look, here is the Christ!’ or‘Look, there he is!’ do not believe him.
For false messiahs and false prophets will appear and perform signs and wonders to deceive, if possible, the elect.
Be careful! I have told you everything ahead of time.
The Arrival of the Son of Man“But in those days, after that suffering, the sun will be darkened and the moon will not give its light;
the stars will be falling from heaven, and the powers in the heavens will be shaken.
Then everyone will see the Son of Man arriving in the clouds with great power and glory.
Then he will send angels and they will gather his elect from the four winds, from the ends of the earth to the ends of heaven.
The Parable of the Fig Tree“Learn this parable from the fig tree: Whenever its branch becomes tender and puts out its leaves, you know that summer is near.
So also you, when you see these things happening, know that he is near, right at the door.
I tell you the truth, this generation will not pass away until all these things take place.
Heaven and earth will pass away, but my words will never pass away.
Be Ready!“But as for that day or hour no one knows it– neither the angels in heaven, nor the Son– except the Father.
Watch out! Stay alert! For you do not know when the time will come.
It is like a man going on a journey. He left his house and put his slaves in charge, assigning to each his work, and commanded the doorkeeper to stay alert.
Stay alert, then, because you do not know when the owner of the house will return– whether during evening, at midnight, when the rooster crows, or at dawn–
or else he might find you asleep when he returns suddenly.
What I say to you I say to everyone: Stay alert!”
14
The Plot Against Jesus Two days before the Passover and the Feast of Unleavened Bread, the chief priests and the experts in the law were trying to find a way to arrest Jesus by stealth and kill him.
For they said,“Not during the feast, so there won’t be a riot among the people.”
Jesus’ Anointing Now while Jesus was in Bethany at the house of Simon the leper, reclining at the table, a woman came with an alabaster jar of costly aromatic oil from pure nard. After breaking open the jar, she poured it on his head.
But some who were present indignantly said to one another,“Why this waste of expensive ointment?
It could have been sold for more than three hundred silver coins and the money given to the poor!” So they spoke angrily to her.
But Jesus said,“Leave her alone. Why are you bothering her? She has done a good service for me.
For you will always have the poor with you, and you can do good for them whenever you want. But you will not always have me!
She did what she could. She anointed my body beforehand for burial.
I tell you the truth, wherever the gospel is proclaimed in the whole world, what she has done will also be told in memory of her.”
The Plan to Betray Jesus Then Judas Iscariot, one of the twelve, went to the chief priests to betray Jesus into their hands.
When they heard this, they were delighted and promised to give him money. So Judas began looking for an opportunity to betray him.
The Passover Now on the first day of the feast of Unleavened Bread, when the Passover lamb is sacrificed, Jesus’ disciples said to him,“Where do you want us to prepare for you to eat the Passover?”
He sent two of his disciples and told them,“Go into the city, and a man carrying a jar of water will meet you. Follow him.
Wherever he enters, tell the owner of the house,‘The Teacher says,“Where is my guest room where I may eat the Passover with my disciples?”’
He will show you a large room upstairs, furnished and ready. Make preparations for us there.”
So the disciples left, went into the city, and found things just as he had told them, and they prepared the Passover.
Then, when it was evening, he came to the house with the twelve.
While they were at the table eating, Jesus said,“I tell you the truth, one of you eating with me will betray me.”
They were distressed, and one by one said to him,“Surely not I?”
He said to them,“It is one of the twelve, one who dips his hand with me into the bowl.
For the Son of Man will go as it is written about him, but woe to that man by whom the Son of Man is betrayed! It would be better for him if he had never been born.”
The Lord’s Supper While they were eating, he took bread, and after giving thanks he broke it, gave it to them, and said,“Take it. This is my body.”
And after taking the cup and giving thanks, he gave it to them, and they all drank from it.
He said to them,“This is my blood, the blood of the covenant, that is poured out for many.
I tell you the truth, I will no longer drink of the fruit of the vine until that day when I drink it new in the kingdom of God.”
After singing a hymn, they went out to the Mount of Olives.
The Prediction of Peter’s Denial Then Jesus said to them,“You will all fall away, for it is written,‘I will strike the shepherd, and the sheep will be scattered.’
But after I am raised, I will go ahead of you into Galilee.”
Peter said to him,“Even if they all fall away, I will not!”
Jesus said to him,“I tell you the truth, today– this very night– before a rooster crows twice, you will deny me three times.”
But Peter insisted emphatically,“Even if I must die with you, I will never deny you.” And all of them said the same thing.
Gethsemane Then they went to a place called Gethsemane, and Jesus said to his disciples,“Sit here while I pray.”
He took Peter, James, and John with him, and became very troubled and distressed.
He said to them,“My soul is deeply grieved, even to the point of death. Remain here and stay alert.”
Going a little farther, he threw himself to the ground and prayed that if it were possible the hour would pass from him.
He said,“Abba, Father, all things are possible for you. Take this cup away from me. Yet not what I will, but what you will.”
Then he came and found them sleeping, and said to Peter,“Simon, are you sleeping? Couldn’t you stay awake for one hour?
Stay awake and pray that you will not fall into temptation. The spirit is willing, but the flesh is weak.”
He went away again and prayed the same thing.
When he came again he found them sleeping; they could not keep their eyes open. And they did not know what to tell him.
He came a third time and said to them,“Are you still sleeping and resting? Enough of that! The hour has come. Look, the Son of Man is betrayed into the hands of sinners.
Get up, let us go. Look! My betrayer is approaching!”
Betrayal and Arrest Right away, while Jesus was still speaking, Judas, one of the twelve, arrived. With him came a crowd armed with swords and clubs, sent by the chief priests and experts in the law and elders.
(Now the betrayer had given them a sign, saying,“The one I kiss is the man. Arrest him and lead him away under guard.”)
When Judas arrived, he went up to Jesus immediately and said,“Rabbi!” and kissed him.
Then they took hold of him and arrested him.
One of the bystanders drew his sword and struck the high priest’s slave, cutting off his ear.
Jesus said to them,“Have you come with swords and clubs to arrest me like you would an outlaw?
Day after day I was with you, teaching in the temple courts, yet you did not arrest me. But this has happened so that the scriptures would be fulfilled.”
Then all the disciples left him and fled.
A young man was following him, wearing only a linen cloth. They tried to arrest him,
but he ran off naked, leaving his linen cloth behind.
Condemned by the Sanhedrin Then they led Jesus to the high priest, and all the chief priests and elders and experts in the law came together.
And Peter had followed him from a distance, up to the high priest’s courtyard. He was sitting with the guards and warming himself by the fire.
The chief priests and the whole Sanhedrin were looking for evidence against Jesus so that they could put him to death, but they did not find anything.
Many gave false testimony against him, but their testimony did not agree.
Some stood up and gave this false testimony against him:
“We heard him say,‘I will destroy this temple made with hands and in three days build another not made with hands.’”
Yet even on this point their testimony did not agree.
Then the high priest stood up before them and asked Jesus,“Have you no answer? What is this that they are testifying against you?”
But he was silent and did not answer. Again the high priest questioned him,“Are you the Christ, the Son of the Blessed One?”
“I am,” said Jesus,“and you will see the Son of Man sitting at the right hand of the Power and coming with the clouds of heaven.”
Then the high priest tore his clothes and said,“Why do we still need witnesses?
You have heard the blasphemy! What is your verdict?” They all condemned him as deserving death.
Then some began to spit on him, and to blindfold him, and to strike him with their fists, saying,“Prophesy!” The guards also took him and beat him.
Peter’s Denials Now while Peter was below in the courtyard, one of the high priest’s slave girls came by.
When she saw Peter warming himself, she looked directly at him and said,“You also were with that Nazarene, Jesus.”
But he denied it:“I don’t even understand what you’re talking about!” Then he went out to the gateway, and a rooster crowed.
When the slave girl saw him, she began again to say to the bystanders,“This man is one of them.”
But he denied it again. A short time later the bystanders again said to Peter,“You must be one of them, because you are also a Galilean.”
Then he began to curse, and he swore with an oath,“I do not know this man you are talking about!”
Immediately a rooster crowed a second time. Then Peter remembered what Jesus had said to him:“Before a rooster crows twice, you will deny me three times.” And he broke down and wept.
15
Jesus Brought Before Pilate Early in the morning, after forming a plan, the chief priests with the elders and the experts in the law and the whole Sanhedrin tied Jesus up, led him away, and handed him over to Pilate.
So Pilate asked him,“Are you the king of the Jews?” He replied,“You say so.”
Then the chief priests began to accuse him repeatedly.
So Pilate asked him again,“Have you nothing to say? See how many charges they are bringing against you!”
But Jesus made no further reply, so that Pilate was amazed.
Jesus and Barabbas During the feast it was customary to release one prisoner to the people, whomever they requested.
A man named Barabbas was imprisoned with rebels who had committed murder during an insurrection.
Then the crowd came up and began to ask Pilate to release a prisoner for them, as was his custom.
So Pilate asked them,“Do you want me to release the king of the Jews for you?”
(For he knew that the chief priests had handed him over because of envy.)
But the chief priests stirred up the crowd to have him release Barabbas instead.
So Pilate spoke to them again,“Then what do you want me to do with the one you call king of the Jews?”
They shouted back,“Crucify him!”
Pilate asked them,“Why? What has he done wrong?” But they shouted more insistently,“Crucify him!”
Because he wanted to satisfy the crowd, Pilate released Barabbas for them. Then, after he had Jesus flogged, he handed him over to be crucified.
Jesus is Mocked So the soldiers led him into the palace(that is, the governor’s residence) and called together the whole cohort.
They put a purple cloak on him and after braiding a crown of thorns, they put it on him.
They began to salute him:“Hail, king of the Jews!”
Again and again they struck him on the head with a staff and spit on him. Then they knelt down and paid homage to him.
When they had finished mocking him, they stripped him of the purple cloak and put his own clothes back on him. Then they led him away to crucify him.
The Crucifixion The soldiers forced a passerby to carry his cross, Simon of Cyrene, who was coming in from the country(he was the father of Alexander and Rufus).
They brought Jesus to a place called Golgotha(which is translated,“Place of the Skull”).
They offered him wine mixed with myrrh, but he did not take it.
Then they crucified him and divided his clothes, throwing dice for them, to decide what each would take.
It was nine o’clock in the morning when they crucified him.
The inscription of the charge against him read,“The king of the Jews.”
And they crucified two outlaws with him, one on his right and one on his left.
Those who passed by defamed him, shaking their heads and saying,“Aha! You who can destroy the temple and rebuild it in three days,
save yourself and come down from the cross!”
In the same way even the chief priests– together with the experts in the law– were mocking him among themselves:“He saved others, but he cannot save himself!
Let the Christ, the king of Israel, come down from the cross now, that we may see and believe!” Those who were crucified with him also spoke abusively to him.
Jesus’ Death Now when it was noon, darkness came over the whole land until three in the afternoon.
Around three o’clock Jesus cried out with a loud voice,“Eloi, Eloi, lema sabachthani?” which means,“My God, my God, why have you forsaken me?”
When some of the bystanders heard it they said,“Listen, he is calling for Elijah!”
Then someone ran, filled a sponge with sour wine, put it on a stick, and gave it to him to drink, saying,“Leave him alone! Let’s see if Elijah will come to take him down!”
But Jesus cried out with a loud voice and breathed his last.
And the temple curtain was torn in two, from top to bottom.
Now when the centurion, who stood in front of him, saw how he died, he said,“Truly this man was God’s Son!”
There were also women, watching from a distance. Among them were Mary Magdalene, and Mary the mother of James the younger and of Joses, and Salome.
When he was in Galilee, they had followed him and given him support. Many other women who had come up with him to Jerusalem were there too.
Jesus’ Burial Now when evening had already come, since it was the day of preparation(that is, the day before the Sabbath),
Joseph of Arimathea, a highly regarded member of the council, who was himself looking forward to the kingdom of God, went boldly to Pilate and asked for the body of Jesus.
Pilate was surprised that he was already dead. He called the centurion and asked him if he had been dead for some time.
When Pilate was informed by the centurion, he gave the body to Joseph.
After Joseph bought a linen cloth and took down the body, he wrapped it in the linen and placed it in a tomb cut out of the rock. Then he rolled a stone across the entrance of the tomb.
Mary Magdalene and Mary the mother of Joses saw where the body was placed.
16
The Resurrection When the Sabbath was over, Mary Magdalene, Mary the mother of James, and Salome bought aromatic spices so that they might go and anoint him.
And very early on the first day of the week, at sunrise, they went to the tomb.
They had been asking each other,“Who will roll away the stone for us from the entrance to the tomb?”
But when they looked up, they saw that the stone, which was very large, had been rolled back.
Then as they went into the tomb, they saw a young man dressed in a white robe sitting on the right side; and they were alarmed.
But he said to them,“Do not be alarmed. You are looking for Jesus the Nazarene, who was crucified. He has been raised! He is not here. Look, there is the place where they laid him.
But go, tell his disciples, even Peter, that he is going ahead of you into Galilee. You will see him there, just as he told you.”
Then they went out and ran from the tomb, for terror and bewilderment had seized them. And they said nothing to anyone, because they were afraid.
The Longer Ending of Mark[[Early on the first day of the week, after he arose, he appeared first to Mary Magdalene, from whom he had driven out seven demons.
She went out and told those who were with him, while they were mourning and weeping.
And when they heard that he was alive and had been seen by her, they did not believe.
After this he appeared in a different form to two of them while they were on their way to the country.
They went back and told the rest, but they did not believe them.
Then he appeared to the eleven themselves, while they were eating, and he rebuked them for their unbelief and hardness of heart, because they did not believe those who had seen him resurrected.
He said to them,“Go into all the world and preach the gospel to every creature.
The one who believes and is baptized will be saved, but the one who does not believe will be condemned.
These signs will accompany those who believe: In my name they will drive out demons; they will speak in new languages;
they will pick up snakes with their hands, and whatever poison they drink will not harm them; they will place their hands on the sick and they will be well.”
After the Lord Jesus had spoken to them, he was taken up into heaven and sat down at the right hand of God.
They went out and proclaimed everywhere, while the Lord worked with them and confirmed the word through the accompanying signs.]]